Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi, không có bất kỳ lời nói nào, Tuấn Chung Quốc tựa cả người vào ghế, từ bao giờ lúc ra ngoài cùng Kim Tại Hưởng lại trở thành một áp lực như thế này.

Nhiệt độ cơ thể của cậu tăng cao, lúc đến nơi càng khó chịu vì không khí đông nghẹt người ở đây. Cậu đi theo phía sau hắn, chẳng buồn nói một lời, Chung Quốc chỉ mong mau mau về nhà, cậu mệt lắm rồi.

Nơi đông đúc trở nên ồn ào hơn khi Kim Tại Hưởng xuất hiện. Điều này khiến Chung Quốc không bất ngờ, vốn dĩ hắn là người của công chúng, được tất mọi người săn đón. Giống như cách nhìn của Chung Quốc, Kim Tại Hưởng mang đến rất nhiều điều thu hút không ai có thể làm ngơ.

Ngay lúc này có vài ánh mắt chuyển sang hướng của cậu, một máy ảnh đưa lên chụp hình Chung Quốc, cậu nhíu mày quay sang hướng khác, bàn tay che mặt mình lại... Tuấn Chung Quốc quên mất thân thế của mình trước đây, bọn họ có khi nào sẽ nhận ra.

Chung Quốc ở phía sau Tại Hưởng, cậu không thích những nơi như thế này, bây giờ muốn đi ra khỏi cửa cũng không được. Kim Tại Hưởng lại không một chút màng tới cậu.

Mễ Yến Đình trong bộ váy dạ hội ôm sát cơ thể quyến rũ, cô tiến tới gần Tại Hưởng, đôi môi xinh đẹp nở một nụ cười.
"Tại Hưởng, em cứ tưởng anh không đến."

Cô định choàng tay vào cánh tay hắn nhưng lại thôi. Chỉ quay sang những khách mời lên tiếng nói.
"Anh ấy là một trong những nhà đầu tư quan trọng trong dự án lần này của chúng tôi. Xin mọi người nhường bước."

Khách mời ai nấy đều nhìn Tại Hưởng và Yến Đình một cách ngưỡng mộ, bởi vì bề ngoài trong họ rất xứng đôi, hai công ty còn là đối tác, cho nên việc muốn cùng nhau ghép đôi họ là lẽ đương nhiên.

Mễ Yến Đình bất chợt nhìn thấy Tuấn Chung Quốc đứng phía sau Tại Hưởng. Bởi vì cậu cuối đầu cho nên không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại trong lòng ngay lập tức đã cảm thấy vô cùng kỳ lạ... Đương nhiên có chút khó chịu.

Đợi cho mọi người giải tán, Yến Đình mới nắm lấy tay áo Tại Hưởng.
"Tại sao cậu ta lại đi cùng anh vậy."

Tại Hưởng đưa mắt sang Chung Quốc từ nãy giờ vẫn đứng yên một chỗ, kiên quyết né tránh mọi ánh nhìn về phía mình. Bộ dạng này đúng là khác xa so với lần đầu gặp mặt, cũng là trong buổi tiệc, cậu ta chủ động tiếp cận hắn, chủ động đi theo phía sau hắn. Bây giờ vẫn là đi theo phía sau, nhưng lại thật hèn mọn.

"Em đừng bận tâm làm gì. Cũng không ảnh hưởng gì đến buổi tiệc."

Mễ Yến Đình nhìn Chung Quốc một lượt, cách ăn mặc rất hợp thời trang, bộ âu phục này được thiết kế vô cùng đặc biệt. Tuấn Chung Quốc... Bây giờ mà ngẩng mặt lên chắc chắn sẽ rất thu hút sự chú ý.
Nhưng cậu ta chính là con trai của chủ tịch tập đoàn C.oo đã phá sản cách đây không lâu, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện ở buổi tiệc của cô, điều này ít nhiều gì ngày mai cũng sẽ được đăng lên báo đài.

Tuy nhiên Mễ Yến Đình vẫn không muốn làm Tại Hưởng cảm thấy không vui. Cô mỉm cười, hướng về Chung Quốc rồi nói.
"Ba tôi muốn gặp anh ấy để bàn chuyện, cậu cứ tự nhiên tìm bàn ngồi, ở bên đó có rất nhiều đồ ăn."

Chung Quốc ngẩng mặt lên nhìn cô, sau đó nhìn sang Tại Hưởng. Hắn định để cậu ở đây một mình trong tình huống này sao, lỡ như có người nhận ra cậu, lỡ như ở đây... Một trong số họ là người mà ba cậu còn nợ tiền.

"Kim Tại Hưởng. Tôi ra ngoài đợi anh."

"Nếu như họ nhận ra cậu thì đã nhốn nháo lên từ lâu rồi, ở yên cho tôi."
Kim Tại Hưởng để lại một câu rồi quay người rời đi.

Chung Quốc cũng không nói gì thêm, cậu biết rõ điều mà Tại Hưởng muốn khi đem cậu đến đây, đó chính là muốn nhìn thấy bộ dạng này của cậu. Hắn ta biết rõ Chung Quốc ghét nơi đông người, còn sợ người khác nhận ra mình. Là hắn cố tình.

Trong lòng cười thầm, tự mình tìm phòng vệ sinh. Nơi này làm cậu nhớ đến ngày đầu tiên nhìn thấy Kim Tại Hưởng. Lúc đó không biết là cảm giác gì, có lẽ đơn thuần cũng như bao người khác bị chú ý bởi hắn. Nếu như lúc đó cậu không quá mạo muội mà đi theo hắn thì tốt rồi.

Chung Quốc nhìn mình trong gương, đúng là cậu so với lúc trước có vẻ đã khác đi một chút. Gương mặt nhỏ hơn, đôi mắt có quầng thâm, môi nhợt nhạt.
Chung Quốc tự đánh giá mình bây giờ chính là nhìn không còn một chút sức sống nào nữa.


"Cậu không sao chứ."

Có người đặt tay lên vai cậu, Chung Quốc quay mặt nhìn người đó, là một nam nhân cao ráo. Cậu lắc đầu, đi ngang người đó mà bước ra ngoài.

Tìm một bàn trống ngồi xuống, bụng có chút đói những miệng lại không muốn ăn.
Cậu nhìn sang nơi bày thức ăn, mắt chuyển đến món thịt nướng rất đẹp mắt, Chung Quốc nhớ vị thịt nướng ở ngã tư gần trường quá, ước gì bây giờ được ăn một xiên thôi cũng được.




"Cậu muốn ăn không. Tôi thấy cậu nhìn món thịt nướng đó rất lâu."

Là nam nhân lúc nãy, trên tay anh ta cầm một dĩa thịt nướng đặt lên bàn, đưa tới trước mặt Tuấn Chung Quốc.

"Không cần đâu. Cảm ơn anh."
Chung Quốc đứng lên, nhưng anh ta đã nói thêm một câu.

"Cậu hình như không thích nơi này. Tôi cũng vậy, tôi có thể nói chuyện với cậu."

Chung Quốc nhìn anh ta có vẻ không phải là người xấu, lại còn là một người ngoại quốc. Cậu ngồi xuống, dù sao cũng không biết phải đi đâu.

"Tôi mời cậu một ly."

"Xin lỗi, tôi không thể uống."

Nam nhân ngoại quốc đó cười nhẹ, kêu phục vụ mang đến cho cậu một ly nước trái cây. Sau đó lại nhìn chằm chằm vào Chung Quốc.
"Cậu có một nét đẹp rất đặc biệt. Tôi rất thích gương mặt của cậu."

Tuấn Chung Quốc cười lên một tiếng.
"Anh có thể đi bàn khác ngồi. Tiếp xúc với tôi không tốt đâu."

"Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu. Như vậy cũng không được sao."

Chạm vào bàn tay Chung Quốc, nam nhân đó cố tình vuốt nhẹ lên ngón tay cậu.
"Cậu đã có người yêu chưa."







"Tuấn Chung Quốc."

Chung Quốc và nam nhân đó đều ngẩng mặt nhìn. Kim Tại Hưởng bước đến trước mặt cậu, sau đó nhìn sang nam nhân kia rồi lên tiếng nói.
"Cậu ta là người của tôi."

Nam nhân đó khi nhìn thấy Kim Tại Hưởng đã tỏ vẻ e dè, im lặng rời đi. Cứ tưởng sẽ bắt được một con mồi xinh đẹp, không ngờ lại đụng người không nên đụng.




"Về nhà."

Tại Hưởng đột nhiên lại cáu gắt. Chung Quốc cũng mặc kệ, hắn là như vậy, tâm trạng thay đổi thất thường, cậu cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân làm gì.



"Tại Hưởng, anh ở lại một chút đi... Buổi tiệc vẫn còn dài."

Yến Đình chạy theo níu hắn ở lại, vốn dĩ cô muốn cùng hắn đi chào khách mời, hôm nay cô cố tình trang điểm thật đẹp sao cho xứng đôi với hắn nhất.

Kim Tại Hưởng trong lòng đang dâng lên một cơn khó chịu, hắn nhíu mày, không hề để ý đến Mễ Yến Đình mà quay sang nói với Chung Quốc.
"Còn đứng đó làm gì."

Chung Quốc suốt một buổi không nói câu gì. Đi theo hắn vào trong xe mặc cho phía sau là tiếng gọi của Yến Đình.

Đầu cậu hiện lên cơn đau, Chung Quốc mệt mỏi, cả cơ thể đều lạnh do nhiệt độ buổi tối. Hắn bắt cậu đi theo cùng, bây giờ lại sinh ra tức giận bắt cậu về cho bằng được. Thật ra Kim Tại Hưởng muốn cái gì đây, đáng lẽ ra Chung Quốc đã được ngủ một giấc thật ngon.

.


Cả hai bước vào nhà, Kim Tại Hưởng cởi áo vest vứt lên bàn.
"Tên ngoại quốc lúc nãy là ai."

Chung Quốc thở dài.
"Tôi không biết. Tự nhiên anh ta tới nói chuyện với tôi."

"Tôi kêu cậu ở yên một chỗ. Lại đi trò chuyện với một tên xa lạ không quen biết."

Thấy hắn có vẻ đã tức giận, Tuấn Chung Quốc cũng cảm thấy trong lòng thật ấm ức. Cậu không làm chuyện gì sai, hắn tức là tức chuyện gì.
"Tôi gặp anh ta trong phòng vệ sinh. Lúc ngồi ở bàn anh thì anh ta tự đi đến. Mọi chuyện là như vậy."

Kim Tại Hưởng tiến tới, nắm lấy cổ áo cậu.
"Tôi cảm thấy... Cậu cố tình quyến rũ hắn ta thì đúng hơn."

"Kim Tại Hưởng. Anh đang nói cái gì vậy hả."

"Còn không đúng sao. Lúc trước cũng dùng thủ đoạn đó để kết bạn với tôi. Tuấn Chung Quốc, vẻ mặt đó của cậu, quả thật rất dễ để câu dẫn người khác." 

Tuấn Chung Quốc nắm lấy cánh tay hắn, dùng sức kéo bàn tay hắn khỏi cổ áo mình. Cậu lớn tiếng nói.
"Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi câu dẫn anh ta. Vả lại tôi có nói chuyện với ai thì liên quan gì tới anh, chẳng qua tôi chỉ là con nợ của anh thôi. Khi tôi trả hết tiền rồi, một chút quan hệ cũng không có."

Kim Tại Hưởng thẳng tay đẩy mạnh cậu một cái. Đôi mắt hắn đỏ ngầu. Cái gì mà không có quan hệ, Tuấn Chung Quốc muốn trả hết nợ sao, đừng mơ tưởng sẽ có ngày đó.

Lưng Chung Quốc đạp mạnh vào tường. Hai chân mềm nhũn sắp khụy xuống, Kim Tại Hưởng là dùng sức đẩy cậu. Nhưng chuyện này rõ rành Tuấn Chung Quốc không hề sai, cậu chẳng hề làm việc gì trái lệnh của hắn cả.

"Kim Tại Hưởng, tôi không phải loại người đó. Cho dù tôi mất hết tất cả cũng không bao giờ đi dụ dỗ đàn ông như anh nói."

Tuấn Chung Quốc quay lưng, đôi mắt cay nhòe, vội vàng cố kiềm nén lại nước mắt sắp rơi xuống. Cậu ghét để bản thân mình phải khóc, bởi vì đối với Chung Quốc, nước mắt rất vô dụng. Chỉ tự làm bản thân cậu thêm mệt mỏi.

Kim Tại Hưởng một mạch kéo tay cậu lên phòng. Mặc kệ cho Chung Quốc có chống cự, cũng không biết cậu đã té bao nhiêu lần.

Đẩy Chung Quốc xuống giường, Kim Tại Hưởng kiềm chặt cậu, vừa cởi bỏ áo sơ mi của cậu vừa nói.
"Cậu thích cười tươi với đàn ông. Tại sao lúc trên giường cùng với tôi lại ra vẻ khổ sở đến như vậy."

"Kim Tại Hưởng.... Buông ra."

Chung Quốc cảm thấy rất khó thở, trong bụng giống như bị đảo lộn, hơi thở trở nên khó khăn sắp chết ngạt. Khó chịu vô cùng.

"Cậu yên bình cho đến bây giờ đều là nhờ vào tôi. Sau khi phá sản những công ty bị lừa gạt sẽ để cho cậu yên sao, báo chí sẽ để cậu nhàn rỗi như vậy sao."

Tại Hưởng nhìn gương mặt của cậu, nhớ đến hình ảnh Tuấn Chung Quốc cười với người khác khiến hắn muốn phát điên, hắn ghét nụ cười đó của cậu. Giống hệt nụ cười lúc trước dành cho hắn. Đều là giả tạo.

Tuấn Chung Quốc thở gấp, vẫn thì thào nói.
"Tôi... Không nhờ anh làm những chuyện đó.. Khụ..."

Kim Tại Hưởng sau khi vứt hết quần áo trên người cậu, cộng với lúc nãy uống khá nhiều rượu làm hắn không thể kiềm nén được bản thân. Hắn muốn chạm vào Tuấn Chung Quốc, tất cả những gì của cậu đều thuộc quyền sở hữu của hắn. Bởi vì Tuấn Chung Quốc đã mắc phải một sai lầm rất lớn trong quy tắc sống của Kim Tại Hưởng hắn.

Tuấn Chung Quốc khiến hắn có được khoảng thời gian vui vẻ nhất, ngoài mẹ hắn ra thì trên đời này chưa từng có ai khiến bản thân hắn cười khi ở bên cạnh. Kim Tại Hưởng tin tưởng Tuấn Chung Quốc, đến nổi chỉ muốn hoàn thành xong công việc thật nhanh chóng để đến trường đón cậu. Nhưng rốt cuộc khi nghe được cậu ta nói chuyện với những tên trong trường học.. Tất cả chỉ nằm trong kế hoạch muốn đùa giỡn hắn của cậu ta.
Kim Tại Hưởng hắn chỉ muốn một lần bóp chết Tuấn Chung Quốc, đem cậu ta mãi mãi trở thành đồ vật của bản thân hắn.





"Kim Tại... A.. Dừng lại."

"Nói. Lần sau còn dám đi quyến rũ đàn ông nữa hay không."

"Tôi không có.."

TuấnbChung Quốc cắn chặt môi. Tuy nhiên lần này Kim Tại Hưởng lại không trực tiếp xâm nhập vào cậu, hắn chỉ hôn và vuốt ve nơi đó của Chung Quốc, nhưng vô cùng thô bạo.

"NÓI."

Chung Quốc vừa khó chịu vừa đau đớn. Tay của Tại Hưởng liên tục mơn trớn trêu chọc nơi mẫn cảm của cậu. Chung Quốc cố gắng thở, cơ thể không còn sức lực để chống cự nữa. Cậu chịu thua hắn, cả người mềm nhũn.

"Tôi sau này sẽ không tiếp xúc với ai nữa."

Chung Quốc nói xong một câu đã nhắm mắt lại. Bản thân chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết, cậu không thể chống cự lại hắn, Tuấn Chun Quốc không còn cách nào ngoài ngoan ngoãn nghe theo lời hắn. Chung Quốc bây giờ trở thành con rối của Tại Hưởng rồi. Không muốn bị trừng phạt thì phải một mực nghe theo.
Người trong nhà xem cậu là đồ ti tiện, Kim Tại Hưởng cũng xem cậu là loại không ra gì. Tuấn Chung Quốc còn nhất thiết phải cố gượng mình mạnh mẽ làm gì nữa.





Kim Tại Hưởng dừng lại. Điều chỉnh lại hơi thở của mình.

Hắn nhìn gương mặt Chung Quốc, nhợt nhạt xanh xao giống như người sắp chết.
Hắn thở hắt ra một hơi, tâm trí bắt đầu hiện lên một dòng suy nghĩ. Hắn đối với Tuấn Chung Quốc.... Vẫn còn một chút gì đó, quả thật chính hắn cũng không hiểu đó là gì. Nhưng khi nhìn thấy cậu ta trò chuyện với người khác, nhìn thấy cậu ta cười với kẻ khác. Trong lòng hắn như bị thêu cháy, Kim Tại Hưởng đã nói rằng đêm nay sẽ khiến Tuấn Chung Quốc khổ sở, nhưng đến lúc nhận ra hơi thở khó khăn cậu ta lại không thể làm điều đó.

Hắn rốt cuộc là đang bị cái gì. Vẫn còn thương hại cho Tuấn Chung Quốc sao.

Kim Tại Hưởng đứng lên, nhìn cậu một lúc, sau đó bước ra khỏi phòng, đến phòng khách lấy ra một chai rượu loại nặng. Hắn cần đính chính lại mọi thứ, không thể để cảm giác này phát sinh thêm một lần nào nữa.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro