Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Dù sao thì, thực sự là thế à?'

Một thành viên của Dark Streets. Tôi không nhầm chứ?

Thật thú vị khi nghĩ rằng thứ tôi chỉ đọc sơ qua về nó lại là công cụ giao tiếp quan trọng đến vậy. Nhưng dòng suy nghĩ đó cũng khiến bên trong tôi lạnh đi.

Đây mới là lý do tại sao tôi không thể chạy trốn một cách tùy tiện.

Người ta đồn đại rằng không có một ngóc ngách nào trên Đế quốc là không có dấu chân của Dark Streets.

Tôi có thể dễ dàng bị tóm ngay khi mới lên đường nếu không chuẩn bị một kế hoạch kĩ càng.

Họ cũng có thể dễ dàng giết tôi khi bị bắt.

'Mình rất cần Agrita.'

Tôi đã nhận ra một lần nữa, cô ấy rất quan trọng đối với tôi. Tôi nghe Ash ra yêu cầu phụ với người phía bên kia.

Hắn sai họ tìm tên trộm ví của một tiểu thư quý tộc với mái tóc đỏ và bộ đầm xanh lục.

Hơ, làm sao có thể tìm được ai đó chỉ với ngần ấy thông tin được?

Ash quay người lại và nhìn tôi sau khi cúp máy.

"Chị."

"Hả, sao?"

"Chúng ta đi thôi."

"Đi đâu?"

"Tháp đồng hồ. Ta đến đây để xem nó mà. Chúng ta sẽ tìm thấy tên cướp sớm thôi, chị đừng quá lo lắng."

Ash bảo tôi quên chuyện đó đi và chú ý vào buổi đi chơi.

Ừ. Được. Tôi gật đầu trong vô thức nhưng suy nghĩ thì hoàn toàn trái ngược.

Tôi thật ra lo lắng về một thứ khác hơn là tên cướp. 

'Đó thực sự là một thành viên của Dark Streets?'

Thực sự là những người có thể xóa sổ hoàn toàn cả một khu vực chỉ trong một ngày nếu muốn?

So với việc này thì trộm cắp không là gì cả.

Chiếc vị bị lấy mất của tôi nữa.

'Tình huống này là sao đây?'

Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Chắc hẳn là do tôi đã dành quá nhiều năng lượng để nghĩ về Dark Streets nhưng tôi muốn được về nhà ngay lập tức sau khi tham quan tháp đồng hồ.

Tôi cần phải bỏ trốn vào tối nay, và tôi không thể làm thế nếu thể chất và tinh thần mệt mỏi.

Phải nhanh nhanh trở về và tiết kiệm sức lực thôi.

Chúng tôi nhanh chóng đến quảng trưởng bởi cảm giác khẩn trương cứ cuốn lấy tôi.

Ngay khi tôi đặt chân đến khu vực ngoài trời, tôi mới nhận ra.

'Đúng rồi, phải cẩn thận xem xét phương hướng.'

Chúng tôi có thể bắt gặp Agrita nếu cứ đi quanh quảng trường như vậy.

Tôi vừa mới xoay gót giày chuyển hướng thì đã nghe thấy dụng cụ giao tiếp phản hổi.

[Chủ nhân.]

Ánh mắt của tôi rơi vào túi quần của Ash.

Giọng nói nghe thật quen thuộc ngay cả khi tôi mới chỉ nghe qua một lần.

Ash dừng chân.

"Báo cáo tình hình đi."

[Thần đã tìm thấy hắn.]

Sao cơ? Họ thực sự đã tìm thấy tên cướp?

"Hắn là ai?"

[Đó là một tên trộm đường phố với thân hình như trẻ con. Thần không biết liệu là do bệnh tật hay di truyền nhưng hắn đã lợi dụng khuyết điểm của mình để lấy trộm đồ trong túi của người khác từ bên dưới.]

"Thảo nào chúng ta không thể nhìn thấy hắn."

Ash tặc lưỡi, còn tôi mặt đầy ngưỡng mộ trước hành động nhanh chóng của các thành viên Dark Streets.

Nếu chỉ nói 'tìm đi' mà không có chút thông tin nào thì liệu bạn có làm được thế không?

Tôi đang tự hỏi nếu nó giống như năng lực của băng đảng tội phạm, thì Ash đã nói.

 "Vị trí?"

[Ngài có thấy ngôi nhà mái đỏ hướng 3 giờ không? Hắn ta trốn dưới đó.]

"Phiền phức."

Ash ngay lập tức phát hiện điều gì đó khi quay đầu lại.

Tôi cũng nhận ra khi nhìn theo ánh mắt hắn.

Ồ, thật sự rất nhỏ con. 

Tôi liếc nhìn tên cướp hớn hở tung đồng xu vàng lên.

Hắn định làm gì với tiền của tôi?

Ash bắt đầu tiến về phía tên cướp. Biểu hiện của hắn như đang suy nghĩ xem mình sẽ làm gì một khi tóm được tên cướp.

A, chờ đã. Liệu Ash sẽ giết hắn không? Có vẻ hơi quá.

Có cách nào để thả anh ta đi sau khi lấy lại ví không đây?

Ngay sau đó, tên kẻ cắp kia đã chú ý đến chúng tôi và chạy đi.

Nhưng anh ta nhanh chóng bị bắt kịp. Chà, tôi và Ash có thể dễ dàng chỉ ra anh ta từ khoảng cách xa.

Ash định đuổi theo tên cướp, nhưng hắn lại ngừng.

Ừ, chắc hẳn là vì tôi. Ash không thể chạy nếu có tôi bên cạnh.

Hắn nói với thiết bị liên lạc.

"Hướng mà tên cướp đang đến?"

[Trung tâm quảng trường.]

Một câu trả lời gần như ngay lập tức. Ở điểm này, không phải nó là hệ thống ARS sao?

Mà khoan, anh ta vừa nói tên cướp sẽ đi đâu ấy nhỉ?

"Tại sao hắn ta lại chạy về hướng đó mà không phải ra khỏi nơi này?"

[Có vẻ như băng đảng của hắn ta ở đó. Hắn có thể đã chuẩn bị cho tình huống bị phát hiện và lập kế hoạch chuyển các món hàng đánh cắp được đi và bỏ trốn.]

Khóe môi Ash co giật. Chắc chắn hắn đang nghĩ rằng hành động của tên cướp thật ngu xuẩn.

Và tôi ngập trong lo lắng, sống lưng lạnh buốt.

"Ash..."

"Loại bỏ hết."

[Tuân lệnh.]

Tôi định gọi Ash bởi dự cảm không lành nhưng Ash đã nhanh hơn một bước.

Người bên kia đồng ý mà không chút do dự với mệnh lệnh ngắn gọn của Ash.

Chỉ vài phút sau.

Đoàng!!!

Tôi nghe thấy tiếng va chạm lớn. Nó đủ để làm cho cả mặt đất rung chuyển.

Tôi có thể chỉ ra chính xác tiếng nổ đến từ đâu.

Nếu không, tôi sẽ là một con ngu.

"...Ách."

"Cái... gì thế?!"

Tôi nhìn thấy mọi người hoảng loạn chạy về mọi hướng và cả những người ngã xuống đất mặc dù họ ở rất xa.

Và tôi có thể nhìn thấy đám cháy một cách rõ ràng hơn.

Ngọn lửa cháy lớn đến nỗi ngay lập tức thiêu rụi cả một tòa nhà nhỏ.

Nó đến từ trung tâm hội trường.

Tôi há hốc miệng như một phản xạ không điều kiện.

Tôi nói mà không suy nghĩ.

"Tên khốn điên rồ!"

Giọng nói tôi rất rõ ràng ngay cả trong đám đông hỗn loạn, ồn ào.

Ash chầm chậm nhìn về phía tôi như thể đã nghe được điều đó.

'Để phòng hờ' chắc chắn là những từ ngữ đẹp đẽ và lộng lẫy nhất thế giới này.

Bởi vì câu nói này mà tôi đã đem thêm một viên bi nữa.

Tôi ném và đập vỡ viên bi ngay khi nhận ra những lời mình đã thốt ra.

***

'Mình đã sai ở đâu ư?'

Tôi nghĩ về nó khi đang thu mình trong góc phòng.

'Việc mình đã chửi Ash là thằng khốn điên rồ sau khi mất trí?'

Và phải sử dụng một viên bi cho điều đó?

Không. Kể cả không phải thế, tôi vẫn cần quay trở về một ngày trước.

Agrita đã chết một lần nữa.

Đúng vậy, nữ chính lại chết thêm một lần nữa. 

Tôi nhớ rằng có một đám cháy lớn đập vào mắt mình.

Tôi không biết tại sao người Ash ra lệnh lại có thể tạo ra một vụ nổ nghiêm trọng ngay ở trung tâm quảng trường.

Bọn họ là cấp dưới luôn đi theo chủ nhân. Chắc chắn họ điên rồi.

Vấn đề là, à thì mặc dù có rất nhiều vấn đề, nhưng việc lớn nhất là hội tình nguyện phân phát cơm miễn phí tại trung tâm quảng trường.

Agrita đã tốt bụng đưa cơm cho mọi người ở đó.

Nhưng lại có một vụ nổ lớn.

Câu hỏi đây. Chuyện gì đã xảy ra với Agrita?

'Cô ấy hẳn là đã chết.'

Nếu cô ấy có thể sống sót sau vụ nổ ngay bênh cạnh mình, cô ấy đã không dễ dàng chết đi trong vụ tháp đồng hồ sập.

Nữ chính đã chết hai lần. Tôi hoàn toàn không hiểu nổi.

"Ahhhhh."

Tiếng động phát ra giữa hai tay đang ôm mặt của tôi.

Bên cạnh là chiếc gối tả tơi do sự hành hạ không ngừng đến từ tôi.

Thời điểm tôi trở lại là khi Bessie đưa tôi khăn choàng và đi khỏi căn phòng.

Ngay khi biết mình ở trong phòng một mình, tôi bắt đầu hành hạ chiếc gối như một người phụ nữ điên.

Không có cách nào để loại bỏ cảm giác bất công, buồn bã, bối rối, vô dụng và các cảm xúc tiêu cực khác.

'Tại sao?!'

Tôi đấm chiếc gối đã đến giới hạn của bạo hành một lần nữa.

'Tại sao lại thành ra như vậy?'

Tôi nghĩ lại ngày đó cố gắng suy nghĩ và sửa lại nó.

Tôi tò mò rằng mình đã làm sai điều gì khiến mọi việc ra nông nỗi này.

Nhưng càng nghĩ, tôi lại càng uất ức.

'Là lỗi của mình khi mang ví ra ngoài?! Hả?! Không, là lỗi của tên cướp cơ mà.'

Tôi lại đánh chiếc gối.

'Tạo ra một vụ nổ chỉ vì một tên cướp và băng đảng của anh ta là do tên ác ma đó và thuộc hạ của hắn!'

Tôi đánh chiếc gối mạnh hơn.

"Haaa..."

Tôi thở dài bởi hành động vô ích của mình. Tôi nên yêu cầu một chiếc gối mới trước khi đi ngủ.

'Cái gì đây, thật sự.'

Càng nghĩ, càng ngạc nhiên. Cái chết của Agrita luôn là kết quả của sự trùng hợp.

Nếu cô ấy không ở đó khi tháp đồng hồ bị phá hủy, nếu cô ấy không ở trung tâm quảng trường nơi mà tên cướp và băng đảng của hắn đang ẩn nấp, cô ấy đã sóng sót chỉ cần trong một nơi khác.

Tôi chấp nhận lần đầu tiên bởi Ash chính là một tên điên rồ chết tiệt, nhưng bây giờ đã là lần thứ ba, tôi bắt đầu thấy nôn nao và nghi ngờ.

Đến thời điểm này thì không phải có linh hồn ác quỷ nào đó bám lấy Agrita ư?

"Một con quỷ tên Ash, có lẽ..."

Tôi lầm bầm và nằm xuống giường. Sau đó, tôi bắt đầu lăn lội trong tâm trạng tuyệt vọng.

"Bi của mình!"

Sự biến mất của viên bi khiến trái tim tôi đau nhói.

Tôi sẽ khóc ra máu nếu mất thêm một viên nữa.

Tôi đã tưởng tượng ra một con đường đầy hoa khi mới thành công lấy được những viên bi này.

Tôi không nghĩ rằng mình đã sử dụng hết hai viên trong thời điểm này.

Không đời nào tôi nghĩ đến nó.

Cảm giác như tuổi thọ của tôi bị rút ngắn mỗi lần làm vỡ viên bi.

Tôi biết viên bi sẽ không trở lại dù tôi có hối hận đến đâu. Nó không thể tái tạo ngay cả khi tôi nổi giận về việc lãng phí nó thế nào.

Dù biết cơ sự đã dành, tôi vẫn không thể ngừng đá chân mình trong hối hận.

'Hãy... nghĩ đến việc làm tốt của mình thôi.'

Tôi nằm dài ra giường sau khi dùng hết sức bình sinh. Tôi phải nghĩ tích cực lên.

Có rất nhiều người chết ngoài Agrita.

Cái chết của Agrita không phải được sắp đặt, tất cả bọn họ đều thiệt mạng một cách không ngờ và bất công.

Đây là việc tốt khi đã sử dụng viên bi để ngăn chặn những cái chết này. Đúng vậy, đây là lí do chính đáng để dùng viên bi.

'Vấn đề là không có việc nào sẽ xảy ra nếu không có Ash nhưng... không. Tôi sẽ bị vướng trong vòng lặp vô tận nếu cứ nghĩ về nó theo cách đó. Dừng lại thôi.'

Tôi hít thở sâu và vực bản thân dậy.

Tôi đã chịu đựng đủ rồi.

Hiện tại và tương lai quan trọng hơn quá khứ điên rồ và kinh dị nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro