Chương 161

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng ,thời gian đủ cho anh bình phục hoàn toàn .

Cũng là thời gian đủ  mài mòn ý trí của năm người,bọn họ dù tìm mọi cách cũng không dễ gì gặp được bốn tên đông tây nam bắc ,chứ đừng nói đến là Hoàng Tiệp.

Trong  phòng ngủ dưới lòng đất rộng lớn ,ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp  đang bao phủ một thân ảnh thanh gầy .

Anh nhìn bản thân trong gương ,trang phục của thời hy lạp cổ đại là cái gì? đang ở trên cơ thể anh?màu trắng thanh thuần lại mỏng manh ,tà áo dài không quá đầu gối ,để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp cùng phần eo được thắt gọn lại bằng dây lưng thắt bướm,càng làm cho anh thêm mỏng manh , nhìn anh đẹp lung linh như một vị thần, một thiên sứ,thiên sứ ấy đáng lẽ phải được bay lượn tự do bên ngoài, không phải là bị nhốt ở đây ?

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo không tì vết trong gương,cả phần ngón tay đã được nối lại hoàn toàn không để lại dấu vết, nơi cơ ngực mềm mại bóng loáng không còn vết thẹo do Tấn Dương gây ra , từ trên xuống dưới anh thấy bản thân khác hoàn toàn ,không còn là anh khi trước , và khi nhìn thấy những dấu  vết tiêm chích ở bắp tay ,anh mím môi chua xót rơi nước mắt, tự hỏi ?tại sao số phận lại cay đắng với anh như vậy ?

"Thanh Duy~ "Hoàng Tiệp từ phía sau đi đến muốn ôm anh vào lòng , nhưng cách ba bước chân liền khựng lại .

"Đừng chạm vào người tôi ~muốn thì hãy giết tôi trước đi~"ánh mắt Thanh Duy căm phẫn nhìn người sau lưng anh.

Hoàng Tiệp thả tay xuống, khổ sở nói "tôi không thể nào giết anh đâu? Thanh Duy~ vì tôi rất thương anh~ "

"Thương tôi~?"Thanh Duy chua xót cười, đưa ra cánh tay bị tiêm chích nhiều mũi nói "thương tôi mà lại đối với tôi như vậy sao ~?cậu làm như vậy? thà là một đao đâm chết tôi đi !!!"

Có lẽ sau khi chết linh hồn của tôi sẽ được chở về bên cạnh người thân, còn hơn là sống như bây giờ? mà không còn được nhìn mặt người thân,nỗi lòng của anh đã bị Hoàng Tiệp hoàn toàn dấn chìm vào tuyệt vọng .

Tay Hoàng Tiệp run rẩy nắm chặt ,lần nào cũng vậy ?một câu đòi chết,hai câu cũng là muốn chết ,anh có biết hay không mỗi câu anh nói ra tôi điều rất đau lòng ?tôi yêu anh ,muốn sống cùng anh mãi mãi , không phải muốn anh chết.

"tôi chỉ~ muốn giữ anh bên cạnh tôi ,sẽ không làm hại và tổn thương anh ,anh tin tôi đi~ ?"

"Mẹ cậu nói đúng ~"

Nhắc đến mẹ , Hoàng Tiệp liền xúc động,đôi mắt có chút đỏ vì chất chứa quá nhiều đau thương tiếc nuối về người mẹ ruột hiền lành .

Thanh Duy biết rõ người mẹ này đối với Hoàng Tiệp rất quan trọng ,chỉ cần nhắc đến bà ấy ,Hoàng Tiệp sẽ đau lòng đến muốn phát điên,rất tiếc bà đã mất rồi, chính vì mất rồi, Hoàng Tiệp mới  phát điên.

"nơi đây là địa ngục và còn là cái mồ chôn sống Thanh Duy tôi,tôi đã tuyệt vọng rồi , không còn hi vọng muốn chở về bên cạnh người thân,nhìn tôi hiện tại chỉ như một con ma sống càng khiến họ đau lòng thêm thôi ,tôi sống tiếp còn ý nghĩa gì?"

Hoàng Tiệp đứng lặng nghe anh nói, cậu nhỏ hơn anh 2 tuổi.

Thanh Duy bắt đầu ngáp ,một cái ngáp rất dài ,anh bắt đầu thèm thuốc,Thanh Duy ngồi trên giường , chờ đợi Hoàng Tiệp như mọi khi tiêm thuốc vào người anh ,Thanh Duy còn cười tự giễu nói với Hoàng Tiệp"tốt nhất là tăng liều lượng để cho tôi được chết sớm một chút "

"Sẽ không~"bờ môi Hoàng Tiệp run rẩy vì cảm xúc vẫn còn chưa ổn định khi bị anh nhắc đến mẹ và còn có ý định muốn chết sớm,Mẹ và anh là điều tối kỵ trong lòng của Hoàng Tiệp ,mất ai anh cũng sẽ phát điên?

Hoàng Tiệp nhẹ nhàng sát cồn lên tay anh rồi chậm rãi tiêm thuốc vào .

Nhìn chất độc từng chút một tiêm vào cơ thể ,ánh mắt Thanh Duy từ sáng tỉnh dần dần tan rã ,cơ thể anh mềm mại yếu ớt từ từ nằm xuống giường ,đôi mắt liên tục nhắm mở , mọi thứ trước  mắt bắt đầu mông lung và hư ảo .

Hoàng Tiệp yêu thương vuốt ve gương mặt anh ,tay đan vào các ngón tay anh , lòng bàn tay chạm vào nhau thật lạnh.

Đặt bàn tay trắng nõn thon gầy của Thanh Duy áp lên gương mặt của mình ,cảm giác mát lạnh từ tay anh truyền vào gương mặt ,Hoàng Tiệp rùng mình , điều này chứng tỏ thân nhiệt của anh đã giảm xuống vì thời gian dài không tiếp xúc với nhiệt độ mặt trời.

Lần nào cũng vậy? chỉ khi cơn nghiện của anh sắp tái phát , Hoàng Tiệp mới dám xuất hiện trước mặt anh , nói với anh vài câu , và hắn rất sợ mỗi khi nghe thấy từ chết phát ra từ miệng anh ,và sợ mỗi khi ánh  mắt anh lạnh lùng nhìn hắn ,trong đôi mắt xinh đẹp của thiên thần đó, không có một tia ấm áp đồng tình nào dành cho anh, chỉ có tuyệt vọng cùng chán ghét.

Hoàng  Tiệp cuồng ngón tay , những ngón tay thon dài lạnh ngắt như bàn tay mẹ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh ta,tất cả bắt nguồn từ chuyện của mẹ hắn ,bà Nguyễn Ngọc Lan ,mẹ  là do ba hắn bắt cóc ôm về ,sau nhiều lần bỏ trốn phản kháng ,kết quả lại bị ba hắn tàn nhẫn đối xử đến xuýt mất mạng ,Hoàng Bách ba Hoàng Tiệp, ông ta không muốn như vậy ?không còn cách nào khác ,ông ta tiêm cô tiên để không chế bà ,lúc đó trong bụng mẹ hắn đang mang thai hắn hai tháng ,mẹ hắn sống trong kí ức mơ hồ ,hư hư ảo ảo ,chỉ cần tỉnh táo đôi chút bà liền đòi chết ,bỏ trốn ,mỗi lần như vậy bà luôn bị ông Hoàng Bách mạnh mẽ bắt về và tiêm cô tiên vào người, và bà tiếp tục sống như một cái xác vô hồn .

Không ai yêu và muốn sống bên cạnh một ác quỷ ,đây hoàn toàn là đúng .

Bà mang thai khi nào? và sanh tôi ra khi nào? bà không biết ,tôi nhìn bà , chỉ lặng lẽ đứng từ xa gọi mẹ, không dám đến gần bà vì ba tôi không cho phép tôi đến nói chuyện với bà .

Bà đi ngang qua tôi , cơ thể gầy guộc nghiêng ngả lảo đảo, ngơ ngẩn nhìn mọi thứ xung quanh ,bà nhìn tôi ,chầm chậm lại gần tôi ,tôi vừa mừng vừa lo ,mừng vì lần đầu tiên sau tám năm tôi  sanh ra tôi được tiếp xúc với mẹ ,lo là vì tôi sợ ba tôi bắt gặp sẽ đánh chết tôi ,tống tôi chở về bên thầy ,bắt đầu những chương trình học khắc nghiệt hơn của huấn luyện sát thủ,e là sau này không còn được nhìn thấy mẹ nữa ? được nhìn thấy mẹ từ xa chính là phần thưởng duy nhất khi tôi hoàn thành nhiệm vụ .

Bà nhìn tôi ,từng ngón tay trắng nõn thon gầy run rẩy chạm vào gương mặt tôi , yêu thương vuốt ve ,lần đầu tiên tôi cảm nhận được hơi ấm chỉ đạt 20 độ của cơ thể người,là người sống sao ?tôi tự hỏi ,thân nhiệt tại sao lại lạnh như vậy ?

Bà tuy không xinh đẹp đến mức động lòng người ,nhưng gương mặt bà nhìn rất phúc hậu ,có lẽ vì vậy mà khiến cho một ác quỷ như ba tôi,xem mạng người như thành phẩm kiếm tiền, kiên quyết giam cầm mẹ .

Bà ôn nhu nhìn tôi  hỏi"con trai ~ con là con ai~? tại sao lại lạc đến đây~ ?"

Mẹ không nhận ra tôi.

"Mẹ ~~~"tôi khóc gọi bà một tiếng mẹ.

Bà hoang mang nhìn tôi rất lâu rất lâu rồi bà lại nhắm mắt như cố nhớ lại điều gì đó? rồi bà lại nhìn tôi hỏi tôi"mẹ sinh con ra từ khi nào~ ?tại sao  mẹ không  nhớ gì cả~ ?"

"Mẹ ~~~"tôi gọi tiếp .

Bà xúc động nhìn tôi ,yêu thương vuốt ve gương mặt tôi "xin lỗi~ mẹ không biết ~? Mẹ không biết có con ~ nơi đây là địa ngục , mẹ không nên để con tồn tại nơi đây? mẹ xin lỗi~"

Bà liên tục lắc đầu rồi phủ nhận ,nước mắt rơi lã chã trên gương mặt gầy gò của bà ,tôi nắm lấy tay bà , áp tay bà lên mặt tôi và nói "mẹ ~~~con là Hoàng Tiệp, con trai của mẹ~~ ~"

Tôi khóc, khóc thật nhiều trước mặt mẹ mình, nước mắt của một đứa trẻ chịu nhiều ủy khuất và tủi thân, bà vội lau nước mắt cho tôi,hai mẹ con tiếp tục nhìn nhau khóc.

"Xin lỗi ~ xin lỗi ~ mẹ không nên sinh con ra  ~ đừng khóc ~ là lỗi của mẹ~ xin lỗi~ là lỗi của mẹ~~"

Bà cứ xin lỗi tôi ,từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt cả thân áo .

Ba tôi chạy đến ,tàn nhẫn tách hai mẹ con tôi ra ,cấm túc tôi ba năm , không cho đến gần mẹ .

"Tại sao chứ~?tại sao không cho tôi được gần mẹ~~~ ?"tôi tức giận chất vấn ông ta, một người được mọi người bảo là ba của tôi.

"Là một sát thủ , trước phải tập tính lạnh lùng và tàn nhẫn, trước khi con có thể vượt qua kì sát hạch và chở thành một sát thủ chuyên nghiệp thì mới được gặp lại mẹ "

Ông ta lạnh lùng giảng ra một đạo lý của nghề làm sát thủ ,tôi bị sống tách biệt với mẹ ba năm, trước kia cách mấy ngày còn được nhìn thấy mẹ, nhưng không được nữa rồi, vì nhớ mẹ,tôi nhiều đêm ngồi khóc không ngủ được, thức khuya cho đến sáng.

Mười một tuổi ,tôi tham gia kì sát hạch.

Người thầy nhìn tôi hỏi"làm được chứ ?"

Tôi gật đầu ,tôi không biết sẽ ra sao? nhưng tôi nhớ mẹ, nhớ mẹ đến muốn phát điên rồi ,tôi phải gặp được mẹ.

Người thầy vỗ tay,cửa mở ,một đứa bé trai năm tuổi trên tay cầm điện thoại rất tự nhiên đi vào ,ông ta lạnh lùng hạ lệnh với tôi"giết nó đi !"đó là bài sát hạch.

Nhìn đứa trẻ không biết gì ? rất tươi tỉnh ngồi chơi game trên điện thoại, tôi hoảng sợ.

"Không~ không~không thể~ "tôi liền lắc đầu "tại sao lại là thằng bé ??"

"Khách hàng yêu cầu "

"Nó chỉ là một đứa bé "tôi quá bức xúc.

"Nhưng ba mẹ nó đã đắc tội khách hàng "ông ta lạnh lùng tuyên bố.

"Tôi làm sao có thể chứ ~?"Tôi đứng không vững nữa rồi ,dẫu biết là sát thủ ,nhưng từ đầu tới cuối ông ta chỉ dạy tôi cách thức giết người lớn ,làm sao lại bắt tôi giết một đứa trẻ vô tội không biết gì ?vì chuyện xích mích của người lớn lại để trẻ con vô tội chịu tội sao ?

"Tôi không thể làm!"một lần nữa tôi từ chối bài sát hạch này.

Người thầy mỉm cười , không ngạc nhiên lắm nói "đó là đề thi của ba con, và ông ta muốn con hoàn thành nó, con không giết nó , người khác cũng sẽ giết ,nhưng đổi lại con mãi mãi không được gặp mẹ con nữa"

Tôi muốn gặp mẹ,tôi muốn gặp mẹ,ý niệm khao khát đã lấp đầy trong tôi ,tôi cầm gậy bóng chày lên , đưa lên cao và chuẩn bị tư thế sẵn sàng,là một sát thủ được chỉ dạy bài bản về những tử huyệt trong cơ thể con người,tôi biết cần phải làm gì ?để chấm dứt một sinh mệnh,một gậy bổ xuống ,hộp sọ nứt đôi ,đứa trẻ chỉ kịp kêu "oé~~~"lên một tiếng ,tắt thở nằm xuống, trong tay vẫn còn nắm chặt chiếc điện thoại với trò chơi chờ đợi bé hoàn thành ,tôi thẫn thờ buông cây gậy xuống .

Người thầy huấn luyện đến kiểm tra hơi thở của đứa bé,ông ta mỉm cười hài lòng.

"làm tốt lắm ,thằng bé đã lên thiên đường,chắc chắn nó cũng không biết tại sao nó được lên đó? "

Có người mở cửa vào ôm xác đứa bé đi ,tôi liền hỏi"các người sẽ trả thằng bé lại cho cha mẹ nó chứ?"

"Con khờ sao? không tìm thấy xác thì chỉ có thể là vụ án mất tích không rõ nguyên nhân,công an sẽ không bao giờ tìm được manh mối mà điều tra những vụ này "

"Các người định làm gì nó???"tôi thẫn thờ hỏi

Bọn họ lại cười vang lên,nụ cười của một lũ ác quỷ đầu trâu mặt ngựa.

"xay nhuyễn làm thức ăn cho cá "

"A !!!!!!!!!!!!!các người ???? ác quỷ!!!!!"
Tôi xúc động thét lớn , chỉ thẳng vào mặt bọn họ mà chửi.

Bọn họ tiếp tục cười,nụ cười của quỷ Atula không cảm xúc "chúc mừng con ,vì con đã chở thành như chúng tôi,bữa cơm hôm nay sẽ là món cá sốt cà~~~~~"

"Không ! không!tôi không ăn!!!!!"tôi tức giận từ chối, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

"Đúng là đứa trẻ ngây thơ ,cuộc sống này cá ăn kiến ,kiến ăn cá ,con còn quá non để hiểu hết"

Đó là bài giảng cuối cùng của ông ta về khóa huấn luyện sát thủ.

Tôi lê thân thể như một cái xác đi gặp mẹ tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro