Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là đúng như lời của hắn nói. Ngày hôm sau Tại Hưởng còn đích thân chọn đồ để Chung Quốc đến công ty. Quần áo mà hắn mua lựa theo phong cách trước đây của cậu, tuy nhiên lại có phần chững chạc hơn. Vài hôm trước đưa cậu đi tạo lại mẫu tóc, Chung Quốc không chịu cắt ngắn tóc bởi vì cậu thích mái tóc như thế này hơn, cho nên chỉ uốn xoăn nhẹ, tạo kiểu lại một chút là nhìn đáng yêu rồi.

Đến công ty. Cảm giác của cậu vẫn chính là hồi hợp. Nhớ lần trước đến có rất nhiều người đã bàn tán. Lần này có khi nào cũng như vậy không.

Tại Hưởng nắm lấy tay cậu. Mỉm cười nói.
"Đừng lo lắng."

Chung Quốc gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi cùng hắn bước vào trong.

Tuy nhiên khác với suy nghĩ của cậu. Mọi người đều mỉm cười cuối đầu chào, cũng không hề xuất hiện một lời bàn luận nào cả.
Trong lòng cậu nhẹ hẳn. Bản thân cũng lễ phép cuối đầu chào lại họ.

Tại Hưởng vòng tay qua sau gáy cậu, sờ nhẹ tóc Chung Quốc.
"Yên tâm rồi chứ."

Chung Quốc vui vẻ gật đầu.
"Thật tốt quá."

"Anh đưa em đến phòng làm việc. Đừng có bất ngờ quá đó."

Vừa đúng cửa thang máy mở ra. Tại Hưởng cùng cậu bước trên dải hành lang quen thuộc của công ty. Chung Quốc liền nhận ra mà lên tiếng nói.

"Đây... Chẳng phải là phòng làm việc của anh sao."

Kim Tại Hưởng không nói gì, chỉ cười thầm trong lòng rồi kéo tay cậu vào trong.
"Đây đúng là phòng làm việc của anh. Nhưng bây giờ có em, anh đã thay đổi hết mọi thứ rồi."

Chung Quốc nhìn xung quanh. Đúng là mọi thứ đã được đổi mới. Nhìn có màu sắc hơn trước đây, căn phòng cũng được chuyển tone màu sáng.

"Đẹp quá."

"Từ bây giờ em chính thức được nhận vào làm trợ lý của anh. Ở bên cạnh anh mọi lúc."
Tại Hưởng ấn cậu ngồi xuống ghế. Tự tay pha một ly cà phê nóng cho cậu.

Chung Quốc biết mình bị hắn lừa nhưng lại không cảm thấy giận. Tâm trạng của Tại Hưởng tốt quá, cậu không muốn để hắn mất vui.
"Vậy... Tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt."

Tại Hưởng xoa xoa gương mặt cậu. Chung Quốc của hắn trông sắc mặt đã hồng hào hơn trước đây rồi.
Hy vọng những gì mà hắn làm cậu sẽ cảm thấy vui, Tại Hưởng thừa nhận mình là một người không biết lãng mạn, hắn không biết làm những việc tình cảm để khiến người mình yêu luôn cười. Đối với phòng làm việc của hắn, bởi vì sợ Chung Quốc vào sẽ cảm thấy không thoải mái cho nên mới thay đổi để không khí dễ chịu hơn.

"Chung Quốc. Anh thật sự rất yêu em."

"Anh đừng nói những chuyện này ở đây chứ."
Chung Quốc đưa tay bịt miệng hắn lại.

Tại Hưởng cầm lấy tay cậu. Miệng cười tươi.
"Anh yêu em."

"Anh yêu em, Chung Quốc."

...

"Chủ tịch. Mân tổng có gửi kịch bản chương trình cho anh."

Là tiếng của thư ký Trần. Tại Hưởng đi đến bàn làm việc, đem trong ngăn kéo tủ ra vài cuốn truyện đưa cho cậu.

"Đợi anh làm việc một chút."

Sau đó thư ký Trần được phép vào trong. Cô cuối đầu chào Chung Quốc rồi đưa kịch bản cho Tại Hưởng.
"Tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi. Ngày mai anh có thể đến để kiểm tra. Bên tập đoàn SLUG cũng đã chuẩn bị tốt, người mẫu của chúng ta đã chụp ảnh với bộ sưu tập bên đó. Đây là ảnh mẫu."

Kim Tại Hưởng nhìn qua một lượt. Mẫu thiếu kế ở bên ngoài so với bản vẽ sống động hơm vài phần là đương nhiên. Nhưng chính hắn cũng khẳng định, bộ sưu tập lần này bên Mân Doãn Khởi rất tốt.

"Được rồi. Ngày mai tôi sẽ đến đó. Cô ra ngoài đi."

Thư ký Trần quay người bước ra ngoài. Trước khi bước ra khỏi phòng thì bị Chủ tịch gọi lại.

"Cô sắp xếp một bàn làm việc đặt cạnh bàn của tôi. Chuẩn bị thêm máy tính cài sẵn game và những đồ dùng cần thiết nội trong buổi sáng hôm nay. Còn nữa, đem thêm đồ ăn vặt vào đây."

Thứ ký Trần trộm cười nhìn sang Chung Quốc, dạ một tiếng rồi ra ngoài chuẩn bị. Lần này Chủ tịch Kim đối với Chung Quốc có vẻ còn cưng chiều hơn trước đây. Vốn dĩ cô không có ác cảm với Chung Quốc. Cậu là một người rất hoạt bát, tuy bây giờ có vẻ hơi rụt rè nhưng trước đây mỗi lần đến đều tặng cô một thanh chocolate, quả thật là một cậu nhóc rất đáng yêu.

Một lát sau có người đến và sắp xếp chỗ làm việc của Chung Quốc.
Cậu tròn xoe mắt nhìn những thứ đắt tiền được đặt trên bàn, ngay cả đồ trang trí cũng trông rất sang trọng.
Chung Quốc nhìn sang hắn, mở miệng nói.
"Chỗ này... Là của tôi sao."

"Đúng vậy. Từ giờ anh sẽ hướng dẫn công việc cho em."
Kéo Chung Quốc ngồi xuống ghế. Hắn mở laptop chuẩn bị sẵn.
"Ở đây có một số game, em cứ việc chơi đi. Chờ anh làm công việc sẽ đưa em ra ngoài ăn. Hôm nay chỉ đến để làm quen thôi"

Chung Quốc thật sự rất bất ngờ. Vậy mục đích cậu đến đây để làm gì chứ. Nếu để người ngoài nhìn thấy thì sao. Như thế này không được.

"Tại Hưởng. Tôi có thể làm gì giúp anh không."

Chung Quốc bước đến gần hắn nhìn vào màn hình bên trong laptop của hắn.
Tại Hưởng đang xem lại các mẫu thiết kế, đồng thời cũng dò xét các khoảng chi phí cho dự án lần này.
Hắn thấy cậu cũng đang chăm chú nhìn vào bộ sưu tập. Cho nên đã quay sang cười với cậu.

"Em nhìn xem. Những bộ trạng phục này thế nào."

Chung Quốc nhìn những bộ váy thiết kế cùng một chủ đề. Hoa văn được thêu dệt một cách rất công phu nhưng nhìn thì rất tự nhiên. Màu sắc có cảm giác vừa đơn giản vừa cách điệu, thống nhất chỉ có hai màu xanh và tím. Cảm giác rất hài hòa.

"Rất đẹp. Nhìn thật lạ mắt."

Tại Hưởng nhớ lại trước đây khi gặp Chung Quốc ở trường Đại học. Cách ăn mặc của cậu rất thời trang. Cách phối đồ cũng đa dạng. Hắn liền nhận ra được điểm mạnh của cậu. Chung Quốc có thể làm được việc này. Đúng rồi... Sao hắn lại không nghĩ ra sớm hơn.

Di chuyển sang một trang khác. Tại Hưởng đứng lên, sau đó ấn Chung Quốc ngồi xuống ghế làm việc của mình. Hắn vòng tay qua người cậu, cằm đặt lên đỉnh đầu Chung Quốc rồi nói.

"Vậy còn bộ trang sức này. Đối với trang phục lúc nãy có phù hợp hay không."

Chung Quốc vừa nhìn thấy bộ trang sức độc đáo này liền cảm thấy vô cùng thích. Tất cả đều được thiết kế bằng những viên kim cương màu xanh biển nhạt, tổng cộng có 5 mẫu kim cương khác nhau, mẫu nào cũng nhìn thấy sang trọng. Nhưng so với trang phục lúc nãy....

"Sao vậy. Em cứ nói đi. Không cần lo lắng."

Chung Quốc cười cười.
"Bộ trang sức này rất đẹp. Nhưng màu sắc của trang phục lúc nãy mang tone màu đậm. Trang sức có vẻ nổi bậc hơn."

Tại Hưởng im lặng một chút khiến Chung Quốc liền hoảng sợ. Cậu lập tức nói thêm.
"Tôi... Anh đừng bận tâm những gì tôi nói. Tôi chỉ là nói bậy bạ thôi."

Kim Tại Hưởng bậc cười. Đúng là Tuấn Chung Quốc rất giỏi trong việc này. Vừa nhìn vào đã nhận ra được.

"Em nói rất đúng. Rõ ràng bộ trang sức có điểm không phù hợp với trang phục."

Trong lòng hắn liền nghĩ đêm buổi trình diễn ra mắt được tổ chức vào tuần sao. Để xem Mân Doãn Khởi sẽ diễn trò gì trước mắt hắn.

______

Buổi tối hôm đó.

Chung Quốc bước xuống phòng bếp để xem mình có thể phụ được việc gì không. Bây giờ trong bữa ăn cậu đều ngồi ăn chung với hắn. Đối với Thạc Trấn thì Tại Hưởng cũng không hề khắt khe. Có lúc cả ba người còn cùng nhau trò chuyện vừa dùng bữa. Chỉ là dường như Thạc Trấn và cậu đã không còn thân thiết như trước nữa.
Chung Quốc cảm thấy rất buồn vì điều đó nên hôm nay cậu đã quyết định đến bắt chuyện với anh.

"Anh Thạc Trấn. Chúng ta trò chuyện một chút được không."
Chung Quốc mỉm cười, tiến đến kéo tay anh ra phía sau vườn, nơi cậu và anh thường hay ngồi.

Thạc Trấn không phải là tránh né cậu. Mà chính là Tại Hưởng và Chung Quốc đã hòa thuận, anh tốt nhất không nên xen vào chuyện tình cảm của họ.

"Sao vậy. Có chuyện gì xảy ra à."

"Là nói anh đấy. Đột nhiên lại không chịu nói chuyện với tôi. Làm tôi lo lắng."
Chung Quốc giả vờ giận dỗi. Còn tưởng rằng Thạc Trấn sẽ không thèm nhìn tới cậu nữa chứ.

Kim Thạc Trấn mỉm cười nhẹ.
"Cậu biết Chủ tịch rất hay ghen mà."

Chung Quốc nhìn anh một lúc rồi ngại ngùng cuối mặt.
"Thật ra... Đây cũng việc tôi muốn nói với anh. Anh Thạc Trấn lúc nào cũng nói với tôi những điều tốt. Cho nên cho chuyện này, tôi thật lòng muốn ghe ý kiến của anh."

Thạc Trấn thoáng buồn trong lòng. Chung Quốc sẽ không bao giờ biết được tình cảm của anh dành cho cậu. Dù một chút cũng không, nhưng mà nếu như anh nói ra, có lẽ Chung Quốc sẽ không còn muốn tâm sự với anh như thế này nữa.
Bây giờ với vị trí là một người anh trai mà Chung Quốc tin tưởng. Thạc Trấn mong rằng có thể giúp đỡ được cho cậu mỗi lúc mà cậu cần. Từ lúc không có gì trong tay, bản thân anh trở thành một đứa trẻ không nhà cửa. Kim Thạc Trấn bận bịu với công việc cho nên anh đã không hề nghĩ rằng bản thân mình sẽ dám cam đảm yêu một người. Khi gặp lại Kim Tại Hưởng, về đây làm việc cho hắn thì anh đã có suy nghĩ rằng, mình đang mang ơn Kim Tại Hưởng. Cho dù chỉ là quan hệ chủ nhà và người giúp việc, nhưng Tại Hưởng vẫn dành cho anh một phần tôn trọng.
Đến khi gặp được Tuấn Chung Quốc, trái tim anh đã đập rất nhanh từ lần gặp đầu tiên. Anh đã mong rằng sẽ được ở bên cạnh Chung Quốc.
Nhưng khi biết được cậu yêu Tại Hưởng và Tại Hưởng lại càng yêu cậu. Anh đã không còn nuôi hy vọng nữa, cũng nén buồn mà âm thầm tái hợp cho họ.

"Là chuyện Chủ tịch đã thừa nhận yêu cậu?"

Chung Quốc bất ngờ. Cậu vẫn chưa nói gì mà...
"Tôi... Anh đã biết rồi sao. Tôi chính là đang cảm thấy rất rối. Tôi không muốn hy vọng rồi lại thất vọng."

Thạc Trấn nhìn kỹ gương mặt cậu. Trong ánh đèn của khu vườn, Tuấn Chung Quốc như một thiên sứ vậy. Chỉ tiếc là thiên sứ đến bên cuộc đời anh nhưng chỉ mỉm cười với anh một lần, rồi lại tiếp tục bay đi.

"Chung Quốc à. Có những điều em sẽ không thể biết được. Thật ra em rất xứng đáng được yêu thương, em sẽ không thất vọng đâu. Ông trời sẽ không cho phép em phải thất vọng."

Chung Quốc ngước nhìn bầu trời tối mịch. Trong lòng cậu quả thật đang rất hạnh phúc vì mỗi ngày đều được bên cạnh người mà cậu yêu. Tại Hưởng dành cho cậu vô số điều ngọt ngào, hắn đã khiến cuộc sống mịch mù của cậu đột nhiên bừng sáng. Mỗi đêm Chung Quốc đều cầu nguyện mọi chuyện mãi mãi sẽ như lúc này, cầu nguyện cho cuộc sống sau này của mình luôn được bình yên. Chỉ cần được nhìn thấy Tại Hưởng mỉm cười với cậu.

Cậu mỉm cười nhẹ. Giọng nói nhẹ nhàng phát ra.

"Trước đây tôi không giống như bây giờ. Tại Hưởng lúc đó đối xử với tôi rất tốt, lúc nào cũng nuông chiều tôi. Vậy mà tôi lại không biết trân trọng anh ấy."

Thạc Trấn biết Chung Quốc đang muốn tâm sự, cho nên anh không nói gì. Im lặng khi cậu tiếp tục.

"Tôi đã trêu đùa anh ấy. Vốn dĩ chỉ muốn chinh phục bản tính lạnh lùng của Tại Hưởng. Nhưng mà.... Tôi đã không biết rằng chính mình đã thật lòng với anh ấy từ lúc nào."

"Tôi cảm thấy lúc đó mình thật sự rất ngốc vì đã không nhận ra điều đó. Đến bây giờ... Tôi thật sự rất muốn nói với hắn tất cả. Nhưng mà... Làm thế nào cũng không nói được."

Tuấn Chung Quốc cảm nhận lồng ngực mình nhói lên. Lòng can đảm của cậu vốn dĩ rất nhiều, nhưng bây giờ đã chẳng còn một chút. Chung Quốc đương nhiên muốn nói cho Tại Hưởng biết, cậu thật sự muốn được ở bên cạnh hắn. Nhưng Chung Quốc lại sợ, cậu rất sợ, sợ một điều gì đó cậu cũng không rõ nữa.
Có lẽ là do cậu không xứng với hắn, không có quyền nói yêu hắn.

"Tôi căn bản không là gì cả. Nhưng anh ấy chính là Kim Tại Hưởng, mọi người khi nhìn vào sẽ nghĩ như thế nào. Tôi không nên mơ mộng quá nhiều điều. Cho dù bây giờ Tại Hưởng đối tốt với tôi thì bản thân tôi cũng không dám gần gũi với anh ấy."

Đôi mắt Chung Quốc cay nhòe. Cậu không biết bắt Thạc Trấn phải nghe những lời này có phải là vô lý lắm hay không. Nhưng quả thật chính cậu không biết phải làm sao nữa, Chung Quốc từ nhỏ đến lớn chưa hề biết cảm giác yêu một người là như thế nào. Cậu không biết phương hướng để đối mặt, hoàn toàn đầu óc đều trống rỗng.

Không khí trở nên im lặng. Kim Thạc Trấn vô tình nhìn vào bên trong nhà. Anh ngừng lại một chút, vài giây sau liền giả vờ không biết.

.

"Tuấn Chung Quốc. Tại sao em lại ngốc đến như vậy."

Kim Tại Hưởng đứng nép vài góc tường. Những điều mà Chung Quốc nố hắn đều đã nghe thấy tất cả, tuy không được rõ ràng những cũng đủ làm hắn đau lòng. Nổi khổ tâm của Chung Quốc cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ, tại sao lại không nói cho hắn biết chứ. Kim Tại Hưởng mặc dù biết Chung Quốc đã nảy sinh tình cảm với hắn. Nhưng hôm nay nghe thấy chính miệng cậu nói rằng đã thích hắn từ lâu rồi, trong khoảng thời gian bị hắn hành hạ cậu vẫn luôn yêu hắn hay sao. Nếu như vậy thì Chung Quốc rốt cuộc đã đau đơn đến chừng nào.

Thạc Trấn đặt tay lên vai cậu vỗ nhẹ. Sau đó từ tốn nói.
"Chủ tịch Kim có lẽ sẽ rất vui, nhưng cũng rất đau lòng khi nghe những lời này từ cậu."

"Hãy chọn một thời điểm thích hợp. Nói hết những gì trong lòng của cậu cho Chủ tịch biết rõ. Tôi chắc chắn rằng cậu sẽ được hạnh phúc."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro