Chương 18 [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưng nàng bị ép chặt vào cửa bị Phác Trí Nghiên hôn đến khó thở.
Phác Hiếu Mẫn vội vả đẩy người Phác Trí Nghiên ra tách ra một khắc liền hít thật mạnh một ngụm không khí. Phác Trí Nghiên đưa tay đến gần, liền kéo thắc lưng bên người nàng, đưa tay vào trong lập tức kéo y phục trên người Phác Hiếu Mẫn rớt xuống.

"Nghiên...không muốn ở đây, vào giường đi"
Phác Trí Nghiên lập tức bế lấy Phác Hiếu Mẫn đưa đến cạnh giường, liền áp trên người nàng, lúc này phía trên Phác Hiếu Mẫn chỉ còn yếm đỏ có thiêu hoa bách hợp, che đi hai đồi hoa kia.
Phác Trí Nghiên hôn lấy đôi môi nàng, tay cũng không yên phận mà xoa lấy đồi hoa kia, dần dần Phác Trí Nghiên trượt xuống cổ, sau đó là xương quai xanh, nút lấy liên tục để dấu ẩn của mình.
Phác Hiếu Mẫn bên cạnh thở dốc, lâu lâu lại ngâm vài tiếng rên.

Cũng chưa được đến đâu thì toàn thân điều nóng rang, Phác Trí Nghiên vội vả kéo y phục mình vứt ra ngoài, sau đó cở luôn cái yếm của Phác Hiếu Mẫn, lúc này cả hai điều xích lõa.

Phác Trí Nghiên lập tức ngậm lấy nhũ hoa của Phác Hiếu Mẫn, tay cũng không yên phận vuốt ve trên người Phác Hiếu Mẫn.

"A" Phác Hiếu Mẫn bị đau liền kêu thành tiếng.
Phác Hiếu Mẫn nhìn thấy Phác Trí Nghiên vội vả như thế, lập tức ôm lấy đầu Phác Trí Nghiên nâng lên.
"Nghiên...từ từ, tất cả của ta điều là của Nghiên, đừng lo lắng được chứ."

Phác Trí Nghiên cảm thấy động tác mình vội vả đến thế, tay vẫn còn rung, đêm cũng là rất dài đi a.
Phác Trí Nghiên hít một hơi. "Tỷ..ta xin lỗi, ta..."
"Nghiên, gọi ta là gì" Phác Hiếu Mẫn khó chịu nhìn.
"Ách, nương tử, sau này mỗi ngày ta điều gọi nàng như thế."

Phác Trí Nghiên cúi xuống hôn lấy đôi môi anh đào kia nhẹ nhàng triền miên. Phác Hiếu Mẫn chưa kịp phản ứng thì chiếc lưỡi của Phác Trí Nghiên đã quấn lấy lưỡi mình, Phác Hiếu Mẫn vụng về cứ thả lỏng cho Phác Trí Nghiên điều khiển.
Phác Hiếu Mẫn cũng cảm nhận thân thể mình nóng đến cực hạng, thân thể cũng không còn mảnh áo nào không cảm thấy lạnh mà càng ngày càng nóng.

Phác Trí Nghiên trượt xuống đồi hoa lập tức điều chỉnh nhịp độ, nhẹ nhàng liếm lấy, lâu lâu lai cắn đầu nhũ kia, tay bên phải cũng se se lấy đầu nhũ còn lại.
Phác Hiếu Mẫn chịu không nổi liền ngâm vài tiếng.
"A..ư"
Phác Trí Nghiên chơi đùa thỏa thích lập tức bò trường xuống thân dưới Phác Hiếu Mẫn.

Dùng tay đưa lấy hai chân Phác Hiếu Mẫn khoát lên vai mình. Phác Trí Nghiên tỉ mĩ nếm hương vị ngọt ngào giữa hai chân nàng.
Phác Hiếu Mẫn bị Phác Trí Nghiên làm cho hoảng sợ chưa kịp gì thì đã bị Phác Trí Nghiên ngậm lấy nguyệt hoa.
"Ư..nơi đó...Nghiên....ư..không nên..."
Thân thể Phác Hiếu Mẫn lập tức tê dại đi.

Phác Trí Nghiên, cũng không nghe, hoạt động bừa bãi ở nguyệt hoa kia, đầu lưỡi liên tục đưa vào trong nguyệt hoa, hàm răng cắn cắn hạt hồng châu, ngậm nó rồi lại lôi kéo nó.

Phác Hiếu Mẫn cũng không biết gì nữa, miệng liên tục thoát ra những âm thanh người ngoài nghe đến lập tức đỏ mặt đi.

Phác Hiếu Mẫn bên trên cũng không thể chịu nổi nữa, đưa tay nắm lấy đầu Phác Trí Nghiên.
"Nghiên a..ân...không cần....nửa....nhanh...ta muốn ngươi...." Phác Hiếu Mẫn thở dốc nói không thành câu.

Phác Trí Nghiên coi là bị Phác Hiếu câu dẫn đi lập tức đưa mặt lên, liếm lấy môi Phác Hiếu Mẫn, Phác Hiếu Mẫn bị mùi hương của mình đánh trực tiếp vào lập tức mặt đỏ cũng không phải là phiếm hồng như lúc nảy.

Phác Trí Nghiên đưa một ngón tay vào nữa phần để thăm dò, bên ngoài vẫn còn hai ngón tay liên tục cử động, Phác Hiếu Mẫn bị khó chịu hong cứ ưỡn qua lại.

Nhẹ nhàng đưa hẳng một ngón sâu vào trong chạm đến một vết ngăn đột nhiên dừng lại. Phác Trí Nghiên nhìn lại gương mặt đầy mê hoặc kia, Phác Hiếu Mẫn vẫn đang nhắm mắt, hành động Phác Trí Nghiên làm nàng hé mắt, nhìn thấy Phác Trí Nghiên mặt đầy lo sợ nhìn mình.
Phác Hiếu Mẫn buông một tay đang nắm sàn đan ra cầm lấy tay Phác Trí Nghiên vẫn còn để bên trong mình, lập tức kéo vào.
"Nghiên...ta không sao đâu"

Phác Trí Nghiên cúi đầu hôn nhẹ vào trán Phác Hiếu Mẫn, thì thầm bên tai. "Nương tử, ta sẽ thật nhẹ nhàng..."
Phác Trí Nghiên đưa tay đâm thẳng vào trong, vết ngăn của Phác Hiếu Mẫn cũng vì thế cũng là xuyên qua đi.
Phác Trí Nghiên để cho Phác Hiếu Mẫn bấu vào lưng mình đến rỉ máu, để cho Phác Hiếu Mẫn giảm hết đau, cảm thấy Phác Hiếu Mẫn thả lòng một chút, Phác Trí Nghiên gượng dạy nhìn Phác Hiếu Mẫn.
Phác Hiếu Mẫn e thẹn gật đầu cho phép Phác Trí Nghiên tiếp tục, Phác Trí Nghiên bên dưới lập tức cử động, bên trên còn dùng môi chặn lấy môi đang phát tiếng rên kia.
Động tác ngón tay trở nên nhanh gấp, khoái cảm cũng kéo dài tăng thêm gấp bội.

Phác Hiếu Mẫn run rẩy, hô hấp có điểm gấp, cơ thể đã dần đến cực hạn, lập tức xông lên cao triều. Nước hương thủy bên trong cũng cuồn cuộn tuông trào, cũng rất nhiều mồ hôi tiết ra.

Phác Trí Nghiên nhìn thấy Phác Hiếu Mẫn đã đến cao trào, nhẹ nhàng rút tay ra, nhìn thấy sợ tơ dịch sáng ánh như bạc kèm theo màu hồng dính trên ngón tay.
Nhìn lại Phác Hiếu Mẫn mặt đã đỏ gất đi, dùng tay kéo những cọng tóc rối trên gương mặt bị ướt đi của mồ hôi.

Phác Hiếu Mẫn bên dưới thở hổn hển nhìn lại Phác Trí Nghiên, tay đưa lên kéo cổ Phác Trí Nghiên lại gần, tự mình chủ động hôn lấy.

Phác Trí Nghiên cảm thấy Phác Hiếu Mẫn chủ động lập tức liền hương phấn.
Phác Trí Nghiên tiếp tục lần nữa làm cho Phác Hiếu Mẫn động tình.

Phác Hiếu Mẫn cảm thấy mình vừa đạt cao triều còn chưa có được nghỉ ngơi, mệt đến nói không ra hơi, bên dưới vẫn là còn đau đi, lập tức muốn ngăn Phác Trí Nghiên.
"Ân, Nghiên...không cần nữa đã đủ.."

Phác Trí Nghiên nào có ăn một lần là đủ chứ, lập tức nâng người Phác Hiếu Mẫn, hôn lấy ngực nàng.
Phác Hiếu Mẫn đưa tay muốn xô đầu Phác Trí Nghiên trở ra, nhưng lực cũng không còn.
"A...Nghiên....không..muốn..a...Nghiên thật sự, thật sự....mệt...a.ư..."

Gặp thời điểm này giọng nói như vậy làm sao Phác Trí Nghiên có thể dừng lại được, lật Phác Hiếu Mẫn nằm úp xuống, hôn lấy gáy Phác Hiếu Mẫn, dùng lưỡi liếm đến sống lưng.

Một tay nâng cơ thể Phác Hiếu Mẫn, một tay kẹp lấy nụ hoa xinh đẹp kia mạnh mẽ se se, nắn nắn, vân vê.
Phác Hiếu Mẫn bị hành động này thì cũng không thể ngăn cản, cong người lên, đưa mặt về phía trước thở dốc.

Phác Trí Nghiên dần dần đưa tay xuống dưới, từ phía sau đưa tới.

Nguyệt hoa Phác Hiếu Mẫn, một lần nữa cảm nhận được ngón tay Phác Trí Nghiên đã vào trong, Phác Hiếu Mẫn mông cũng không thuận theo bắt đầu uốn éo.

"Nhẹ...nhẹ một chút..a"
"Thật chật..thật hẹp a"
Phác Trí Nghiên khum người xuống ngậm lấy tai Phác Hiếu Mẫn mà liếm lấy, tay liên tục dùng sức ra vào.

Phác Hiếu Mẫn ngước người về phía sau đưa cổ lên, tóc cũng vì thế mà xõa xuống, làm cho Phác Trí Nghiên nhìn thấy, đúng là tuyệt hảo mỹ tranh.

Phác Trí Nghiên nâng cái mông tròn kia, ở sau lưng nàng mãnh liệt di chuyển ngón tay, mỗi một cái liền đâm sâu nhất, đỗi lấy hàng loạt tiếng rên rỉ.

"A.." Phác Hiếu Mẫn cuối cùng cũng kiệt sức nằm sấp xuống giường. Đứa trẻ này thật lá gan càng ngày càng lớn.

---
Thiệt là không muốn viết H đâu, định cái truyện này sẽ trong sáng, nên không có chăm chú về cái H, nên cũng không hay cho lắm, đại loại là viết H nhanh cho qua :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro