Chương 37 - Điện thoại di động cũng là một bi kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ những lời tôi nói muốn đi ra ngoài tự mình phấn đấu vào hôm qua đã dọa đến ba mẹ nên hôm nay, trước khi đi làm, họ mua cho tôi hai cái bánh bao và một chai sữa đậu nành đựng trong bình giữ nhiệt đặt ở trên bàn làm đồ ăn sáng cho tôi, nhằm muốn tôi cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình. Hôm nay tôi dậy sớm hơn thường ngày, nói đúng hơn là cả đêm qua tôi không tài nào chợp mắt nổi, vì tôi không phải là người ngủ được khi đang khổ sở. Một người bạn học đã từng nói với tôi rằng, khi bạn trai cô ấy muốn chia tay vì hai người không hợp nhau, nhưng trước phản ứng gay gắt của cô ấy thì anh ta bảo là sẽ suy nghĩ thêm một đêm, hôm sau sẽ cho cô ấy quyết định cuối cùng. Đêm đó, cô bạn của tôi cứ trằn trọc suốt, nước mắt thấm ướt cả gối. Sáng hôm sau, mới năm giờ cô ấy đã rời giường, vì ép bản thân phải tỉnh táo, không được suy nghĩ lung tung, không được làm việc hồ đồ nên cô ấy đã viết "Đơn xin vào Đảng". Lá đơn dài ba ngàn chữ, tổng cộng có bốn trăm dòng, mười trang giấy. Mặc dù lúc ấy nghe có vẻ 囧, nhưng bây giờ tôi đã hiểu được tâm trạng khi đó của cô ấy. Điều buồn cười là đến mười một giờ trưa, cô ấy dè dặt gọi điện cho bạn trai thì nghe được giọng nói ngái ngủ của anh ta, anh ta còn nói tối qua vì thức xem phim 'Phấn đấu' tới hai giờ sáng nên giờ vẫn muốn ngủ. Điều đó có nghĩa là trong lúc cô ấy đau khổ không thể ngủ được dù chỉ một phút thì anh bạn trai lại không tim không phổi mà ngủ thẳng cẳng đến trưa.

(Phim 'Phấn đấu': đạo diễn Triệu Bảo Cương, do Mã Y Lợi và Văn Chương đsong chính.)

Tôi vô thức ăn bánh bao, rồi cũng vô thức ra ban công nhìn xuống xem Đỗ Dực có đang đứng ở đâu đó quanh đây không, nhưng đáng tiếc là không có, ngoài mấy bác gái đang tập thể dục dưới sân thì không có ai cả.

Tại sao anh đã lợi dụng tôi mà tôi còn nghĩ về anh, thậm chí là hy vọng anh đến tìm tôi?

Tôi lấy điện thoại di động ra gửi cho Đường Duyệt một tin nhắn, nội dung là hỏi chị ấy có còn thực tập ở khoa phụ sản không.

Tin nhắn trả lời của chị ấy rất lưu manh: "Nói nhảm, không làm ở đó thì chả lẽ chị lại đi nghiên cứu hoa cúc ở nam khoa?"

"Em muốn hỏi một chuyện. Chỗ chị làm phẫu thuật phá thai tốn bao nhiêu tiền?"

Tin nhắn của tôi vừa được gửi thì Đường Duyệt lập tức gọi điện tới, mắng: "Là cô đúng không? Đừng nói với bà đây là cô muốn làm phẫu thuật nhé! Thằng nào không có hoa cúc hại cô thành ra như vậy? Nếu cái thai là con trai thì hắn ta có hai hoa cúc, còn nếu cái thai là con gái thì hắn ta có đến ba hoa cúc!"

"Không...không phải đâu..." Tôi bị phản ứng của chị ấy làm sợ run cả người. Chị ấy muốn đến nam khoa làm việc phát điên rồi, nếu không thì chị ấy sẽ không mở miệng là hoa cúc, ngậm miệng cũng hoa cúc như thế.

"Không phải cái gì? Không phải cô muốn làm phẫu thuật hay không phải thằng kia không có hoa cúc?" Nhất định hôm nay là ngày dì cả của Đường Duyệt ghé thăm nên chị ấy mới gắt gỏng như vậy. Trước đây chị ấy không phải thế này, chẳng lẽ bạn trai chị ấy thật sự làm gà rồi?

"Cái này...à thì là...cái kia... Em chỉ muốn tham khảo một chút thôi... Tham khảo thôi... Bởi vì..." Mắt tôi đảo quanh liên tục: "Bởi vì em có một người bạn viết tiểu thuyết về vấn đề này nhưng lại không biết, cũng ngại đến bệnh viện hỏi nên nhờ em hỏi chị."

Ông trời ơi, tôi chỉ có thể nói dối thôi. Thì ra nói dối có ích như vậy, nó có thể giúp bạn thoát khỏi tình cảnh khốn đốn, cũng có thể giúp bạn đạt được mục đích. Thôi kệ đi, dù sao cũng không phải lần đầu nói dối.

"Vậy à." Đường Duyệt khôi phục lại giọng nói chị gái hàng xóm thân thiện, hiền hòa giải đáp thắc mắc cho tôi hệt như phát thanh viên: "Hiện tại chỗ chị đã áp dụng phương pháp phẫu thuật phá thai không đau, bệnh nhân không phải chịu đau đớn giống như trước đây nữa. Về giá cả thì khoảng chín trăm tệ, tính an toàn rất cao. Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông nên mấy cô bé cấp hai, cấp ba đã xếp lịch cả rồi, vì thế mà sắp tới bọn chị khá bận rộn."

"Chín trăm tệ? Mắc dữ vậy." Tôi còn tưởng cao lắm là một trăm tệ, có thẻ sinh viên thì còn được giảm 50%. Nghĩ vậy tôi liền hỏi: "Có thẻ học sinh thì có được giảm giá không?"

"Khuyến mãi? Ha ha!" Đường Duyệt cười nhạo, nói: "Em có thấy ai đến bệnh viện được khuyến mãi chưa? Hay em đã gặp tên cướp nào khi cướp còn để lại vài đồng cho người bị cướp chưa? Cho dù có đang là thời kỳ khủng hoảng kinh tế, Gucci, Armani đều có chương trình khuyến mãi nhưng bệnh viện công lập của bọn chị không đời nào bị ảnh hưởng bởi khủng hoảng kinh tế!"

Đúng là bệnh viện thì nhỏ mà mạng người thì lớn. Qua cuộc nói chuyện với Đường Duyệt, tôi hiểu được rằng bản chất của bệnh viên công lập là ăn thịt người, chả trách trong khi người người lo sốt vó vì khủng hoảng kinh tế thì bác sĩ vẫn cứ ba năm thì mua xe, năm năm đi mua nhà, mười năm đã trở thành đại gia.

"Thế phí sinh con là bao nhiêu?" Tôi ngượng ngùng hỏi

"Sinh tự nhiên là hai ngàn tệ, sinh mổ thì khoảng bốn ngàn tệ."

"Nhiều vậy sao?" Tôi sợ hãi kêu lên. Vào lúc này, tôi xin lấy bản thân ra để nhắc nhở chị em trẻ tuổi đừng vì ban đầu tiếc ba tệ mua Durex mà sau này phải tốn mất ba ngàn tệ.

"Rốt cuộc là em muốn hỏi gì? Chị còn có hai nữ sinh được mẹ dẫn đến làm phẫu thuật phá thai, hiện tại rất bận, không thèm nói chuyện với em nữa." Đường Duyệt đang định cúp điện thoại thì bỗng nhiên nói ẩn ý: "Tiểu Du, không phải chị nói em đâu. Nếu như sau này, chị nói là sau này, nếu có thằng nào chưa kết hôn mà đã làm em sưng bụng thì em phải nói cho chị biết, chị sẽ biến hắn ta trở thành thái giám trong truyền thuyết."

Toàn thân tôi chấn động, cả người nhũn ra, không biết phải nói gì.

Ông trời ơi, tôi nên làm gì đây? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà ông lại nỡ trừng phạt tôi và thẻ ngân hàng của tôi như vậy? Đứa con vô tội trong bụng của mẹ, con nói mẹ phải làm sao đây? Để con biến mất có giá tới chín trăm tệ, cho con hiện thân thì lại lên đến hai ngàn tệ, mà ba con lại không tài trợ một xu nào!

Thật ra vấn đề lớn nhất hiện nay của mẹ con là mẹ không có nhiều tiền như vậy, thẻ ngân hàng của mẹ chỉ có một ngàn tệ, nếu dùng chín trăm tệ thì chỉ còn lại một trăm tệ thôi. Được rồi, mẹ thừa nhận tiền không phải là vấn đề, vấn đề là mẹ không nỡ, hoàn toàn không nỡ bỏ con!!! 555, con là con của mẹ và Đỗ Dực. Đỗ Dực hỡi, anh có còn nhớ Hạ Vũ Hà đứng bên hồ năm xưa không?

(Hạ Vũ Hà: là mẹ của Hạ Tử Vi trong Hoàn Châu công chúa. Khi bà đang đứng ngắm cảnh bên hồ thì gặp được vua Càn Long, từ đó hai người yêu nhau và sinh ra Hạ Tử Vi.)

Tôi ủ rũ đặt điện thoại trên thành ban công, đưa mắt trông về nơi xa thì nhìn thấy chiếc BMW quen thuộc đang đậu dưới một bóng cây. Anh lại đến rồi. Đỗ Dực đóng cửa xe, dùng điều khiển từ xa khóa xe rồi tiến về mảnh đất trống dưới nhà tôi. Anh mặc một chiếc áo khoác ngắn thoải mái, choàng một chiếc khăn quàng cổ màu đen, chiếc quần họa tiết ca-rô bọc lấy đôi chân thon dài. Thật ra điều khiến người ta phải chú ý nhất là hôm nay anh đội một chiếc mũ len và mang thêm cặp kính đen. Rất khí thế, rất mạnh mẽ, đến nỗi mấy bác gái dưới sân cũng phải liếc nhìn khi anh đi ngang qua.

Tôi thì sao hả? Tôi cũng nhìn không chớp mắt, bị sắc đẹp dụ dỗ? Lúc đó tôi còn bận ngồi xổm xuống để anh không nhìn thấy tôi! Điện thoại rung lên, tôi run rẩy sờ nó, vuốt nó, cuối cùng là trơ mắt nhìn nó rơi xuống dưới!

"Bịch."

Tôi nghe thấy tiếng điện thoại đáng thương đập xuống mặt đất vô cùng thảm thiết. Một vật thể màu đen rơi tự do khiến mọi người tò mò vây xem. Tôi mạo hiểm ló đầu ra nhìn xuống thì thấy Đỗ Dực đang xem xét thi thể của chiếc điện thoại, vì anh khom lưng nên tôi không thể nhìn được vẻ mặt của anh. Không phải anh sẽ nghĩ rằng vì tôi thấy anh cứ gọi đến nến mới ném điện thoại đấy chứ?

Không được, Đỗ Dực! Anh hiểu em mà! Cho dù em không coi trọng anh nhưng không thể có chuyện em chê tiền được!

Tôi im lặng ngồi trên ban công, thầm tính xem có nên lấy một ngàn trong thẻ ngân hàng đi mua điện thoại mới hay không... Nếu hằng ngày tôi đi làm phụ hồ công trường thì có đủ tiền không nhỉ? Tôi xoa bụng, trong đầu hiện ra một đẳng thức:

Hằng ngày làm phụ hồ công trường = một chiếc điện thoại di động + được làm phẫu thuật phá thai miễn phí.

Bên dưới bỗng ồn ào, tôi run rẩy muốn lén nhìn xem có phải Đỗ Dực đang òa khóc nức nở dưới đó hay không thì một vật thể màu đen bay lên, lướt qua tôi rồi đáp xuống bên cạnh cửa sổ. Tôi vội vàng nhào tới, phát hiện đó là điện thoại của Đỗ Dực. Quả nhiên là điện thoại xịn, bị ném như vậy mà không hư hại gì. Tôi khó hiểu nhìn chiếc điện thoại, sau đó mở khóa thì thấy một dòng chữ:

'Giữ lấy để anh còn liên lạc.

P/s: Anh biết em đang ở ngoài ban công.'

Tôi lập tức bấm số điện thoại của mình thì một giọng nữ ngọt ngào vang lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã không liên lạc được..."

Ôi, điện thoại của tao, sao mày lại dễ dàng bị hỏng như vậy chứ!

Tôi lén lén lút lút thò đầu lên, thấy Đỗ Dực đang trả lại cây vợt cầu lông cho một bác gái (thì ra là lấy vợt cầu lông đánh điện thoại lên cho tôi), sau đó khom lưng nhặt mấy mảnh thi thể chiếc điện thoại của tôi vốn đã bay bốn phương tám hướng. Mà nhà tôi đâu có cao lắm đâu, tại sao điện thoại lại vỡ tan tành như vậy! Quả nhiên độ cao chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chất lượng điện thoại, cũng giống như chiều dài là tiêu chuẩn để kiểm nghiệm đàn ông có bình thường hay không. Bác gái kia vẫn đang nhiệt tình nói chuyện với Đỗ Dực, hơn nữa thằng nhãi này còn ngoan ngoãn tiếp chuyện bác ấy nữa. Thật quá ngược tâm mà! Không được, tôi nhìn không vô! Vì thế tôi đứng dậy, quay về phòng.

Đến đây thì tôi có đôi lời muốn nói với mấy anh nam chính. Mấy người tưởng chỉ cần mấy người đứng dưới nhà thì nữ chính sẽ cảm động mà đi xuống đó ư? NO! Vì mấy người đứng dưới nhà gây phiền phức đến cuộc sống của nữ chính nên các cô ấy mới xuống dưới để mấy người biết điều một chút mà bỏ đi, như thế các cô ấy mới có thể ra ngoài chơi được!

Tôi nằm trên giường nghịch điện thoại của Đỗ Dực, xem thử nó có bí mật gì hay không. Trước hết là xem hộp thư tin nhắn của anh! Rất sạch sẽ, chỉ có vài tin nhắn của nhà mạng và ngân hàng. Tiếp theo là nhật ký cuộc gọi! Cũng rất đàng hoàng, đầy đủ tên họ, không biệt danh, không nick name. Nhật ký cuộc gọi của anh được xếp theo tên chữ cái nên cuộc gọi của tôi ở phía dưới, vì thế khi kéo đến tên tôi thì tôi sợ ngâu người. Anh cài tên tôi trong điện thoại là 'Chu Du có bệnh'.

Có bệnh? Anh mới có bệnh, cả nhà anh đều có bệnh!

Những người khác anh đều lưu tên họ đầy đủ, chỉ có tôi là ngoại lệ, vậy có phải đối với anh, tôi rất đặc biệt không?

Tôi kiềm chế kích động xem tiếp tệp hình ảnh. Tấm hình đầu tiên là chụp lúc tôi ngủ say, hơn nữa còn đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân, cũng mau là tướng ngủ không tồi, còn hơi bĩu môi giống như đang hờn dỗi, xuống dưới là... Khoan đã, chẳng phải nếu xuống dưới thì sẽ là.... A a a a, được lắm, dù sao cũng không phải là anh khỏa thân.

Tấm hình tiếp theo thật quá chán, không ngờ là anh lại chụp vẻ mặt tôi xấu như vậy, nhìn ngu không chịu nổi.

Tấm hình kế tiếp... Ơ? Đây là tấm hình tập thể của lớp tôi hồi tiểu học. Tôi và anh đứng cách xa nhau, hơn nữa tôi còn cười rất vui vẻ, vì khi đó tôi đứng sau Trần Hồng...

Tôi đặt điện thoại xuống, tâm tình phức tạp lấy hai tay che mắt, tim như bị dao cắt. Tên Đỗ Dực khốn kiếp, sao anh không ném cục sạc điện thoại lên đây luôn! Tôi chỉ tò mò đời tư của anh một chút, thế mà điện thoại của anh lại hết pin rồi tắt luôn nguồn!

Bạn nói xem, lát nữa Đỗ Dực gọi điện thoại phát hiện máy đã bị tắt nguồn thì có cho rằng tôi cố tình phá hỏng điện thoại của anh không?

Nghĩ vậy, sau ót của tôi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Tôi vội vàng chạy ra ban công, đúng lúc thấy Đỗ Dực đang bình tĩnh cầm điện thoại công cộng. Đây là hiểu lầm lớn!

"Đỗ..." Tôi cố gắng nuốt cái tên đã sắp ra khỏi miệng xuống, thầm nhủ: Chu Du ơi Chu Du, rốt cuộc mày muốn gì? Nếu mày có thể bỏ qua hết hiềm khích trước kia để ở bên cạnh anh ấy thì hãy xuống đó với anh ấy rồi đẻ con cho anh ấy, nhìn anh ấy vui vẻ thừa kế công ty của ba; còn nếu như mày vẫn còn chút tự trọng thì hãy coi như hai người chưa từng gặp lại nhau, hãy xem anh là một người bạn tiểu học bình thường, không hơn.

Đỗ Dực chạy đến chỗ chiếc xe đang đậu lấy sạc điện thoại, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tôi, anh chỉ tay vào cục sạc, ý là hỏi tôi có cần dùng đến không.

Vì anh mang kính đen nên tôi không thể nhìn thấy ánh mắt anh nên có chút không quen.

Chu Du, rốt cuộc mày muốn như thế nào? Tôi tự hỏi bản thân mình một lần nữa, hỏi mình có thể chấp nhận động cơ ban đầu không hề thuần khiết hay không, có thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục vui đùa với anh hay không, quan trọng nhất là tôi có thể chấp nhận một Đỗ Dực không hoàn toàn tốt đẹp như tôi đã nghĩ hay không.

Tôi thích anh không? Tôi rất thích anh, thế nên mới khó quyết định như vậy. Anh thích tôi không? Hiện tại tôi không thể nào xác định được rốt cuộc là anh có thích tôi nhiều hơn khát vọng thừa kế tài sản của anh hay không. Nếu đáp án là không, vậy thì tôi thất bại quá thảm hại.

Đúng, tôi sợ một ngày nào đó anh sẽ chứng minh cho tôi thấy tôi đã thất bại thảm hại.

Tôi nhìn anh lắc đầu. Bàn tay cầm sạc điện thoại giơ lên không trung của anh dừng lại không vẫy nữa, anh ngẩng đầu nhìn tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi như mấy vạn năm ánh sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro