Lăng Tiêu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vi Trường Ca không để tâm vẫn cười nói:" Có đều một chén trà cũng vó thể trở thành yêu quái không khỏi quá vô căn cứ. Nói như vậy, Thạch huynh thích chơi cờ kia chẵng lẽ là một chiếc bàn cờ bằng đá sao? "

Tô Vọng Ngôn lạnh lùng cười khẩy, cũng không nói vẻ mặt khinh khỉnh.

Vi Trường Ca sực nghĩ đến một chuyện khẽ "a" một tiếng hỏi:" Đệ tìm được vị Tam Nương mà họ nói rồi chứ?"

Tô Vọng Ngôn vẫn không đáp.

Vi Trường Ca len lén ngó y, tự nói với mình:" Không à? Kỳ lạ thật đấy! Người ta đã nói nơi chốn rõ ràng mà lại không đi tra xét cho ra nhẽ, thực sự không giống tính cách của Tô đại công tử cho lắm. "

Tô Vọng Ngôn không kìm được phì cười.

Vi Trường Ca cười phụ họa :" Được rồi, được rồi mau nói cho ta biết đi! Tam Nương kia rốt cuộc là người nào? "

Tô Vọng Ngôn ngưng cười nghiêm mặt nói:" Người chết. "

Vi Trường Ca thoáng sững sờ.

Tô Vọng Ngôn kể:" Hôm ấy, ta từ chỗ Lăng Tiêu ra liền chuẩn bị gấp gáp về Lạc Dương nhưng sự việc quả thật quá đỗi ly kỳ giống như ngày hè ngủ trưa nằm mơ một giấc, tỉnh dậy không phân rõ thật giả. Ta nghĩ đi nghĩ lại lúc thì cảm thấy đó là thật, lúc thì lại nghi ngờ là đang nằm mơ nghĩ mãi không sao lí giải được do đó quay ngược trở lại.

Ta tìm một vòng ở gần đó quả nhiên đúng như lờ Lăng Tiêu, trong vòng mấy dặm đều không có nhà ai khác. Lại hỏi thăm ở lân cận, cũng không ai từng gặp kẻ có bộ dạng tương tự ba người kia. Ta không tìm được mấy người đó, đành nghĩ cách khác. May mà ta còn nhớ đêm ấy tiên sinh nhà họ Vương kia nói mình không nhớ đường, Vong Thế cô nương liền trả lời y, nhà Tam Nương qua khỏi đình Hồi Mâu ở ngã rẻ đầu tiên quẹo trái, trước cửa có ba gốc lều. Đình Hồi Mâu này lại có thật thế là ta bèn căn cứ nơi chốn nàng nọ nói tìm đến tận cửa. "

Y ngừng lại lạnh nhạt nói:" Nơi ấy là một bã tha ma hoang vắng. Có một ngôi mộ trơ trọi đằng trước trồng ba cây lễu chủ nhân là một kỹ nữ tên Chu Tam Nương. "

Vi Trường Ca bất giác há hốc miệng nhưng không nói gì hồi lâu mói gõ nhẹ mặt bàn chau mày nói:" Ta cứ cảm thấy có chút không đúng... Có khi nào là ai đó cố tình giả làm yêu mai quỷ quái giăng sẵn thòng lọng muốn dụ đệ mắc câu? "

Tô Vọng Ngôn gật đầu nói :" Thoạt đầu ta cũng hơi hoài nghi sự việc quá trùng hợp cứ cảm thấy trong lòng không chắc chắn. Nhưng tiến triển về sau thực sự không giống như vậy. "

Y vừa nhớ lại vừa chậm rãi kể:" Lúc ta đến đó chỉ nhìn thấy một vùng mộ hoang không người trông nom. Tìm nữa ngày mới thấy ba gốc liễu ở chân dốc. Bên cạnh quả nhiên có một nấm mộ nhìn ra được đã lâu năm rồi, bờ đất sau mộ đã sạt lỡ phân nữa trên mộ phủ đầy cỏ dại, tựa hồ lâu ngày chẳng ai hương khói. Nhưng trên mộ không còn bia mộ cũng không có ký hiệu không nhìn ra là mộ của ai.

Ta hỏi thăm khắp xung quanh Cẩm Thành mọi người đều nói nơi đó gọi là dốc Diêm Vương toàn chôn những khách qua đường nghèo khó chán chường chết ở nơi đất khách quê người nếu không là phường ăn mày, kỹ nữ. Nhưng mỗi khi hỏi đến người được chôn dưới ba gốc lều kia là ai thì chẳng ai trả lời được. Ta nghĩ hỏi nữa cũng không có kết quả liền chuẩn bị ở thêm một đêm tại Cẩm Thành sáng hôm sau sẽ trở về Lạc Dương.

Không ngờ, trong quán rượu ta lại chạm trán đám " tài tử danh sĩ" đã gặp ở hội thơ ngắm hoa kia, họ lôi kéo ta cùng uống rượu. Giữa tiệc mọi người khoác lác trời nam biển bắc, dần dà bèn nói chuyện văn nhã phong lưu của mỗi người. Trong đó có một người muôn vàn cảm khái nhắc đến một cuộc gặp gỡ ở Cẩm Thành ba mươi năm trước nói là năm xưa y gĩư chức tham mưu ở tướng phủ trong thời gian đó có giao hảo với một cô nương ở trốn thanh lâu cả hai có rất nhiều lời thề ước trước hoa dưới trăng. Sau đó y lên kinh mưu cầu chức quan bất dĩ bỏ lại nàng ta, ba năm sau trở về ngờ đâu giai nhân đã hương tan ngọc nát. "

Tô Vọng Ngôn nói đến đây tốc độ chậm hẳn lại:" Người đó bảo y không ngờ sau khi từ giã lại thành vĩnh biệt đau lòng vô cùng bèn trồng ba cây liễu ở trước mộ nàng để gửi gắm nỗi niềm thương nhớ. "

Vi Trường Ca nhướng mày không nói gì.

Tô Vọng Ngôn tiếp tục nói:" Ta nghe đến đây, nghĩ đến ba gốc liễu trước mộ Tam Nương liền thuận miệng hỏi y nàng ấy phải chăng được chôn ở dốc Diêm Vương. Y hỏi ngược lại ta:" Dốc Diêm Vương là chỗ nào? Ta chỉ biết đó là một bãi tha ma ở ngoại thành gọi là đình Hồi Mâu." Cái tên dốc Diêm Vương này mới được đặt mấy năm gần đây lúc trước nơi đó chỉ gọi là đình Hồi Mâu nhiều năm rồi y không đến Cẩm Thành do đoa không biết đình Hồi Mâu đã đổi tên thành dốc Diêm Vương. Ta bèn lập tức hỏi y nàng ấy tên gì tuy y hơi lấu làm lạ nhưng vẫn trả lời ta nàng tên là Chu Y Y người khác đều gọi nàng là Chu Tam Nương! "

" Lời nói phiến diện không đủ làm bằng cứ. Đệ đã kiểm tra chưa? "










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro