Chương 32 - Mộng xuân trong truyền thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc camera quay tới tôi một lần nữa thì tôi đã ở Pizza Hut. Nguyên nhân là vì sau khi xuống máy bay, Đỗ Dực lo lắng không yên, ngay đến cả cơm tối cũng không kịp ăn mà lập tức bắt taxi tới trường tìm tôi, sau khi xác định tôi không hề giận dỗi thì anh mới nhớ tới nhu cầu thiết yếu của con người. Kết quả là chúng tôi tới quán Pizza Hut gần trường nhất.

Tôi sờ cái bụng đã căng tròn của mình, nhìn những món ăn đẹp mắt trong thực đơn không ngừng nuốt nước miếng.

Em gái phục vụ phong tình vạn chủng nhìn Đỗ Dực, nhiệt tình giới thiệu cho anh loại pizza kết hợp hai trong một. Đỗ Dực nhìn tôi, cười ấm áp: "Tiểu Du muốn ăn gì?"

"Em..." Tôi ủ rũ, chỉ vào hình một loại súp, nói nhỏ: "Cho em một phần súp gà nấu với nấm là được rồi."

"Trong người không khỏe hả?" Đỗ Dực đưa tay qua nắm chặt lấy tay tôi, gương mặt đầy vẻ tự trách: "Có muốn đến quán khác không? Hay là đi ăn món Trung Quốc?"

Vừa nghe nói chúng tôi muốn đổi chỗ, em gái phục vụ liền cắn chặt khăn tay, lòng nóng như lửa, dịu dàng nhìn Đỗ Dực. Thấy em gái phục vụ lo lắng như vậy, tôi vội vàng nói: "Không cần đâu, em vừa mới ăn xong, hiện giờ rất no, không ăn nổi nữa."

"Thật không?" Đỗ Dực vẫn không an tâm.

Tôi gật mạnh đầu: "Phòng ký túc xá bọn em vừa đi ăn lẩu cá."

"Hóa ra trong lúc anh đứng trước cổng trường chờ em thì em đang ăn lẩu cá." Nghe Đỗ Dực nói buồn bã như vậy, lòng tôi bỗng chốc rét buốt. Anh cười nham hiểm, tiếp tục nhìn thực đơn, nói lưu loát: "Cho tôi một phần pizza hải sản, hai phần súp gà nấu với nấm, một phần thịt bò cốt lết, một phần tôm chiên xù, một phần bánh kem và pepsi."

Đỗ Dực à...

Em gái phục vụ viết món ăn xong lại ân cần, hỏi: "Xin hỏi pizza cắt thành bốn miếng hay tám miếng?"

Đỗ Dực đang nhìn đắm đuối bộ dạng 'muốn ăn nhưng bụng lại không chứa nổi' của tôi nên không nghe được câu hỏi của em gái phục vụ. Bởi vì đang oán hận liệu anh có thể ăn hết đống thức ăn đó không, rồi sau khi ăn xong anh cũng sẽ không tài nào tiêu hóa nổi giống như tôi bây giờ, hơn nữa đó còn là đó thịt bò cốt lết và tôm chiên xù đấy! Phụ nữ mang thai thật đáng thương! Ngày mai trên tạp chí sẽ có tiêu đề "Trúc mã tàn nhẫn làm người ta sưng bụng? Thiếu nữ chưa cưới đã chửa ăn cơm thừa canh cặn của bạn trai sống qua ngày".

Nghe cô ấy hỏi thế, tôi hơi nóng vội, liền nói: "Bốn miếng, tôi sợ không ăn hết loại tám miếng."

Cô phục vụ nhất thời không kịp phản ứng, nhưng vẫn ghi chú trên tờ giấy gọi món, trước khi đi còn xoay người lại hỏi: "Cắt thành bốn hay tám miếng không phải cũng từ một cái bánh pizza mà ra sao?"

Tôi ngây người, xấu hổ che mặt, niệm chú trên thế gian này không hề có người tên Chu Du.

Lúc tôi lấy dũng khí bỏ tay khỏi mặt thì nhìn thấy phía sau đầu của Đỗ Dực cũng toàn hắc tuyến. Mắt anh giật giật, nói khó khăn: "Thiểu năng có di truyền không?"

Trong lúc chờ thức ăn, tôi không nhịn được, hỏi anh: "Thật sự muốn sinh sao?"

Đỗ Dực thản nhiên gật đầu coi như là xác nhận.

"Nhưng em chưa chuẩn bị... Em còn chưa tốt nghiệp, ba mẹ em cũng chưa biết, hơn nữa chúng ta mới có 22 tuổi! Anh không có công việc, em cũng không, chắc chắn sau này đến cả tiền mua sữa cũng không có, tài khoản trong thẻ ngân hàng của em cũng chỉ có một ngàn, nhưng số tiền đó không thể cho anh được, đó là tiền em để dành mời cả nhà ăn cơm vào ngày tốt nghiệp."

Tôi bắt đầu nói lung tung, không ngừng nói mục đích sử dụng một ngàn đó, lúc lâu sau mới quay lại chủ đề chính: "Đỗ Dực, thẻ của anh có bao nhiêu?"

Lời vừa dứt liền cảm thấy mình thô tục, khi không lại hỏi anh vấn đề nhạy cảm như vậy, tôi liền xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, không phải em muốn dùng tiền của anh, em chỉ hy vọng anh có thể suy nghĩ vấn đề thực tế một chút, bởi vì..." Giọng nói của tôi càng lúc càng nhỏ, "Bởi vì sau này chúng ta có tới ba người."

"Anh nuôi bọn em." Đỗ Dực bình tĩnh nhìn tôi.

Nghe anh nói bốn chữ đó, nhất thời tôi không biết phải nói gì. Sau đó chúng tôi cứ im lặng như vậy cho đến lúc thức ăn của Đỗ Dực bé nhỏ được bê lên. Đỗ Dực đưa cho tôi một cái thìa, nói: "Nhân lúc thức ăn còn nóng mau ăn đi." Anh nói xong liền đưa tay sắp xếp mấy món ăn trên bàn, còn cố ý đặt đĩa thịt bò cốt lết đến trước mặt nhằm kích thích tôi nữa.

Anh thích ăn ngọt. Nếu là người khác thì họ sẽ ăn bánh ngọt cuối cùng nhưng anh lại ăn nó trước nhất. Có lẽ là vì đói bụng nên bị bơ dính vào khóe miệng mà anh hoàn toàn không phát giác. Tôi không nhìn được nên lấy tay lau đi vết bơ cho anh, lúc đang định rút tay về thì bỗng nhiên anh nắm tay cổ tay tôi, rồi lè lưỡi cuốn lấy ngón tay dính bơ của tôi vào miệng, đồng thời anh cũng giương mắt nhìn tôi, khóe môi khẽ nở nụ cười tà mị trong truyền thuyết. Đây là đùa giỡn trắng trợn mà!

Tiêu đề trên tạp chí sẽ là: 'Trúc mã ác độc liếm bơ từ tay của thiếu nữ đáng thương chưa cưới đã chửa".

Tôi vừa lặng lẽ uống súp vừa nhìn Đỗ Dực ăn ngấu nghiến, thằng nhãi này ăn mạnh thật, lúc trước tôi không hề biết anh ăn khỏe như vậy. Khi còn bé, trong lúc mẹ tôi luôn đuổi theo tôi để dỗ ăn, nói ăn nhiều mới có thể lớn được thì Đỗ Dực lại ngoan ngoãn ăn cơm, chẳng trách em trai Đỗ lại lớn khỏe như vậy, theo như quảng cáo mỹ phẩm đã nói chính là "Da dẻ hồng hào, vẻ đẹp tự nhiên".

Lúc Đỗ Dực càn quét xong một bàn thức ăn thì tôi đã mơ mơ màng màng nằm ngủ ở trên bàn, còn mơ thấy mộng xuân. Trong mơ, Đỗ Dực mặc bộ đồ xuyên thấu, nhìn tôi cười cười quyến rũ, thế nên tôi vội vàng hất bàn tay của Đỗ Dực đang đẩy tôi ra: "Đáng ghét, đừng gấp như vậy mà."

Tôi giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy ánh mắt ngổn ngang của Đỗ Dực.

"Em mơ thấy gì?" Đỗ Dực khinh thường, hỏi.

Tôi nghiêm mặt, cả vú lấp miệng em: "Mơ thấy mộng xuân đấy, không được sao, không được sao, không được sao? Anh chưa mơ hả, chưa mơ hả, chưa mơ hả?"

Vẻ mặt của Đỗ Dực rất thoải mái, anh nhún vai, vẫn khinh thường tôi như cũ: "Bây giờ mới mơ?" Sau đó lại cười lạnh vài tiếng.

"Thì ra anh đã bắt đầu từ lâu rồi." Tôi dài giọng, rồi cười bỉ ổi.

Đỗ Dực sửng sốt một chút, khốn khổ hắng giọng gọi phục vụ tính tiền rồi kéo tôi đi. Tôi kích động không thôi, kéo tay áo của anh:

"Anh nói cho em biết đi, cho em biết đi! Ha ha ha, cuối cùng cũng có ngày anh nói lỡ miệng, là do ăn no quá nên đầu óc trở nên chậm chạp hả? Thì ra Đỗ Dực của em đã sớm có mộng xuân rồi nha. Nói mau! Đối tượng là ai? Khi nào? Nếu anh không nói..." Tôi giậm chân, quyết hy sinh vì nghĩa, "Em sẽ không đi!"

"..." Đỗ Dực hối hận cũng đã muộn, nhìn tôi như Tiểu Thúy khi bị địa chủ ức hiếp. Chúng tôi giằng co, cuối cùng anh thở dài coi như đầu hàng.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời không có lấy một ngôi sao, rơi vào hồi ức vô tận: "Có một lần nằm mơ thấy em nói muốn đi bơi..."

"Sau đó làm?" Hai mắt của tôi phát ra ánh sáng lấp lánh.

"Sau đó em cởi quần áo thay áo tắm."

"Sau đó làm?"

"Sau đó anh cũng thay quần bơi."

"Sau đó làm?"

"Sau đó em nói em không mặc được áo tắm nên bảo anh giúp."

Tôi chảy máu mũi, hét to: "Sau đó làm?"

"Anh liền giúp." Đỗ Dực nghiêm túc trả lời, trong giấc mơ, anh là đứa bé lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.

"Sau đó làm?"

Đỗ Dực nói rất vô tội: "Sau đó anh tỉnh dậy."

Tôi thất vọng, ánh sáng trong mắt biến thành 囧囧: "Vậy là sau đó không có gì."

Đỗ Dực kéo tôi lên phía trước, đi được một đoạn ngắn bỗng nhiên nhướng lông mày: "Sau đó giường của anh bị ướt."

"Hả?" Tôi lấy lại tinh thần, nhếch mép: "Khi đó anh mấy tuổi?"

Đỗ Dực khẽ nhướng mày: "Mười một hay mười hai gì đấy."

"À há, hóa ra anh đã sớm có mưu đồ với em rồi!" Tôi tức giận chỉ tay vào anh, "Nhỏ như vậy mà đã... đối với em như vậy..."

"Đối với em thế nào?"

"Mộng xuân với em!"

"Em nên cảm thấy may mắn vì khi đó anh đã bắn ra tình yêu với em."

Người tôi co giật: "Hình như đổi 'bắn' thành 'hiến' sẽ thỏa đáng hơn."

"Phải không?" Đỗ Dực chớp mắt mấy cái, hỏi rất chân thành, rồi dùng bộ mặt ngây thơ không tả nổi nói: "Anh cảm thấy dùng từ 'bắn' vẫn là hợp lý nhất."

Đỗ Dực, anh quá lưu manh! Tôi không khỏi lại nghĩ tới một màn chia ly của ông chú quái dị và Lolita. Lolita liếm môi dưới, rưng rưng: "Chú ơi, chú vừa cho cháu ăn que kẹo kỳ lạ quá, nó bắn ra sữa có vị lạ lắm." Ông chú quái dị kéo quần lót, cười tà mị.

Tôi lại nghĩ đến một vấn đề đáng sợ hơn, không suy nghĩ gì liền hỏi: "Đừng nói là mới mười một mười hai tuổi mà anh đã có suy nghĩ đó với em nhé. Lúc đó em mới học lớp sáu!"

"Hình như là anh có suy nghĩ đó khi học lớp bốn." Đỗ Dực sờ cằm tự hỏi.

Tôi ôm lấy hai cánh tay của mình lui về sau mấy bước, nhìn anh như nhìn kẻ háo sắc, cảm thấy hồi lớp ba tôi còn trần truồng chạy đến trước mặt anh thật là... Thằng nhãi Đỗ Dực này đúng là thâm tàng bất lộ! Khi đó ba mẹ tôi nào có ngờ cậu con trai nhà hàng xóm đối diện lại luôn giày xéo đứa con gái của mình trong mơ chứ!

"Đừng sợ, giờ chẳng phải ước mơ trở thành sự thật rồi sao?" Đỗ Dực vỗ vai tôi như người anh trai tốt, miệng nói ra những lời nói sâu sắc, sẵn tiện che giấu sự lưu manh đã có từ thưở bé, ví dụ như anh có lý tưởng, vì lý tưởng mà phấn đấu cả đời, nói qua nói lại thì ra lý tưởng của anh không phải là năm ngàn tệ kia mà là đè tôi dưới thân.

Tiêu đề trên bìa tạp chí: "Lời thú nhận kích tình: Bạn trai ác độc thú nhận mình nuôi dã tâm, mười mấy năm trước đã bắt đầu hình thành tội ác."

"Thật là không nhận ra đấy." Tôi chắt lưỡi khen ngợi.

Đỗ Dực huýt sao, tiếp tục đi về phía trước như không nghe nói gì.

"Tiểu Du" Bỗng nhiên anh quay đầu nhìn tôi, "Về năm ngàn tệ kia... Anh muốn đổi ý."

"Nghĩa là sao?"

"Xin lỗi, anh nghĩ năm ngàn không đủ, một vạn sẽ tốt hơn." Đỗ Dực chỉ vào bụng tôi.

"Đỗ Dực!" Tôi chạy tới, nhào vào lòng anh làm nũng.

"Đàn ông phải nuôi cả nhà, thật không dễ dàng." Đỗ Dực ôm tôi, tôi uốn éo làm anh không đứng vững. Đỗ Dực, em sẽ không bỏ mặc anh, em sẽ ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình! Tôi có ý chí ngút trời, hăng hái tô vẽ bức tranh tuyệt đẹp.

"Em nghĩ sẽ là con trai hay con gái?" Đỗ Dực sờ bụng tôi tò mò. Tôi bị nhột nên cười loạn lên, bỗng nhiên có một bác gái tốt bụng đi tới, chỉ về phía đối diện:

"Bên đó có nhà vệ sinh công cộng, ở đây không tiện giải quyết!"

Tôi run sợ. Tôi có điểm nào giống như bị tiêu chảy chứ! Không ngờ mang thai lại gây hiểu lầm lớn như vậy.

"Là con trai." Tôi nói chắc chắn.

"Làm sao em biết?" Nói đến phương diện này thì Đỗ Dực tương đối yếu thế.

"Cảm giác!" Tôi thần bí, "Em đã sinh con bao giờ đâu."

Sau ót của Đỗ Dực có một đàn quạ đen bay qua. Anh cũng phản bác lại tôi, nói với vẻ chắc chắn: "Là con gái."

Theo điều tra thì người mẹ sẽ thích con trai, còn người bố sẽ thích con gái hơn, đây chẳng phải là đối lập với cấu tạo giới tính ư?

"Đánh cược đi!" Tôi hăng hái, dũng cảm vung tay, "Nếu là con trai, sau này anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn việc thay tã cho con."

Đỗ Dực cũng vung tay, đồng ý đánh cược với tôi: "Một lời đã định. Nếu là con gái..." Anh lộ ra nụ cười vừa nham hiểm vừa giảo hoạt, "Em phải giúp anh sinh con trai."

"Chuyện này..." Tôi khẽ cắn răng, "Không thành vấn đề! Chỉ là khi đó lý tưởng của anh nên biến thành một vạn rưỡi."

Đỗ Dực ra vẻ không cần phải lo rồi cười hết sức tự tin.

Lòng em lơ lửng, bồng bềnh như những áng mây

Anh hãy nói đi, nói rằng anh có yêu em hay không

Cho dù những lời nói đó khó mở miệng đến nhường nào

Thì hãy cứ để chúng tuôn ra

Anh hãy nói đi, bạn tôi ơi

Em hiểu tâm trạng của anh mà

Cho dù anh có vui vẻ hay lạnh nhạt

Mặc kệ anh đã đeo chiếc mặt nạ trên gương mặt ấy

Em vẫn hiểu rõ tâm trạng của anh

Đường đi quanh co

Mặc dù anh chỉ là một người bạn

Em vẫn hiểu rõ tâm trạng của anh

Cho dù cuộc sống này luôn thay đổi

Không ai đoán trước được những gì sẽ xảy ra

Em cũng chỉ là một người bạn

Yêu anh từ những giây phút đầu

Anh là ngôi sao xa vời của em

Và em là của anh

Chỉ cần em còn sống trên cõi đời này

Sẽ luôn cầu nguyện

Anh được bình an và hạnh phúc

Em chỉ là một người bạn

Chỉ biết nhắn gửi cùng ánh trăng

Nhưng chẳng thể nào truyền đi được

Tâm tình kẻ lãng du

Em chỉ là một người bạn

Mãi mãi yêu anh

{Yêu anh - Tịch Mộ Dung}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro