Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Chủ tịch."


Chung Quốc lên tiếng gọi. Chân cũng bước đến gần hắn.

Tại Hưởng nhìn cậu một lúc. Thật lòng mà nói nếu như tính cách của hắn sẽ quát cậu một tiếng vì giờ này vẫn còn chưa chịu ngủ. Nhưng thật tình trong thời điểm này, hắn lại cảm thấy thật cô đơn, nghe được giọng của Chung Quốc khiến tim hắn như được sưởi ấm vậy, người hắn muốn bên cạnh nhất ngay lúc này... Chính là Tuấn Chung Quốc.

"Lại đây."

Giong nói trầm ấm của Tại Hưởng vang lên, tiếng mưa bên ngoài rất lớn nhưng Chung Quốc vẫn có thể nghe thấy.
Cậu bước đến ngồi xuống bên cạnh hắn, Chung Quốc đã không không có cảm giác sợ hắn nữa, có lẽ Tại Hưởng đang gặp phải vấn đề gì đó cần người tâm sự. Cậu nhìn thấy hắn bây giờ rất lạ, buổi tối mưa lớn, một mình Tại Hưởng ngồi trong phòng khách, tất cả đèn đều được bậc sáng... Giống như trong ngôi nhà rộng lớn này hắn chỉ có một mình vậy, không có ai ở bên cạnh. Cô đơn buồn bã.

Cậu ngồi yên bên cạnh hắn, Tại Hưởng cũng không nói câu gì. Cả hai cứ như vậy im lặng, cơn mưa vẫn day dứt càng khiến không khí trở nên cứng ngắt ngột ngạt.

Trời lúc này sấm chớp một tiếng rất lớn.
Vẻ mặt Tại Hưởng có chút thay đổi, hắn hơi cuối người, mày nhíu lại, hai bàn tay nắm lấy tóc một cách lạ thường.

Giống như có một điều gì đó thật khó nói mà Tại Hưởng đang cố khống chế nó. Làm sao vậy... Chung Quốc chưa từng thấy hắn có biểu hiện như thế bao giờ. Là tiếng sấm lúc nãy đã khiến hắn sợ sao.

"Chủ tịch. Anh không sao chứ."

Chung Quốc đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ, cả người Tại Hưởng phát run khiến cậu rất lo lắng, bản thân bối rối không biết mình nên làm gì ngay lúc này.

Kim Tại Hưởng thở dốc, hai bàn tay nắm chặt, bản thân hắn không thể kiềm chế được sự sợ hãi. Thật ra đây cũng không phải gọi là sợ, mà chính là lúc hắn sinh ra là vào một ngày mưa bão, khi lên tiểu học, có một lúc vì bị bạn bè khinh thường đánh đập đến ngất đi, khi tỉnh dậy thì trời đang mưa rất lớn. Kim Tại Hưởng đã phải trốn vào một con hẽm nhỏ để trú mưa. Lúc đó trời rất tối, nơi đó chỉ có một mình hắn. Tiếng sấm liên tục lọt vào tai khiến hắn không ngừng khóc và gọi mẹ. Mẹ hắn đã đi rồi, không ai bên cạnh hắn lúc đó cả.

Đến khi lớn lên, khi dự báo thời tiết nói rằng tối hôm đó có khả năng mưa. Kim Tại Hưởng sẽ đến một nơi nào đó đông người, những nơi mà hắn rất ghét để không phải trải qua cảm giác ở một mình nữa.

Tại Hưởng mở mắt ra. Bàn tay cũng thả lỏng vì cảm nhận được hơi ấm.

Chung Quốc dùng hai tay nắm lấy tay hắn. Cậu mỉm cười nhẹ rồi nói.
"Anh đừng sợ. Chỉ là sấm sét thôi mà. Tôi đang ở đây với anh."

Tuấn Chung Quốc thật sự không biết phải làm gì. Cậu chỉ biết như thế này để trấn an hắn, Kim Tại Hưởng là một người tài giỏi lạnh lùng, nhưng ngay lúc này đây Chung Quốc cảm thấy hắn vẫn giống như mọi người, vẫn có những điều làm hắn trở nên sợ hãi. Mặc dù không biểu hiện gì nhiều những Chung Quốc cảm nhận tay hắn đang rất run. Có lẽ là chuyện quá khứ đã khiến hắn trở nên như vậy.

"Chủ tịch. Không sao cả, một chút nữa mưa sẽ tạnh thôi."

Chung Quốc áp tay lên gương mặt hắn. Cậu thật sự cảm thấy trái tim mình rất đau khi nhìn thấy người mà cậu yêu thương đang sợ hãi. Khóe mắt Chung Quốc có chút cay, Kim Tại Hưởng thật sự rất cô độc, sống cùng hắn một năm rồi cậu mới hiểu được tại sao hắn lại trở nên lạnh lùng vô tình đến thế. Tại Hưởng không có người thân, không có bạn bè, cả ngày chỉ đến công ty sau đó về nhà, buổi tối làm việc đến tận khuya mới nghỉ ngơi. Cuộc sống của hắn so với cậu trước đây quả thật rất buồn bã.
Tại Hưởng có nói rằng cậu đã khiến hắn tin tưởng, nhưng sau đó lại cố tình trêu đùa hắn. Tuấn Chung Quốc ngay bây giờ đây mới hoàn toàn biêt được Kim Tại Hưởng rất cần sự yêu thương, rất cần một ai đó bên cạnh.

"Anh..."

Chung Quốc chưa kịp phản ứng gì thì môi đã bị Tại Hưởng hôn.
Cậu thoán giật mình nhưng ngay sau đó đã nhận ra sự nhẹ nhàng từ nụ hôn của Tại Hưởng. Không thô bạo, cũng không phải là ép buộc. Hắn không nghề khống chế cậu như những lần trước. Bàn tay hắn vòng qua sau đầu cậu, đan vào tóc cậu, một cách từ tốn mà hôn Chung Quốc.

Cậu không chống cự. Chỉ cảm thấy trái tim đập rất mạnh như mối nhảy khỏi lồng ngực. Tại Hưởng không khiến cậu sợ, ngược lại Chung Quốc còn bị cuống vào nụ hôn này, cậu ngồi im một chỗ, không đáp trả hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Dòng nước từ khóe mắt cậu chảy xuống. Chung Quốc nhắm mắt lại, hòa nhập vào nụ hôn của hắn. Cậu không biết sau tối hôm nay chính mình sẽ đối diện với Tại Hưởng như thế nào, nhưng hiện giờ cậu biết là Tại Hưởng đang cần cậu. Chung Quốc muốn bên cạnh hắn, an ủi hắn.

Cậu yêu Tại Hưởng, yêu hắn đã rất lâu rồi, yêu hắn đến đau lòng....




"Đừng khóc."

Rời khỏi môi cậu, Tại Hưởng đưa tay lau nước mắt trên mặt Chung Quốc. Sau đó ôm chặt cậu vào lòng.
Hắn không muốn lừa gạt bản thân mình rằng hắn không có bất kỳ tình cảm nào với cậu nữa. Hắn không thể làm được khi nhìn cậu cười với người khác, hắn không chịu được khi nhìn thấy Chung Quốc khóc. Kim Tại Hưởng hắn sẽ phát điên mất nên như cậu không để tâm đến hắn.
Hắn rốt cuộc cũng nhận ra rằng chính mình đã yêu cậu đến nhường nào. Đêm hôm nay trời mưa rất lớn, nổi ám ảnh của hắn lại xuất hiện. Ngày cả khi Kim Tại Hưởng biết được rằng tối hôm may thời tiết rất xấu vẫn không rời khỏi nhà. Trong đầu hắn chỉ luôn luôn hiện lên tên của Chung Quốc, mưa càng lúc càng lớn... Hắn càng muốn ở bệnh cạnh Chung Quốc, muốn ôm cậu vào lòng như thế này.


"Tuấn Chung Quốc."


Chung Quốc vòng lay ôm lấy hắn, bàn tay cậu vỗ nhẹ trên lưng Tại Hưởng.
"Tôi ở đây."

"Chung Quốc."
Hắn ôm chặt cậu hơn. Liên tục gọi tên cậu một cách vô thức.

"Chung Quốc.. Chung Quốc..."

Cứ như vậy, Tại Hưởng rụt đầu vào cổ cậu. Yên bình nhắm mắt lại, đây chính là đêm đầu tiên khi trời mưa hắn có thể ngủ được. Giống như môt giấc mơ vậy, có người nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc đấy, nhưng Tại Hưởng lại không thấy mình xấu hổ. Bởi vì đó chính là Tuấn Chung Quốc...

____



Sáng ngày hôm sau.

Kim Tại Hưởng mở mắt thức dậy. Hắn đang nằm trên ghế sofa ở phòng khách.

Vậy là hắn đã ngủ ở phòng khách cả buổi tối hôm qua.

Cho đến khi nhớ đến một điều mới nhìn lại.... Chung Quốc đang nằm bên cạnh hắn, cả cơ thể đều lọt thỏm trong vòng tay của hắn. Cậu vẫn còn ngủ rất say, hơi thở đều đặn dường như đang rất thoải mái.

Kim Tại Hưởng bậc cười một tiếng nhưng đã vội ngăn lại. Hắn im lặng nhìn gương mặt của Chung Quốc, gần đến mức tóc của cậu cũng sắp chạm vào mũi hắn.

Còn chưa đến 6h sáng. Cảm giác này thật dễ chịu, tóc của cậu....
Tại Hưởng cuối đầu, đặt lên tóc Chug Quố một nụ hôn.

"Để xem cậu sẽ phản ứng thế nào sau khi tỉnh dây"

Dường như nụ hôn đó của hắn đã đánh thức cậu.
Chung Quốc hé mắt tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất ngon.

"Gì vậy. Vừa sáng đã nhìn thấy Tại Hưởng."

Chung Quốc lí nhí vài chữ trong miệng. Tuy nhiên Tại Hưởng đã nghe thấy hết rồi.

Hắn thật sự buồn cười vì biểu hiện của cậu. Tay búng lên trán cậu một cái rồi lại trở lại bộ dạng lạnh lùng vốn có.
"Cậu tỉnh táo lại đi."

Chung Quốc lúc này mới nhìn nhận lại một sự việc. Trong đầu lập tức nhớ lại những hình ảnh ngày hôm qua. Cậu với hắn vậy mà lại ngủ ở sofa đến sáng như vậy... Tuy nhiên, nhớ lại nụ hôn đó trái tim cậu lại đập liên hồi, bây giờ ngay cả ngẩng mặt cũng cảm thấy ngại.

Tại Hưởng nhìn biểu hiện của cậu cũng không cảm thấy lạ. Ngày hôn qua đột nhiên hắn lại hôn cậu, mặc dù vậy nhưng tâm trạng của hắn cũng khá tốt. Xem ra thì Tuấn Chung Quốc thích nhẹ nhàng, lúc hôn cũng không có ý định từ chối đi... Được rồi, lần sau hắn sẽ nhẹ nhàng như vậy.

"Mọi người chắc là cũng thức dậy rồi, tôi xin phép..ưm."

Kim Tại Hưởng bóp hai bên má cậu cậu khiến môi Chung Quốc phải chu ra hết cỡ. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cậu rồi nói.
"Cậu ngại cái gì. Cũng không phải là lần đầu tiên tôi hôn cậu."

Chung Quốc xấu hổ nhưng không biết phải trốn đi đâu. Cậu tránh né, nắm lấy tay hắn đẩy ra. Vừa xoa xoa hai bên má vừa nói nhỏ xíu.
"Anh bất nhớ như vậy, tôi vốn dĩ chưa chuẩn bị tinh thần."

"Tôi cũng không làm gì ảnh hưởng đến cậu. Hôm qua cậu cũng rất hưởng thụ rồi còn gì."

Tuấn Chung Quốc nghe hắn nói liền không thể chịu được mà đứng lên.
"Tôi không có. Anh... Đừng có nói lung tung."

"Nói lung tung?"
Tại Hưởng nhướng mài. Chưa kịp nói gì thêm thì Chung Quốc đã quay lưng bước thẳng lên cầu thang, còn đi nhanh để rời khỏi phòng khách. Tại Hưởng rõ ràng là đang cố tình trêu chọc cậu. Tối hôm qua đáng lẻ cậu nên để hắn một hắn, mặc kệ hắn mới đúng.

Kim Tại Hưởng nhìn theo cậu. Mày hắn nhướng lên, sau đó đôi môi tinh xảo khẽ nhếch lên thành một nụ cười không rõ ý tứ.

"Giận rồi sao."

Bộ dạng giận hờn của cậu ta đúng là y hệt lúc trước, chỉ có điều là không dám mắng hắn. Nhìn vẻ mặt lúc nãy vừa đỏ vừa tức... Dễ thương chết đi được.

Kết quả ngày hôm nay Chung Quốc đều không muốn nhìn mặt hắn, vậy mà Kim Tại Hưởng lại suốt ngày lượn lờ trước mặt, người khác nhìn vô chắc chắc liền nghĩ rằng hắn đang cố ý bám đuôi theo cậu.


"Sao vậy, xảy ra chuyện gì với Chủ tịch à."
Thạc Trấn nói nhỏ với cậu, vì Tại Hưởng vẫn đang ngồi ở phòng khách nhìn vào bên trong bếp. Khẳng định là đang nhìn Chung Quốc.

Chung Quốc lắc đầu. Vừa gọt trái cây vừa trả lời.
"Không có gì."

"Từ sáng đến giờ Chủ tịch cứ đi theo phía sau cậu. Cậu có chắc là không có gì đấy chứ."

Chung Quốc thở ra một hơi. Cậu thật tình không có ý gì giận hờn với hắn cả, quan trọng là cậu không có quyền giận. Nhưng chuyện hôm qua khiến Chung Quốc rất bàng hoàng, cậu nhận tình cản trong tim mình càng ngày càng lớn dần, nếu để Tại Hưởng biết được thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn. Hắn trêu chọc cậu cũng được, nhưng trái tim của cậu tốt đừng đừng bao giờ rung động nữa. Nếu không... Người chịu khổ chắc chắn vẫn chính là cậu.

Chung Quốc đem trái cây ra phòng khách cho hắn. Cậu đặt lên bàn rồi quay lưng. Tại Hưởng cầm lấy tay cậu kéo xuống, Chung Quốc không giữ thăng bằng nên lập tức ngã vào lòng hắn.

"Cậu đang giở trò giận hờn với tôi đó sao."

"Anh buông ra."
Chung Quốc nép sang một bên. Nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu.

Kim Tại Hưởng như vậy mà không cảm thấy tức giận. Hắn cuối người, chỉ tay vào trán Chung Quốc rồi nhấn mạnh từng chữ.
"Cậu còn dám tỏ thái độ đó với tôi. Tháng này tôi không trừ nợ cho cậu."

Chung Quốc nghe tới đây thì có chút chột dạ. Một năm nay ở cùng Tại Hưởng quả thật là hắn đã trừ cho cậu không ít tiền, dường như đã gần một nữa rồi. Mỗi lần làm chuyện đó xong đều trừ một khoảng rất lớn, ban đầu Chung Quốc không để ý nhưng khi kiểm tra lại mới biết được.

Cậu im lặng một chút, Tại Hưởng cười thầm trong lòng. Điểm yếu của cậu ta chính là ở đây rồi.

"Vậy sau này, anh đừng trêu chọc tôi nữa."
Chung Quốc cuối thấp mặt. Giọng nói không nhanh không chậm phát ra.

Tại Hưởng thấy cậu đang nghiêm túc, hắn cũng không muốn Tuấn Chung Quốc không để ý đến hắn. Nhất là không chịu nhìn mặt hắn một lần, hắn còn định mắng cậu một trận nhưng rốt cuộc vẫn là không nỡ.

"Được rồi được rồi."
Kim Tại Hưởng đặt bàn tay lên đầu cậu xoa xoa vài cái.
"Cậu cũng đừng có làm vẻ mặt đó với tôi."

Chung Quốc gật gật đầu. Tuy nhiên trong lòng vẫn còn cảm thấy lo lắng. Kim Tại Hưởng gần đây đối xử tốt với cậu quá cũng khiến Chung Quốc sợ, những bị hắn la mắng cậu cũng sợ. Tuấn Chung Quốc còn không hiểu mình đang muốn gì nữa.

Ngồi một lúc, Tại Hưởng đang tập trung xem tin tức nói về dự án lần này của công ty hắn. Thật ra Kim Tại Hưởng rất chú trọng những thông tin trên báo đài về công ty hắn, chỉ cần sai sốt một chút hắn cũng nhận ra, xác định chủ nhân bài đăng đó bay màu.

Đợi khi hắn tắt tv Chung Quốc mới lên tiếng nói.

"Lúc nãy tôi có xem dự báo thời tiết. Tối hôm nay... trời lại mưa. Nếu như anh không ngủ được thì..."

Quả thật cậu không biết nói như thế nào. Nhưng biểu hiện của Tại Hưởng hôm qua làm cậu rất đau lòng.

"Thì như thế nào."
Tại Hưởng đột nhiên rất mong chờ điều Chung Quốc sắp nói. Mặc dù hắn không đoán được rằng cậu đang muốn nói gì.

Chung Quốc ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói ra một câu.

"Để tôi nói chuyện với anh. Dù sao... Mưa tôi cũng khó ngủ."

Kim Tại Hưởng nghe xong thì vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc. Hắn nhìn một lúc khá lâu, đến lúc Chung Quốc nhận ra sự kỳ lạ từ hắn cậu mới vội vàng nói.

"À không.. Tôi không có ý gì cả. Chỉ là..."

"Cậu không sợ tôi lại làm chuyện tối hôm qua sao."
Tại Hưởng cuối thập mặt đối diện rất gần với mặt Chung Quốc. Tay bóp chặt hai bên má cậu.

Tuấn Chung Quốc ngại ngùng, ánh mắt lập tức chuyển sáng hướng khác. Cậu đột nhiên nói ra mấy câu đó làm gì chứ. Tại Hưởng lại trêu cậu.



"Tối nay sau bữa tối thì đến phòng tôi."

________





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro