Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Suốt ngày chỉ đi đi lại lại trong nhà, đến nổi Tuấn Chung Quốc thuộc hết mỗi ngóc ngách của căn nhà rộng lớn này. Trước đây ngoài việc ra ngoài chơi cùng Chí Mẫn thì cậu chỉ dành bết thời gian căm cúi vào game trong điện thoại, bây giờ việc không sử dụng đến điện thoại cũng đã tập quen dần. Tuấn Chung Quốc đột nhiên lại nhớ cuộc sống lúc trước quá, nhớ Chí Mẫn, anh Doãn Khởi, anh Hạo Thạc, còn có cả bà chủ quán thịt nướng nữa.. Không biết bây giờ họ sống có tốt hay không. Nhưng chắc chắn là tốt hơn cậu rồi.

Chung Quốc cười lên một tiếng. Chưa được bao lâu hết mà cuộc sống của cậu lạo thay đổi nhiều đến như vậy, cực khổ hơn, cô đơn hơn, tủi nhục hơn. Chỉ vài tháng mà Tuấn Chung Quốc cùng một lúc đã nếm trải hết bao nhiêu vị cay đắng trên thế gian này rồi.

"Chung Quốc, trong lúc sử dụng dao phải tập trung, cậu cứ cắt vô tay như vậy không cảm thấy đau sao."

Thạc Trấn vừa nói vừa đem một miếng băng cá nhân khác dán vào ngón tay cậu. Hai bàn tay không biết đã bao nhiêu vết thương rồi. Anh nhìn thôi đã cảm thấy xót.

"Chỉ xướt nhẹ thôi, tôi đã sử dụng thành thạo rồi."
Chung Quốc cười cười, chợt nhớ đến câu nói hôm trước của Tại Hưởng. Cậu lắc nhẹ đầu không suy nghĩ nữa. Đợi đến thời điểm thích hợp, nhất định cậu sẽ đi gặp Chí Mẫn, chắc là tên nhóc đó không có cậu chơi cùng sẽ buồn chán lắm.

Bên ngoài có tiếng động. Chung Quốc bước ra phòng khách, Tại Hưởng về nhà những đi cùng hắn lại là Mễ Yến Đình, khi nhìn thấy cô chân Chung Quốc cũng dừng lại bởi vì tay của cô đang ôm chặt lấy thắt lưng của Tại Hưởng, trong vô cùng thân mật.

Kim Tại Hưởng hình như đã uống rượu, nhìn quần áo của hắn hơn lộn xộn, Chung Quốc không nói gì, đứng nhìn Yến Đình đỡ hắn ngồi xuống ghế. Tại Hưởng tựa cả người vào sofa lên tiếng nói.

"Không cần nhất thiết phải đưa anh về nhà, chỉ là uống vài ly rượu."

Hắn không say, tuy nhiên đầu có chút đau. Mễ Yến Đình thì lo lắng quá mức nằng nặc đỡ hắn vào trong nhà.

"Em đương nhiên cảm thấy lo lắng rồi. Đột nhiên anh lại muốn uống rượu."

Yến Đình nói rồi nhìn sang Chung Quốc.
"Cậu đi lấy một ly nước ấm lên đây."

Chung Quốc hơi giật mình. Dạ một tiếng rồi nhanh chóng vào trong, Chung Quốc nhớ lúc trước ba cậu thường xuyên say khi về nhà, mẹ sẽ pha một ly trà nóng thêm vào một thìa mật ông sẽ giải rượu được. Cho nên cậu cũng làm theo.

Đặt ly trà nóng lên bàn, Chung Quốc hơi ngẩng mặt nhìn hắn, cùng lúc ánh mắt của của hắn cũng nhìn vào cậu. Chung Quốc cuối mặt, đứng sang một bên. Bộ dạng này thời gian gần đều được lập đi lập lại, Tuấn Chung Quốc đã hết can đảm nhìn thẳng mặt Kim Tại Hưởng.

"Chẳng phải tôi nói cậu lấy nước ấm sao. Cậu không biết uống trà sẽ mất ngủ à."

Mễ Yến Đình hơi lớn tiếng. Thật ra lúc chiều cô đến công ty của Tại Hưởng nhưng quản lý nói hắn đã ra ngoài đi đến quán bar cho nên cô đã tìm đến tận nơi, nhìn thấy hắn ngồi một mình trầm tư và đang uống rượu. Cô không biết lý do là gì, Tại Hưởng thường ngày không thích đến những nơi như thế này... Nhưng trực giác của cô cho thấy rằng dường như có liên quan đến Tuấn Chung Quốc.

Kim Tại Hưởng nhìn ly trà trên bàn, hắn không nói gì, cầm lên uống vơi đi phân nữa.

"Tại Hưởng , anh sẽ mất ngủ......"

"Em về đi. Anh muốn nghỉ ngơi."
Tại Hưởng nói rồi cởi áo ngoài vứt lên người Chung Quốc.
"Cậu dìu tôi lên phòng."

Mễ Yến Đình liền cảm thấy trong lòng bồn chồn, cảm giác lo lắng ập tới. Cô lập tức tiến đến nắm lấy bàn tay hắn.
"Hôm nay em ở lại với anh được không. Để em chăm sóc cho anh."

Tại Hưởng gạt tay cô ra. Giọng nói có phần cáu gắt.
"Anh đã nói một lần, nghe không hiểu sao."

"Nhưng mà... Dù sao em chăm sóc cho anh vẫn tốt hơn là cậu ta. Với lại người giúp việc, làm sao chạm vào người anh được."
Mễ Yến Đình nhìn chằm chằm vào Chung Quốc. Lúc nãy ở quán bar, khi cô đến gần, Tại Hưởng thời điểm đó vẫn chưa biết được sự xuất hiện của cô. Nhưng Tại Hưởng là đang xem ảnh của Tuấn Chung Quốc, bức ảnh trước đây hắn từng cài làm ảnh nền điện thoại.

Chung Quốc nắm chặt áo vest của Tại Hưởng trên tay, lời nói đó của Mễ Yến Đình không làm cậu cảm thấy tức giận, nhưng trong lòng giống như bị thêu đốt, tuy nhiên nó hoàn toàn không phải cảm giác giận dữ...mặc dù đây chính là một lời sĩ nhục. Tuấn Chung Quốc đột nhiên thấy mình thật đáng thương.

Là người giúp việc, không thể chạm vào người hắn...

Kim Tại Hưởng chú ý điến biểu hiện của Chung Quốc, hắn bước tới một bước, đối diện với Mễ Yến Đình.
"Em nên nhớ chính mình cũng chưa được phép chạm vào người anh. Tự về nhà mà suy nghĩ lại thái độ của em tối hôm nay đi."

Hắn nói rồi quay sang Chung Quốc lớn tiếng.
"Còn cậu đứng chết trân ở đó làm gì."

Chung Quốc vội nắm lấy cánh tay hắn, tay kia choàng qua vai Tại Hưởng. Tuy nhiên toàn thân lại có chút run rẩy, tâm trạng của hắn không tốt. Có khi nào lại xảy ra chuyện. Mấy ngày nay hắn không để ý đến cậu, Chung Quốc thoải mái đi lại trong nhà vì Tại Hưởng về nhà rất trễ, đến khi về cũng không nhìn mặt cậu. Cho nên Chung Quốc nghĩ rằng hắn có khi nào đã bắt đầu cảm thấy thấy chán, còn tự thầm vui trong lòng rằng Kim Tại Hưởng rất có thể sẽ đuổi cậu khỏi nhà sớm thôi.

Mễ Yến Đình nắm chặt lồng bàn tay, Tại Hưởng đối với Tuấn Chung Quốc không hề tốt nhưng một chút cũng chưa từng bỏ xót cậu ta trong lòng, rõ ràng luôn miệng mắng chửi nhưng đến lúc không có mặt cậu ta thì luôn luôn suy nghĩ tới. Không đơn giản một người như Kim Tại Hưởng lại dành ra bao nhiêu phút chỉ để nhìn một bức ảnh của một người con trai, mà hiện tại còn là người giúp việc trong nhà hắn. Lúc nãy cô chỉ là đụng chạm đến Tuấn Chung Quốc vài câu, vậy mà hắn ở trước mặt cậu ta lại tỏ vẻ khó chịu với cô. Nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này, nếu như không có gì bất thường thì tốt, ngược tại Tại Hưởng đã sinh ra tình cảm với một người con trai thì cô phải tìm mọi cách để tách hai người họ ra.

Tuấn Chung hốc, rất có khả năng đang cố tình quyến rũ Tại Hưởng bằng một cách nào đó của cậu ta. Sự thu hút đó cả người đàn ông hoàn hảo như Kim Tại Hưởng cũng không thể chống lại được.

.

Chung Quốc dìu hắn lên phòng. Đến trước cửa thì cậu dừng lại, buông cánh tay hắn ra rồi nói.

"Anh có cần gì nữa không."

Kim Tại Hưởng nhíu mài, Tuấn Chung Quốc khi nói chuyện với hắn chân còn lùi lại vài bước. Cũng không dám bước vào phòng hắn, lúc dìu hắn bản thân cũng phát run lên. Đã sợ hắn đến như vậy.

"Vào trong."

Tại Hưởng đẩy cửa mở rộng ra, Chung Quốc bước từng bước cứng ngắt vào trong, thông thường khi uống rượu sẽ không đơn giản để cậu được yên bình trong đêm đó, Chung Quốc sợ chính là sợ Tại Hưởng có việc gì không vui ở công ty, khi về nhà lại trúc hết lên người cậu. Ở đây cũng lâu rồi, có ngày nào khi nói chuyện với cậu mà hắn không cáu gắt.

Chung Quốc đứng im một chỗ, nhìn hắn lấy quần áo ngủ rồi bước vào phòng tắm. Cậu vẫn đứng đó chờ, cho đến khi hơn 30 phút mới ngồi xuống ghê sofa trong phòng, điều gì đến rồi cũng đến, Tuấn Chung Quốc có sợ thì cũng vậy, có lo lắng thì nó cũng xảy ra. Cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

.

Kim Tại Hưởng trên người mặc quần áo ngủ rộng rãi, đầu cũng bớt đau một chút. Hắn ngồi xuống phòng làm việc, tóc còn ướt sũn nhìn rất thoải mái.

"Lấy máy sấy lại đây."

Kim Tại Hưởng lên tiếng gọi, tuy nhiên lại không nghe thấy tiếng trả lời, hắn ngã người ra phía sau ghế làm việc, một lần nữa nói.

"Tuấn Chung Quốc. Tôi nói cậu có nghe không."

Mắt hắn đảo quanh một lượt trong phòng. Ngừng lại ngay sofa rộng lớn.

Tuấn Chung Quốc nằm trên ghế sofa, hai chân bó gối thu lại, dép lê đi trong nhà vẫn còn mang, một chiếc bị rơi xuống sàn. Bộ dạng cũng không được thoải mái gì.

Kim Tại Hưởng nhìn được một lúc, vừa nhận ra Tuấn Chung Quốc lại dám ngủ gật trong phòng của hắn, còn dám nằm trên sofa... Nhưng cũng không hiểu tại sao hắn lại không quát lên một tiếng để đánh thức cậu, có lẻ là do hơi mệt mỏi nên không muốn chửi mắng cậu ta làm gì chỉ thêm phí sức.

Tại Hưởng đứng lên, bước vài bước đã đứng trước mặt Chung Quốc.

Gương mặt của cậu ta lúc ngủ có vẻ rất say sưa, nhưng càng ngày nhìn cậu ta càng tiều tụy, hai gò má không còn đầy đặng như trước đây, sắc mặt hồng hào cũng trở nên xanh xao. Kim Tại Hưởng không thể phủ định rằng Tuấn Chung Quốc trời sinh có một gương mặt rất đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng bị cuốn vào vẻ đẹp đó. Mỗi lần cậu ta cười, mỗi lần cậu ta gọi tên hắn. Kim Tại Hưởng liền không ngần ngại đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ta. Bây giờ nghĩ lại, khi đó có lẻ hắn đã bị Tuấn Chung Quốc điều khiển từ lúc nào cũng không hay biết.

Tư thế ngủ của cậu ta bây giờ không khác gì so với trước đây từng ngủ quên trong xe của hắn, ghế ngồi không mấy rộng nhưng Tuấn Chung Quốc lại thu hai chân lại thành một khối tròn vựa vặn. Nhìn xuống bàn tay của cậu, lại có thêm một vết thương, mấy cái băng dán trên tay cậu ta làm hắn thật chướng mắt.

Kim Tại Hưởng thở ra một hơi, lạnh lùng quay mặt sang hướng khác. Chân đạp vào sofa.

Đầu Chung Quốc nghiêng sang một bên theo chấn động. Cậu thức giấc, trước mắt vẫn còn là một mảng mơ hồ.

Nhìn thấy Tại Hưởng, cậu vội vàng ngồi dậy. Lập tức nói xin lỗi với hắn.

Kim Tại Hưởng mặc dù luôn muốn Tuấn Chung Quốc phải nghe theo lời mình, nhưng nhìn bộ dạng của cậu ta bây giờ càng khiến hắn chán ghét hơn.
Thuy nhiên cũng không rảnh mà trách mắng.

"Cậu là người giúp việc của tôi. Không phải người ngoài sai cái gì cũng làm theo."

Chung Quốc nghe hắn nói câu đó đã tỉnh táo hơn hẳn. Cậu không hiểu rõ ý của Tại Hưởng là gì, nhưng có lẻ cũng chỉ là trách mắng cậu.

Thấy Tuấn Chung Quốc cứ im lặng, Tại Hưởng có phần bực mình mà quát lớn một câu.
"Cậu đang giả vờ câm điếc với tôi sao."

Hai bàn tay Chung Quốc siết chặt vài nhau. Quả thật bây giờ đối diện với Kim Tại Hưởng là một điều rất khó khăn với cậu, Chung Quốc không muốn nghe những lời mắng chửi đó của hắn, không muốn bị đánh, càng không muốn làm những chuyện đáng sợ đó.
Tuấn Chung Quốc luôn nghĩ, chỉ cần cậu im lặng, hắn có nói gì thì cậu chỉ cần làm theo. Như vậy sẽ không khiến Tại Hưởng khó chịu.

Chung Quốc hơi ngẩng mặt, miệng nói ra vài chữ.

"Cô ta là bạn gái của anh. Cũng không phải người ngoài."

Kim Tại Hưởng vùa nghe xong câu đó đã thật sự tức giận, hắn nắm lấy cổ áo Chung Quốc kéo mạnh. Từng chữ một gằng giọng nói.
"Cậu chỉ được nghe theo lệnh của tôi. Nhớ kỹ điều này, tôi không muốn nhìn thấy cậu làm theo lệnh của bất kỳ người nào."

Hắn đẩy cậu sang một bên. Chung Quốc mất thăng bằng chao đảo, cậu bám vào tủ quần áo, nhìn Tại Hưởng đang bước đến giường nằm xuống. Hắn nhắm mắt lại, giọng nói trầm ấm mang theo sự lạnh lùng phát ra.

"Cút đi."

Chung Quốc cuối thấp mặt. Quay người rời khỏi phòng, vội vàng mở cửa rồi trở về phòng mình.

Thật may mắn, Kim Tại Hưởng không ép thúc cậu.

Tuấn Chung Quốc ngồi xuống sàn nhà, đầu tựa vào cửa, tưng lời nói của Kim Tại Hưởng bắt đầu chạy đi chạy lại trong tâm trí. Hắn lúc nào cũng dùng những lời lẻ cáu gắt để nói với cậu, mặc dù khi mới đến đây Tuấn Chung Quốc không bận tâm.. Nhưng càng về sau, cậu thật sự rất muốn sẽ có một ngày Tại Hưởng từ công ty trở về nhà, gọi tên cậu một cách bình thường, không phải một tiếng quá lớn tên Tuấn Chung Quốc.

Môi cậu nhếch lên một cái rất nhẹ, cậu đang suy nghĩ điều gì vậy chứ. Đúng là điên thật rồi, Tuấn Chung Quốc chính là người mà Kim Tại Hưởng ghét nhất, cậu buồn vì hắn để làm gì, mọi chuyện vẫn không hề thay đổi.

________




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro