Lăng Tiêu (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ thương tiếc lướt qua trong mắt Tô Vọng Ngôn:" Ta đã kiểm tra ba mươi năm trước giáo phường Cẩm Thành đúng là từng có một vị Chu tam nương tử. Chu tam nương tên Y Y từng là ca kỹ nổi danh một thời ở Cẩm Thành Chu Y Y phải lòng một kẻ sĩ lúc tiếng tăm lẫy lừng nhất thì đóng cửa không tiếp khách còn dốc tất cả số tiền tích góp được để giúp người kia lên kinh xin chức quan lại gửi về một lá thư cắt đứt quan hệ . Chu Y Y nghèo túng bệnh hoạn lại thêm tức giận chẳng bao lâu thì qua đời. Tất cả tiền để dành của nàng dei đã đưa cho người kia sau đó chết thậm chí không mua nỗi một cổ quan tài. Mấy tỷ muội ở giáo phường niệm tình xưa góp tiền mời một đạo sĩ cho nàng một manh chiếu rách chôn cất qua loa ở dốc Diêm Vương ngoại thành.

Ta còn tìm được một lão nhân chuyên chơi đàn là chỗ quen biết với Chu Y Y. Theo lời lão, ba năm sau khi Chu Y Y mất, kẻ sĩ kia phạm tội bị bãi quan lại trở về Cẩm Thành. Chu tam nương tử lúc còn sống hào sảng hiếu khách cũng có chút danh hiệp nghĩa có hơn hai mươi thiếu niên đường phố từng chịu ơn nàng quyết tâm trả thù cho nàng trói kẻ sĩ kia giải đến trước mộ Tam nương, muốn giết chết hắn để tế mộ. Kẻ sĩ kia sợ đến lăn lê vãi cả ra quần gào khóc trước mộ Chu Y Y suốt một ngày vừa làm thơ vừa viết văn tế còn trồng ba gốc lều thề thốt suốt đời không thành thân nữa lúc đó mới được thả về. Ông lão chơi đàn ấy nói sau này lão từng đến cúng viếng Chu Y Y vài lần ba cây liễu kia đều lớn lên vươn cao từ xa có thể nhìn thấy. "

Kể một mạch xong, y nhìn Vi Trường Ca.

Vi Trường Ca nín lặng giây lát mới nói:" Một người bảo là hồng nhan bạc mệnh công tử đa tình, một người nói là cô nương si tâm gặp kẻ bội bạc. Ai có thể ngờ, hai câu chuyện này lại kể về cùng một sự việc. "

" Trượng nghĩa thường là phường đồ tể, Phụ lòng hay ở đám thư sinh. " Tô Vọng Ngôn cười nhạt:" Câu chuyện này do "danh sĩ" kia kể ra đương nhiên là khác hẳn. Ta vốn nghi ngờ tất cả những chuyện này đều là cái bẫy do Lăng Tiêu sắp đặt nhưng hôm đó nếu ta không nhất thời hứng thú quay về Cẩm Thành há chẳng phải không gặp được "danh sĩ" kia? Vậy thì sự sắp xếp của nàng ta há chẳng phải xôi hỏng bỏng không ư? "

Vi Trường Ca chỉ mỉm cười ngẩng đầu nói:" Mà thôi, sự vật bên ngoài trời đất ta biết nó tồn tại nhưng không bàn về nó. Cho dù thật sự có yêu tinh quỷ quái cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta! " Y cười cười, rồi lại nói tiếp:" Nhưng ta không hiểu trên bước vẽ Hình Thiên đó đề một câu:" Thường Nga hối trộm bình linh dược" là có ý gì? "

Tô Vọng Ngôn khẽ gật đầu tức thì than rằng:" Ta đang nghĩ không biết Lăng Tiêu rốt cuộc có oan khuất gì vì sao khắp thiên hạ chỉ có Nguyệt Tương Tư giúp được nàng? Còn cái đầu kia nữa rốt cuộc chuyện là thế nào? "

Nghĩ đến tình cảnh lúc đó trong lòng y không khỏi hơi run lên chỉ thấy luồng hơn lạnh cảm nhận được khi ấy lại một lần nữa lặng lẽ lan ra trong lòng bất giác đưa tay nâng chén nhấp một ngụm trà.

Vi Trường Ca khoanh hai tay trước ngực trầm ngâm nói:" Lăng Tiêu này cí chút cổ quái. "

Rồi y ra dấu tay ngăn Tô Vọng Ngôn lên tiếng nói tiếp:" Từ đầu đến cuối, nàng chỉ nói có thù sâu tựa biển đau đớn tâm can nhưng lại không chịu nói ra rốt cuộc là oan gì thù gì. Nếu chồng nàng ta bị người hãm hại thì chỉ cần giết kẻ thù trả thù là được rồi, trong giang hồ có biết bao kẻ nhận tiền để trừ tai giải nạn cho người, cũng có biết bao hiệp khách giúp kẻ yếu nhược chống lại cường bạo vì sao nhất định phải cầu xin Nguyệt Tương Tư kia? "

Vi Trường Ca nhấn mạnh nói:" Còn đầu người kia nữa. Vùng Mân (1), Chiết (2) xác thực có hương liệu và phương thuốc bí truyền chống rữa nát, Tương Nam (3) xưa nay cũng có chuyện đuổi xác (4). Nhưng đuổi xác chỉ giới hạn trong đất Tương, đi xuống đó một chuyến hành trình dài nhất không quá một, hai tháng còn về những hương liệu hay phương thuốc bí truyền kia chẳng qua chỉ duy trì cho thi thể không bị hư hỏng dăm ba năm trong môi trường hoàn toàn khép kín. Nhưng nếu Lăng Tiêu không nói dối chồng nàng ta đã qua đời hai mươi năm rồi một người đã chết hai mươi năm trước đến nay cái đầu vẫn sinh động như còn sống thực sự khiến người thường không tưởng tượng nổi! Kỳ dị như thế mà nàng ta chỉ nói là "quan khuất quá đỗi, tinh hồn không tan." chắc chắn có ý lấp liếm có điểm không thể cho ai biết. "

(1) Mân: Tên gọi khác của tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc

(2) Chiết: tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc

(3) Tương: tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

(4) Đuổi xác: là một Pháp thuật trong truyền thuyết có thể thúc đẩy thi thể đi lại phổ biến ở tỉnh Hồ Nam - Trung Quốc, dùng để đưa di thể của người bản địa chết nơi đất khách trở về quê nhà.

Y uống một nguộm trà rồi chắc như đinh đóng cột:" Ta cứ cảm thấy vị Lăng phu nhân này nhất định có vấn đề. "

Tô Vọng Ngôn ngay người nói:" Tuy huynh nói không sai nhưng trong lòng mỗi người đều có bí mật đều có những chuyện không muốn nói ra hoặc cũng có thể là thật sự không thể nói. "

Vi Trường Ca không tranh luận với hắn cười bảo:" Bất kể ra sao chúng ta đến Cẩm Thành giao kiếm Thu Thủy tận tay Lăng Tiêu chuyện này xem như xong rồi. Ồ, hiện gìơ chúng ta không về Lạc Dương được cũng không thể về Thiên Hạ Bảo vậy thì tìm một nơi sống qua mùa đông rồi trở về nhé! Khi thời tiết ấm áp con người thường dễ nói chuyện hơn nói không chừng cha đệ chỉ phạt đệ quỳ trước mặt tổ tông ba ngày là hết chuyện. "

Tô Vọng Ngôn ngẩng ngơ cúi đầu cười khẽ tựa vào thành xe uể oải nhắm mắt.

Bên ngoài, cành khô cổ thụ bị tuyết đọng đè cong dần bị bỏ lại phía sau trong tiếng vụt roi giòn giã xe ngựa phóng nhanh về hướng Cẩm Thành ngày đông.

"...Vi Trường Ca. "

" Gì cơ? "

"Nếu huynh từng thấy dáng vẻ đau lòng của nàng ta chắc chắn cũng..."

Không biết qua bao lâu lời nói ngậm ngùi của Tô Vọng Ngôn rì rầm vang lên rồi lại mất hút trong tiếng thở dài gần như không nghe thấy.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro