Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đặt bút xuống và lướt tay qua mặt.

'Không được, lạc quan lên nào.'

Tôi vỗ vỗ đôi má của mình.

Đầu tiên, người duy nhất tôi có thể dựa vào là Agrita.

Không có cô ấy, tôi sẽ phải đương đầu với cái chết không thể tránh khỏi hoặc chết khi cố gắng bỏ trốn.

Tôi không còn sự lựa chọn nào khác.

'Nhưng nó không hoàn toàn là vô vọng.'

 Cuối cùng thì Ash vẫn có thể dễ dàng cứu Agrita khỏi chết đuối.

Không chỉ thế, hắn đã ra vườn giống hệt như tiểu thuyết đã viết.

Mặc dù hắn không  yêu Agrita từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vẫn còn cơ hội.

'Đúng vậy. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.'

Tôi lấy tờ giấy và giấu trong ngăn kéo rồi đứng dậy.

Sự tình không hề tốt đẹp nhưng viết nó ra vẫn có tác dụng. Dù sao đi nữa, tôi cuối cùng cũng sắp xếp được suy nghĩ một cách trật tự và rõ ràng trong đầu.

Tôi củng cố quyết tâm của mình.

'Vào cuối ngày, chỉ có một thứ bây giờ mình có thể làm được.'

Tôi nhớ rằng mình đã nói với ai đó sẽ gặp nhau ở phòng ăn hôm nay.

Tôi định rời phòng và gọi Bessie, nhưng trước đó, tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Tiểu thư, người đã rửa ráy xong chưa? Nếu xong rồi thì đến giờ người dùng bữa rồi ạ."

"Bessie."

Đúng lúc lắm. Tôi đang chuẩn bị gọi cô ấy vì lý do đó.

Tôi ngay lập tức mở cửa ra.

"Ừm, ta cũng đang định vậy."

"Người muốn em mang đồ ăn lên phòng để dùng bữa thoải mái hơn không?"

"Không cần." Tôi lắc đầu.

"Chuẩn bị phòng ăn. Ta nghe nói tiểu thư Grace cũng chưa dùng bữa. Ta sẽ ăn cùng cô ấy, chỉ hai người bọn ta thôi."

"Ôi trời."

Bessie khẳng định sẽ làm theo lời tôi nói rồi dò hỏi tôi.

Cô ấy dường như đang nghĩ về việc làm sao tiểu thư Grace và tôi lại trở nên thân thiết và cổ tự biên tự diễn rằng chắc chắn là từ khi tôi nhảy xuống nước để cứu cô ấy.

Tôi vờ như không thấy chứ 'tò mò' hiện rõ trên khuôn mặt cổ.

***

Tôi cần phải nói chuyện với Agrita một chút, và khi dùng bữa với cô ấy là thời điểm hoàn hảo.

'Việc mình có thể làm lúc này và cần phải làm...'

Tôi lặp lại dòng suy nghĩ đó vô số lần trước khi bước xuống cầu thang.

'Là giúp Agrita sống bằng mọi giá.'

Tôi cần cô ấy. Đó là lý do duy nhất vì sao Agrita cần phải sống.

Dù Agrita hiện tại không phải Agrita thật hay thậm chí tương lai sẽ trở nên tối tăm và mịt mù, miễn cô ấy còn sống thì vẫn còn hy vọng. Cô ấy là niềm tin duy nhất của tôi, vậy nên cổ phải sống sót.

'Để kế hoạch thành công, Agrita phải biết về tình hình hiện tại của cô ấy.'

Agrita đi ra hồ, không để ý đến lời của tôi khi tôi bảo cô ấy dừng lại. Đó chỉ là bởi vì cô ấy chưa hề biết gì. Có nằm mơ cổ cũng chưa bao giờ tưởng tượng rằng nó có thể nguy hiểm đến thế.

Liệu điều tương tự sẽ xảy ra bao nhiêu lần nữa trong tương lai?

Ít nhất tôi phải cho Agrita biết để cô ấy có thể ngăn mình gặp nguy hiểm bằng chính sức lực của mình.

Đó là bước đầu tiên để cứu Agrita.

'Vấn đề là, mình phải nói với cô ấy như thế nào để cổ tin...?'

Làm sao tôi có thể thuyết phục cô ấy rằng cổ đã chết ba lần và sống sót ở lần thứ tư?

Tôi tiếp tục suy nghĩ khi tôi bước đi.

"Chị ơi!"

"Ahri."

Cô ấy vừa mới được hộ tống đến phòng. Ngay khi Ahri nhìn thấy tôi từ bên dưới, cô ấy vui vẻ vẫy tay chào tôi.

Tôi phát hiện ra người quản gia đứng bên cạnh cô ấy, với biểu hiện vô cảm.

Đúng vậy, ông ấy là kiểu người rất nghiêm khắc và nhạy cảm về những điều này.

"Tiểu thư Grace, thứ lỗi cho tôi, nhưng cách cư xử và nghi thức cơ bản trong hành động của một quý tộc là..."

"Ông nói gì?"

Ơn trời, quản gia ơi. Suốt thời gian qua, tôi đã nghĩ ông ấy chỉ đối xử với mình tôi như vậy, nhưng hóa ra, với những người khác, ổng cũng không khác gì. Agrita là khách, phải không?

Tôi định đi giúp Agrita khỏi lời mắng mỏ của người quản gia, tuy nhiên, tôi chùn bước và dừng lại.

Chờ đã, cái gì vậy?

"Ôi trời, sao lại có ong vào đây?"

Tôi có thể cảm thấy sự hoảng sợ đang dâng lên trong mình. Mắt tôi tình cờ bắt gặp một con ong đang vo ve trên không trung.

"Chao ôi, thứ nhỏ bé này lại bay vào rồi."

Việc ong vô tình vào dinh thự không phải là chuyện hiếm. Rốt cuộc thì ong cũng ở khắp mọi nơi trong vườn.

Bằng chứng là, những người làm chỉ thở dài ngạc nhiên và tiếp tục đuổi đàn ong một cách điềm tĩnh như chuyện thường ngày.

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt và hét lên.

"Bắt nó!"

"Dạ?"

"Tiểu thư?"

"Ngươi không thể để nó trốn thoát được!"

Còn gì bằng ngoài cách dùng tay không để bắt ong?

Tôi lùng sục khắp nơi để tìm bất cứ thứ gì đó hữu ích và khóc trong tuyệt vọng.

"Đó là một con ong độc!"

"Hả?"

Một số người có vẻ bị sốc trước tuyên bố của tôi.

Tôi biết nó nghe có vẻ khó tin. Nhưng hãy tin tôi, tôi biết.

"...!"

Một cái gì đó lóe lên trong không khí. Và khoảnh khắc tiếp theo, con ong tình cờ bay đến cổ Agrita đã bị chém đôi.

Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

"Thật may, thần không đến quá muộn."

"..."

"Đã lâu rồi nhỉ, thưa tiểu thư. Thần là Hiệp sĩ Davery từ một gia tộc trung thành, thần đã đến nơi vào đêm qua và được lệnh làm vệ sĩ cho tiểu thư mà không được rời xa nửa bước."

"..."

"Đáng lẽ thần nên đến sớm hơn, tuy nhiên, hình như thần đã ngủ quên... Haha. Xin hãy giữ bí mật điều này với ngài Công tước. À, nhưng con ong đó là gì? Có vẻ như tình hình rất tồi tệ nên tôi nghĩ mình phải bắt được nó."

"Ngài Davery!"

Tôi gọi tên anh ta trong niềm vui sướng.

Davery Sach.

Với những lọn tóc vàng ngắn để lộ trán và cổ, cùng vóc dáng cao lớn của anh ấy, tất cả chứng minh rằng anh ta thực sự là người được coi là một trong những hiệp sĩ được tín nhiệm nhất trong dinh thự.

Một hiệp sĩ do Ash tự tay chọn và anh ta nổi tiếng là người nghe theo mọi mệnh lệnh của Ash và sẽ thi hành chúng mà không hề thất bại. Anh ta đã được gửi đến một trong những vùng đất của chúng tôi để kiểm tra vào năm ngoái.

Anh ta dường như đã hoàn thành công việc của mình và trở về cách đây không lâu.

Những người làm khác chết sững vì sốc bắt đầu chào đón anh ta nhanh chóng.

"Davery, tôi không biết là ngài đã về rồi."

"Tôi đã nghe ngóng được về tin này và cuối cùng tôi được chào đón anh hôm nay."

"Davery, có vẻ như ngài vẫn còn trong thời kỳ đỉnh cao nhỉ. Tôi nghe nói ngài có thể cắt bất cứ thứ gì, ngay cả những thứ không thể cắt được. Ngài thậm chí đã hạ gục được con ong nhỏ bé đó chỉ với một cú vung tay. "

"Nhưng nó thực sự là một con ong độc à?" Có người hỏi.

Davery trợn tròn mắt kinh ngạc trước câu nói 'con ong độc'.

Ngay khi anh ấy lặp lại để hỏi thêm, "Thứ lỗi? Anh vừa mới nói 'ong độc'?", một người làm khác chạy đến với người y sĩ.

"Haaa, Haaa, trời ạ, ong độc gì vậy?"

"Đây, y sĩ. Mặc dù nó đã chết rồi."

Các y sĩ không bắt buộc phải biết mọi thứ về côn trùng, tuy nhiên, biệt danh đặc biệt của vị y sĩ này lại là 'Bậc thầy côn trùng'.

Người y sĩ này biết tất cả mọi loại côn trùng miễn là chúng có 6 chân trở xuống.

Y sĩ kiểm tra kỹ lưỡng con ong đã chết một lúc. Không lâu sau, anh ta nghiêm mặt ngẩng đầu lên.

"Con này từ đâu ra vậy?"

"Nó có độc không?"

"Có. Một loại cực kỳ độc. Mặc dù hiện đang là mùa thu, nhưng loài ong này rất hiếm thấy..."

Y sĩ nhìn quanh liếc nhìn những người đang hiện diện.

"Nếu chẳng may ai đó bị nó đốt, thì sẽ không thể cứu được người đó. Có ai ở đây bị chích không? Mọi người đều ổn, đúng không? "

"À, vâng. Không ai bị đốt bởi nó."

Mặc dù mọi người đều biết không ai bị nó đốt, nhưng vẫn có hai ba cặp mắt hướng về Agrita.

Cô ấy không bị đốt, nhưng đó thực sự sát sao.

Agrita nấc lên.

"Nghĩ lại thì nó thực sự có độc."

"Tiểu thư, làm sao người biết được thế?"

"Bằng cách nào? Tôi thậm chí không thể phân biệt được sự khác biệt mặc dù vừa biết nó có độc."

"Nếu không có tiểu thư và ngài Davery, mọi thứ đã trở nên tồi tệ."

Một vài người làm nhìn tôi với vẻ ái ngại. Tất nhiên, tôi không thể quan tâm hơn đến ánh mắt của họ lúc này.

Tôi đối mặt với Agrita, người vẫn đang nấc cụt và tôi quyết định gọi cô ấy.

"Agrita."

"..."

"Chúng ta cần nói chuyện."

***

Agrita vẫn còn trong tình trạng sốc.

Điều đó hoàn toàn có thể hiểu được. Ai mà không nếu họ suýt bị ong đốt và sau đó nhận ra rằng vết đốt của nó gây chết người.

Hơn nữa, cô ấy còn vừa suýt chết vì đuối nước.

Nhưng với tôi, đây lại là một cơ hội.

'Nếu bây giờ mình nói ra, cô ấy sẽ dễ dàng tin mình hơn. '

Cô ấy đã đứng trước cửa tử không phải một lần mà là hai lần trong một thời gian ngắn. Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy rằng chắc chắn có điều gì đó không đúng về nó.

Lời nói của tôi sẽ thuyết phục hơn nhiều so với trước đây.

Cả hai chúng tôi di chuyển đến phòng ăn.

Tôi không muốn ăn bất cứ thứ gì, nhưng vì chúng tôi đang tìm một nơi thích hợp để thảo luận, chúng tôi đã đi đến phòng ăn.

Agrita vẫn không cất nên lời, rất có thể là do bị sốc. Vì vậy, thay vào đó, Davery đã nói khi hộ tống chúng tôi.

"Không ngờ nó lại là một con ong độc như vậy. Nếu mọi người không để ý kỹ, họ cũng sẽ bị lừa. Dù thần có nhìn như thế nào thì cũng chỉ thấy nó giống một con ong bình thường."

"..."

"Nếu lần sau nếu nhìn thấy ong, thần sẽ giết nó ngay lập tức. Thật đáng sợ."

Tôi thực sự không để ý lắm đến những gì anh ta nói, nhưng một câu hỏi chợt hiện lên trong đầu tôi.

Đợi chút. Anh ta định theo dõi chúng tôi đến khi nào?

"Ngài Davery."

"Vâng, thưa tiểu thư."

"Ta có chuyện cần thảo luận với tiểu thư Grace một lúc. Trong lúc đó, liệu ngài có phiền đứng ngoài cửa cho ta không? "

Chúng tôi sẽ đến phòng ăn nhanh thôi. Nếu anh ta đi cùng, mọi thứ thực sự sẽ trở nên tồi tệ.

Tuy nhiên, Davery lắc đầu không do dự.

"Thần không thể."

"..."

"Như ta đã nói trước đó, ta có một việc quan trọng muốn bàn với tiểu thư Grace. "

"Nếu bất kỳ vấn đề nào bị rò rỉ ra ngoài, tiểu thư có thể kết liễu cuộc đời thần như ý muốn của người."

Tôi đã quên mất. Davery không phải là kiểu người linh hoạt.

Không, anh ấy thực sự linh hoạt hơn bất kỳ ai. Chỉ là khi nhận được lệnh của Ash, anh ta mới thực sự trở nên cứng nhắc.

'Tên fan cuồng của Ash này.'

Tôi bị mắc kẹt trong một tình huống bất ngờ.

"Đó không phải là điều khiến ta lo lắng. Nghĩ rằng ai đó có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta khiến ta cảm thấy không thoải mái."

"Thần sẽ bịt tai lại."

"Ngài vẫn có thể nghe thấy ngay cả khi làm thế."

Không có lời nào được đáp trả. Hah, nhìn anh chàng này đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro