Chương 35 - Bi kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cường X đứng trước gương với mái tóc ngắn ướt đẫm, thụ O ngồi trên bồn rửa tay nức nở, sau một hồi giày xéo lẫn nhau thì dắt tay ra khỏi phòng tắm.

Tôi mang tâm tình bi tráng mà run rẩy mở nắp hộp mì Nhật Bản, nhưng mì Nhật Bản đã biến thành mì ôi thiu rồi. Tôi vô cùng nghi ngờ đầu bếp của nhà hàng đã sử dụng bột lên men, có lẽ đã ngâm mì với bột lên men rất lâu nên sợi mì mới "tiến hóa" vượt mức như thế này. Chẳng lẽ ông chủ dùng phương pháp này để nói cho chúng ta biết bản chất độc ác của người Nhật Bản?

Đỗ Dực cởi lớp áo ngoài... À, không đúng, là mở nắp hộp mì ra, nhìn thấy lớp men trắng phủ trên miếng thịt duy nhất nằm chính giữa hộp rồi lại nhìn năm miếng thịt chen chúc nhau trên hộp của tôi thì ném cho tôi một tiếng cười khẽ.

"Không phải vậy đâu! Miếng thịt này là em bỏ sang cho anh đấy!" Tôi nắm chặt tay, không thể để Tử Vi hiểu lầm tôi được!

"Ra ngoài ăn." Quả nhiên Tử Vi vẫn không tin tôi, đem hai hộp thức ăn vứt đi làm tôi xót muốn chết. Tôi âm thầm hạ quyết tâm, một lát nữa phải lừa gạt anh để ăn ngon mới được.

Ăn trưa xong, anh dẫn tôi đến bệnh viện thành phố kiểm tra. Bác sĩ Mao Khí Quan và dì y tá đã khám cho tôi lần trước vẫn còn nhớ tôi, vừa nhìn thấy tôi đã nói với mấy y tá khác đang đứng gần đó: "Cô ấy chính là người mang thai mà nói rằng mình không thể sinh con được đó."

Thôi, đừng nói đến sắc mặt vào lúc này của tôi nữa, tôi muốn độn thổ rồi đây! Nếu không phải tên lang băm họ Điềm kia ăn nói lung tung thì sao tôi lại nghĩ mình không thể mang thai, để rồi không hề nghĩ đến biện pháp phòng tránh dẫn đến hậu quả là phải làm mẹ khi còn trẻ thế này? Vấn đề lớn hơn chính là ba mẹ tôi còn chưa biết chuyện!!! Bọn họ chỉ nghĩ tôi và Đỗ Dực chỉ đang ở mức quan hệ bạn bè thuần khiết thôi.

"Cậu là ba của đứa bé?" Dì y tá vươn tay nhéo mặt Đỗ Dực, khen ngợi: "Không tệ, rất trẻ tuổi. Còn trẻ như vậy mà đã phải làm ba rồi, có thấy tiếc không? Hai người là tình chị em? Thanh niên bây giờ đúng là rất chuộng tình yêu phi công trẻ lái máy bay bà già."

Đỗ Dực không kịp đề phòng bị dì ấy nhéo mấy cái thì 'hoa dung thất sắc', trợn to hai mắt nhìn chằm chằm bà. Thật ra tôi cũng hoa dung thất sắc, nguyên nhân là vì tôi nghe dì y tá ấy nói tôi và Đỗ Dực là tình chị em! Rõ ràng tôi sinh sau anh nửa năm, sao có thể nói là tình chị em được!

Thật quá bi kịch!

"Biết con phát triển ổn định là được rồi, chúng ta mau về thôi."

Đỗ Dực túm lấy tôi chạy trối chết ra cửa, ai ngờ chưa kịp thoát khỏi đã bị dì y tá nhiệt tình ngăn lại: "Hai người đừng đi vội. Lát nữa sẽ có lớp hướng dẫn dành cho phụ nữ mang thai do chủ nhiệm khoa chúng tôi chủ trì. Đài truyền hình cũng sẽ đến đây lấy tin, phiền hai người ở lại làm khán giả một chút. Hình tượng của cậu Đỗ đây không tệ, có thể để phóng viên phỏng vấn."

"Không...không được đâu..." Khóe miệng Đỗ Dực giật giật. Thì ra điểm yếu của anh là khi đối mặt với phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Nhìn anh vặn vẹo tránh né bàn tay của người đối diện để khỏi bị nhéo, ha ha, buồn cười chết mất.

"Xấu hổ cái gì chứ!" Dì y tá đưa tay ra, chính xác vỗ vào mông Đỗ Dực một cái làm cả người anh run lên, có khi lông trên người cũng đã dựng thẳng đứng hết rồi.

"Xem ra tôi quá đề cao cậu rồi!"

Dì y tá ném cho anh một cái nhìn khiêu khích rồi sau đó uốn éo quay mông đi, lớn giọng nói với một cô gái son phấn lòe loẹt đang chờ kiểm tra: "Qua bên kia cởi quần ra, đợi tôi mang bao tay rồi sẽ khám cho cô."

Đỗ Dực càng thêm run dữ dội, nắm chặt tay tôi, nói: "Về rồi cho anh mượn sữa rửa mặt!"

***

Môn học cuối cùng kết thúc cũng là đến kỳ nghỉ đông. Bụng của tôi vẫn như bình thường, chưa to lên vì cũng chỉ mới mang thai hai tháng. Nhưng tôi không thể mặc quần jean, chỉ đành mặc váy lông liền thân, dù sao cũng đang thịnh hành kiểu váy này. Ngồi trên xe lửa về nhà, tôi lo lắng đến khi bụng to lên rồi thì biết nói với ba mẹ thế nào đây.

"Nói thật thôi." Đỗ Dực liếc nhìn tôi một cái rồi đưa quả táo đã gọt sạch cho tôi. Nói ra thì rất xấu hổ, tôi sống hơn hai mươi năm rồi nhưng vẫn không biết gọt táo, hình như đúng là có chút rối loạn tổng hợp 21 nhiễm sắc thể thật. Nhìn tin tức người Triều Tiên chụp ảnh chia tay với người Hàn Quốc trên Thiên Nhai, từ tận đáy lòng tôi vô cùng biết ơn ngài Tiểu Bình, biết ơn công cuôc cải cách của đất nước.

(Thiên Nhai (hay tianya): tên một trang mạng của TQ.

Tiểu Bình: tức Đặng Tiểu Bình, một lãnh tụ của TQ)

"Mẹ sẽ đánh em chết mất." Tôi khổ sở gặm táo.

"Từ nhỏ đến lớn, người bị đánh luôn là anh." Đỗ Dực bất bình, thì ra anh vẫn nhớ chuyện anh bị đánh vì giúp tôi cởi quần. Thượng Đế ơi, người đàn ông này đã nhìn thấy tôi từ một cô bé trở thành cô gái, rồi lại đích thân khiến tôi từ một cô gái trở thành người mẹ. Trong cuộc đời này, người đến người đi đều vội vã như khách qua đường, mấy ai có được một người chứng kiến bạn trưởng thành rồi lại trở thành người bên cạnh bạn cả đời?

Mắt tôi sáng lên: "Đúng ha! Nếu em bị đánh thì anh đỡ đòn cho em."

Đỗ Dực hừ lạnh một tiếng, cướp lấy quả táo không bao giờ là của tôi được nữa.

Lúc xe lửa đến nơi, vừa ra khỏi trạm tôi đã thấy xe của chú Đỗ cho đến đón Đỗ Dực, chỉ là chiếc này không phải chiếc tôi thường thấy. Đỗ Dực không thay đổi sắc mặt, hỏi bác tài xế:

"Ba tôi vừa đổi xe?"

"Chiếc xe kia của Đỗ tổng hiện tại được dùng để đưa đón bà chủ. Bà chủ vừa mới sinh." Bác tài xế cẩn thận trả lời.

"Ồ, cuối cùng đã có người giành tài sản với tôi rồi. Tận đáy lòng tôi chúc mừng bà Đỗ." Đỗ Dực khinh thường, đưa hành lý cho tài xế rồi kéo tôi vào ghế sau, sau đó nói với tài xế địa chỉ nhà tôi, anh muốn đưa tôi về trước.

Xem ra bác tài xế này hiểu rất rõ hoàn cảnh của nhà Đỗ Dực, trên đường không hề nói một câu dư thừa nào, chỉ thật lòng khuyên: "Đỗ tổng thật sự hy vọng cậu có thể thừa kế công ty. Mặc dù bà chủ đã sinh con trai nhưng cậu ấy còn quá nhỏ, Đỗ tổng không thể nào đem chuyện làm ăn giao cho cậu chủ nhỏ và bà chủ sau khi ông ấy về hưu được. Bây giờ chỉ người có thể ủy thác ngoài cậu ra chỉ còn Trịnh phó tổng. Một khi Trịnh phó tổng trở thành tổng giám đốc, chỉ e vị trí của những người luôn đi theo Đỗ tổng sẽ bị thay đổi."

Đỗ Dực im lặng lắng nghe, không biết mong muốn năm ngàn tệ có thể kiên trì được bao lâu.

"Chẳng lẽ cậu cam tâm tình nguyện đem quyền thừa kế chắp tay dâng tặng cho người ta?" Bác tài xế kinh ngạc, hỏi.

"Không cam lòng." Đỗ Dực nói sâu xa, "Năm đó ba tôi gây dựng sự nghiệp hết sức gian khổ, sau khi thành công thì bỏ rơi mẹ tôi. Công ty này chính là cái giá thê thảm mà gia đình tôi phải đánh đổi."

"Đỗ Dực, vì công ty này mà chú Đỗ cũng đã trả giá rất nhiều." Tôi không nhịn được liền xem tài xế như người mình, không bận tâm đến việc ông ta có nói lại với người khác hay không: "Ngộ nhỡ công ty lọt vào tay người khác, vậy thì những gì chú Đỗ đã đánh đổi năm xưa sẽ phải tặng không cho người khác ư?"

Đỗ Dực nghiêng đầu nhìn tôi, tiếp tục im lặng.

Bác tài xế nghe tôi nói liền gật đầu tán thành: "Thật ra Đỗ tổng cũng không muốn giao công ty cho người nhà bên ngoại của bà chủ. Chẳng phải vào tháng bảy vừa rồi, khi đi dự tiệc liên hoan với cậu, ông chủ đã nói nếu cậu mau chóng kết hôn rồi sinh con trai thì ông ấy sẽ có lý do chính đáng để giao quyền thừa kế cho cậu sao? Bởi vì cậu chẳng những là con trai trưởng mà còn có cháu trai đích tôn..."

"Bác Trần, đừng nói nữa!" Vốn dĩ Đỗ Dực có chút không yên lòng nghe bác Trần nói chuyện thì đột nhiên lên tiếng ngăn lại lời của người tài xế, sắc mặt rất kỳ lạ.

Tôi ngẩn người: "Bác Trần, bác mới nói gì? Chú Đỗ nói chỉ cần Đỗ Dực mau chóng kết hôn rồi sinh con trai thì chú ấy sẽ có đầy đủ lý do giao công ty cho Đỗ Dực?"

"Em không được nghĩ lung tung." Giọng nói của Đỗ Dực hơi nghiêm nghị.

Làm sao em có thể không suy nghĩ lung tung?

Trong nháy mắt, hô hấp của tôi trở nên dồn dập, gương mặt cũng đỏ lên. Trước buổi họp lớp tiểu học của chúng tôi, chú Đỗ đã nói nếu Đỗ Dực kết hôn rồi sinh con trai thì chú ấy sẽ giao công ty cho anh. Nhớ lại lúc Đỗ Dực gặp lại tôi, rất nhiều lần anh đưa ra ám hiệu muốn thân thiết với tôi, lúc biết tôi không thể sinh con thì cố ý muốn kết hôn với tôi, lúc biết tôi còn trẻ đã phải mang thai thì lại muốn tôi sinh ra. Rõ ràng anh có thể không kết hôn với tôi, có thể dùng lý do "Tuổi còn trẻ không nên sinh con sớm" để khuyên tôi phẫu thuật, nhưng cuối cùng anh lại vội vã muốn kết hôn với tôi, vội vã muốn tôi sinh con... Thêm việc anh rất căm ghét người mẹ kế tên Tiểu Hoan, không muốn công ty của chú Đỗ rơi vào tay nhà họ Trịnh, cả việc không muốn chú Đỗ chia tài sản cho Tiểu Hoan... Thì ra sự thật lại tàn khốc với tôi như vậy.

Sự thật này đã đem những hạnh phúc và tiếng cười của chuỗi ngày tôi ở bên cạnh Đỗ Dực tan biến không còn một mống. Thì ra việc chúng tôi gặp lại nhau rồi yêu nhau đều do một tay anh xếp đặt. Anh nói với tôi một tháng chỉ cần kiếm năm ngàn tệ, từ nhỏ đã thích tôi, anh không muốn làm ông chủ đều là lừa tôi, lừa tôi kết hôn với anh, lừa tôi sinh con vì anh. Bởi vì tôi dễ bị lừa, tôi không có ai theo đuổi, tôi si tình, tôi tự mình đưa tới cửa miễn phí...

Một phút này tôi còn tưởng rằng mình đang đắm chìm trong hạnh phúc, tưởng rằng người đàn ông cùng tôi lớn lên sẽ cùng tôi bạc đầu giai lão thì một phút sau tôi lại phát hiện tôi chỉ là đối tượng bị anh lợi dụng, mà không chỉ có một mình tôi, anh còn lợi dụng cả đứa bé trong bụng tôi nữa!

Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi phải làm gì bây giờ?

Đỗ Dực nhận ra phản ứng của tôi hơi lạ nên liền ôm lấy vai tôi, ôm rất chặt: "Chu Du, không được tiếp tục suy nghĩ lung tung! Anh.."

"Dừng xe." Ánh mắt tôi đăm đăm nhìn về phía trước, căn bản là không nghe anh nói gì, chỉ thấy sau lưng lạnh toát, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, sức lực toàn thân như bị ai cướp mất.

"Dừng xe!"

Tôi hét lớn làm bác Trần giật mình: "Cô Chu, nơi này không được phép dừng xe, cô có chuyện gì sao? Hay là tôi chạy thêm một đoạn nữa nhé, phía trước có trạm xe buýt..."

"Lập tức dừng xe." Tôi cắn răng nói.

"Cho cô ấy xuống đi." Đỗ Dực lạnh lùng buông một câu, bàn tay rời khỏi vai tôi.

Tim tôi đau đớn như bị dao đâm vào. Đây là lần đầu tiên tôi và Đỗ Dực cãi nhau. Lúc trước tôi luôn luôn vui vẻ, đắm chìm trong tình yêu của chúng tôi, anh cũng chưa bao giờ dùng điệu này nói chuyện với tôi, cũng chưa bao giờ trưng ra vẻ mặt này với tôi. Tôi chưa từng thử cãi nhau với anh lần nào nên chưa từng sợ mất hồn mất vía, chỉ muốn tránh xa anh như lúc này.

Tuy khó hiểu nhưng bác Trần vẫn cho xe dừng lại. Tôi lập tức mở cửa xe, ra phía sau lấy hành lý, nhưng không ngờ Đỗ Dực cũng cùng theo xuống xe.

"Em nghĩ anh là loại người gì?" Đỗ Dực khoác một tay lên cửa xe, ánh mắt lạnh lùng.

"Tôi không biết anh là loại người như vậy." Tôi nhìn mặt đất, cao giọng: "Tôi biết loại người giống như tôi rất nhiều, ra đường cũng có thể tùy tiện tìm được một bó, nhưng sao anh lại chọn em? Cho dù chúng ta cùng nhau lớn lên, nhưng lại xa cách nhiều năm, không thể hiểu được người kia, tại sao vừa gặp lại anh lại có hứng thú với tôi? Hơn nữa lúc ở đây, không có cô gái nào có điều kiện tốt có thể nhanh chóng kết hôn sinh con trai cho anh. Anh có dám thề với lương tâm của mình là anh chưa từng nghĩ việc lợi dụng tôi?"

Anh nhìn tôi, đôi mày dần nhíu lại.

"Cho tôi câu trả lời thật lòng!" Tôi lại một lần nữa không chú ý hình tượng mà hét to.

"Có nghĩ tới." Đỗ Dực nhìn đi chỗ khác.

"Buồn cười thật. Cái gì mà làm người phải biết thỏa mãn, không nên vì tiền tài mà vứt bỏ tình yêu, tình thân kia chứ..." Tôi òa khóc, đây là lần đầu tiên tôi khóc ở giữa đường người xe qua lại đông đúc: "Trong mắt anh, tôi rất buồn cười đúng không?"

Tôi mở cốp xe, khó khăn nhấc hành lý ra ngoài, vì hơi nặng nên tôi hơi lảo đảo. Đỗ Dực thấy vậy liền tiến tới đỡ tôi. Cũng như tất cả nữ chính bị tổn thương khác, tôi hất tay anh, mỉa mai: "Không cần anh đỡ, tôi sẽ bảo vệ tốt con trai bảo bối của anh. Nếu nó xảy ra chuyện gì thì e rằng ba nó sẽ không thể thừa kế công ty của ông nội nó được."

"Anh có nghĩ tới không có nghĩa là anh sẽ làm." Đỗ Dực kiềm chế sự tức giận, hai tay nắm chặt đặt trên mui xe, đôi mày nhíu lại giống như cô giáo hồi tiểu học khi nhìn thấy bài làm tạo câu của tôi.

"Tôi không quan tâm anh có làm hay không làm!" Tôi đẩy anh một chút, kéo hành lý đi về phía trước, đưa tay ra vẫy một chiếc taxi đang chạy về hướng này. Tôi không hiểu tại sao mỗi lần nam nữ chính cãi nhau thì kết cục đều là nữ chính phải bắt taxi bỏ đi, có lẽ đó đã là sự an bài của tiểu thuyết cẩu huyết trong truyền thuyết, hoặc là minh chứng cho giao thông không ngừng phát triển của đất nước chúng ta.

Đáng tiếc Đỗ Dực không giống Mã giáo chủ sẽ lao ra chặn cửa xe, không cho tôi đi. Anh chỉ đứng ở đấy, không nói một lại, ánh mắt dán vào người tôi. Tôi ném hành lý vào ghế sau rồi lén nhìn anh trước khi ngồi vào ghế phụ. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt tôi chưa thấy bao giờ, vừa bất đắc dĩ vừa đau khổ, giống như đứa trẻ đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể giữ được dây diều, đành để nó bay mất.

(Mã giáo chủ: nam diễn viên Mã Cảnh Đào, thường đóng những vai nam chính gào hét trên phim)

Tôi lau nước mắt, nức nở nói với tài xế địa chỉ nhà tôi. Tài xế rất bình tĩnh, nhìn tôi một cái rồi im lặng lái xe. Thật ra có đôi lúc người ta không cần an ủi mà chỉ cần một không gian yên tĩnh để khóc thoải mái.

Nếu là phim Hàn thì lúc này sẽ có một nhân vật nam ở bên cạnh làm bạn, chăm sóc nữ chính, nhưng mà... Tôi biết, tôi và Đỗ Dực - người mà tôi vẫn luôn cho là nam chính kia thật sự đã kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro