Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Em ... em nói đúng, nhưng mà em đang như vậy ... làm việc một mình có ổn không ? ".

Hà Tử Yên mỉm cười, đây là sự quan tâm mà trước đây cô chưa hề được nhân. Đây có phải là cảm giác hạnh phúc khi yêu một người hay không, có thể đối với Du Cảnh Hy niềm hạnh phúc nhỏ nhoi là được nghe cô gọi tên hai chữ " Cảnh Hy " thì đối với Hà Tử Yên cô mà nói thì được một người nào đó thật lòng quan tâm cô thì cô đã mãn nguyện lắm rồi.

" Không sao, có Nghiêm Dự hỗ trợ tôi ".

" Nếu có thư ký Nghiêm thì anh yên tâm rồi, Tử Yên em đừng làm quá sức nhé, anh sẽ lo lắm đó ".

" Được, tôi nghe anh ".

Cúp máy xong mà Du Cảnh Hy liền chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, anh thấy sau khi nghe câu đó của Hà Tử Yên thì cơ thể của anh lạ lắm. Vào đến nhà vệ sinh đóng cửa lại thì lúc này Du Cảnh Hy mới cúi người và thở thì anh phát hiện " chỗ đó " của anh đang chào cờ.

" Sao ... sao lại thế này, không lẽ là vì câu nói vừa nãy của em ấy sao ".

Du Cảnh Hy xấu hổ lấy tay che " chỗ đó " của mình lại.Nhưng chuyện khó khăn hơn là, bây giờ anh không thể như thế mà ra khỏi nhà vệ sinh được, mọi người sẽ nhìn anh với ánh mắt đáng sợ mất. Nói trong sự thất vọng, cuối cùng anh phải quyết định bằng cảnh tự " nhổ cà rốt " cho mình.

Sau khi tự mình " nhổ cà rốt " xong thì Du Cảnh Hy chỉnh trang lại trang phục và rời khỏi phòng vệ sinh, sau đó thần thái bước thong dong lên xe và đi đến trường như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng chuyện này ngoài anh và Tiểu Nha biết thì không ai biết nữa cả.

Sáng nay Tiểu Nha mới thay giấy cho phòng vệ sinh này, nhưng lúc cô đi vào thì thấy hộp giấy đã cạn và dư âm lại một cái mùi không mấy là dễ nghe. Thấy vậy Tiểu Nha liền lắc đầu và cầm bình xịt phòng lên mà khử mùi, sau đó đem mớ " tang chứng " của Du Cảnh Hy đi đổ.

Hôm nay như mọi hôm Du Cảnh Hy đến lớp, nhưng không phải anh nhìn sang lớp của Hà Tử Yên nữa mà là nhìn chầm chầm vào điện thoại, anh lo lắng không biết bên đó Hà Tử Yên thế nào rồi. Sau đó anh quyết định đi một bước đi táo bạo, anh lấy điện thoại ra và lại gọi cho Hà Tử Yên, nhưng may thay lần này vừa gọi thì cô đã bắt máy.

" Chuyện gì thế ? ".

" Em đang làm gì đấy ? ".

" Thì đang làm thôi, giờ này không phải đang là giờ học sao, sao anh lại gọi cho tôi ? ".

" Anh lo cho em đến không tập trung học được, hay là chúng ta cứ để điện thoại như thế này đi, anh muốn nghe nhịp thở của em, có như vậy anh mới yên tâm học được".

Hà Tử Yên lắc đầu bất lực, dù là trăm công nghìn việc nhưng cô cũng không muốn làm cho Du Cảnh Hy buồn, vì anh là người đã quan tâm cô nhất mà, dù là không thích, dù là trẻ con nhưng cô cũng chấp nhận để điện thoại ở chế độ gọi và cho anh " nghe nhịp thở " của cô.

" Được rồi, tôi để vậy, anh trở lại lớp học đi ".

" Cảm ơn Tử Yên ".

Rồi cứ thế mà cuộc gọi kéo dài ba tiếng hơn, đến giờ ăn trưa nhưng không nghe bên Hà Tử Yên có động tĩnh gì là đi ăn cả, anh cũng rất lo lắng, anh muốn lên tiếng nhưng anh nghe bên đầu bên kia tiếng gõ phím dồn dập, chắc là Hà Tử Yên đang rất tập trung mà quên ăn đây mà. Ngồi nghe một lúc nữa thì anh nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó giọng của Nghiêm Dự truyền đến.

" Nhị tiểu thư, ngừng tay ăn trưa đi ".

" À, Nghiêm Dự cảm ơn anh. Anh cứ để đó đi, một lát tôi sẽ ăn ".

Du Cảnh Hy nghe được câu nói đó như kiếm được một cơ hội để lên tiếng, anh liền nói " Tử Yên, trưa rồi ăn đi em, đừng để bụng đói ".

" Công việc cũng sắp xong rồi, một chút nữa thôi ".

Hà Tử Yên đáp lại, cô đang cố tỏ ra rằng mình ổn nhưng thật sự lúc này bụng cô đang rất đau. Ráng thêm một tý một tý nữa đến khi cô không thể chịu nổi nữa, Du Cảnh Hy lúc ấy bỗng thấy lòng mình khang khác, anh liền lên tiếng.

" Tử Yên, em đang thấy thế nào. Em ăn đi, nếu em không ăn sẽ bị hành đó ".

" Được! ".

Nghiêm Dự thấy Hà Tử Yên động tay vào đồ ăn thì gật đầu và đi ra ngoài. Nghiêm Dự này ngoài là một thư ký riêng đa tài ra thì anh cũng có tình cảm với người chị quá cố của Hà Tử Yên, nhưng chỉ là đơn phương vì Hà Tuệ Di đã sớm kết hôn với Hắc Long.

Ở tang lễ của Hà Tuệ Di, anh từng đứng trước di hài của Hà Tuệ Di mà nói rằng anh sẽ dốc toàn tâm, toàn lực cho JYM và anh hứa sẽ thay cô chăm sóc cho người em gái này.

Nhưng xem ra chắc bây giờ không cần anh lo lắng nữa, có một người khác sẽ quan tâm và yêu thương cô hơn, người có thể trở thành gia đình mới của cô. Còn anh, anh đây chỉ làm nhiệm vụ của một người anh trai kim thư ký mà thôi.

" Công Hy việc có nhiều lắm không Tử Yên? ".

" Ừm, không nhiều, nhưng mà lắt nhắt. Anh đã ăn gì chưa, hôm nay đi học thế nào ? ".

Du Cảnh Hy đang đeo tai nghe, còn tay anh thì đang múc từng muỗng soup mà ăn. Nghe thấy câu hỏi quan tâm từ Hà Tử Yên khiến anh lại thêm hưng phấn, húp một hơi hết muỗng soup thì anh liền đáp.

" Anh đang ăn đây, hôm nay em có món gì thế ? ".

" Há cảo ".

" Ngon thế, mở camera anh xem với ".

" Không tiện!".

Đúng rồi chứ sao nữa, bây giờ cô chẳng phải là đang ở công ty hay sao mà Du Cảnh Hy thì lại đang ở phòng ăn của trường, biết bao nhiêu là học sinh đang ở đó nếu mở camera lên thì bí mật của cô sẽ lộ mất.

" Được rồi, em ăn đi cho nóng ".

" Chiều nay về dẫn Yên Nhiên đi chơi, anh đi cùng không?".

" Em đang không khỏe mà đi ra ngoài liệu có ổn không, hay là đợi khi em khỏe hơn rồi mình đi ".

" Yên Nhiên đã lâu không ra ngoài rồi, tôi cũng muốn xả stress sau một ngày dài, nếu anh không đi cũng không sao, mình tôi đưa Yên Nhiên đi là được ".

Tin đồn Hà Tử Yên có con riêng vẫn chưa bị dập tắt đâu, nếu cô một mình đưa Yên Nhiên ra khỏi nhà thì chắc chắn mọi người sẽ đồn ầm lên cho xem, chưa kể đến những người gây phiền phức cho cô nữa, với cái bụng đau như vậy liệu cô có đánh trả lại được bọn người đó không.

Cứ thế mà chuông báo giờ học đã đến, câu chuyện " tối nay đưa Yên Nhiên ra ngoài " vẫn chưa bàn bạc xong. Hà Tử Yên cũng đã giải quyết xong công việc, cô ăn xong phần há cảo thì mệt mỏi tiến vào phòng nghỉ, khóa trái cửa và ngủ một giấc cho đến chiều.

Cứ thế đến chiều, mãi mà Du Cảnh Hy không nghe thấy bên kia có động tĩnh gì nên sinh lo, anh lên tiếng mãi nhưng không thấy Hà Tử Yên hồi đáp. Cuối cùng anh chạy thẳng lên công ty và nhập mật khẩu 0505, cánh cửa dần mở ra nhưng không có Hà Tử Yên ở đó.

" Tử Yên, em đâu rồi? ".

Cho dù Du Cảnh Hy đã la rất lớn, la đến cổ họng đau nhưng Hà Tử Yên cũng không nghe thấy, đơn giản vì chị của cô, người boss quá cố đã trang bị cho văn phòng và phòng nghỉ một lớp cách âm dày đặc.

Bên trong phòng nghỉ, Hà Tử Yên ho lên một tiếng. Rồi sau đó là tiếng đẩy mền gối và tiếng bước chân dồn dập, giây tiếp theo anh nghe một tiếng "bíp" và cánh cửa phòng nghỉ mở ra, Hà Tử Yên cũng lên tiếng.

" Anh làm loạn đủ rồi đó Cảnh Hy, tôi chỉ là ngủ một chút mà anh cũng la làng lên như thế, anh đây là không muốn tôi nghỉ ngơi sao ".

Giây phút anh thấy được Hà Tử Yên vẫn lành lặn, nguyên vẹn thì nước mắt anh trào ra ngoài. Anh trực tiếp chạy đến ôm Hà Tử Yên vào lòng mặc cho cô có quát mắng hay dãy dụa. Du Cảnh Hy lúc đó thậm chí anh còn không hiểu tại sao mình lại làm vậy.

" Anh nói chuyện nhưng không thấy em trả lời, anh lo em xảy ra chuyện gì nên tan học anh liền chạy đến đây ".

Nghe Du Cảnh Hy nói như vậy thì Hà Tử Yên không giãy giụa nữa, cô đứng yên, tay cô chạm vào lòng ngực của anh và cảm nhận được tiếng tim đập rất nhanh cùng với hơi thở dồn dập của anh thì cô mới bất ngờ đáp lại. 

" Cảnh Hy anh ... anh là chạy bộ đến đây sao? ".

" Ừm, là anh chạy đến đây. Em không sao là tốt rồi, là tốt rồi ".

Nói dứt câu thì Du Cảnh Hy ngã xuống đất, anh ngồi bệt xuống đất và thở như một chú cún. Hà Tử Yên cũng theo đà mà ngã xuống theo anh, cô chưa từng thấy a vì mình mà chạy cả mấy cây số chỉ để xem mình có sao không thôi.

" Anh không sao chứ? ".

" Ừm, anh không sao. Chỉ là hơi mệt một chút thôi, em đừng quá lo ".

" Để em đi lấy nước ".

Vừa rồi Hà Tử Yên vừa xưng "em" có phải không, hay chỉ là do cô luống cuống quá nên mới nói như vậy. Nhưng lúc này Hà Tử Yên cũng đang rối rít, cô sợ Du Cảnh Hy lại ngất xỉu ở đây thì cô không biết phải làm thế nào đâu.

" Em vừa xưng em với anh sao Tử Yên? ".

" Có sao? ". Hà Tử Yên đưa khuôn mặt ngây thơ của mình nhìn anh và tỏ ra ngây ngô nói.

" Có mà!".

Cứ thế khung cảnh trong văn phòng trở nên ngượng ngùng một lúc lâu, sau đó thì Hà Tử Yên đứng lên rồi đưa tay kéo Du Cảnh Hy lên rồi cả hai cùng nhau về nhà.

Ngồi trên xe mà cứ ngỡ như đang ở hai thế giới khác nhau vậy đó, không ai nói với ai câu gì khung cảnh ngượng ngùng khi nãy vẫn còn đó, vẫn chưa vơi đi tí nào.

Thượng Hải, Hà Trạch. 

Rồi xe dừng trước Hà Trạch, Tiểu Nha bước ra mở cửa thì Hà Tử Yên cũng bước ra thật nhanh, tránh để Du Cảnh Hy thấy khuôn mặt xấu hổ của mình. Du Cảnh Hy thì xuống xe sau Hà Tử Yên, cũng phần nào nhìn thấy biểu cảm của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro