Chương 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng đất, dưới tầng hầm sâu ,là địa đạo sang trọng , nơi đây không có ánh sáng chỉ có bóng tối và ánh đèn điện bật tự động khi có con người đi qua .

Bốn tên mặt nạ khiêng Thanh Duy đi vào một căn phòng phẫu thuật,đặt anh nằm trên giường phẫu thuật rồi nhanh chóng rời đi,chỉ còn lại Hoàng Tiệp và vị bác sĩ già đang chuẩn bị mọi thứ để tiến hành phẫu thuật nối ngón tay và phục hồi gương mặt cho Thanh Duy.

Vị bác sĩ rời đi,Hoàng Tiệp trong bộ đồng phục phẫu thuật màu xanh lưu loát thoát y phục trên người Thanh Duy ,bàn tay nhẹ nhàng chạm vào nam tính mềm rũ của anh ,rồi khom người không ngần ngại ngậm vào thằng nhỏ của anh vào họng ,cái lưỡi nhẹ nhàng lay động ,đánh vào những điểm nhạy cảm nhất , cũng là lúc thuốc mê hết tác dụng ,Thanh Duy từ từ mở mắt ,bóng đèn làm chói mắt, không thích nghi kịp,tạm thời không biết nơi đây là đâu ?

"Nguyễn Duy ~cậu lại đưa tôi đến nơi nào~ ??"chất giọng anh trầm khàn có chút âm mũi.

"tôi đang chuẩn bị để làm phẫu thuật cho anh~ "Hoàng Tiệp tiếp tục liếm mút và bất ngờ hút lấy thằng nhỏ của anh ,như đang mút một cây kẹo ,cơ thể Thanh Duy run rẩy liền có phản ứng ,nhanh chóng dựng đứng trong khoang miệng lạnh ngắt của Hoàng Tiệp ,thân nhiệt của người này cực thấp.

Hoàng Tiệp nhả ra , tiếp tục đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống thằng nhỏ đang dựng thẳng của anh ,đồng thời chuẩn bị bông băng và thuốc sát trùng ,sát vào lỗ niệu đạo của anh.

Thanh Duy mặt đỏ hút khí vì nhận ra lại có thêm một kẻ xa lạ nữa chạm vào cơ thể anh ,nhìn bộ dạng cứ như là bác sĩ nhưng có bác sĩ nào đối với bệnh nhân như vậy ? hút cần để đặt ống dẫn tiểu.

"ở đây là đâu~?"anh cố gắng trò chuyện với đối phương.

"Trước kia mẹ tôi nói,nơi đây là địa ngục giam cầm bà,anh cứ cho là như vậy ?"

Thanh Duy im lặng vì Hoàng Tiệp đang bắt đầu banh mở lỗ niệu đạo của anh , cảm nhận dị vật xa lạ lần đầu tiên đi vào nơi đó, có chút bỏng rát, và không thoải mái,Hoàng Tiệp ôn nhu hỏi anh "có đau không ~? nếu thấy đau thì cứ kêu lên"Hoàng Tiệp vẫn tiếp tục đẩy sâu vào từng chút một.

"Có một chút khó chịu~"Thanh Duy yếu ớt trả lời.

"Là do anh lần đầu bị làm như vậy,tôi sợ làm tổn thương phía trong của anh nên đã giúp anh chuẩn bị trước "

Làm xong ,Hoàng Tiệp lấy cái chăn màu xanh đắp lên cơ thể trần truồng của anh rồi mới nói với vị bác sĩ còn chờ ở ngoài .

"Vào đi "

Vị bác sĩ mới dám đi vào và tiến hành xem xét ngón tay bị chặt đứt khúc của anh.

"không cần biết cuộc sống của anh trước kia như thế nào?giờ đây anh đã là của tôi , không ai và bất cứ ai có thể mang anh rời khỏi tôi"

Hoàng Tiệp yêu thương nhìn anh,Thanh Duy nhìn Hoàng Tiệp,hai người lần đầu tiên đối mặt với nhau.

"Tôi không biết cậu~"Thanh Duy ngơ ngẩn trả lời đối phương.

Hoàng Tiệp nhẹ mỉm cười không trả lời anh, nói với vị bác sĩ bên cạnh"Tiêm cô tiên cho anh ấy~ "

Vị bác sĩ không bận tâm loại thuốc phiện này có nguy hại gì khi tiêm vào cơ thể người? chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của Hoàng Tiệp .

"Cô tiên là thứ gì?"

"Một dạng thuốc phiện~"

"Cái gì ?tôi không muốn "anh vùng người định thoát thân, Hoàng Tiệp ấn người anh đè xuống"tại sao không dùng thuốc tê ?a~~~~"

Hoàng Tiệp đè chặt lấy tay anh để bác sĩ tiêm cô tiên vào"bởi vì chỉ có như vậy?anh mới không thể rời xa tôi~"

Thanh Duy bất lực ,nhìn từng giọt chất độc thế kỉ chưa có thuốc giải chảy vào cơ thể,chất độc sẽ ăn mòn anh, khiến anh phải sống lệ thuộc vào nó và trở thành một xác sống ,sống không bằng chết.

"Tại sao ~lại đối xử với tôi như vậy~?"Ánh mắt anh bắt đầu tan rã , trước khi ý thức dần mất đi,cố hỏi đối phương cho rõ, nhưng không nghe được câu trả lời,khi thuốc hoàn toàn ngấm vào da thịt ,linh hồn anh đã bay bổng trong một thế giới khác , nơi đó? anh quên luôn bản thân mình là ai?

Hoàng Tiệp yêu thương vuốt ve gương mặt anh,anh vẫn mở mắt nhìn hắn nhưng hoàn toàn mất đi ý thức .

"Bởi vì tôi là ác quỷ,thiên thần như anh sẽ không bao giờ chấp nhận một ác quỷ như tôi~"

Hoàng Tiệp là một người mang tâm lý vặn vẹo cùng chứng hoang tưởng nặng ,ngay cả ông bác sĩ cũng đau lòng thay cho Hoàng Tiệp.

.............

Lấy ra ngón tay của anh đã bị chặt đứt ,nhờ bảo quản bằng kỹ thuật đông lạnh hiện đại ,ngón tay vẫn còn rất tốt ,y như mới vừa bị cắt xuống .

Hoàng Tiệp ở bên cạnh ,là người phụ tá cho vị bác sĩ thiên tài trong thế giới ngầm này, tiến hành phẫu thuật nối ngón tay.

"Thanh Duy có dấu hiệu thiếu máu~"vị bác sĩ nói .

Sau một lúc suy nghĩ ,Hoàng Tiệp liền quyết định "lấy máu của tôi truyền cho anh ấy "

Nhóm máu của Hoàng Tiệp là O có thể truyền cho bất kì ai? ngoại trừ người mang dòng O âm tính, máu của Hoàng Tiệp truyền cho Thanh Duy được.

Chỉ là mọi chuyện ,có chút không giải thích được suy nghĩ của Hoàng Tiệp, bởi vì ở đây đã có sẵn máu của người khác, vậy mà Hoàng Tiệp muốn truyền máu của mình cho Thanh Duy , trong máu của Hoàng Tiệp có kháng thể chống lại cô tiên ,có nghĩa là ,Thanh Duy sẽ chỉ bị nghiện thuốc , nhưng không bị chất độc của cô tiên tổn hại thân thể.

Hoàng Tiệp nằm một bên giường bệnh khác để truyền máu cho anh ,đồng thời lắng nghe từng nhịp tim hơi thở của anh chậm rãi và đều đều mới yên tâm,ca phẫu thuật tiếp tục trong thuận lợi.

Ánh mắt Thanh Duy vẫn mở nhưng mà linh hồn anh đang bay bổng trong một thế giới khác, không âu lo , không phiền não , không đau đớn và thậm chí không nhận thức được vị bác sĩ trước mặt đang làm gì trên gương mặt của anh,nếu như bọn họ giết chết anh thì chắc chắn cái chết đó rất ngọt ngào và nhẹ nhõm.

Nhìn từng giọt máu rơi xuống và chảy vào cơ thể anh ,Hoàng Tiệp mỉm cười ,từ giờ trở đi ,anh và tôi mãi mãi gắn kết cùng nhau .

8 tiếng đồng hồ trôi qua ,Bác sĩ mệt mỏi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, chỉ còn Hoàng Tiệp ngồi lại chăm sóc anh, gương mặt cùng bàn tay anh đã được băng bó kín.

Hoàng Tiệp vuốt ve bàn tay của anh, nhẹ nhàng đặt trên đó một nụ hôn"tôi không làm hại anh đâu? bởi vì tôi rất tôn sùng anh~"

Ngay giây phút đó khi anh tay không đến cứu người, không chút do dự tự mình chặt đứt ngón tay, thà hi sinh bản thân,gan lì để cứu người phụ nữ đê tiện đó, thì anh đã trở thành thiên sứ cứu rỗi cho linh hồn của tôi.

"Một ác quỷ giết cha như tôi không mong mình có thể tìm được tình yêu, vì tôi biết rõ sẽ không ai muốn yêu tôi đâu?"

"Nhưng tôi lại muốn được yêu thương anh, giúp anh xoá hết tất cả những dấu vết mà bọn họ đã tổn thương anh, thậm chí là muốn xóa sạch cả kí ức của anh về bọn họ"

"Để anh ở bên cạnh tôi, mãi mãi chỉ thuộc về một mình tôi, nhận tất cả sự yêu thương che chở và tôn sùng của tôi cho anh~"

"Không cần anh thương tôi, chỉ cần cho tôi được yêu anh là đủ rồi~~~"

Bốn tên đông, tây ,nam ,bắc nhìn thấy vị bác sĩ đi ra liền hỏi "đại ca tôi đâu~?"

"Vẫn còn ở trong ,chăm sóc cho người kia "

"Người chứ có phải trâu đâu mà không chịu nghỉ ngơi "Đông nói , bộ dạng trẻ trâu ta đây là giỏi.

Vị Bác sĩ lắc đầu rời đi, mấy tên hộ pháp này? trong đầu chúng nó chỉ có Hoàng Tiệp là lớn nhất.

Tây trầm mặc im lặng .

"Ể sao mày dám so sánh đại ca với con trâu vậy mạy? "Nam tự tin cao ngạo hỏi.

Bắc cà lơ phơ đồng tình với Nam.

Cả bốn im lặng , tiếp tục ngồi chờ trước cửa phòng phẫu thuật, chờ lệnh sai khiến của đại ca.

Qua một lúc chờ đợi vô vị ,bắc lại tiếp tục câu chuyện khác "tại sao chúng ta phải đeo mặt nạ ,thật lố bịch "Bắc ngay lập tức tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt ưa nhìn cùng màu tóc khói của mình.

"Mang riết rồi quen,đi làm nhiệm vụ quan trọng không mang là không được"nam bình tĩnh tháo mặt nạ xuống, một mái tóc đen mượt óng dày cùng đôi chân mày to rậm rất kiêu.

"Tôi nghĩ là do ai kia đã cạn kiệt ý tưởng ?"đông vứt phăng mặt nạ sang bên, một mái tóc đầu đinh đỏ hoắt cùng một cái khuyên xỏ xuyên qua chân mày dấu sắc.

Tây gật đầu đồng ý ,luôn là bộ dạng trầm mặc với mái tóc nâu đỏ cùng làn da ngâm đen khác biệt với ba người còn lại.

Cả bốn tiếp tục im lặng ngồi chờ đợi.

Trong phòng hồi sức,Hoàng Tiệp tháo khẩu trang lộ ra một gương mặt trắng bệch,thiếu sức sống ,bờ môi tái nhợt, đôi mắt thâm quầng như người bị bệnh,tuy nhiên Hoàng Tiệp có một nét đẹp mị hoặc của đôi mắt hồ ly,chân mày dài, mũi cao thẳng,khuôn mặt V với góc cạnh mềm mại ,cơ thể thon gầy thoạt nhìn mỏng manh nhưng rất có lực ,đôi mắt đen sâu cùng màu tóc đen dài chấm vai được buột gọn sau ót.

Hoàng Tiệp luôn chú ý đến chai nước biển và theo dõi anh ,anh hiện tại đã ổn và đã nhắm mắt ngủ , nhìn bao nước tiểu đã chứa đầy,Hoàng Tiệp liền đứng lên và đi lấy bô tiểu ,vặn nút ở bịch nước tiểu xả vào bô rồi mang đi đổ,mọi động tác đều vô cùng chuyên nghiệp và lưu loát cứ như là y tá hay hộ sinh thực thụ,đâu ai nghĩ anh lại là sát thủ giết người chuyên nghiệp .

Ở ngoài phòng chờ đợi ,bốn tên Đông Tây Nam Bắc lại bắt đầu câu chuyện nhàm chán của mình.

"Tại sao gọi chúng ta là đông tây nam bắc ,tôi tên là Trần Đông ,tên rất đẹp nha~~?"

"Thu Tây ?"

"Tôi là Hoài Nam "

"Còn tao là Vương Bắc,lúc đại ca đặt cho tao tên này ?tao cũng thấy nó đẹp ,cho đến khi đứng cùng tụi mày,tao mới biết nó đẹp cỡ nào?"

Cả bốn im lặng , gương mặt đen hơn nhọ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro