Chương 38 - Loạn trong rối ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó sau khi bỏ đi, Đỗ Dực không đến dưới nhà tôi nữa, còn tôi thì mãi tìm lý do để ra ban công. Đôi khi là phơi quần áo, có lúc là phơi chăn, hoặc là lau ban công, mỗi ngày còn lau đến ba lần. Mẹ thấy vậy thì khen tôi hiểu chuyện, đã biết chịu khó làm việc nhà, còn tôi thì mỗi tối phải chịu cảnh lưng đau ê ẩm, chóng mặt buồn nôn. À, triệu chứng chóng mặt buồn nôn không liên quan đến chuyện tôi làm việc nhà, đó là triệu chứng bình thường khi mang thai, dù sao tôi cũng đã mang thai ba tháng rồi.

Nếu lúc này mà không phẫu thuật thì e sau này càng khó làm. Có rất nhiều nguyên nhân khiến tôi chần chừ không đi bệnh viện. Thứ nhất là tiền, thứ hai là phản ứng của Đỗ Dực. Nếu tôi thực sự bỏ đi đứa con này thì anh sẽ như thế nào? Thất vọng, tức giận, khổ sở hay cả ba? Dựa theo nguyên tắc đầu tư thì anh cũng có 50% cổ phần, nghĩa là cũng có 50% quyền quyết định.

Một hôm nọ, sau khi đi làm về, ba tôi thuận miệng hỏi: "Sao con về mấy ngày rồi mà vẫn không đi đâu chơi? Tết năm nay gọi Đỗ Dực đến nhà mình ăn cơm. Thằng bé đáng thương quá, tết nhất mà chỉ có một mình."

Tôi chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện. Đột nhiên trong phòng bếp tỏa ra mùi thịt kho tàu, đây là món tôi rất thích nhưng lúc này nghe mùi thì tôi chỉ thấy buồn nôn. Tôi thật sự rất bí bách. Nếu không tiếp tục giấu được ba mẹ thì khi biết tôi chưa tốt nghiệp đã có thai, họ sẽ rất thất vọng, sau đó chắc chắc sẽ ép tôi đến bệnh viện làm phẫu thuật. Bây giờ, tôi thực sự đang trong tình huống loạn trong rối ngoài.

Tôi tình cờ phát hiện sạc điện thoại của ba tôi có thể dùng được với điện thoại của Đỗ Dực nên sau ba tiếng sạc pin, tôi đã lại có điện thoại để dùng rồi!

Buổi tối tôi xem ti vi rất khuya, đang lúc chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện điện thoại đang rung. Lúc ấy, tim tôi đập thình thịch, vội vàng nhìn điện thoại thì thấy người gọi đến là "Ba". Hóa ra là ba của Đỗ Dực gọi đến. Không biết chú Đỗ có biết điện thoại của Đỗ Dực đang ở chố tôi không nhỉ? Cũng đã một tuần rồi... Tôi phân vân không biết có nên nhận hay không, nhưng khi thấy điện thoại đã ngừng rung rồi chú Đỗ lại gọi đến lần nữa thì tôi nghĩ chắc có chuyện gấp nên dè dặt nghe máy.

"Alo."

Đầu dây bên kia im lặng. Tôi thử lên tiếng lần nữa: "Alo?"

"Cô là ai?" Là giọng của chú Đỗ.

"Cháu là... Chu Du."

"Thì ra là Tiểu Du." Chú Đỗ có vẻ kinh ngạc: "Sao đã trễ thế này rồi mà hai đứa vẫn ở cùng nhau?"

"A, không phải đâu ạ. Tại vì anh ấy..." Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, không thể tìm được lý do lấp liếm nào. Rốt cuộc tôi cũng hiểu được cảm giác khi nữ chính gọi điện cho nam chính vào nửa đêm mà người nghe máy là một cô gái thì chắc chắn 200% nữ chính sẽ không tin lời giải thích của nam chính.

"Ha ha." Chú Đỗ cười thoải mái, nhìn xa trông rộng: "Chuyện của hai đứa thì mặc kệ hai đứa, chú sẽ không quản, dù sao cũng đã là người lớn hết rồi. Xem ra tin đồn trong công ty trước kia là thật. Nếu thật như vậy thì tốt quá, Tiểu Du à, chú chứng kiến cháu ngày càng khôn lớn, vì thế biết cháu và Đỗ Dực ở bên nhau chú thấy rất yên tâm. Nhưng Tiểu Du này, cháu có thể giúp chú khuyên Đỗ Dực được không? Nói nó đừng tùy hứng như vậy nữa, Tiểu Hoan... Cháu có biết Tiểu Hoan không? Cô ấy là vợ hiện tại của chú, mấy hôm trước đã sinh cho chú một đứa con trai nhưng Đỗ Dực không đến thăm lần nào, cũng tắt luôn điện thoại. Nói thế nào thì đó cũng là em trai nó."

Tôi nghĩ thầm nếu cô gái kia sinh con trai thì khó tránh khỏi tiết mục anh em tranh giành tài sản, máu chảy đầm đìa. Tiết mục đó chắc chắn cũng sẽ có mẹ kế của Đỗ Dực tham gia, nếu vậy thì chẳng phải hiện tại là thời điểm Đỗ Dực cần tôi và đứa con trong bụng tôi nhất? Nghĩ vậy trong lòng tôi bỗng dâng lên một ngọn lửa không biết phải định nghĩa như thế nào.

"Chú Đỗ, có phải chú đã nói chỉ cần Đỗ Dực sớm kết hôn sinh con thì chú có thể danh chính ngôn thuận giao lại công ty cho anh ấy không?" Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác trong lòng, hỏi lạnh lùng.

"À, chuyện này..." Chú ấy suy nghĩ một lát rồi cười lớn: "Ha ha ha, chú chỉ nói đùa thôi. Con trai thứ hai của chú nhỏ như vậy thì tất nhiên công ty sẽ về tay Đỗ Dực, giờ chỉ cần nó gật đầu đồng ý thôi. Chuyện kết hôn sinh con thì tự nó quyết định, chú đâu phải là hoàng đế, chọn thái tử còn phải xem xét con trai đã có người nối dõi chứ. Đầu óc của ai có vấn đề thế không biết, lại xem câu nói đó là thật."

Đầu óc của ai có vấn đề thế không biết, lại xem câu nói đó là thật! Đầu óc của ai có vấn đề thế không biết, lại xem câu nói đó là thật! Đầu óc của ai có vấn đề thế không biết, lại xem câu nói đó là thật!

Chú Đỗ à, cháu nghĩ cháu chính là người đầu óc có vấn đề đó...

Hóa ra việc Đỗ Dực không kết hôn, không sinh con không hề liên quan tới việc anh sẽ không được thừa kế. Hóa ra ngay từ đầu tôi đã sai. Không phải Đỗ Dực muốn làm chủ công ty, anh ấy chỉ không muốn người cha của mình sau khi đã bỏ rơi vợ con thì cũng giao luôn tài sản cho người ngoài. Vì thế lúc đầu anh mới muốn tìm một người có thể giúp anh bảo đảm trước mắt không để công ty loạt vào tay người nhà họ Trịnh.

Sao tôi có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như thế này?

"Tiểu Du? Tiểu Du?" Chú Đỗ gọi tôi.

"Ơ? Sao ạ?"

"Tết năm nay Đỗ Dực có về không?" Chú Đỗ dè dặt hỏi tôi.

"Cháu không biết."

"Thằng nhóc này bướng bỉnh chết đi được, chẳng những không chịu đến nhà chú đón tết mà ngay cả nhà mẹ ruột cũng không đến, làm mỗi lần nghĩ đến nó là khó chịu. Thật ra chú biết chú có lỗi với hai mẹ con nó. Nó muốn có một ngôi nhà đầy đủ nhưng chú lại không thể cho nó. Tuy chú đã lớn tuổi nhưng vẫn hiểu rõ suy nghĩ của nó. Nó càng như vậy thì chú càng thấy có lỗi với nó. Chú luôn hy vọng nó sống tốt."

"Chú Đỗ, cháu cũng có lỗi với Đỗ Dực." Tôi chán nản, nói: "Một tuần nay, điện thoại của anh ấy ở chỗ cháu, vì điện thoại của cháu bị hỏng nên anh ấy cho cháu mượn điện thoại."

"Thì ra là vậy. Chú còn tưởng nó đang khó chịu, ha ha." Chú Đỗ thở phào nhẹ nhõm.

***

Thật quá bi kịch...

Tôi nhìn một bàn thức ăn ngon tuyệt trước mặt nhưng chỉ đành bất lực thở dài. Khó khăn lắm ba mẹ mới có thời gian cùng tôi ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn, thế mà tôi lại luôn buồn nôn. Vì sắp tết nên ba mẹ tôi đã mua vé ăn buffet ở một nhà hàng nổi tiếng. Đây là hoạt động hàng năm của gia đình tôi, cũng là hoạt động mà tôi thích nhất. Mỗi lần tới dịp này, tôi đều dùng dạ dày của mình để đấu tranh với nhà tư bản.

Nhưng lần này thì khác. Tôi cầm đĩa qua quầy hải sản, nghe thấy mùi cua: buồn nôn; đi qua quầy thịt nướng, nghe thấy mùi thịt bò nướng tiêu: buồn nôn; đi qua quầy bánh ngọt, nghe mùi chocolate: buồn nôn. Đến khi qua quầy salad, nghe mùi chua của chanh thì lại cảm thấy thèm. Cuối cùng tôi lấy một đĩa dưa chuột bốp xối về chỗ cũ.

Hành động khác thường của tôi khiến mẹ già hoài nghi, bà híp mắt, hỏi: "Sao lại ăn salad? Chẳng phải trước đây con đều nói ăn rau rất mau no, sợ lỗ nên từ đầu đến cuối đều chỉ ăn thịt thôi sao?"

"À, món khái vị ấy mà." Tôi chột dạ vừa nhai dưa chuột vừa trả lời. Ngon quá đi mất.

"Không đúng, mấy hôm nay con ăn rất ít thịt. Lần trước mẹ làm món thịt kho tàu mà còn dư tới nửa bát, nửa bát khác đều vào bụng ba con."

Mẹ à, mẹ có thể đi làm thám tử rồi đó, sao lại quan sát con tỉ mỉ như vậy chứ? Tôi có nên cảm động vì tình thương vĩ đại của mẹ dành cho tôi không?

"Con...đang giảm cân ạ." Tôi nói dối, thầm cầu nguyện thần linh trên cao hãy mau phái một người đến cứu giá, không thể để tôi chết vào lúc này được.

"Con có mập đâu mà giảm cân, bụng mẹ con có mấy lớp mỡ còn chưa thấy bà ấy giảm nữa là con." Ba tôi chen vào.

Dường như mẹ cũng đã tin lời tôi, nói bâng quơ: "Gần đây Tiểu Du nhà mình đúng là mập hơn thật. Hôm qua lúc nó tắm, tôi vào lấy đồ bẩn của ba con hai người thì phát hiện eo con bé to hơn rồi."

Tôi hít sâu một hơi làm miếng dưa chuột bị nghẹn ở cổ họng khiến tôi suýt chút nữa trở thành người đầu tiên chết vì nghẹn dưa chuột.

"Chu Du? Đây không phải Chu Du sao?" Một giọng nói lớn bỗng vang lên ở đằng sau. Tôi quay đầu lại thì thấy Phùng Củng đang tiến về phía tôi. Ối, nhất thời hoa mắt nên nhìn lầm, người ấy không phải Phùng Củng mà là Lâm Hạo Nhiên, lúc trước tôi đã có giới thiệu qua rồi, chính là người luôn YY bản thân với ba mỹ nam. Điều đáng nói là lần lên sàn này của cô ấy không hề tầm thường, đi theo sau cô ấy còn có ba người đàn ông, trọng điểm là ba người này rất đẹp trai.

(Phùng Củng (Feng Gong): nam diễn viên TQ, sinh năm 1957)

Người cao nhất mặc một bộ âu phục đen, mặt không có chút biểu cảm, là hình tượng trai đẹp lạnh lùng thịnh hành nhất hiện nay, hơn nữa nhìn lướt qua cũng biết là người có tiền, vì ông chủ nhà hàng vừa ra khỏi thang máy liền khom lưng cúi đầu với anh ta, tôi còn loáng thoáng nghe ông ấy gọi anh ta là Diệp tổng.

Đứng ở giữa là một anh chàng dịu dàng, lễ độ. Anh ta đeo kính cận, khóe mắt hơi nhếch, nhìn như đang dụ dỗ người khác, có lẽ khi ở trên giường cũng là một người khiến người ta phải mê mệt.

Người đang bị một đám nữ phụ vụ vây xung quanh là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, nhìn chắc chỉ khoảng mười tám tuổi thôi, bộ dạng khá khẩn trương vì đang bị một đám con gái vây quanh, liên tục đưa mắt cầu cứu Lâm Hạo Nhiên. Nhưng tiếc là Lâm Hạo Nhiên không thèm để ý đến cậu ta, từ đầu đến cuối chỉ nói líu ríu nói chuyện với tôi. Tình cảm của tôi cũng vì vậy mà thức tỉnh, đưa tay ôm cô ấy vào lòng thể hiện sự nhớ nhung.

"Xin chào thầy Chu, chào sư mẫu." Lâm Hạo Nhiên tỏ vẻ ngoan ngoãn chào hỏi ba mẹ tôi, người được gọi là Diệp tổng thì đang vừa uống rượu vừa cúi đầu nói gì đó với ông chủ nhà hàng. Tôi thấy ông ấy liên tục gật đầu, sau đó có một nam phục vụ đem hóa đơn của chúng tôi tới, nói rằng hôm nay nhà hàng tổ chức tiệc chúc mừng, vì thế bữa ăn buffet của chúng tôi hoàn toàn miễn phí làm ba mẹ tôi vui quên trời quên đất.

Lâm Hạo Nhiên kéo ba người nhà tôi đến ngồi bàn của cô ấy. Tôi ngồi đối diện với ba trai đẹp, lòng thấy lâng lâng, sau khi nghe Lâm Hạo Nhiên giới thiệu ba người họ xong thì tôi mới vỡ lẽ thì ra con nhóc này đang thực hiện lý tưởng xấu xa của cô ấy.

Tôi nói sơ qua tình hình hiện tại của mình cho Lâm Hạo Nhiên nghe, cô ấy liền thương cảm sâu sắc, mắt nheo lại, hận không thể chứng kiến thân hình không một mảnh vải che thân của Đỗ Dực, chỉ đến khi bị ánh mắt của vị bác sĩ khoa thần kinh Điềm Sơ Ý làm ớn lạnh, cô ấy mới dừng lại, sau đó đưa ra ý kiến: "Cậu cứ kéo dài chuyện này cũng không tốt. Nhà anh ta ở đâu? Tối nay hãy đến nhà anh ta rồi đè anh ta ra XXOO ba lần, như vậy chẳng lẽ anh ta còn chưa quỳ dưới váy cậu? Nếu cậu không dám làm thì để tớ làm thay cậu."

Diệp tổng vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Hạo Nhiên. Thấy thế, Lâm Hạo Nhiên liền vờ vịt sợ hãi nhào vào lòng Tiểu Lạc khiến Tiểu Lạc oán giận: "Anh đừng lúc nào cũng dọa Hạo Nhiên như vậy."

"Nhưng tớ không biết lấy lý do gì để tìm anh ấy, hu hu hu..." Tôi giả khóc, nhưng thật ra trong lòng đang cân nhắc ý kiến của Lâm Hạo Nhiên.

"Ngốc thế! Cậu có thể lấy cớ trả điện thoại cho anh ta mà." Lâm Hạo Nhiên nhìn tôi, tức giận: "Không ngờ Chu Du cậu cũng có ngày hôm nay. Được rồi, tớ cho cậu mượn một người để anh ấy đóng kịch với cậu, giúp cậu kích thích anh trai Đỗ Dực. Chờ Đỗ Dực điên lên vì ghen thì cậu tha hồ ngất xỉu trên giường của anh ta."

Anh chàng bác sĩ khoa thần kinh đẩy mắt kính: "Sẽ rất nguy hiểm nếu quan hệ tình dục kịch liệt trong thời kỳ mang thai."

"Hay là hồ ly anh giúp cô ấy đóng kịch đi. Anh là người bỉ ổi nhất, cũng biết diễn kịch nhất." Lâm Hạo Nhiên nhìn nụ cười lạnh lùng của Đàm Sơ Ý, biết mình đã nói sai nên vội sửa lời: "Anh cũng là người thông minh nhất."

Đàm Sơ Ý cười thỏa mãn, nhưng rất nhanh đã thu lại nụ cười: "Tôi từ chối."

Tôi bị đả kích, bèn cúi đầu gặm dưa chuột.

Đàm Sơ Ý lại cười thân thiện, nói: "Tôi chỉ chịu trách nhiệm lái xe đưa cô ấy đến nhà Đỗ Dực để trả điện thoại, còn đóng kịch thì miễn đi. Tôi đã quen ăn loại cặn bã Lâm Hạo Nhiên này rồi, đột nhiên ăn được thứ tốt sợ không tiêu hóa được."

Ôi trời ôi trời ôi trời! Tôi được trai đẹp khen kìa! Tôi vô cùng thẹn thùng tiếp tục nhai dưa chuột.

Việc quan trọng không thể chậm trễ. Sau khi ăn xong ba chén dưa chuột bốp xối, tôi nói với ba mẹ muốn đi mua một ít đồ, sau đó lên xe Đàm Sơ Ý đến nhà Đỗ Dực. Lúc tôi chuẩn bị xuống xe, Đàm Sơ Ý nói: "Nếu cần thiết thì nói cho anh ta biết có một người đàn ông đang chờ bên ngoài, cố gắng đổ dầu vào lửa."

Đàm Sơ Ý, anh quả thật rất bỉ ổi. Tôi cẩn thận mở cửa xe nhưng lại trông thấy Đỗ Dực đang ôm một người đang đi về phía này. Tôi theo bản năng đóng cửa xe, cúi đầu trên cửa sổ nhìn lén.

Ông trời ơi, tại sao khi nữ chính đột ngột đi tìm nam chính đều gặp phải tình huống này? Tôi kéo cửa xe xuống một chút để nghe rõ bọn họ nói gì. Khi họ đến gần, nhờ ánh điện nên tôi thấy được người Đỗ Dực ôm không phải là phụ nữ mà là một người đàn ông!

"Anh yêu em, anh yêu em, anh rất yêu em!!!" Hình như người đàn ông rất kích động, nhào vào lòng Đỗ Dực.

"Được rồi, được rồi. Tôi cũng yêu cậu." Đỗ Dực vỗ lưng người kia, cũng ôm chặt lấy anh ta.

Tôi bị lời nói của bọn họ làm chấn động, cảm giác cứ như bị ngũ mã phanh thây. Đàm Sơ Ý cũng rất sốc, hết nhìn chằm chằm hai người ngoài xe thì quay qua nhìn tôi thương cảm.

"Không đúng! Em không hề yêu anh! Nếu yêu anh thì em đã không muốn rời bỏ tôi!" Người đàn ông kia gào khàn cả giọng.

"Tôi rất yêu cậu, tôi sẽ không rời xa cậu. Đi nào, vào nhà thôi." Đỗ Dực kéo cánh tay anh ta, nói: "Xem ra tối nay không ngủ được rồi."

Ông trời ơi!!! Tại sao? Tôi tình nguyện tôi giống các nữ chính trong tiểu thuyết nhìn thấy Đỗ Dực dẫn phụ nữ về nhà!

Tôi làm sao chịu nổi điều này đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro