Lăng Tiêu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vi Trường Ca "a" lên một tiếng:" Ta biết rồi! "

Tô Vọng Ngôn nhìn y mỉm cười.

Cả hai đồng thanh nói ra ba chữ:" Nguyệt Tương Tư! "

Nói xong nhìn nhau cười vang.

Tô Vọng Ngôn nói:" Nguyệt Tương Tư là chủ nhân của Nhất Huyễn Ảnh ở Điền Bắc trong giang hồ đều nói nàng thông hiểu các loại kỳ môn dị thuật có thể kết nối âm phủ và dương gian chính là kỳ nữ đệ nhất thiên hạ.
Thậm chí có người bảo nàng còn có khả năng cải tử hoàn sinh! Nghe nói năm xưa Nguyệt Tương Tư không hề lạnh nhạt vô tình giống như bây giờ nhưng sao đó chẳng biết vì nguyên nhân gì mà ghét đời tránh tục ẩn cư trong Nhất Huyễn Cảnh không hỏi chuyện đời.

Lúc đó ta nghe Tam thúc nói tới đây cũng lên tiếng đáp:" A, cháu biết rồi! Người Lăng Tiêu muốn tìm là Nguyệt Tương Tư! " Tuy Tam thúc cười cười nhưng nụ cười đó tịch liêu vô hạn... Thúc nói:" Lăng Tiêu nói không sai ttong thiên hạ người duy nhất giúp được nàng cũng chỉ có Nguyệt Tương Tư. " Ta ngắm sắc mặt thúc ấy do dự hồi lâu mới nhỏ tiếng hỏi:" Tam thúc Tô tam công tử "chọn hết cành sương" mà Lăng phu nhân nói chính là thúc ạ? Thúc ấy nghe ta hỏi chỉ cười nhàn nhạt nói: " Phải hay không đâu có gì quan trọng? Dù sao hiện nay trên đời sớm đã chẳng còn con người tên Tô Ý này rồi. "

Ta không biết nên nói gì cho phải Tam thúc lại quay đầu về phía ta hỏi:" Vọng Ngôn cháu muốn giúp nàng phải không? " Ta đáp:" Vị phu nhân này xem ra cũng là một người đau khổ... " Thúc ấy "ừ" một tiếng cúi đầu suy nghĩ rất lâu nói:" Tính cách của Tương Tư rất mạnh mẽ những năm qua nàng rời xa nơi náo nhiệt sống lẻ loi đơn chiếc chắc hẳn còn canh cánh bên lòng chuyện năm xưa. Hiện giờ vho dù Tô Ý đích thân đến Nhất Huyễn Cảnh cũng không biết nàng có chịu gặp hay không nữa... "

Ta lại hỏi:" Thế thì chuyện này của Lăng Tiêu nên làm sao mới phải? " Thúc ấy nghĩ ngợi đột nhiên nói:" Tầng thứ ba cia kiếm các có một thanh kiếm gãy vốn nên dài hai thước bảy tấc nhưng bị gãy ở chỗ một thước hai tấc trên sống kiếm khắc hai chữ Thu Thủy đó chính là kiếm Thu Thủy mà Tô tam công tử đeo năm xưa nếu cầm kiếm Thu Thủy đi tìm Nguyệt Tương Tư có lẽ sẽ có mấy phần cơ hội. " Nói đến đây lại thở dài:" Chỉ đáng tiếc kiếm các là chốn trọng yếu không được tùy ý xông vào. Sau này nếu ở kiếm các cháu gặp được nó cảm thấy có hứng thú thì ngấm thêm vài lượt cũng không trở ngại gì. "

Vi Trường Ca cười nói:" Tam thúc của đệ nói như vậy há chẳng phải vạch rõ bảo đệ đến kiếm các trộm kiếm sao? "

Tô Vọng Ngôn mỉm cười cúi đầu ngắm thanh Thu Thủy đặt lên đầu gối nói:" Tam thúc biết ta muốn giúp Lăng Tiêu nên mới cố ý nói như vậy. Thúc ấy muốn ta giao Thu Thủy cho Lăng Tiêu tuy thúc ấy không thể đích thân giúp nàng nhưng chỉ cần có thanh kiếm này làm tin Lăng Tiêu cũng có thể xin được Nguyệt Tương Tư giúp đỡ. Nói ra thì từ nhỏ đến lớn bất kể ta muốn thứ gì làm gì chỉ cần Tam thúc biết thì dù thế nào ông cũng giúp ta đạt được tâm nguyện Tam thúc đôia với ta thực sự rất tốt, rất tốt... "

Vi Trường Ca khẽ gật đầu sực nhớ đến mấy người ở ngoài Cẩm Thành kia hỏi:" Không biết mấy người mà đệ nhìn thấy ngoài Cẩm Thành đêm đó rốt cuộc lai lịch như thế nào? "

Tô Vọng Ngôn ngần ngừ nói:" Mấy người đó cử chỉ ngôn ngử đều rất cổ quái nghe họ xưng hô với nhau gọi là "Vong thế cô nương", "tiên sinh nhà họ Vương" gì đó, không phải là xưng hô của người bình thường. Ta cứ cảm thấy mấy người đó... tựa hồ không giống con người lại có đôi chút giống như là thứ yêu tinh quỷ quái. "

Vi Trường Ca bất giác cười thốt lên:" Hả? "

Tô Vọng Ngôn liếc y nói:" Đêm hôm đó người thanh niên kia bừa bước vào rừng liền có một mùi hương. Lúc ấy ta cảm thấy mùi hương rất quen thuộc nhưng nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc là mùi hương gì. Thế nhưng sau đó ở chỗ Lăng Tiêu ta lại ngửi được mùi hương ấy. "

" Ồ? Là mùi hương gì? "

" Hương trúc. "

"Hương trúc? " Vi Trường Ca nhướng mày hỏi:" Ý đệ là? "

"Lúc ta và Lăng Tiêu nói chuyện từng để ý thấy ngoài cửa sổ có trồng một bụi trúc. " Tô Vọng Ngôn ngừng lại thoáng lộ vẻ do dự hiếm thấy rồi mới nói tiếp:" Nàng nọ gọi người thanh niên này là "tiêm sinh nhà họ Vương... "

Vi Trường Ca đâm đâm nhìn y hồi lâu trầm ngâm nói:" Tấn thư(1) ghi chép rằng Vương Huy Chi(2) bình sinh yêu trúc từng tạm ở nhờ trong gian nhà trống của người ta bèn sai trồng trúc có người hỏi lí do, Huy Chi chỉ ngâm vịnh trỏ vào cây trúc nói: Làm sao có thể một ngày thiếu huynh này được? - Đệ muốn nói " tiên sinh nhà họ Vương" chính là " huynh này? "

(1). Tấn thư: là một sách trong 24 sách lịch sử Trung Quốc (Nhị thập tứ sử) do Phòng Huyền Linh và Lý Diên Thọ phụng mệnh vua Đường Thái Tông biên soạn vào năm 648 kể về các sự kiện bắt đầu từ Tư Mã Ý thời Tam quốc đến khi Lưu Dụ phế Tấn Cung Đế lập nhà Lưu Tống năm 420.
(2). Vương Huy Chi: nhà thư pháp thời Đông Tấn con trai thứ năm của Vương Huy Chi.

Tô Vọng Ngôn nhìn y mà không đáp.

Vi Trường Ca ngẫm nghĩ hỏi:" Vậy, "Vong Thế cô nương" kia là thứ gì? "

Tô Vọng Ngôn hỏi ngược lại:" Một chén quên đời, Bảy bát sinh gió, huynh bảo là gì? "

Vi Trường Ca cúi đầu ngó nghiêng trên bàn gượng cười nói:" Đệ đừng bảo ta, "Vong Thế cô nương " kia là một chén trà. "

Nào ngờ Tô Vọng Ngôn gật đầu thật.

Vi Trường Ca sừng sờ nhất thời quên cả nói chuyện.

Liền nghe Tô Vọng Ngôn nghiêm túc nói:" Dù không phải là trà có lẽ cũng là thứ đại khái như chén trà, bát trà, ấm trà, cây trà... "

Vi Trường Ca nghe y nói đến đây cuối cùng không kìm nổi cười lớn:" Tiên sinh nhà họ Vương, Vong Thế cô nương, một người là trúc, một người là trà quả thật là một sự phối hợp tuyệt diệu! "

Tô Vọng Ngôn sa sầm sắc mặt sẵng giọng:" Có gì buồn cười chứ? Người có tinh phách vật có linh hồn từ xưa đến nay có rất nhiều trường hợp gỗ đá, vật chết biến hóa thành yêu quái, có gì kỳ lạ lắm đâu? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro