Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Quốc ngồi cạnh Tại Hưởng bên trong xe.
Cảm giác trước đây xuất hiện trong lòng cậu như một cuốn truyện lãng mạn được đọc lại một lần nữa. Ngồi bên cạnh Tại Hưởng mặc dù chỉ là nhìn hắn tập trung lái xe thôi cũng đã đủ hạnh phúc. Chung Quốc còn nhớ trước đây khi Tại Hưởng lái xe thì cậu ngồi bên cạnh luyên thuyên mọi chuyện trên trời dưới đất làm cho hắn phải bậc cười mới thôi.

Còn hiện tại thì cậu không thể mở miệng nói ra bất kỳ câu nào nữa. Mà nếu có muốn nói cũng không biết phải nói những gì. Cuộc sống của cậu từ lúc xảy ra chuyện đến nay đều là ở trong nhà của hắn, nghe theo lời hắn. Vỗn dĩ không có gì vui vẻ để nói cả.

"Em muốn đi xem phim không. Chỗ mà em thích."
Tại Hưởng lên tiếng nói, tay hắn nắm lấy tay cậu làm Chung Quốc có chút giật mình.

Cậu cười cười. Là rạp chiếu phim không lớn bao nhiêu, chỉ là ít người qua lại khiến cậu thoải mái hơn. Cộng với việc đồ ăn ở đó khá ngon. Tại Hưởng vẫn còn nhớ....

"Anh muốn xem phim sao. Vậy thì tôi đi cùng anh."

Tại Hưởng một tay lái xe một tay nắm chặt tay cậu. Giống như sợ buông ra thì cậu sẽ không còn bên cạnh hắn vậy.
"Em thích là được. Xem phim xong anh đưa em đi mua sắm."

"Không cần đâu. Quần áo tôi rất nhiều, không cần phải mua."

Tại Hưởng mỉm cười nhẹ.
"Anh chỉ muốn làm tất cả cho em. Quần áo đã lâu không mua rồi."

Chung Quốc cũng không nói gì thêm nữa. Trong lòng cậu thật sự rất hạnh phúc. Từng câu nói của Tại Hưởng đều chứa đựng rất nhiều sự ấm áp.
Mặc dù chỉ mới hôm qua thôi nhưng cậu đã tin tưởng hắn hoàn toàn. Không phải vì bất cứ lý do nào khác cả... Là vì cậu thật lòng yêu hắn, không biết từ bao giờ nữa, Chung Quốc yêu Tại Hưởng rất nhiều. Ngay cả lúc hắn đối xử tệ bạc với cậu vẫn không hề trách hận.

Đến rạp chiếc phim. Chung Quốc chọn một bộ phim trinh thám đúng thể loại mà cậu thích. Bao lâu rồi không ra ngoài, mà hôm nay chỗ này lại khá đông khách khiến Chung Quốc có chút rụt rè.

Tại Hưởng luôn nắm chặt tay cậu, ở đây có vài người nhận ra Tại Hưởng nên đã nói ra nói vào.
Chung Quốc lo lắng ngẩng mặt nhìn hắn.

Tại Hưởng cười rồi xoa đầu cậu.
"Không sao cả. Đừng lo lắng."

Chung Quốc nghe hắn nói cũng yên tâm hơn. Cùng Tại Hưởng ngồi vào ghế. Cảm giác này thật giống trước đây, chỉ là Tại Hưởng lúc đó vẫn lạnh lùng im lặng xem phim, tuy nhiên trên tay vẫn cầm đồ ăn vặt và nước cho cậu.
Bây giờ cũng vậy, khác một điều là hắn luôn nắm tay cậu, nhìn cậu thật ôn nhu. Nói chuyện với cậu, cùng cậu bàn luận về bộ phim.

Thật sự giống một đôi tình nhân...

Chung Quốc nghĩ đến đây thì tự cảm thấy xấu hổ. Cậu có nghĩ quá sâu xa không.
Cự cười một tiếng, Chung Quốc vậy mà lại đi suy nghĩ những chuyện đó. Thật là...

"Sao vậy. Em có phải rất thích bộ phim đó."
Tại Hưởng thấy tâm trạng của cậu rất tốt, từ nãy đến giờ đều cười rất tươi.

Chung Quốc gật gật đầu.
"Phim hay lắm. Hôm nay ở đây đông người quá, cũng thay đổi nhiều rồi."

Chung Quốc nhìn xung quanh. Mọi người bây giờ vẫn còn bàn tán về Tại Hưởng. Trong lúc xem phim cậu còn để ý thấy rằng các cô gái ở đây đều chú tâm vào hắn. Có lẽ Tại Hưởng cũng cảm thấy khó chịu đi.

"Tại Hưởng. Thật ra anh không cần phải đưa tôi ra ngoài thế này đâu."

"Không có gì cả."
Tại Hưởng cởi áo ngoài khoác lên người cậu. Từ tốn nói.
"Anh không bận tâm bất kỳ ai ngoại trừ em. Hôm nay chính là để em được vui. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Biết không."

Chung Quốc chui rút vào trong áo khoác của hắn. Cảm nhận hơi ấm từ Tại Hưởng. Nếu như khoảnh khắc lúc này được ngừng lại thì tốt biết mấy. Được ở cạnh Tại Hưởng, vừa bình yên lại vừa có cảm giác thật yên tâm.

"Tại Hưởng. Có thể đến quán thịt nướng không. Tôi muốn đến đó vào buổi tối."

Tại Hưởng đương nhiên liền đồng ý. Thật ra nếu cậu không nói thì hắn cũng đề nghị đến nơi đó.

Cả hai sau khi đi mua sắm thì đến quán. Tại Hưởng mua cho cậu rất nhiều quần áo, quần áo thoải mái ở nhà, đồ đi ra ngoài cũng với âu phục được đặt sẵn theo số đo của cậu.

Cả một ngày ở cạnh hắn, Chung Quốc vừavui nhưng cũng đã thấm mệt. Sức khỏe cậu vốn dĩ không còn được như trước đây nữa, không khí bên ngoài cũng làm Chung Quốc không quen.

"Mệt rồi sao. Ngủ một chút đi. Tới nơi anh gọi em."

Chung Quốc lại gật đầu, yên tâm tựa vào ghế nhắm mắt lại. Thật ra cả ngày cậu chỉ nói với hắn vài ba câu, còn lại Tại Hưởng hỏi điều gì cậu chỉ gật đầu, ngay cả một cái lắc đầu cũng không dám. Hắn đề nghị gì cậu cũng đồng ý cả. Cho nên thật tình Tại Hưởng đã cân nhắc rất kỹ về việc muốn đưa cậu đi đâu để đảm bảo rằng Chung Quốc sẽ thích.
Tuy rằng hôm nay rất nhiều người đã dòm ngó tới hắn, nhưng Chung Quốc vì thế mà lo lắng cho hắn cũng đã đủ rồi.

Xe dừng lại trước cửa nhà. Tại Hưởng im lặng nhìn cậu đang ngủ. Gương mặt đã thể hiện sự mệt mỏi rồi. Nhìn cậu lọt thỏm trong áo khoác to lớn của hắn trông thật đáng yêu.

Tay hắn sờ nhẹ lên gương mặt cậu. Quả thật không muốn đánh thức cậu nhóc này một chút nào, ngủ cũng thật ngon giấc.

"Chung Quốc. Dậy thôi, tới nhà rồi."

Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên. Chung Quốc từ từ mở mắt thức dậy.
Chân mày cậu hơi nhíu lại, bàn tay dịu dịu mắt.

"Tới nhà rồi sao. Xin lỗi, tôi ngủ say quá..."
Chung Quốc vừa nói vừa ngáp một cái. Đôi mắt vẫn híp lại chưa tỉnh táo hẳn.

Tại Hưởng bật cười một tiếng, tháo day an toàn cho cậu. Cả hai cũng xuống xe bước vào nhà với sự vui vẻ của hắn và vô cùng buồn ngủ của Chung Quốc.

Người giúp việc mang đồ đạc vào cho họ. Tại Hưởng dặn dò mang thẳng lên phòng của Chung Quốc. Còn nói với Thạc Trấn ngày mai hãy chuẩn bị những món bỗ dưỡng cho cậu, dọn lên bàn ăn cùng với hắn.

Ai cũng điều bất ngờ về điều này. Tuy nhiên họ nhìn vào đã biết được Chủ tịch thương yêu chiều chuộng Chung Quốc đến cỡ nào. Cho tiền họ cũng không dám đắt tội với cậu.

Kim Thạc Trấn nhìn thấy cậu trên người đang khoác áo của Tại Hưởng, trong lòng anh cũng có chút ganh tỵ, tuy nhiên miệng lại nở một nụ cười.

"Giờ thì mỗi ngày em đều cười rồi Chung Quốc. Hy vọng em sẽ được hạnh phúc cả đời bên Tại Hưởng."

.

Chung Quốc bước từ phòng tắm ra đã ngã xuống giường. Không ngờ đi ra ngoài một chút lại đuối sức như vậy..xem ra sức đề kháng của cậu so với trước đây đã giảm đi phân nữa rồi.

"Buồn ngủ quá~~"

Chung Quốc nhắm mắt lại. Chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết.

Ngay lúc này Tại Hưởng trên tay cầm một ly sữa nóng bước vào phòng cậu.
Nhìn thấy Chung Quốc đang trong thư thế rất thoải mái nằm ở chính giữa chiếc giường rộng lớn khiến hắn phải bậc cười thành tiếng, ngay lập tức hắn liền im lặng để không đánh thức cậu.

Tại Hưởng từng bước nhẹ nhàng bước vào. Giúp Chung Quốc chỉnh lại tư thế ngủ, đắp chăn cho cậu rồi mớ ngồi nhìn cậu một lúc lâu.
Hắn nhìn thật kỹ gương mặt của cậu, từng đường nét đều rất đáng yêu. Hôm nay có lẽ Chung Quốc đã rất vui, hắn cũng vậy. Mặc dù Chung Quốc còn rất ngại ngùng khi nói chuyện với hắn, ra bên ngoài cậu cũng không hoạt bát như trước đây nữa. Là hắn đã ép cậu trở thành một con người khác, ít cười hơn, nhút nhát hơn... Nếu như được, hắn thật sự muốn Chung Quốc trở lại như trước đây, ở bên cạnh hắn không hề có bất kỳ điểm gì xa lạ. Cho dù cậu như thế nào cũng được, cậu có đem hắn ra làm trò cười cũng được. Kim Tại Hưởng hắn vì một người mình yêu thương mà chấp nhận hết. Chỉ vì một người mà hắn tận tâm muốn bảo vệ suốt cuộc đời này. Chính là Tuấn Chung Quốc.

"Chung Quốc. Anh xin lỗi."
Tại Hưởng cuối người đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ. Ngắm cậu ngủ cho đến khi bản thân không thể trụ được cơn buồn ngủ mới hôn cậu thêm vài lần nữa rồi trở về phòng.

Qua ngày tiếp theo, hắn sẽ tìm thêm cách để khiến cậu vui hơn. Mỗi một ngày như vậy, mong rằng Chung Quốc sẽ cảm nhận được tình cảm của hắn.

_____

Thời điểm này, tại phòng VIP của một quán bar lớn.

Trịnh Hạo Thạc uống cạn một ly rượu. Đưa mắt nhìn người đối diện nói với giọng điệu nghiêm túc.
"Anh nghĩ Kim Tại Hưởng là ai. Ai nghĩ rằng có thể dễ dàng đánh bại hắn như vậy."

Mân Dõan Khởi cười khẩy.
"Tên khốn đó chưa đọc qua hợp đồng đã ký rồi. Cũng chẳng có gì lợi hại."

"Anh điên rồi Mân Doãn Khởi. Đó là tập đoàn TAT, không phải chuyện đùa. Anh có phải quá liều lĩnh hay không."
Trịnh Hạo Thạc tức giận vì thái độ hoàn toàn bình tĩnh của người anh họ mà mình luôn kính nể. Nhưng bây giờ đã mất kiểm soát như vậy.

Mẫn Doãn Khởi vẫn một mực tự tin vào kế hoạch của mình. Anh thật sự muốn nhanh chống lật đổ Kim Tại Hưởng, đem Chung Quốc về bên cạnh. Anh nhớ cậu đến phát điên rồi. Không có cậu anh sẽ không còn nhất thiết phải sống nữa.

"Anh đã sắp xếp cả rồi Hạo Thạc. Em cứ yên tâm. Sẽ không có bất kỳ sai sót nào xảy ra."

Hạo Thạc chỉ biết thở dài.
"Vậy anh định làm gì. Kết hoạch của anh là như thế nào."

"Chuyện này em cứ đợi mà xem. Nhưng tuyệt đối không được nói cho Chí Mẫn biết."

Hạo Thạc hơi bất ngờ, anh nhếch môi cười một cái rồi nói.
"Em thật sự không thể hiểu nổi anh rồi Mân Doãn Khởi. Chuyện này em và Chí Mẫn không muốn liên quan đến. Nếu như anh cho rằng mình đúng thì anh cứ việc làm."

Hạo Thạc đứng lên rời khỏi quá bar trong sự tức giận. Doãn Khởi cũng không muốn giải thích, dù sao thì đây cũng là kế hoặc do anh tự bày ra, tự anh sẽ chịu trách nhiệm.

Chỉ còn chưa tới một tháng nữa thôi là buổi ra mắt sản phẩm bắt đầu. Đến lúc có trò vui để xem rồi.

_______

Vài ngày sau đó.

Chung Quốc và Tại Hưởng mỗi ngày đều cùng nhau trải qua một cách vui vẻ. Khi nào thật sự bận hắn mới đến công ty, còn lại thì làm việc ở nhà. Chung Quốc cũng ở bên cạnh hắn suốt ngày không chán. Rãnh rỗi thì ra ngoài đi dạo, nếu muốn thì cùng nhau học nấu ăn. Tại Hưởng cũng cố học vài món đơn giản để nấu cho cậu.
Chung Quốc lần đầu tiên ăn món mà hắn làm đã rất thích nên Tại Hưởng lần này phải thật quyết tâm.
Buổi tối khi Chung Quốc ngủ còn lén nhờ Thạc Trấn chỉ dạy thêm , tài nấu nướng cũng khá hơn.

"Chung Quốc. Đang làm gì đó."
Tại Hưởng ôm lấy cậu từ phía sau. Thuận tiện hôn lên cổ cậu một cái.

"Anh đừng nghịch nữa. Tôi đang thử tìm xem có việc gì để làm thêm không."

Nghe cậu nói Tại Hưởng lập tức đi tới ngồi xuống cạnh cậu. Nhìn vào màn hình điện thoại của Chung Quốc. Đúng là đang tìm việc làm thêm.

"Em tìm việc làm thêm sao. Để làm gì chứ."

Chung Quốc cười lên một cái.
"Đương nhiên là để kiếm tiền rồi."

"Kiếm tiền? Để làm gì. Em cần tiền sao, bao nhiêu, anh đưa."
Tại Hưởng ngả vào người cậu. Nghịch tóc của cậu vẫn là trò không thể làm hắn chán được.

Chung Quốc đối với mấy hành động này của hắn cũng không tránh né nữa. Cậu tiếp tục tìm kiếm trên mạng vừa nói.
"Cả ngày tôi đều rãnh rỗi cho nên muốn ra ngoài làm việc. Với lại...."

Chung Quốc không nói nữa. Cậu đang định nói là vẫn còn nợ hắn một số tiền lớn. Không còn làm giúp việc sẽ không có tiền trả.

Tại Hưởng không muốn cậu phải cực khổ. Nếu chuyện này làm hắn có chút bối rối, Chung Quốc đột nhiên muốn tìm việc làm, có lẻ hắn dành thời gian cho cậu ít quá. Chung Quốc đã cảm thấy chán rồi.

"Em có muốn đến công ty anh làm việc không."

Chung Quốc lập tức lắc đầu.
"Anh đừng đùa nữa. Tôi không có bằng cấp, học hành cũng không tới đâu."

Chung Quốc bậc cười một tiếng. Ngón tay dừng lại tại một nơi đang cần thuê người.

"Chỗ này lớn như vậy, có chịu nhận mình hay không."

"Chung Quốc. Thật ra có một việc không cần bằng cấp cũng có thể làm được. Vị trí đó vẫn còn trống, cho nên em rất phù hợp để làm."
Tại Hưởng cầm lấy điên thoại từ tay cậu đặt xuống bàn. Nắm lấy hai tay của Chung Quốc đặt lên đùi mình.

Chung Quốc mở to mắt nhìn hắn. Công ty của Tại Hưởng vậy là tuyển người không cần bằng cấp, chuyện này nói ra sao có thể tin được.
"Tại Hưởng, anh đang lừa tôi đúng không."

Hắn cười xoa xoa đầu cậu.
"Mỗi lần anh nghiêm túc em lại cho rằng anh đang lừa em sao. Lạ thật, công việc cũng không phức tạp. Em chỉ cần nhanh nhẹn một chút."

Chung Quốc lần này không nghĩ là hắn đang đùa. Cậu liền vui mừng nói.
"Là công việc gì vậy."

"À. Thì là..."

"Công việc gì mới đúng đây."
Tại Hưởng suy nghĩ trong đầu. Hắn vẫn chưa kịp nghĩ ra công việc gì mà không cần đến bằng cấp. Vồi vốn dĩ đó là yêu cầu hàng đầu.

"Là trợ lý. Chỉ làm vài việc lặt vặt thôi, không cần phải học quá cao."

Chung Quốc vẫn còn rất bất ngờ, tuy nhiên vẫn vui vẻ ra mặt.
"Vậy... Ngày mai tôi đến công ty anh được không."

"Tất nhiên."

"Bây giờ tôi đi chuẩn bị hồ sơ xin việc."
Chung Quốc đứng lên, vậy mà bước vài bước đã bị Tại Hưởng kéo lại ôm chặt vào lòng.

Hắn thì thầm vào tai cậu.
"Người của anh đưa vào, đố ai được phép không nhận.."

Chung Quốc bị hắn kiềm chặt có chút giật mình. Nhưng cậu cũng đã quen với những chuyện này rồi. Dường như Kim Tại Hưởng rất thích ôm thì phải, ngày nào cũng phải ôm cậu ít nhất ba bốn lần.

Chung Quốc bậc cười một cái rồi nói.

"Vâng, thưa Chủ tịch Kim."

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro