Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tại Hưởng mặc một bộ âu phục màu đen, lịch lãm bước vào công ty dưới sự chào đón của tất cả mọi người. Hắn đến phòng làm việc của mình, ngồi xuống ghế bắt đầu mở văn kiện. Cả buổi tối hôm qua không có tâm trạng để bận tâm đến chuyện ở công ty, nếu như thư ký của hắn không sắp xếp ổn thỏa thì bây giờ chắc là đã bận đến tối mặt.

"Chủ tịch, sản phẩm của chúng ta mấy ngày trước đã bán hết, hiện tại bên khu sản xuất đang chuẩn bị nâng cấp sản phẩm như yêu cầu của anh. Còn về chuyện hợp đồng của ông Choi lần trước tôi đã giúp anh từ chối. Nhưng còn yêu cầu muốn hợp tác cho dự án của tập đoàn SLUG, Chủ tịch hãy xem qua đi ạ."

Kim Tại Hưởng ngừng lại. Tập đoàn SLUG mà quản lý Trần vừa nhắc đến hình như hắn chưa từng nghe qua.

"Sao tôi chưa nghe nhắc đến việc này."

Quản lý Trần đem hợp đồng đặt lên bàn làm việc của hắn rồi nói.
"Thưa Chủ tịch. Tôi đã thông qua với anh vào hai ngày trước. Sáng hôm nay  công ty bên họ đã gửi bảng hoàn chỉnh. Vì là dự án lớn nên họ đặc biệt kỹ lưỡng hơn."

Hợp đồng được đưa đến trước mặt hắn, Tại Hưởng xem qua một lượt đã kết luận đây là một dự án tầm cỡ, tất cả dữ kiện đều làm một cách hoàn hảo, công ty của Tại Hưởng là chuyên về trang sức, còn bên họ là phục trang, mà nói về dự án lần này chính là bộ sưu tập có tên "Hoa Ly Hổ".
Cái tên này đối với Tại Hưởng khi nghe thấy thì không có gì đặc biệt, lấy hoa đặt tên cho bộ sưu tập có phải là quá bình thường hay không. Nhưng khi xem mẫu thiết kế và kịch bản... Theo đánh giá của hắn cũng là khá tốt.

"Bên công ty họ muốn hẹn gặp mặt anh. Chủ tịch có muốn tôi sắp xếp l lịch hẹn?"

Tại Hưởng gật đầu. Xem qua một lần nữa mới đóng hợp đồng lại.
"Sáng ngày mai, lúc 9h."

Quản lý Trần chào hắn rồi bước ra khỏi phòng. Kim Tại Hưởng cảm thấy bộ sưu tập lần này quả thật đem lại có hắn rất nhiều ấn tượng. Hoa Ly Hổ... Họa tiết trên mẫu váy và âu phục nam đều là hoa Ly Hổ. Màu sắc vừa tươi sáng lại vừa u tối. Nhìn chung lại cực kỳ hài hòa.
Còn về tập đoàn SLUG, hắn không chắc nhưng phải kiểm chứng lại.

Tại Hưởng lên mạng tìm kiếm. Thông tin về tập đoàn này không quá nhiều, tin tức mới nhất gần đây chính là tập đoàn đã được đổi Giám đốc mới.
Kim Tại Hưởng nhếch môi cười.

"Mân Doãn Khởi, lá gan của anh so với trước đây lớn hơn nhiều rồi."

Kim Tại Hưởng đóng laptop, trong lòng liền nghĩ đến những lúc chạm mặt với tên họ Mân đó. Anh ta đối với Tuấn Chung Quốc hết lòng bảo vệ, trước đây còn có ý định chống đối lại hắn. Hiện tại vẫn muốn lập lại điều đó sao, bản hợp đồng này là thật sự vì công việc hay là vì Tuấn Chung Quốc, tuy nhiên tâm huyết cũng không phải ít.

Mân Doãn Khởi... Đang có tính toán gì trong đầu đây.

___

"Mân tổng. Chủ tịch Kim bên tập đoàn TAT hẹn gặp anh vào 9h sáng mai."

"Được. Sắp xếp công việc cho tôi."

Doãn Khởi tắt máy. Ánh mắt chuyển sang nhìn vào kịch bản sự án Hoa Ly Hổ của chính mình. Lồng bàn tay nắm chặt, trong lòng nóng rực chỉ muốn nhanh chống đem Chung Quốc về bên cạnh.
Thời khắc đó không còn bao lâu nữa, Chung Quốc sẽ được hạnh phúc khi ở bên anh. Tên Kim Tại Hưởng đó từ giây phúc ký vào bản hợp đồng lần này thì đừng mong trừng ra bộ dạng kêu ngạo không xem ai ra gì như trước đây nữa.

Doãn Khởi thở ra một hơi.  Cầm lấy điện thoại bấm vài số điện thoại quen thuộc.
Vẫn không có người bắt máy, anh đã gửi rất nhiều tin cho Chung Quốc rồi nhưng một tin cậu cũng không trả lời, anh thật sự rất lo lắng, cậu sống ở nhà tên Kim Tại Hưởng đó có tốt hay không. Anh đã liên lạc với người tên Thạc Trấn là bếp trưởng ở đó. Tuy nhiên anh ta lúc nào cũng nói rằng Chung Quốc rất ổn và nói anh tuyệt đối không được đến tìm cậu.

Mẫn Doãn Khởi hiểu rõ cho nên đã cố gắng nén lại cơn tức giận của mình. cái mà bây giờ anh có thể làm là tìm mọi cách để khiến Kim Tại Hưởng phải rơi vào thất bại thảm hại, khiến hắn trở nên khốn khổ, chịu cảnh không có đường lui giống như anh lúc trước.  Đem cái gọi là lòng tự trọng của hắn đạp dưới lồng bàn chân, xem lúc đó Kim Tại Hưởng sẽ như thế nào.

Đặc biệt là trả lại sự tự do cho Chung Quốc...

"Kim Tại Hưởng. Tao sẽ không để mày có cơ hội động vào người Chung Quốc nữa."

___________

Buổi chiều Tại Hưởng trở về nhà với tâm trạng khá tốt. Chuyện về Mân Doãn Khởi một chút hắn cũng không cảm thấy lo lắng, tên đó không là gì so với hắn cả. Từ lúc phổ thông đã hoàn toàn thua hắn rồi.

"Chung Quốc. Có ở trong đó không."

Tại Hưởng nghiên đầu nhìn vào trong bếp thì thấy cậu đang loay hoay nấu nướng cùng với mọi người.

Chung Quốc nghe thấy giọng hắn cũng vội vàng rữa sách tay. Quay sang mỉm cười.
"Anh về sớm vậy. Tôi còn chưa nấu xong bữa tối."

"Dạ chào Chủ tịch."
Dạo này Chủ tịch Kim thường xuyên đi xuống nhà bếp, hầu hết đều là tìm Chung Quốc. Họ cũng làm quen với việc này, không dám thắc mắc một câu.

"Chẳng phải muốn tôi về sớm sao."
Hắn bước thẳng đến chỗ của Chung Quốc,  bàn tay thuận tiện đặt lên đỉnh đầu cậu. Mọi người cũng hiểu nên nhanh chóng tránh sang một bên.

"Đút tôi một miếng."

Chung Quốc cười cười, dùng đũa gấp một miếng thịt xào đưa lên miệng hắn.
"Tôi còn nấu một chút súp bí đỏ. Buổi tối anh ăn một bát rồi hãy đi ngủ."

"Cậu làm nhiều thứ như vậy. Là lo cho tôi sao."

Chung Quốc tránh hắn. Đi vòng qua phía sau hắn để dọn bữa tối lên bàn ăn. Cứ như thế này làm cậu thật sự rất ngượng với mọi người.

Kim Tại Hưởng cười lên một tiếng. Tuấn Chung Quốc nhìn đi nhìn lại thì vẫn chính là giống như một đứa trẻ. Bị hắn trêu một chút liền đỏ mặt lên.

"Cậu ấy mấy ngày nay tâm trạng đều rất tốt."

Kim Thạc Trấn đặt tay lên vai Tại Hưởng. Anh cười nhẹ rồi nói tiếp.
"Chẳng phải Chung Quốc khi vui vẻ nhìn rất đáng yêu sao."

Tại Hưởng nhìn dáng vẻ đang chuẩn bị bữa tối của Chung Quốc. Quần áo ở nhà mặc rất thoải mái, tóc hình như đã hơi dài rồi, phủ xuống cả lỗ tay. Nhớ lúc trước cậu thường hay nhờ hắn buộc tóc giúp, Chung Quốc buộc một chùm tóc nhỏ phía sau nhìn thấy sự rất đáng yêu, đáng yêu đến muốn hôn ngay lập tức.

"Đúng vậy... Rất đáng yêu."

____

Buổi tối hôm đó. Chung Quốc đến phòng của Tại Hưởng theo như lời của hắn.
Tuy nhiên lần này cậu không hề sợ hắn, bởi Tại Hưởng hình như đã thay đổi rồi, luôn đối xử tốt với cậu.

Tại Hưởng ngồi trên bàn làm việc, Chung Quốc thì ngồi trên sofa nhìn hắn. Hiện tại là 8h tối, bên ngoài bắt đầu mưa nhẹ, kéo dài được một chút đã lớn dần.

Kim Tại Hưởng ngừng làm việc, hắn quay sang nhìn cậu từ nãy giờ vẫn im lặng.
Chung Quốc cũng nhìn hắn, vì thế cậu có một chút giật mình mà quay mặt đi.

Tại Hưởng bước đến ngồi xuống bên cạnh cậu. Đúng là có cậu thì không khí trở nên khác hẳn.

"Chuẩn bị cho cậu."

Tại Hưởng lấy ra một túi đồ ăn vặt đặt lên đùi Chung Quốc. Là những thứ đồ ăn linh tinh mà trước đây cậu thường xuyên ăn.

Chung Quốc ngơ ngát nhìn hắn. Tại Hưởng còn chuẩn bị cả đồ ăn vặt cho cậu. Thật sự thấy trong lòng vui quá.
"Cảm ơn anh."

Cậu mỉm cười. Bắt đầu mở thanh chocolate yêu thích của mình, lâu rồi không ăn lại, mùi vị này vừa quen thuộc lại vừa ngọt ngào.

"Cậu không thắc mắc tại sao tôi lại sợ trời mưa sao."

Tại Hưởng đưa tay lau lau khóe môi cậu. Giọng nói như đang sưởi ấm người bên cạnh.

Chung Quốc im lặng nhìn hắn, cậu rất thích giọng nói của Tại Hưởng, cho dù là nghe trực tiếp hay là qua điện thoại đều rất êm dịu.
Cậu hơi ngại ngùng mà lảng tráng ánh nhìn của mình, tiếp tục ăn đồ ăn vặt, miệng cười cười nói.

"Tôi nghĩ đó là chuyện riêng của anh. Có lẽ anh không muốn kể cho người khác biết."

Tại Hưởng trong lòng cười thầm, cậu nhóc này đã trưởng thành hơn nhiều rồi, lại còn rất hiểu chuyện.

Hắn tựa người vào ghế sofa quan sát từng cử chỉ của cậu. Trước đây và bây giờ vẫn như vậy, Tuấn Chung Quốc trong lúc ăn sẽ đưa lên mũi ngửi xem đồ ăn có mùi như thế nào rồi mới cắn một miếng thật lớn. Cách cậu ăn uống, hành động đều cũng chỉ như một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ ấy so với ngày trước đã không còn ngỗ nghịch nữa. Tuấn Chung Quốc bất kỳ điều gì cũng nghe theo lời hắn, ăn nói lễ phép, khi ra ngoài còn nhường đường cho người lớn tuổi.

Chỉ có điều... Đối với hắn, cậu lại luôn dè chừng, quả thật khoảng cách của cậu và hắn đã cách xa đi rất nhiều.
Kim Tại Hưởng bây giờ không muốn cậu lảng tránh hắn, không muốn cậu cảm thấy sợ hắn nữa.

"Mẹ tôi nói, tôi được sinh ra trong một buổi tối mưa bão, trong bệnh viện không có người thân nào cả. Đến khi lớn lên cũng vậy, cảm giác một mình ở một góc tối trong khi trời đang sấm chớp khiến tôi không thể nào quên được. Từ đó tôi sinh ra ám ảnh, rất ghét trời mưa vào buổi tối."

Tại Hưởng nói một cách thoải mái, cũng không phải là hắn đang chia sẽ, mà chỉ là đơn giản muốn cho Tuấn Chung Quốc biết về việc này. Để lần sau cậu cũng tự biết mà đến phòng hắn như lúc này.

Chung Quốc chăm chú nghe Tại Hưởng nói. Cậu cũng khá bất ngờ, bởi vì từ trước đến giờ Tại Hưởng chưa từng kể về những chuyện gia đình hay là chuyện lúc nhỏ của hắn. Nhất thời cậu lại nhớ đến sai lầm của mình trước kia đã làm chuyện có lỗi với hắn.
Mặc dù Tại Hưởng chỉ kể như vậy thôi, nhưng có lẻ hắn đã trải qua rất nhiều việc không vui khi còn nhỏ rồi. Mẹ của hắn....

"Mẹ của anh, bà ấy không ở cùng anh sao."

Mày Tại Hưởng có hơi nhíu lại khi nhớ đến mẹ của mình. Hắn thở ra một hơi, lắc đầu nói.
"Tôi chỉ sống với bà ấy được 5 năm, sau đó bà ấy bị ba tôi đuổi ra khỏi nhà. Lần cuối gặp là năm tôi được 7 tuổi. Hiện tại tôi cũng không còn nhiều ký ức về bà ấy."

Chung Quốc cảm thấy trái tim mình có chút đau nhói. Cậu đặt tay lên vai hắn, miệng lí nhí vài chữ.
"Chắc anh rất nhớ bà ấy."

"Lúc nhỏ tôi lúc nào cũng nhớ. Càng lớn thì không còn nữa."

Chung Quốc nhìn hắn rất lâu,Tại Hưởng đúng là rất cô độc, xung quanh hắn không có ai cả, bản thân hắn cũng không chịu mở lòng. Nghĩ đến đây cậu càng thấy bản thân mình có lỗi, bởi vì trước đây Tại Hưởng đôi xử tốt với cậu, có lẻ cậu chính là người bạn duy nhất mà hắn tin tưởng lại xem hắn như một trò đùa.
Chung Quốc đã từng xem Tại Hưởng là một người ích kỷ độc ác. Nhưng sau buổi tối ngày hôm nay, cậu đã không còn suy nghĩ xấu về hắn nữa. Kim Tại Hưởng cũng có lúc rất hiền lành, giống như bây giờ, hắn là một người vô cùng bình thường, đối diện với câu, nói chuyện với cậu. Dường như mọi sự căm ghét đều đã được xóa bỏ.

Chung Quốc hít một hơi thật sâu. Cậu vẫn không dám nhìn hắn, cậu thật lòng muốn nói những điều này với hắn, tuy nhiên vẫn còn rất ngại ngùng.

"Tôi... Tôi biết là anh rất ghét tôi. Nhưng Nếu như anh cần người nói chuyện thì cứ gọi tôi. Tôi sẽ nghe anh nói, với lại... Tôi hứa là sẽ giữ bí mật."

Kim Tại Hưởng nghiêng đầu để nhìn biểu hiện của cậu. Hắn cầm lấy hai bàn tay cậu siết chặt.
"Đây là thói quen của cậu sao. Thích tự làm mình bị thương"

Chung Quốc nhận ra được cử chỉ nhẹ nhàng của Tại Hưởng. Trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào, ở gần hắn cậu luôn rối lên như vậy.

"Tôi không ghét cậu."

Tại Hưởng vòng hai tay cậu qua eo mình, gương mặt cũng đang rất gần mặt cậu. Hắn nhẹ nhàng nâng mặt Chung Quốc lên, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi.
"Sau này tôi sẽ đối xử tốt với cậu. Cho nên đừng tạo khoảng cách với tôi nữa được không."

Tim Chung Quốc đập mạnh. Cậu bất ngờ nhìn thẳng vào mắt hắn... Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, cậu có nghe lầm không. Tại Hưởng nói là sẽ đối xử tốt với cậu, không đúng, chắc chắn là mưa ở ngoài lớn quá nên cậu đã nghe lầm rồi.

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro