Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Mình nên làm gì đây?'

Thật phức tạp. Tôi vừa tìm ra lý do khiến Agrita cứ liên tục chết đi, nhưng nó lại không làm tâm trạng tôi khá lên chút nào mà thậm chí còn tồi tệ hơn.

'Nếu dự đoán của mình đúng thì chẳng còn cách nào cả.'

Cách duy nhất để giải quyết vấn đề này là đưa Shin Ahri, người đang sống trong cơ thể Agrita, an toàn trở về thế giới cũ.

Nhưng bằng cách nào?

'Khoan. Nếu Ahri trở về, liệu Agrita thật có quay lại không?'

Tôi hiểu tình hình hiện tại, tuy nhiên, tôi không biết câu trả lời. Suy nghĩ này khiến tôi nhíu mày.

Thậm chí sau khi biết chuyện gì đang xảy ra, tôi vẫn cảm giác như đang bị mắc kẹt trong mê cung.

'Không, điều này tốt hơn nhiều so với khi không biết gì..."

Ngay lúc đó, Agrita vẫy tay trước mặt tôi.

"Chị ơi..."

"...?"

"Có hồ nước nào ở đây không? Dù gì nó cũng là một khu vườn."

Agrita hỏi khi cô ấy khẽ nhấc chiếc váy lên, để lộ ra đôi chân của mình.

"Khoảnh khắc em phát hiện ra chị là người Hàn Quốc, mặc dù chỉ là kiếp trước, nhưng em đã phấn khích đến nỗi quên mang giày..."

Chân của Agrita dính đầy bùn và cỏ. Nghĩ lại, đôi giày lúc nãy cô ấy cởi ra vẫn nằm trên mặt cỏ.

"Em nên xỏ giày lại, nhưng không phải khi chân bẩn như thế này. Em nên đi rửa chúng. Vậy hồ ở đâu thế chị?"

"Có lẽ là trong kia..."

Hồ nước mới được xây chưa được bao lâu.

Vì vậy, theo phản xạ, tôi chỉ tay về hướng có cái hồ. Và rồi khi nhận ra, tôi vội vàng ngăn cô ấy lại.

"Khoan đã!" Tôi hoảng sợ gọi, nhưng Agrita quá nhanh. Tôi rất ngạc nhiên vì cô ấy đã đi quá xa nên tôi bắt đầu chạy theo cổ.

"Chờ một chút, Ahri!"

"Hả?"

Tôi đã bỏ qua mọi hình thức và tại thời điểm này, tôi không thực sự quan tâm chúng.

Tôi có thể nghe thấy tiếng cô ấy trả lời từ xa.

Ý tôi là, cô ấy đã đến đó khi nào? Cổ nhanh hơn vì đi chân trần?

"Quay lại đi! Nguy hiểm!" Tôi hét lên trong khi đuổi theo cô ấy.

"Cái gì? Hồ nước này nguy hiểm á?"

"Ít nhất là đối với em!"

Có điều gì không đe dọa đến tính mạng của Agrita lúc này không?

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy bất ngờ bị kiến ​​cắn khi đang đi chân trần? Một số loài kiến ​​có chứa nọc độc.

A, chắc chắn tôi đã mất trí khi nói cho cô ấy biết cái hồ ở đâu.

"Ồ, em chỉ đi rửa chân thôi mà." Agrita đáp lại với một giọng bình tĩnh và ôn hòa.

"Chị sẽ đi lấy cho em một ít nước để rửa chân, vì vậy hãy quay lại đi..."

"Em cũng biết bơi... Kyaa!"

Tiếng nước bắn lên tung tóe!

'Con mẹ nó!'

Tôi cực kỳ muốn chửi thề. Tôi chạy nhanh nhất có thể, nhưng đã quá muộn.

Tôi không thể bắt kịp Agrita đang rơi xuống và cuối cùng hít một ngụm khí.

Cái ao không thực sự sâu, nhưng nó sâu hơn chiều cao trung bình của một người.

Agrita bắt đầu giãy giụa.

Và như tôi đã nói trước đó, mọi thứ đều được coi là nguy hiểm đối với Agrita hiện tại.

Tôi nghiến răng, cởi giày rồi nhảy xuống hồ.

Vì tôi cũng biết bơi nên tôi lao vào mà không suy nghĩ, đinh ninh rằng mình sẽ cứu được Agrita.

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng mình đã phạm một chút sai lầm.

"Pfft, pffpft!"

"Agrita, guah, ở yên đó..."

"Mpfpft!"

Đáng lẽ tôi phải cứu cô ấy khỏi chết đuối. Tuy nhiên, Agrita, người nói rằng cô ấy có thể bơi, đang giãy giụa, cố gắng nổi lên.

Thay vì kéo cô ấy lên khỏi mặt nước, tôi đang sắp chết đuối cùng cổ.

"Agri, pfpft!"

Nước ngập vào miệng tôi khi tôi cố gọi Agrita.

Tầm nhìn của tôi mờ đi do nước.

Ah, thật điên rồ. Đúng là điên thật.

Vào lúc này, tôi mới sực nhớ ra ai đó đã nói: 'Khi bạn muốn cứu một người chết đuối, hãy đợi cho đến khi họ kiệt sức rồi mới nhảy vào.'

'Chết tiệt...'

Dần dần, cơ thể tôi bắt đầu mất sức.

Niềm tự tin chắc chắn cứu được Agrita lúc đầu của tôi bắt đầu mất dần đi.

Tôi nên đợi trước khi nhảy xuống. Không, tôi nên sử dụng viên bi thay vì nhảy.

Sự hối hận và vô số lời nguyền rủa quay cuồng trong đầu tôi.

Ngay sau đó tôi cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của mình và kéo tôi lên ngay lập tức.

"...!"

Tôi được lên khỏi mặt nước và đặt xuống bãi cỏ.

Tôi ho dữ dội và nước tôi uống vào cũng bị ho ra ngoài.

Ngực tôi phập phồng nhiều lần khi tôi cố gắng lấy lại hơi thở của mình.

Tôi gần như không thể nhìn thấy người đó với tầm nhìn mơ hồ của mình.

'Ash?'

Tôi có thể nhìn thấy màu vàng kim trong mắt hắn.

Tôi đang tưởng tượng ư? Khuôn mặt quen thuộc trước mắt với biểu cảm đầy giận dữ.

Sau đó, tôi nhận ra rằng mình là người duy nhất được cứu lên.

Tôi vẫn còn hụt hơi và mắt lờ mờ, nhưng bằng cách nào đó tôi đã cố nói ra được.

"Agrita... Cứu..."

Tôi giơ ngón tay chỉ về phía hồ nước.

Liệu hắn có hiểu những gì tôi đang cố gắng nói không? Và trong khi tôi băn khoăn về điều đó, Ash rút kiếm ra mà không nói một lời.

Thanh kiếm?

Chờ đã, hắn ta đang định làm gì vậy?

'Em làm gì...'

Những lời tôi muốn nói lại không thể thốt ra được.

Do tôi đã uống quá nhiều nước? Hay tôi đã dành quá nhiều sức lực để cố gắng sống sót?

Tôi đột nhiên cảm thấy thế giới quay cuồng.

Ash, với một thanh kiếm trong tay, nhảy xuống hồ. Đó là điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi bất tỉnh.

***

"...!"

Tôi nhanh chóng bật dậy. Ngồi dậy và nhìn xung quanh.

Căn phòng tối om. Tôi duỗi tay ra để cảm nhận xung quanh cho đến khi quen với bóng tối.

Tôi có thể cảm nhận được tấm nệm êm ái và tấm chăn bằng tay.

'Cái giường.'

Tôi không mặc một chiếc váy ướt đẫm, bẩn thỉu. Thay vào đó, tôi mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, thoải mái.

Một khi có thể nắm bắt được tình hình, tôi đã tự hỏi bản thân.

'Agrita thì sao?'

Tôi cảm thấy bất an khi nghĩ đến nó.

Cảnh cuối cùng mà tôi chứng kiến ​​là cực kỳ thái quá. Ash tháo vỏ kiếm và...

"Phù."

Tôi nín thở.

Ngoài tôi ra còn có người khác trong phòng.

Đôi mắt của tôi đã ít nhiều điều chỉnh được bóng tối. Tôi nhìn quanh phòng, chỉ để phát hiện ra một người đang ngồi bên cạnh giường.

Tôi chớp mắt một lần nữa. Tầm nhìn của tôi, vốn chưa hoàn toàn thích nghi với bóng tối, ngày càng trở nên rõ ràng hơn theo từng giây trôi qua.

Cuối cùng, tôi có thể nhìn thấy người đang ngồi ở đó.

"... Ash?"

Tôi gọi hắn, nhưng hắn ta không trả lời lại.

Với đôi mắt trong như pha lê và chiếc mũi sắc lẹm, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là Ash.

Ash không di chuyển một chút nào và tiếp tục ngồi yên.

Sau đó, hắn đột nhiên cử động, đưa tay lên và đặt lên trán tôi. Hắn lại đẩy tôi xuống giường.

"...?"

Khi đã nằm xuống, tôi quay đầu lại đối mặt với Ash.

Tôi định hỏi hắn ta làm gì ở đó, nhưng một lần nữa, hắn lại đè trán tôi xuống giường.

"Ngủ nữa đi." Ash nói.

Bàn tay to và ấm áp của hắn nhẹ nhàng trượt xuống mắt tôi như thể hắn thực sự đang cố đưa tôi vào giấc ngủ.

Tầm nhìn của tôi, vừa mới làm quen với bóng tối, chỉ có thể không nhìn thấy gì một lần nữa.

"Ash."

"..."

"... Agrita đâu?" Tôi hỏi mà không cố gỡ đôi tay đang che mắt của hắn ra.

Tôi tò mò về tình trạng của Agrita. Thậm chí còn hơn thế sau khi chứng kiến ​​cảnh tượng như vậy trước khi bất tỉnh.

Tôi nghe thấy giọng của Ash sau vài giây im lặng.

"Nếu đó là điều chị thực sự muốn làm, em sẽ không quan tâm nó là gì."

"...?"

"Chị có thể tự do làm bất cứ điều gì chị thích."

"..."

"Tuy nhiên, lần này..."

Hắn do dự một chút trước khi tiếp tục.

"Nó làm em tức điên lên." Hắn nói với giọng điệu trầm và sâu lắng.

Đó là khi tôi chợt nghĩ rằng có lẽ, lý do thực sự hắn che mắt tôi không phải để tôi ngủ lại, mà là không để tôi nhìn thấy mặt hắn lúc này.

'Ra là không phải mình tưởng tượng.'

Ash thực sự tức giận khi hắn cứu tôi khỏi ao. Nó không chỉ là một ảo ảnh.

Tôi do dự một lúc trước khi cố gắng nói.

"Xin lỗi."

Tôi không ngu ngốc đến mức không hiểu tại sao Ash lại tức giận.

Tôi đã khiến hắn lo lắng. Tôi biết.

Chỉ là, tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong lồng ngực.

Tôi là chị gái của hắn, một người mà hắn đã tức giận vì lo lắng...

'Nhưng mình cũng không phải là chị gái ruột của em ấy - người sẽ chết dưới chính bàn tay của em trai mình.'

Trái tim tôi trùng xuống vì suy nghĩ.

Ash im lặng sau khi nghe lời xin lỗi của tôi. Tôi cũng không nói được một lời nào sau đó.

Tôi lập tức hiểu rằng sẽ không có câu trả lời nào nếu hỏi về Agrita ngay bây giờ.

'Ừ, ngủ thôi. Mình sẽ thức dậy sau đó... Xác nhận nó vào buổi sáng. '

Và sau một thời gian dài đã trôi qua...

Ash cuối cùng cũng nhấc tay khỏi mắt tôi và rời khỏi phòng.

Tôi không nhận thấy hắn làm gì vì tôi đã ngủ.

***

Mắt tôi tự động mở ra.

Tôi quay đầu kiểm tra bên cạnh giường. Nó trống rỗng.

'Chỉ là một giấc mơ thôi sao?'

Tôi nhớ mình đã nói chuyện với Ash.

Nhưng tôi không biết liệu nó có thực sự xảy ra hay chỉ là một giấc mơ.

Có lẽ tôi chỉ bối rối vì bóng tối và lúc đó chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi ngừng suy nghĩ và ngồi dậy.

Bên ngoài trời đã sáng. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng có vẻ trời đã sáng.

'... Agrita.'

Tôi lại nhớ đến Agrita. Chuyện gì đã xảy ra thế?

Tôi muốn kiểm tra điều đó trước, vì vậy tôi đã tung chăn ra.

Và đột nhiên.

"Chị ơi!"

Cánh cửa bật mở và một người trông như búp bê chạy vào.

Sau đó tôi mới nhận ra rằng người đó chính là Agrita.

"Agrita... Ahri?"

"Tiểu thư!"

"Người tỉnh rồi."

Nhiều người lần lượt xuất hiện. Đó là Bessie và y sĩ.

"Người cảm thấy thế nào?" Y sĩ hỏi, chỉnh lại kính khi đi về phía tôi.

Tôi đưa tay ra để anh ta kiểm tra mạch của tôi.

"Ta ổn..." Tôi ngây ra, trả lời.

"Chị ơi, sụt sịt, em thực sự đã rất sợ."

Agrita lẩm bẩm với vùi mặt vào ngực tôi. Tôi nhìn cô ấy ôm mình và nghĩ.

'Cô ấy còn sống.'

Agrita còn sống.

Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của một người đang sống từ cô gái mỏng manh, mảnh khảnh này.

'Ash có cứu cô ấy không?'

Thế thì thanh kiếm để làm gì?

Tôi không hiểu.

Agrita ngẩng đầu khỏi ngực tôi trong khi tôi vắt óc tìm kiếm câu trả lời.

"Chị ơi, cái hồ đó... Nó bị nguyền rủa à?"

"Hả?"

"Đáng lẽ em nên nghe lời chị khi chị nói nguy hiểm. Em ước mình đã biết nó là loại hồ nào."

"Cô ấy nói rằng chân cổ đã bị chuột rút ngay khi ngã xuống ao. Đó là lý do tại sao cô ấy cố gắng nổi lên mặt nước bằng cách vùng vẫy, nhưng có thứ gì đó đã giữ chặt mắt cá chân của cổ. Nhưng nó chỉ là tảo."

"Em thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro