Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Chung Quốc nằm trên giường của Kim Tại Hưởng, mùi hương trên người hắn vẫn còn lưu lại rất rõ. Cậu khép hờ mắt, một giọt nước mắt còn đọng lại chưa kịp rơi xuống đã bị Chung Quốc lấy tay gạt mạnh đi, đến nổi ở đuôi mắt đã ửng lên một vệt đỏ.

Cậu ghét cảm giác tuyệt vọng này, ghét những lời nói lúc nãy của Tại Hưởng. Hắn dựa vào đâu mà khinh thường cậu đến vậy, đơn thuần chỉ là một vài câu trò chuyện với người khác, vậy mà hắn lại tự suy diễn cho rằng cậu là loại người đó. Tuấn Chung Quốc trước giờ tự làm tự nhận, nhưng điều mà cậu không  làm, đừng bao giờ bắt cậu phải khoanh tay nhận lỗi.

Ngày hôm nay, Tuấn Chung Quốc khuất phục hắn, không phải vì cậu chấp nhận chính mình là một con người đê tiện thích câu dẫn nam nhân, mà là vì cậu không muốn Kim Tại Hưởng đem thân thể mình ra để trút giận. Càng không phải là người làm ấm giường cho hắn.
Chung Quốc mở mắt, đứng lên sơ sài mặc quần áo rồi trở về phòng mình.

Cậu hiểu bản thân đang hiện lên cảm giác quen thuộc, Chung Quốc tức giận nhưng trong lòng sinh ra một cơn buồn bã khó hiểu. Sự thất vọng ào ạt xâm chiếm tâm trí của cậu, không biết đã bao nhiêu lần xuất hiện loại cảm giác này rồi, tuy nhiên Tuấn Chung Quốc đều bỏ qua, chỉ là lần này... Cậu thật sự nhận ra rằng bất kỳ lời nói nào của Kim Tại Hưởng đều ảnh hưởng rất lớn đến cậu, ban đầu là tức giận, nhưng dần về sau lại đau lòng. Chính xác là rất đau lòng.
.

Kim Tại Hưởng thức dậy sau một đêm ngủ ở phòng làm việc. Chai rượu trên bàn vơi đi một nữa, hắn xoa xoa hai bên thái dương, nhìn lại đồng hồ đã thấy hơn 7 giờ. Quản lý vừa gọi điện báo hôm nay có một cuộc họp cổ đông vào lúc 9 giờ, Kim Tại Hưởng đôi lúc cũng cảm thấy chán nản với danh hiệu nhà đứng đầu này, cho dù bản thân hắn có quyền quyết định tất cả, ngay cả muốn đi làm hay không. Nhưng nếu như hắn lơ là trong công việc thì thử hỏi tập đoàn có đứng vững được như bây giờ.

Trở về phòng, trên giường chăn đệm được sắp xếp gọn gàng, drap giường được thay mới. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của Tuấn Chung Quốc, cả gương mặt tái nhợt của cậu ta.

Chỉ là suy nghĩ thoáng qua, Kim Tại Hưởng không muốn phải bận tâm nhiều vào những những thứ không xứng đáng.
Hắn chỉnh chu lại quần áo, bước ra khỏi phòng. Nhưng lại dừng lại trước cánh cửa phòng đối diện.

Cửa khép hờ, hắn không suy nghĩ gì mà đẩy cửa vào bên trong.
Tuấn Chung Quốc không có trong phòng, dường như cả đêm qua cũng không nằm trên giường. Kim Tại Hưởng đoán như vậy.

Mày hắn hơi nhíu lại, một mạch đi xuống tầng trệt.

Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là Tuấn Chung Quốc đang dọn bữa sáng lên bàn, cảnh tượng quen thuộc hằng ngày.
Gương mặt vẫn nhợt nhạt nhưng không đến nổi khó coi như hôm qua.

Hắn tiến đến ngồi vào bàn ăn. Thường ngày Tuấn Chung Quốc và bếp trưởng sẽ đứng một bên, Thạc Trấn sẽ nói sơ lượt về những món của ngày hôm nay, sau đó nhận được một cái gật đầu của hắn mới rời đi.

Sáng hôm nay cũng vậy, Thạc Trấn nói xong một lược tất cả món ăn, cố tình chờ cho đến khi Tại Hưởng đụng đũa vào món chính đã nói thêm một câu.

"Bữa sáng đặc biệt có súp ngô hải sản, là do Chung Quốc chuẩn bị."

Chung Quốc nhìn sang Thạc Trấn. Quả thật món đó là do cậu làm, tính Chung Quốc là người đã làm việc gì thì nhất định phải làm đến cùng, mặc dù đây là một món ăn khó, Thạc Trấn khen cậu có  khiếu về nấu ăn nhưng việc sử dụng dao thì có hơi lúng túng. Cho nên trong lúc nấu được món này đã 3 lần cắt trúng tay, vậy mà vẫn không bỏ cuộc.

Tuấn Chung Quốc đơn giản chỉ thấy yêu thích công việc này, cậu cũng không muốn để hắn biết, vậy nên khi Thạc Trấn nói ra đã rất bất ngờ. Có khi nào Kim Tại Hưởng lại vô cớ mà tức giận.

Kim Tại Hưởng dừng đũa, nhìn món súp trước mặt đó rồi chuyển mắt sang Chung Quốc.

Tuấn Chung Quốc cũng nhìn hắn, nhưng không phải là mong chờ bất kỳ phản ứng nào của Tại Hưởng, mà chính là vẻ mặt vô cùng thờ ơ.

Có lẽ Thạc Trấn đã nhận ra được điều gì đó, ngay lập tức đã chạm vào lưng cậu, đẩy nhẹ Chung Quốc tiến đến bàn ăn.

Cậu thở dài, tiến đến cẩn thận múc canh vào bát của hắn. Mọi bữa ăn của Kim Tại Hưởng đều được chuẩn bị chu đáo như vậy, giống như một ông hoàng.

Kim Tại Hưởng nhìn thấy ngón tay của cậu có vài miếng băng cá nhân nhỏ, hắn không nói gì nhưng không thể phủ nhận trong lòng sinh ra một chút khó chịu. Không phải chỉ một ngón bị thương, hôm qua rõ ràng không có, một món ăn cũng làm không xong.

Dù vậy hắn vẫn thử món đó. Cảm nhận đầu tiên là cũng tạm được, coi như sáng hôm nay cậu không làm ra chuyện gì khiến hắn phải sinh khí.

Chỉ duy nhất bàn tay đầy vết thương  của cậu ta. Kim Tại Hưởng nắm cổ tay của cậu, quan sát vài lần rồi gạt sang một bên, hắn đứng lên, bỏ lại một câu trước khi bước ra khỏi cổng.

"Vô dụng."




Đợi cho hắn đi khỏi. Tuấn Chung Quốc cũng không biết hắn là có ý gì, nhưng cũng tốt, không chửi bới là may mắn rồi.

Thạc Trấn cười nhẹ, anh đặt tay lên vai cậu cười nói.
"Không cần vội, cứ học từ từ. Chủ tịch không có ý chê bai cậu đâu."

"Vốn dĩ anh ta chưa từng nói một lời tốt đẹp nào với tôi..."

Chung Quốc dừng lại.... Lời này nếu như nhớ đến trước đây là không đúng, lúc trước Kim Tại Hưởng luôn chiều theo ý cậu, mặc dù không phải là nói ra những câu ngọt ngào, nhưng dù sao cũng chưa từng cáu gắt hay khó chịu khi ở cùng cậu.

Tuấn Chung Quốc lại như vậy rồi. Nhớ đến những ngày trước, so với bây giờ thật khác quá. Nếu như Kim Tại Hưởng đối tốt với cậu bằng một phần nhỏ như vậy cũng được. Chung Quốc sẽ cảm thấy cuộc sống ở đây khá hơn một chút.

Thạc Trấn nhìn thấy Chung Quốc trầm tư, anh vổ nhẹ vào vai cậu như lời an ủi.  Đối với Chủ tịch Kim, cậu không phải người quá đặc biệt hay là người mà Chủ tịch căm ghét. Tuấn Chung Quốc giống như một phần không thể thiếu trong cuộc sống hiện tại của Kim Tại Hưởng. Không nhìn thấy cậu, có le Chủ tịch cả ngày sẽ vô cớ mà phát cáu.

"Tuấn Chung Quốc. Cậu có một nụ cười rất đẹp, nhất định sau này phải thật hạnh phúc."

"Anh đừng trêu tôi nữa."
Chung Quốc vừa cười vừa lắc đầu. Nhanh chóng dọn chén dĩa vào trong.

Thạc Trấn nhìn theo cậu, trong lòng hiện lên một cảm xúc khó diễn tả.

"Cậu là người mà Kim Tại Hưởng chú tâm. Nên tôi không đủ khả năng để có thể thích cậu. Tuấn Chung Quốc."

.



Kim Tại Hưởng trong cuộc họp. Hắn tựa người vào ghế Chủ tịch, trong đầu nhớ rất rõ bàn tay dán đầy băng cá nhân của Tuấn Chung Quốc. Dù thế nào cũng không thoát khỏi suy nghĩ về cậu ta.
Mặc dù mỗi lần đánh cậu hắn lại không có bất kỳ cảm giác nào, nhưng hôm nay là Tuấn Chung Quốc tự tay nấu bữa sáng cho hắn... Kim Tại Hưởng lại bất chợt cảm thấy bản thân có chút phấn khởi. Ngược lại thấy cậu ta bị thương lại pha lẫn chút khó chịu.
Còn bộ dạng mệt mỏi đầm đìa mồ hôi của cậu ta tối hôm qua... Thật tình khiến hắn đau cả đầu.

"Chủ tịch, Chủ tịch à."

Tại Hưởng thoát khỏi dòng suy nghĩ. Là quản lý gọi hắn, bên khách hàng đã trình bày xong hợp đồng, hắn vẫn không hay biết.

"Tôi sẽ xem xét lại sau. Buổi họp đến đây là được rồi."

Kim Tại Hưởng đứng lên, chào khách hàng rồi bước ra khỏi phòng họp khiến tất cả mọi người đều lo lắng, Chủ tịch Kim có vẻ không hài lòng với hợp đồng lần này.

Kim Tại Hưởng trở về phòng làm việc. Hắn tiến thẳng đến cửa kính, đôi mắt híp lại, muốn vứt bỏ hết những cảm giác trong lòng.
Cái hắn muốn là khiến Tuấn Chung Quốc phải phục tùng hắn, hắn muốn nhìn thấy cậu đau khổ quỳ dưới chân hắn mà cầu xin. Đến bây giờ Tuấn Chung Quốc đã ngoan ngoãn nhưng ngược lại chính là hắn không thể mạnh tay với cậu ta. Vài ba cái tát đó là chuyện vô cùng bình thường, Tuấn Chung Quốc còn chưa lãnh đủ những gì mà hắn muốn làm.

Kim Tại Hưởng nhắm mắt lại, bắt buộc mình nhớ đến những lời trước đây mà mẹ hắn từng nói.
Không thể để bất kỳ ai xem thường hắn, từ đầu đến cuối đều là Tuấn Chung Quốc tự chuốc lấy, đúng như vậy. Cậu ta không đáng nhận được sự thương hại từ hắn.

___






"Chí Mẫn, mọi chuyện thế nào rồi."

Phác Chí Mẫn lắc đầu.
"Em không biết tin tức gì của cậu ấy cả. Chung Quốc không sử dụng điện thoại, chuyện này rất khó."

Mẫn Doãn Khởi thở ra một hơi, anh không thể trực tiếp tìm Chung Quốc, sợ rằng cậu sẽ không nhìn mặt anh nữa. Chung Quốc biết chuyện anh dành tình cảm cho cậu, chắc chắn càng không muốn anh tìm cậu.
Nhưng anh lo lắng đến sắp phát điên rồi, Chung Quốc biến mất không một chút tin tức, đã hơn 1 tháng rồi, một cuộc gọi cũng không gọi.

"Doãn Khởi, đừng cố nữa. Chung Quốc không muốn chúng ta tìm cậu ấy là có lý do riêng. Cũng không nên ép buộc cậu ấy như vậy."
Hạo Thạc nhỏ giọng nói, đã bao nhiêu ngày thấy Doãn Khởi lo đến ăn ngủ không yên. Thật tình chính anh cũng cảm thấy tức giận Chung Quốc, nhưng suy nghĩ lại, cậu ấy đã trải qua một cú sốc rất lớn, những chuyện sau này nên để cậu ấy tự mình quyết định.

"Chỉ có Kim Tại Hưởng thôi, hắn ta không bỏ qua cho Chung Quốc đâu. Nhất định chuyện này là do hắn nhúng tay vào."
Doãn Khởi nắm chặt ly rượu trong tay, ánh mắt đỏ ngầu khi nhắc đến Kim Tại Hưởng.

"Anh không được tự tiện đi gặp Kim Tại Hưởng. Hậu quả không thể lường trước được."

"Nhưng Chung Quốc thì sao. Cậu bắt anh bỏ mặc em ấy sao, đã hơn 1 tháng rồi."
Mân Doãn Khởi lớn tiếng. Nếu như không có Hạo Thạc và Chí Mẫn ngăn cản thì anh đã đi tìm tên họ Kim đó từ lâu rồi.

"Tin em đi. Nếu như là Kim Tại Hưởng, hắn ta sẽ không làm gì nguy hiểm đến Chung Quốc."

Cả Chí Mẫn và Doãn Khởi đều nhìn Hạo Thạc. Đó là ý gì, như hắn ta coi trọng danh nghĩa như vậy chắc chắn nắm được Chung Quốc trong tay sẽ khiến cậu sống không bằng chết. Cái gì mà không nguy hiểm.

"Chung Quốc sẽ an toàn thôi. Hãy chờ cậu ấy liên lạc với chúng ta. Anh phải giữ sức khỏe đi Doãn Khởi, đừng để bản thân không chịu đựng được."

Phác Chỉ Mẫn nắm lấy cánh tay anh. Mở to mắt nhìn Hạo Thạc, sau đó kéo anh sang một chỗ khác.

"Anh nói vậy là có ý gì."

Hạo Thạc chạm vào mũi cậu.
"Chuyện người lớn, em không hiểu đâu."

"Trịnh Hạo Thạc, anh đừng đùa nữa."
Chí Mẫn bắt đầu cáu lên, chân cũng giẫm xuống đất muốn biết rõ ràng mọi việc.

Hạo Thạc xoa nhẹ đầu cậu. Anh cuối đầu nói.
"Có những việc chỉ cần quan sát kỹ một chút sẽ hiểu được, giống như anh vậy. Chỉ cần nhìn em, anh liền biết được Chí Mẫn của anh đang suy nghĩ điều gì."

Phác Chí Mẫn thất thần nhìn anh. Sự nôn nóng lúc nãy cũng không còn nữa, trong lòng liền trở nên vui vẻ. Chí Mẫn nhìn người đàn ông trước mặt mình, nụ cười ấm áp của anh, đôi mắt của anh chứa đựng hình ảnh của cậu.
Chí Mẫn gật đầu. Miệng bất chợt nói.

"Em hiểu ý của anh rồi. Kim Tại Hưởng hắn sẽ không làm hại Chung Quốc."

______

Buổi tối. Chung Quốc ngồi ở trong phòng bếp, trên tay cầm quyển sách các công thức nấu ăn. Từng trang một đều đọc rất kỹ qua một lượt, Chung Quốc bất chợt nhận ra sách vở đem đến rất nhiều kiến thức. Như nấu ăn chẳng hạn.

Cậu cười nhẹ, không ngờ còn có cả món thịt nướng mà cậu yêu thích, trong sách cũng dạy cách chế biến món này.

Có một điều cậu không hề biết. Kim Tại Hưởng đã về nhà lúc nào, không biết đã đứng đấy bao lâu. Nụ cười của cậu đột ngột hiện lên trước mắt hắn... Lâu rồi không nhìn thấy Tuấn Chung Quốc cười,  đến bây giờ hắn mới biết được tại sao khi thấy cậu cười với người khác lại tức giận đến mức đó.
Chính là nụ cười của Tuấn Chung Quốc quá đẹp, quá mê người.

Kim Tại Hưởng nhìn sang hướng khác, cố tình tạo ra tiếng động để Chung Quốc chú ý.

Cậu ngẩng đầu, thấy hắn đã về nhà nên vội đóng sách lại, đứng lên tiến đến trước mặt hắn.

"Xin lỗi. Tôi không biết anh về."

"Chăm chú vào mấy thứ vô bổ đó làm gì."
Tại Hưởng nhìn quyển sách trên tay cậu. Là sách dạy nấu ăn, lại còn đi đọc mấy loại này.

"Tôi cảm thấy thích nên đọc thôi."
Chung Quốc nắm chặt quyển sách, sau đó định bước qua hắn để lên phòng.

"Lần sau làm cái gì thì cẩn thận một chút. Đừng để bẩn nhà của tôi."

Chung Quốc đứng lại, chỉ cần hắn nói câu đầu thôi cũng được mà.
Cậu nhìn lại những vết thương trên bàn tay mình, hiểu được ý của hắn nói. Nhưng kỳ lạ, bên ngực trái của cậu lại ẩn đau.

Chung Quốc tự cười thầm trong lòng. Cất giọng nói.

"Tôi biết rồi."

Kim Tại Hưởng cũng mặc kệ. Hắn quay người muốn tìm nước uống, cả ngày hôm nay ở công ty làm việc không đâu vào đâu. Một người như hắn có thể cùng lúc giải quyết bao nhiêu dự án, vậy mà cả ngày đến một bản hợp đồng cũng không thể xong.

"Món mà anh ăn sáng nay...."

Tuấn Chung Quốc vẫn cuối mặt nhìn bậc thềm cầu thang. Giọng nói không lớn không nhỏ phát ra.

"Là món đầu tiên mà tôi làm, tôi làm nó rất cẩn thận, không có bẩn. Những lần sau.. tôi sẽ kỹ lưỡng hơn."

Kim Tại Hưởng đứng nhìn cậu mất hút theo dãy cầu thang. Nói với hắn những lời đó, có cần thiết hay không. Bộ dạng này của Tuấn Chung Quốc, thật sự giống như một người giúp việc đang muốn được tăng thêm tiền lương, thật đáng thương.

Kim Tại Hưởng cởi bỏ cà vạt, tháo hai cúc áo sơ mi. Cảm giác khó chịu khiến hắn chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc.

_______







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro