Lăng Tiêu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Vọng Ngôn nghe nàng ta nói thê thảm khổ sở mặt đầy vẻ bi thương cũng bất giác buồn bã thay nàng. Nhưng vừa cúi xuống, ánh mắt rơi trên đầu người dính máu đỏ y lại không khỏi một phen tim đập chân run. Ngẫm nghĩ giây lát, y đắn đo nói:" Phu nhân có từng nghĩ đến cho dù người tìm được Tô tam công tử y cũng chưa chắc đã chịu giúp ngươi đi cầu xin vị cao nhân kia? "

Lăng Tiêu tỏ vẻ chán nản cười hiu hắn:" Ta đâu phải chưa từng nghĩ đến những điều đại công tử nói. Nhưng hiện nay ngay cả Tô tam công tử đang ở nơi nào ta cũng không biết đến cơ hội mở miệng cầu xin y cũng không có, làm sao nói được chuyện về sau? Hơn nữa, ta và Tô tam công tử có giao hảo lâu năm, hai mươi năm trước có một việc lớn tày trời chính là y giúp ta hoàn thành. Chỉ cần cho ta gặp được y kể ra sự tình cũng chưa chắc Tô tam công tử không chịu giúp ta một lần nữa. Còn việc thành hay bại... Đành xem ý trời mà thôi! "

Tô Vọng Ngôn khẽ gật đầu chậm rãi nói:" Phu nhân nếu ta gặp được Tô tam công tử nên nhắc đến ngươi với y như thế nào? "

Lăng Tiêu mắt lóe sáng không nói lời nào đứng dậy thoăn thoắt bước vào buồn trong. Qua giây lát cầm một cuộn tranh đi ra vẻ mặt đầy mong đợi. Trong nháy mắt nàng ta dường như trẻ ra mười tuổi lại trở về dáng dấp lần đầu tiên đứng ngoài cửa Tô gia.

Nàng ta hai tay đưa cuộn tranh đến trước mặt Tô Vọng Ngôn cả giọng nói cũng không ngăn nỗi run rẩy:" Nếu Tô đại công tử gặp được y thì xin giao bước tranh này cho y cứ nói là bằng hữu cũ Lăng Tiêu gửi y sẽ hiểu rõ. "

"Trên bức tranh đó vẽ gì thế? " Vi Trường Ca rót một chén trà từ trong ấm tràn đầy hứng thú hỏi.

" Là một bức vẽ Hình Thiên múa rìu thuẫn(1)."

(1). Hình Thiên múa rìu thuẫn ( Hình Thiên vũ can thích): là một truyện thuyết thần thoại của người Hán cổ đại. Theo Sơn hải kinh• Hải ngoại tây kinh, Hình Thiên vì tranh đoạt thần vị với Hoàng Đế bị Hoàng Đế chặt mất đầu, chôn ở núi Thường Dương. Nào ngờ Hình Thiên lại dùng hai vú làm đôi mắt dùng rốn làm miệng, cầm rìu thuẫn múa.

Tô Vọng Ngôn vươn tay cướp chén trà trong tay y một hơi uống cạn sau đó cười tít mắt trả lời.

Vi Trường Ca cũng không giận rót một chén nữa đưa cho y hỏi:" Hình Thiên? "

Tô Vọng Ngôn đón lấy chén trà gật đầu vẻ mặt hơi mê hoặc nói:" Trên bức vẻ Hình Thiên đó còn đề một câu thơ: Thường Nga hối trộm bình linh dược, Bể biếc trời xanh những tối dài. "

Vi Trường Ca ngẩn ra nhíu mày nói:" Hình Thiên đứt đầu mà múa rìu thuẫn Thường Nga trộm thuốc chạy trốn lên mặt trăng hai truyền thuyết hoàn toàn không liên quan với nhau này, sao lại lôi vào một chỗ nhỉ? " Lẩm bẩm đọc câu thơ kia hai lần y lắc đầu nói:" Thật kỳ lạ Lăng Tiêu đề một câu thơ như thế trên bức tranh là ý gì? Đệ có từng hỏi nàng không? "

Tô Vọng Ngôn đáp:" Ta đã nhận lời Lăng Tiêu nhất định sẽ tận tay giao bức tranh cho Tô tam công tử lúc ta nhìn thấy bức tranh đó thì đã ở Lạc Dương rồi dù muốn hỏi cũng không có cách nào hỏi được.... "

Im lặng giây lát y khẽ nói:" Hôm ấy sau khi đã đi rất xa ngoảnh đầu lại ta vẫn nhìn thấy nàng đứng ở cửa dõi theo ta. Tuy ta hứa với nàng có chút manh mối nào sẽ thông báo cho nàng ngay nhưng vẫn không yên tâm... Sáng hôm ấy trời rét căm căm nàng một thân một mình cô đơn lẻ loi đứng trên đường núi tuy ta chẳng biết trong lòng nàng có chuyện gì song cũng không kìm nổi cảm thấy buồn bã thay nàng... "

"Tô tam công tử mà nàng nói thật sự chính là Tam thúc của đệ sao? "

" Sau khi về nhà, ta tìm cơ hội kể chuyện này với Tam thúc. Ta bắt đầu kể từ chuyện mười năm trước lần đầu tiên nàng đến Tô gia, cho đến chuyện lần này gặp nàng ở Cẩm Thành. Tam thúc liền bảo ta mở bước tranh ra nói cho thúc ấy biết trên bước tranh vẽ gì. Đến lúc ấy ta mới nhìn thấy bức vẽ Hình Thiên đó và câu thơ kia. Biểu cảm khi ấy của Tam thúc dường như đã hiểu rõ chuyện gì, ta bèn hỏi:" Tam thúc, Lăng phu nhân bảo cháu đưa đến bức tranh và bài thơ này không biết là ý gì? " Tam thúc không trả lời mà hỏi ngược lại ta, sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc, ngũ âm thịnh, trong tam nỗi khổ này của đời người, nỗi khổ nào là khổ nhất. Trong lúc nhất thời ta cũng không biết nên trả lời thế nào chỉ nói:" Mỗi người vừa ra khỏi bụng mẹ, liền luôn ở trong tám nỗi khổ những nỗi niềm khổ sở này chẳng có đều nào không khiến người ta giày vò khó chịu. Nếu nhất định phải nói ra đều nào là khổ nhất có lẽ nên tính là cầu mà không được chăng? "

Vi Trường Ca cười nhàn nhạt tiếp lời:" Cầu mà không được tuy khổ nhưng có lúc cầu được rồi cũng chưa chắc đã là chuyện may mắn. "

Tô Vọng Ngôn thoáng nhìn y, cười nói:" Gịong điệu này của huynh cũng không khác mấy với Tam thúc. Hôm ấy ta trả lời như vậy Tam thúc chỉ mỉm cười bảo:" Đúng thế người sống ở trên đời trăn trở bôn ba phần lớn đều khổ sở vì cầu mà không được nhưng không biết rằng có lúc cầu được rồi lại là một cảnh khổ khác. "

Ta đợi mãi nhưng thúc ấy không nói gì nữa ta không kìm nổi đành hỏi thúc ấy:" Lăng Tiêu bảo trong thiên hạ chỉ có một người đó giúp được nàng ta người nàng ta nói rốt cuộc là ai? " Tam thúc nghe xong vẻ tươi cười bỗng biến mất như thể bị khơi gợi lêm tâm sự gì đó mãi hồi lâu chỉ ngẩn ngơi ngắm trăng sáng trên trời một cách suy mê....

Tô Vọng Ngôn nói đến đây ngừng lại một chút giải thích:" Tuy ta biết Tam thúc không nhìn thấy nhưng mắt thúc ấy rất đẹp ta cứ không kìm được cảm thấy thúc ấy đang ngắm trăng....

Ta đang nhìn thúc ấy đột nhiên thúc lại hỏi ta " Hôm nay là ngày rằm trăng có đẹp không? " Ta giật mình vội đáp:" Đẹp lắm! " Tam thúc liền cười nói:" Gió trong trăng sáng tương tư xa. Có lẽ từ xưa đến nay trăng sáng là vật tương tư chăng? Tuy nhiên, trên đời này có người còn xinh đẹp hơn còn khiến người ta tương tư hơn trăng sáng trên trời... " Ta không rõ vì sao thúc ấy bỗng nói đến chuyện này đang sửng sốt liền nghe thúc ấy nói:" Tên của nàng cũng gọi là Tương Tư. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro