Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chung Quốc."

Tại Hưởng áp tay lên má cậu, ngón tay cái xoa xoa lên chóp mũi ửng hồng. Hiện tại hắn không còn suy nghĩ được gì ngoài việc Tuấn Chung Quốc đang ở bên cạnh hắn, người đã khiến hắn ghi nhớ trong đầu từ lần gặp đầu tiên, người đã khiến hắn ngày đêm đều mong được gặp mặt, là một cậu nhóc đã khiến hắn tình nguyện chăm sóc. Cũng chính là Tuấn Chung Quốc... Đã khiến hắn rất thất vọng. Nhưng giây phút này, hắn không muốn nghĩ đến những chuyện đã xảy ra nữa, hắn chỉ muốn trở lại như trước đây, mỗi ngày đều vui vẻ cùng với Chung Quốc, nhìn thấy cậu cười nói bên
cạnh hắn. Quả thật rất hạnh phúc.

"Tôi hôn cậu nhé."

Kim Tại Hưởng cuối xuống, đặt môi mình lên môi cậu....

Nhưng được vài giây thì Chung Quốc lại dùng lực đẩy hắn ra.

Hành động của cậu cũng khiến Tại Hưởng rất bất ngờ.
Chung Quốc đứng lên, lùi lại vài bước. Cậu cuối thấp mặt lấp vấp nói.

"Xin... Xin lỗi. Là tôi không quen với chuyện này."

Đầu óc Chung Quốc rối bời. Đáng lẽ ra khi nghe Tại Hưởng nói những điều đó cậu phải vui mới đúng. Nhưng nó quá vội vàng, mọi việc xảy ra quá nhanh khiến Chung Quốc không thể phản ứng kịp.
Cậu tốt nhất nên rời khỏi phòng hắn, cậu không thể ở đây nữa.

"Tôi xin phép về phòng. Trời... Trời sắp tạnh mưa rồi."

Chung Quốc nói rồi bước nhanh tới cửa, nhưng tay lại bị Tại Hưởng nắm lấy.

"Cậu sao vậy."
Thấy biểu hiện kỳ lạ của cậu, Tại Hưởng liền trở nên lo lắng. Hắn đã nói gì sai sao.

Chung Quốc vội rụt tay lại. Lắc đầu nói.
"Không có gì. Chỉ là, tôi muốn đi ngủ thôi."

Tại Hưởng đặt hai tay lên vai cậu. Đương nhiên là hắn nhìn ra sự khác lạ từ cậu. Chắc có lẽ do hắn quá nóng vội. Thay đổi thất thường nên Chung Quốc mới cảm thấy sợ.

"Những lời tôi nói đều là thật lòng. Cậu đừng sợ, tôi thật lòng muốn cậu trở lại như trước đây."

"Không thể."

Chung Quốc nói ra hai tiếng rất nhỏ. Cả cơ thể cậu bắt đầu run lên... Không biết là bao lâu, cho đến khi Tại Hưởng sắp lên tiếng cậu mới ngẩng đầu nhìn hắn nói. Dùng hết can đảm để nói.

"Anh đừng như vậy nữa. Trước đây tôi là người xấu, bây giờ tôi đã hiểu ra tất cả rồi. Anh lại muốn tôi giống như lúc trước trở thành người xấu sao. Thật sự anh muốn tôi phải như thế nào đây."

Chung Quốc nắm chặt lồng bàn tay, khóe mắt bắt đầu đỏ lên khiến Kim Tại Hưởng rối bời.

"Không phải, không phải vậy. Cậu nghe tôi nói đây. Là tôi muốn cậu đối với tôi giống như trước...."

"Anh có phải là đang trêu chọc tôi không."

Đôi mắt cậu trở nên buồn bã, Tại Hưởng đem cậu xoay đi xoay lại như vậy, rõ ràng thời gian trước hắn xem cậu như một cái gai trong mắt, đánh đập chửi mắng cậu không biết bao nhiêu lần. Đùng một cái lại tốt với cậu khiến Chung Quốc càng lúng sâu vào tình cảm dành cho hắn.
Nhưng đến bây giờ, hắn lại muốn cậu trở lại như trước đây. Tuấn Chung Quốc trước đây làm điều có lỗi với hắn nên cậu đã cố gắng sống thật tốt, làm những gì mà hắn yêu cầu, bản thân nhịn nhục mà sống trong ngồi nhà này, đến nổi không còn nhận ra mình nữa. Vậy mà hôm nay Kim Tại Hưởng lại khiến hy vọng của cậu bị dập tắt.

"Không phải, cậu hiểu lầm ý của tôi rồi Chung Quốc. Tôi..."

"Tôi ghét bản thân mình lúc trước. Tôi đã thật sự cố gắng để thay đổi bản thân là chỉ muốn được anh tha thứ. Tôi cứ nghĩ là mình đã làm tốt rồi. Nhưng mà anh... Anh..."

Tuấn Chung quay đi. Cậu thật sự không biết phải nói gì, cậu cảm thấy những gì mình đã cố gắng chịu đựng hôm nay đã hoàn toàn tan biến. Thật sự mà nói trong lòng cậu luôn ao ước rằng Tại Hưởng sẽ thích con người hiện tại của cậu.

Cũng chỉ là Tuấn Chung Quốc ngốc nghếch khống hiểu được lời của Tại Hưởng. Cậu luôn cho rằng trước đây chính mình là một người xấu xa, bất cứ giá nào cậu cũng không muốn nhớ đến những gì mà lúc trước cậu từng làm cả. Nhất là việc đem Tại Hưởng ra đùa giỡn.
Đối mặt với những việc đó, Tuấn Chung Quốc cảm thấy rất xấu hổ, càng rất đau lòng.

Chưa để Tại Hưởng nói gì thêm thì Chung Quốc đã rời khỏi phòng hắn. Tại Hưởng nhìn cậu vội vàng bỏ về phòng mà trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn đi qua lại suy nghĩ lời lẽ để nói với cậu, quả thật hắn cũng không ngờ rằng Chung Quốc lại suy nghĩ như vậy, vốn dĩ hắn muốn làm cậu thoải mái hơn khi ở cùng hắn. Vậy mà lại khiến Chung Quốc càng lúc càng lảng tránh hắn hơn.

Ngày mai có lẽ cậu sẽ không nhìn mặt hắn nữa.

______


Cả đêm Tại Hưởng không thể nào ngủ được. Mong cho trời mau sáng để giải thích cho Chung Quốc hiểu, hôm qua giận đến khóc, đáng lẽ ra hắn phải nói rõ ràng hơn thì Chung Quốc đã không hiểu sai ý. Nghĩ lại thì cũng là do hắn.

Cửa thang máy vừa mở ra hắn đã thấy Chung Quốc đang lau cửa kính.

Tại Hưởng vội bước nhanh đến chỗ cậu. Vậy mà Chung Quốc vừa thấy hắn đã quay đi, cậu mở cửa bước ra ngoài để lau mặt kính bên ngoài. Không muốn nhìn thấy hắn nữa. Đêm qua cậu đã suy nghĩ rất nhiều, rằng cậu có nên hy vọng nữa hay không. Rằng hắn có phải là đang trêu đùa cậu...

"Chung Quốc."

Tại Hưởng đứng ở phía sau cậu. Giành lấy khăn lau trên tay cậu.
"Cậu không định nghe tôi giải thích sao."

Chung Quốc thở dài. Cậu không trả lời, cuối người nhặt khăn lên tiếp tục làm việc.

"Tôi thật tình không phải muốn trêu chọc cậu... Cậu đừng giận. Chỉ là tôi muốn cậu vui vẻ như trước đây."
Tại Hưởng xoay người cậu đối diện với hắn.

Chung Quốc gạt tay hắn ra, cậu ngẩng mặt nhìn hắn bằng đôi mắt sưng đỏ, giọng nói cũng hơi khác.
"Tôi làm sao dám giận anh."

"Cậu khóc sao. Sao lại khóc thành ra như vậy."
Tại Hưởng vừa nhìn đã biết Chung Quốc đêm qua đã ở trong phòng tự khóc cả đêm. Trong lòng hắn vừa lo vừa cảm thấy giận bản thân mình.

Chóp mũi của Chung Quốc đỏ lên. Cậu không biết phải nói gì nữa cho nên chỉ cuối thấp mặt. Hắn làm sao biết được trái tim cậu đã đau như thế nào. Trong khi cậu chỉ mong rằng những gì mà cậu làm sẽ nhận được một câu nói hài lòng của Tại Hưởng.

"Tôi còn rất nhiều việc phải làm."

Chung Quốc bước vào trong thì đã bị hắn kéo lại. Hắn điều chỉnh hơ thở, từ tốn nói.
"Là tôi vội vàng quá. Đáng lẽ ra hôm qua tôi không nên nói những điều đó với cậu quá sớm. Nhưng cậu, đừng lãng tránh tôi như vậy được không."

Chung Quốc vẫn một bộ dạng cuối thấp mặt. Mặc dù lời nói của Tại Hưởng rất nhẹ nhàng, nhưng Chung Quốc vẫn còn có cảm thấy vô cùng lo sợ.

"Lời mà anh nói hôm qua, xin lỗi. Tôi không thể làm được."

"Chung Quốc.."

"Tôi thật sự còn rất nhiều việc. Chủ tịch, anh buông tay đi."

Kim Tại Hưởng bất động một lúc, cuối cùng cũng buông tay cậu ra, hắn nên đễ Chung Quốc ổn định lại tâm trạng.
Hắn nghĩ chính mình cũng nên trở về phòng, bởi vì Chung Quốc hiện tại đang rối bời, ánh mắt của cậu không dám nhìn thẳng vào hắn. Tại Hưởng quên rằng Chung Quốc đã hoàn toàn thay đổi, hắn cũng vậy, thay đổi đột ngột quá Chung Quốc làm sao phản ứng kịp. Mọi chuyện cũng là do hắn sai. Hắn quá ích kỷ.

___

Kim Tại Hưởng đến công ty với tâm trạng hoàn toàn xấu. Hắn còn không nhớ ra mình có cuộc hẹn vào hôm nay, đến khi thư ký Trần nhắc mới nhớ ra.

"Mời anh ta vào đi."

Tại Hưởng xoa xoa hai bên thái dương có chút mệt mỏi vì tối qua không ngủ được. Tuấn Chung Quốc thật sự có sức ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, từ trước đến giờ cũng chỉ có duy nhất một mình cậu.

Một lúc sau, thư ký Trần cùng một người nữa bước vào phòng làm việc.

"Chào Kim chủ tịch. Tôi là Mân Doãn Khởi, người đại diện cho dự án muốn được hợp tác cùng cậu."

Kim Tại Hưởng nhìn chằm chầm người trước mặt, lịch sự bắt tay chào hỏi.
Mẫn Doãn Khởi sau một thời gian không gặp cũng không hề có dầu hiệu khác biệt gì. Xem ra đã chuẩn bị tinh thần rất tốt để đối đầu với hắn.

"Chào Mân tổng. Tôi đã xem qua dự án của anh rồi. Tổng thể đều rất tốt, tôi cảm thấy rất thích ý tưởng của anh."

"Tốt quá. Vốn dĩ đây là ý tưởng tôi đã suy nghĩ rất lâu, chỉ là chưa đến lúc để công bố."
Mân Doãn Khởi lộ ra một nụ cười, đặt bản hợp đồng xuống bàn rồi nói thêm.

"Không biết, Chủ tịch Kim có muốn hợp tác với chúng tôi trong dự án này không."

Kim Tại Hưởng cười nhẹ một tiếng, cầm lên bảng hợp đồng trong tay. Hắn cảm thấy việc này chắc chắn là liên quan đến tên nhóc ở nhà của hắn. Cho nên cũng muốn xem Mân tổng đây thật ra là đang có kế hoạch gì trong đầu. Là đang muốn làm công ty hắn rơi vào khủng hoảng để trả thù việc trước đây... Hay là muốn khiến hắn thân bại danh liệt rồi chiếm lấy Chung Quốc.

Tại Hưởng ký vào hợp đồng rồi đưa cho thư ký Trần.
Hắn hơi tựa người vào ghế, lên tiếng nói.
"Hôm nay Mân tổng đến đây là chỉ muốn nói về dự án thôi sao."

Mẫn Doãn Khởi bị hắn chọc đúng mục đích, sự phẩn nộ trong lòng dâng lên không ích. Anh cố lấy lại bình tĩnh, thu lại sự tức giận của mình mà vui vẻ trả lời.
"Đương nhiên đó chính là việc chính. Tôi vẫn còn một việc muốn hỏi Chủ tịch Kim đây. Là về Chung Quốc, không biết em ấy như thế nào rồi."

"Rất tốt. Mỗi ngày đề vui vẻ."

Mẫn Doãn Khởi quả thật không thể kiềm được sự lo lắng trong lòng mình. Cho nên đã tiếp tục hỏi thêm.
"Thật sự vui vẻ?"

Kim Tại Hưởng cười nhẹ, tự pha cho mình một tách cafe rồi nói.
"Cậu ấy đã thay đổi. Không còn là Tuấn Chung Quốc như trước đây nữa. Cho nên, Mân tổng không cần phải lo lắng."

Mân Doãn khởi nắm chặt lồng bàn tay. Nhẫn nhịn thêm một chút nữa, Kim Tại Hưởng đã ký vào bản hợp đồng rồi, có nghĩa là kế hoạch của hắn đã thành công được phân nữa.

"Vậy tôi cũng yên tâm. Nhờ anh nói lại với Chung Quốc rằng tôi rất nhớ em ấy."

Doãn Khởi đứng lên, vẫn là thái độ vô cùng lịch sự.
"Tôi xin phép về trước. Hẹn anh hôm khác chúng ta sẽ bàn bạc về buổi ra mắt."

Thư ký Trần tiễn khách. Tại Hưởng vẫn bình thảng uống cafe, Mân Doãn Khởi chỉ bao nhiêu đó một chút nữa đã không khống chế được bản thân. Vậy mà vẫn muốn tìm cách để lật đổ hắn. Thật sự hắn cũng đang mong chờ anh ta sẽ làm được những gì.

"Chủ tịch, hợp đồng lần này. Anh ký nhanh như vậy, có phải hai người đã biết nhau từ trước không."
Thư ký Trần rất thắc mắc, đối với Chủ tịch Kim thì chuyện gì cũng phải xem xét thật kỹ càng. Mà sự án lần này, lại vô cùng kỳ lạ.

Kim Tại Hưởng đứng lên, vừa bước ra khỏi phòng làm việc vừa nói.

"Bởi vì tôi thấy đây là một dự án tốt. Mọi chuyện còn lại của công ty cô hãy sắp xếp đi."

.


Rời khỏi công ty. Tại Hưởng trên đường trở về nhà, trong lúc dừng đèn đỏ hắn cố tình nhìn thấy một tiệm bánh ngọt, trên bìa quản cáo trước cửa có để hình một loại bánh mới nhìn khá đẹp mắt.
Nhớ lại Tuấn Chung Quốc, cậu là chúa ăn vặt, mua cái này về chắc là sẽ không còn trừng ra vẻ mặt lúc sáng nữa.

Hắn không nghĩ gì nhiều mà dừng xe tại tiệm bánh. Tự mình bước vào mua một chiếc bánh chocolate giống như trên bìa quảng cáo. Đặt vào trong xe, hắn nhếch môi cười một cái, tự nhiên hắn lại ghé vào mấy chỗ này mua mấy thứ bánh ngọt làm gì chứ.

Nghĩ là nghĩ như vậy, tuy nhiên trong lòng vẫn muốn biết biểu hiện của Tuấn Chung Quốc sẽ như thế nào khi nhìn thấy. Thay vì lúc trước hắn không cho cậu ăn quá nhiều đồ không tốt cho sức khỏe như thế này, nhưng hiện tại hắn rất muốn cậu sẽ vui vẻ ăn. Chỉ cần nếm thử một chút cũng được.

.

Trở về nhà. Tại Hưởng cầm chiếc bánh bước vào trong. Điều đầu tiên làm là nhìn xung quanh kiếm cậu nhóc đó.
Buổi sáng thấy mắt cậu sưng đỏ quả thật làm hắn lo lắng....

"Chung Quốc. Cậu đâu rồi."

Nghe tiếng của hắn, người giúp việc trong nhà liền chạy tới. Cuối đầu chào rồi nói.
"Dạ Chủ tịch. Chung Quốc cậu ấy ra ngoài cùng bếp trưởng rồi."

Tại Hưởng chau mày, lập tức hỏi.
"Đi đâu."

"Bếp trưởng ra ngoài mua nguyên liệu. Chung Quốc cậu ấy muốn đi theo."

Kim Tại Hưởng đặt chiếc bánh xuống bàn, trong lòng liền sinh ra khó chịu mở điện thoại gọi điện cho Chung Quốc. Kết quả là không ai bắt máy.
Tại Hưởng thở ra một hơi, hắn kiềm chế bản thân không được tức giận. Bởi vì lần trước hắn đã lớn tiếng với cậu khiến Chung Quốc sắp khóc.

Tại Hưởng bước lên phòng, tắm rữa, thay ra một bộ quần áo thoải mái rồi lại đi xuống phòng khách.
Chung Quốc ra ngoài với tên bếp trưởng đó đã hơn 2 tiếng đồng hồ vẫn chưa về tới.

Hắn ngồi trên sofa mở tv lên. Cũng chẳng có gì để xem, đúng là về nhà không nhìn thấy mặt Chung Quốc thật khó chịu.

Cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, Thạc Trấn và Chung Quốc bước vào, trên tay hai người đều cầm những túi nguyên liệu lớn.

Vừa bước vào đã nhìn thấy Tại Hưởng ngồi ở phòng khách, vẻ mặt không được mấy vui vẻ.
Tuấn Chung Quốc bởi vì chuyện đã xảy ra mà chỉ cuối đầu chào hắn rồi bước vào trong bếp.



Tại Hưởng bước đến trước mặt cậu. Cần lấy hai túi đồ trong tay cậu đem vào trong bếp.
Sau đó hắn trở ra, nắm lấy tay Chung Quốc kéo ngồi xuống sofa.

"Tôi đợi cậu hơn 2 tiếng rồi. Điện thoại cũng không mang theo."

Hắn không có ý mắng cậu, giọng nói càng không cáu gắt. Mà Chung Quốc thì không để tâm đến hắn nữa lời.

"Anh có chuyện gì cần nói với tôi sao."

Kim Tại Hưởng đẩy chiếc bánh ngọt sang phía cậu. Hắn còn tự mình bày ra dĩa sẵn.
"Tôi mua cho cậu. Là loại nhiều chocolates."

Chung Quốc nhìn chiếc bánh xinh xắn, trước đây cậu thích ăn lắm. Lúc tâm trạng tốt đều ăn bánh kem để cảm thấy vui vẻ hơn. Mà trong tình huống này, bắt cậu làm sao vui được.

"Chủ tịch. Tôi thật sự không biết anh đang muốn gì. Nhưng để trở lại như trước đây thì tôi không thể làm được. Xin anh đừng để tôi nhớ tới những chuyện đó nữa."
Chung Quốc nói rồi đứng lên. Cậu bước thẳng vào trong bếp để phụ mọi người chuẩn bị cho bữa tối.

Một mình Kim Tại Hưởng ngồi trong phòng khách. Là hắn đã chờ cậu về để ăn bánh mà hắn mua, vậy mà Chung Quốc một chút cũng không động đến.
Hắn còn tưởng rằng việc này sẽ khiến tâm trạng cậu khá hơn.

Rốt cuộc chuyện ngày hôm qua hắn nói ảnh hưởng đến Chung Quốc nhiều như vậy sao.
Hắn không muốn suy nghĩ quá nhiều, nhưng Kim Tại Hưởng hắn cảm thấy có lỗi nhiều quá. Phải làm sao để Chung Quốc không tránh né hắn nữa.
___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro