Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lần sau muốn ra ngoài thì tôi đi cùng cậu. Không cần phải nhờ Kim Thạc Trấn."

Chung Quốc có chút xao xuyến trong lòng. Đi cùng hắn, giống như lúc trước cùng đi sao...

"Ăn hết đi. Hôm nay tôi đi ăn cùng đối tác, không thấy đói."

Giọng Tại Hưởng vẫn như thường ngày, tuy vậy Chung Quốc vẫn cảm thấy có chút gì đó nhẹ nhàng hơn. Không khí căng thẳng cũng vì câu nói vừa rồi của hắn mà trở nên dễ chịu hẳn.
Cậu cầm đũa bắt đầu ăn miếng thịt đầu tiên. Mùi vị so với nhà hàng trước đây mà cậu ăn kém xa rất nhiều, nhưng dù sao cũng là món mà chính tay cậu làm.

Chung Quốc mỉm cười, người ngồi cạnh cậu cách đây gần một năm trước vẫn là ngồi cạnh cậu như lúc này, ôn nhu nhìn cậu ăn, lâu lâu lại đưa nước đến trước mặt cậu. Tuy không thể hiện quá lộ liễu nhưng ngay thời điểm đó Chung Quốc quả thật cảm thấy rất vui vẻ.
Hiện tại bây giờ, Tại Hưởng cũng chính là cùng cậu ngồi chung một bàn ăn, khoảng cách không xa, cảm giác không xa lạ. Tuy nhiên lại không khiến cậu cảm nhận được sự vui vẻ đó nữa.

______

Kim Tại Hưởng ngồi trong phòng, trên bàn làm việc vẫn còn rất nhiều văn kiện cần hắn xem qua. Nhưng hắn không có tâm trạng, trong lòng hắn vẫn còn cảm thấy khó chịu bứt rứt, Tuấn Chung Quốc càng lúc càng thay đổi, đã hoàn toàn xem hắn giống như một người chủ, hạ thấp bản thân trước mặt hắn. Cho dù điều đó chính là mục đích ban đầu của hắn đi chăng nữa thì bây giờ Kim Tại Hưởng hắn cũng không cảm thấy hài lòng.

"Tôi phải đối với cậu như thế nào mới đúng đây Tuấn Chung Quốc."

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Là tôi."

Tại Hưởng cũng đoán được Thạc Trấn sẽ đến tìm hắn.
"Vào đi."

Kim Thạc Trấn bước vào trong. Bây giờ đã hơn 11h đêm, đợi khi Chung Quốc vào phòng anh mới tìm Tại Hưởng.
"Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút. Là về Chung Quốc."

Tại Hưởng đứng lên, cùng Thạc Trấn ngồi xuống sofa. Giống như những lúc cùng trò chuyện, Kim Thạc Trấn khi còn nhỏ luôn xem Tại Hưởng là người em trai duy nhất mình có được, quả thật lúc đó anh được thương yêu hắn vì vốn dĩ Thạc Trấn là một đại thiếu gia nhưng anh lại không bao giờ muốn vùi mình vào những yêu cầu khắc khe của ba mẹ, dù sao thì anh cũng là con trai được đường đường chính chính sinh ra. Còn Tại Hưởng không hề được mọi người công nhận. Mỗi lần hắn nhớ mẹ thì lại chạy tìm anh trai khóc lóc, lúc còn nhỏ Tại Hưởng rất nhút nhát nhưng ham học hỏi, còn Thạc Trấn từ nhỏ đến lớn suy nghĩ đều rất trưởng thành. Anh luôn bảo vệ Tại Hưởng trước những lời mắng chửi sĩ nhục từ các bạn đồng trang lứa khác rằng hắn chỉ là đứa con rơi. Cho đến khi mẹ con anh bị đuổi ra khỏi nhà.... Sau này lớn lên, Kim Tại Hưởng chính là người đã nâng đỡ anh, đưa anh về đây làm việc.
Những lúc mệt mỏi hay khó khăn, đều nhận được lời khuyên từ Thạc Trấn.

"Có phải anh muốn nói chuyện lúc nãy là do tôi sai."
Tại Hưởng tự rót cho mình một ly rượu, chậm rãi uống.

Thạc Trấn lắc đầu.
"Cậu không sai. Đối với Chung Quốc cậu cũng không sai. Nhưng cậu ấy sẽ rất buồn."

"Cậu ta như thế nào tôi đều không quan tâm."

"Cậu có quan tâm."
Thạc Trấn nhìn sang bàn làm việc của Tại Hưởng một lúc rồi nói tiếp.
"Bình thường cậu sắp xếp công việc rất tốt. Hôm nay lại chưa làm được gì. Chỉ như vậy thôi đã chứng tỏ được trong lòng cậu như thế nào."

Kim Tại Hưởng trầm tư im lặng vài giây rồi đứng lên, tiến đến cửa kính nhìn về phía thành phố rộng lớn.
Giọng nói trầm ấm phát ra.
"Anh thừa biết rằng tôi không bao giờ tha thứ cho những kẻ như cậu ta mà. Cho dù cậu ta là ai."

"Có thể trước đây em ấy sai. Nhưng hiện tại Chung Quốc đã thay đổi, cậu không định sẽ trả tự do cho em ấy sao."
Một người luôn điềm đạm như Kim Thạch Trấn khi nói đến việc này giọng cũng có chút cao.

Môi Tại Hưởng nhếch lên thành một đường cong nhẹ.
"Trong số những người từng xem thường tôi. Riêng Tuấn Chung Quốc là không thể tha thứ được."

Thạc Trấn nghe cái đó đột nhiên lại cười nhẹ. "Những người trước đây chỉ cần hủy hoại cuộc đời của họ là được. Còn Chung Quốc, trừ khi cậu đã yêu cậu ấy."

Nụ cười trên môi hắn tắt hắn. Kim Tại Hưởng đương nhiên biết cảm giác của mình đối với Tuấn Chung Quốc, nhưng chỉ duy nhất khi nghĩ đến việc mình đã yêu cậu thì lập tức gạt bỏ. Giống như tính cách của hắn luôn kiên định, việc này là không thể nào.

"Kim Thạc Trấn. Anh không cần quá quan tâm đến chuyện của tôi, còn về Tuấn Chung Quốc, anh cũng đừng thân thiết với cậu ta. Đừng quên cậu ta chính là người của tôi."

Thạc Trấn thở dài trong lòng. Kim Tại Hưởng vẫn chính là Kim Tại Hưởng, so với lúc nhỏ thì khác quá, những người trước đây từng nói xấu mẹ của hắn, xem thường hắn đều bị Tại Hưởng khiến cho không còn đường lui. Chỉ duy nhất một mình Chung Quốc là hắn giữ lại bên cạnh.

"Kim Tại Hưởng. Cậu không biết Chung Quốc quan tâm tới cậu thế nào đâu. Mỗi ngày em ấy đều làm việc rất nhiều, mệt cũng không nói với ai, bệnh cũng cố làm việc. Mỗi bữa tối của cậu đều là do Chung Quốc kỳ công làm vì hai chữ "tạm được" của cậu. Cả ngày làm việc đã mệt rồi còn phải thức khuya để đợi cậu về chỉ vì em ấy muốn được cậu khen. Cậu tự nghĩ nghĩ đi Tại Hưởng, nghĩ xem chính cậu đã đối với Chung Quốc như vậy thì tại sao em ấy lại tình nguyện làm những việc đó chứ."

Kim Tại Hưởng nắm chặt lồng bàn tay. Từng lời của Thạc Trấn làm hắn vô cùng khó chịu. Hắn biết hết tất cả, từ ánh mắt Chung Quốc nhìn hắn, từ biểu hiện của cậu khi hắn hài lòng với món mà cậu ta nấu. Thậm chí là cả trong lúc trên giường ngày hôm đó phản ứng của cậu đã khiến hắn biết hết tất cả. Tuấn Chung Quốc rõ ràng đã có tình cảm với hắn.
Nhưng Kim Tại Hưởng hắn không muốn vì những điều đó làm lung lay.

"Tôi tự biết làm thế nào. Anh ra ngoài đi."

Kim Thạc Trấn cũng không biết phải nói gì thêm. Hy vọng Tại Hưởng sẽ hiểu rõ những gì mà anh nói.
"Chung Quốc là người mà tôi và cậu đều yêu. Đừng để em ấy đau lòng nữa. Cậu cũng sẽ không thể chịu được đâu."

Thạc Trấn bước ra khỏi phòng. Kim Tại Hưởng hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy trong cổ họng có một thứ gì đó nghẹn đắng, hắn bắt đầu thở ra, muốn đem mọi thứ phiền phức đang đảo lộn trong đầu vứt bỏ hết nhưng kết quả lại không được.

Tại Hưởng quay người bước ra ngoài, đi đến phòng đối diện, mở cửa một cách nhẹ nhàng.

Bên trong phòng của Chung Quốc đèn đều đã được tắt, chỉ còn lại ánh sáng nhỉ của đèn ngủ cạnh giường.
Gương mặt của Chung Quốc hiện lên rất rõ ràng dưới ánh đèn, có lẻ đã ngủ say rồi.

Tại Hưởng bước tới gần, cuối đầu nhìn cậu một lúc lâu, cũng không biết là qua bao nhiêu thời gian, cũng không thể biết trong lòng hắn hiện đang suy nghĩ những gì.
Tuấn Chung Quốc trong lúc ngủ lại trở thành một con người trầm lặng ngoan ngoãn. Trước đây khi ngủ trên xe hắn cũng vậy, đến nhà rồi vẫn nằn im một tư thế cho dù đoạn đường về có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Đột nhiên trên môi hắn xuất hiện một nụ cười thật nhẹ, nếu như bây giờ trở lại như lúc trước chắc hắn sẽ rất yêu thương cậu, tại sao lúc đó Chung Quốc lại nói rằng chỉ là đang đùa giỡn với hắn như vậy. Nếu như cậu đợi thêm một thời gian nữa, khi cảm nhận được rằng thời điểm đó hắn hoàn toàn thật lòng thì ít nhiều gì cũng sẽ cảm động, việc đùa giỡn với hắn có khi nào sẽ bị cậu gạt bỏ hay không.

Kim Tại Hưởng ngồi xổm xuống, đối diện với gương mặt cậu, gay hắn khẻ chạm vào má của Chung Quốc. Không còn đầy đặn như lúc trước nữa, đã ốm đi rất nhiều rồi....

"Cậu đã yêu tôi rồi. Tôi cũng có thể yêu mà đúng không."

Kim Tại Hưởng cuối xuống gần gương mặt cậu hơn nữa... Những gì trong đầu hắn suy nghĩ đều sẽ bỏ qua hết, chỉ còn lại những điều trong lòng hắn thôi. Tối hôm nay hãy để hắn được trở lại cảm xúc của gần một năm trước, nhìn Chung Quốc yên bình ngủ. Vì sáng ngày hôm sau hắn sẽ lại trở thành Kim.Tại Hưởng lạnh lùng luôn đối xử tệ với Tuấn Chung Quốc đã từng xem thường hắn.

.

"Cố mà học đi. Mẹ mày không bao giờ trở lại đây đâu, nếu sau này không giúp ích được gì cho tao thì gom đồ cút khỏi nhà."

"Làm tốt lắm, mày cũng được việc đấy chứ."

"Mày mở công ty riêng từ lúc nào vậy. Có phải mày đang có âm mưu gì hay không."

"Tại Hưởng... Ba cảm ơn con, nếu không có con chắc công ty đã không còn gì rồi. Con trai của ba đúng là thiên tài, thật không lãng phí công ba nuôi dưỡng. Con trai ngoan."

.

"Tại Hưởng, không ai được phép xem thường con. Hãy chứng minh cho họ thấy con trai của mẹ rất tài giỏi. Sau này con sẽ là một người thành đạt, đừng như mẹ."

.


Kim Tại Hưởng mở mắt thức dậy.
Trên trán hắn xuất hiện rất nhiều mồ hôi, lại mơ thấy ba của hắn, một người ba lúc nào cũng đem danh tiếng lên hàng đầu. Thật là quá giả dối.

Nhìn xug quanh, hắn vẫn chưa về phòng mình, vẫn còn đang ở phòng của Chung Quốc. Chính Tại Hưởng cũng không ngờ rằng hắn đã ngồi xổm như thế này mà ngủ hết mấy tiếng đồng hồ.

Chung Quốc vẫn còn đang ngủ say sưa, lâu như vậy rồi vẫn là một tư thế đó, gương mặt không có gì thay đổi.
Hân thở dài trong lòng, đứng lên bước ra khỏi phòng mà không để phát ra bất kỳ tiếng động nào. Thay may mắn vì hắn thức dậy trước cậu, trời cũng sắp sáng rồi.

___

Từ ngày hôm đó có vẻ Tại Hưởng về nhà sớm hơn hắn, không quá chiều là hắn đã về nhà rồi. Số lần nói chuyện với cậu đếm trên đầu ngón tay cho nên giữa hai người không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, bình bình sống như vậy trong thời gian này đối với Chung Quốc khá là yên ổn. Cậu cũng không muốn đi ra ngoài, cứ như vậy đi để tình cảm của cậu dành cho hắn sẽ không phát sinh hơn nữa.

Sáng hôm nay cũng giống như mọi ngày, Chung Quốc 5h sáng thức dậy, còn sớm hơn cả những người giúp việc trong nhà. Cậu mở cửa đi ra sau vườn, không khí buổi sáng hơi lạnh, tuy nhiên Chung Quốc cảm thấy thích lắm, 5 giờ sáng trời vẫn còn tờ mờ, đèn ở sau vườn mở sáng khiến khung cảnh trở nên rất đẹp.
Chung Quốc ngồi xuống ghế, hít một hơi lạnh vào, cậu ho lên vài tiếng rồi bật cười. Đúng là lạnh thật, bây giờ đã là mùa đông rồi, hôm nay sẽ nấu món canh vậy, ăn vào sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.


"Trời lạnh như vậy, ra ngoài đây làm gì."

Chung Quốc quay mặt nhìn thì thấy Tại Hưởng đang bước lại gần. Ngay lúc trời dần sáng lên, gương mặt của hắn buổi sáng vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng cũng không bằng những lúc tức giận.

Tại Hưởng nhíu mài, Tuấn Chung Quốc có một tất xấu chính là ăn mặc rất đơn giản, ngay cả một chiếc áo dày cũng không chịu mặc.
Hắn bước đến trước mặt cậu, cậu ngẩng mặt nhìn hắn, vẫn chưa biết phải nói gì.

"Vào nhà đi. Hôm nay cùng tôi ra ngoài ăn sáng."

Tại Hưởng quả thật có chút ngập ngừng khi nói ra. Quả thật để đề nghị điều này hắn đã suy nghĩ rất lâu.

Chung Quốc rất bất ngờ, một lúc sau mới lên tiếng nói.
"Anh đói sao. Tôi chuẩn bị bữa sáng cho anh, nhanh thôi."

Cậu lập tức đứng lên, vội chạy vào trong thì cánh tay đã bị hắn bắt lấy.

"Đã nói là cùng tôi ra ngoài ăn. Hôm nay cho cậu nghĩ ngơi một bữa."
Tại Hưởng vừa kết thúc câu đã quay lưng bước vào trong.

Chung Quốc biết mình đã không nghe lầm nên đã chạy theo phía sau hắn. Nói vọng theo bước chân của hắn.
"Vậy tức là hôm nay không cần phải chuẩn bị bữa sáng sao Chủ tịch."

Kim Tại Hưởng phát bực trong người. Quay người lớn tiếng nói.
"Lên phòng thay đồ. Mặc kính đáo một chút."

Hắn nói rồi cũng bước lên phòng. Chung Quốc bất chợt cảm thấy vui, Tại Hưởng lúc trước nói nếu như muốn ra ngoài thì đi cùng hắn, là hôm nay sao.

Cậu nhanh chống bước lên phòng. Mở tủ quần áo mặc vào một chiếc áo tay dài ấm áp, quần thể thao giống như phong cách trước đây của cậu. Bởi vì ở trong nhà làm việc nhiều cho nên Chung Quốc ăn mặc thoải mái để tiện hơn thôi.

Cũng không cần chỉnh trang gì mấy, Chung Quốc mỉm cười bước xuống đã thấy Tại Hưởng chờ ở phòng khách. Người giúp việc trong nhà đã có mặt đầy đủ. Tuy nhiên họ lại không chuẩn bị buổi sáng.

Hài lòng với quần áo của cậu. Tại Hưởng đứng lên bước thẳng ra ngoài, Chung Quốc chạy theo hắn.
Nhưng điều cậu không ngờ tới chính là vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Mễ Yến Đình.

___









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro