Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Lần này mình sẽ vượt qua ngày mai an toàn. Bằng bất cứ giá nào.'

Tôi biến lời nói đó thành quyết tâm của mình. Nó đã ghi sâu vào đầu tôi hơn bao giờ hết.

Tình huống hiện tại khiến sự bướng bỉnh nhom nhém bên trong tôi.

Tôi đảm bảo sẽ không có tai nạn nào vào ngày mai bằng chính cảm giác bất công đối với toàn bộ tình huống này.

Tôi sẽ ngắm tháp đồng hồ trong thời gian cực kì ngắn.

Tôi sẽ chỉ xem sơ qua rồi về nhà mà không bất kì sự rủi ro nào.

Nhất định!

***

Liệu cách giải quyết của tôi có tác dụng không đây?

Lần này tôi không mang theo ví khi ra ngoài với Ash. Không chỉ mỗi ví, tôi cũng không đem thêm thứ gì cả, chỉ đơn giản đi tay không.

Vì thế tôi sẽ không thể đánh rơi hay bị trộm mất ngay từ đầu.

Kể cả khi tôi đi, tôi không dành sự chú ý cho bất cứ cái gì quanh mình cả.

Cửa hàng? Không, cảm ơn. Kẹp tóc? Bỏ đi. Một lần phân tâm là quá đủ rồi.

Tôi cũng bịa một cái cớ rằng mình muốn ngắm cảnh, nên chúng tôi đã đi từ cổng vào đến rìa ngoài quảng trường. Tháp đồng nằm ở phía bắc của quảng trường.

Và nếu cứ đi như thế, không bao lâu nữa sẽ tới...

'Tháp đồng hồ.'

Chúng tôi đã đến đích.

"Ta lên chứ?"

Ash dẫn tôi vào bên trong tháp.

Sẽ ý nghĩa nếu chúng tôi đi lên cầu thang và nghe tiếng chuống reo trên đỉnh thay vì chỉ nhìn từ bên ngoài.

Tôi đứng sững sờ một lúc và bị Ash kéo lên cầu thang trước khi kịp phản ứng.

Lối đi khá hẹp nên chúng tôi đã nắm tay thay vì khoác cánh tay.

 Tim tôi đập loạn xạ. Trong vài giây thôi, tôi cảm thấy không chân thực chút nào.

Ta đã đến tháp đồng hồ? Dễ dàng thế này thôi? 

Mà không có tai nạn nào trên đường?

Ding-

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng chuông. Tiếng chuông rõ ràng khiến tôi nhận ra tình cảnh này hoàn toàn có thật.

Tôi đứng trên đỉnh tòa tháp bên cạnh Ash.

Khung cảnh rộng mở qua cánh cửa sổ và tiếng chuông văng vẳng bên tai khiến tôi nhận ra mình đang ở đâu.

'Mình thật sự đã nhìn thấy nó.'

Tôi ra ngoài để tham quan tháp đồng hồ, và thật sự đã hoàn thành nó.

Có nghĩa là chúng tôi xong rồi. Mục đích đã được lấp đầy. Chuyến đi chơi của chúng tôi kết thúc.

Nó nên như thế này ngay từ đầu. Mặc dù điều này rất đỗi bình thương, nhưng chuyện mà tôi phải trải qua trước khi quay ngược một ngày lệch lạc và khó tin đến nỗi giây phút giản đơn này trông như một giấc mơ vậy.

Tôi hỏi Ash để phòng hờ.

"... Chúng ta về nhé?"

"Chị muốn về nhà sao?"

"Ừm, vì chúng ta đã ngắm tháp đồng hồ rồi mà."

"Được thôi. Nếu chị muốn."

Ash gật đầu.

Đôi vai tôi như được trút bỏ mọi áp lực và căng thẳng khi nhận được câu trả lời rõ ràng.

Tôi có nên nói mình cảm thấy cực kì kiệt sức không nhỉ? Hay đại loại vậy.

'Lẽ ra ngay từ đầu nó phải thế này.'

Tôi đã quyết tâm quên đi quá khứ và vượt qua nó, nhưng tôi không thể ngừng nghĩ rằng thật không công bằng khi chuyện này lại kết thúc như vậy.

Viên bi tôi phải làm vỡ dường như hiện ra trước mắt tôi như những tên ngốc vô gia cư.

'Nó thật dễ dàng và đơn giản...'

Tại sao trước đây mọi thứ lại thành ra như thế.

Tôi cảm thấy bất công đến mức mũi tôi bắt đầu ngứa ngáy. Chỉ vài giây sau, nước mắt rơi xuống gò má tôi.

Nước mắt chảy xuống không ngừng khiên tôi không thể kiểm soát được.

"Chị?"

Tôi có thể nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Ash.

Ash có vẻ khá bối rối vì tôi đột nhiên bật khóc.

Tôi có thể hiểu tại sao. Tôi cũng bất ngờ.

"Tại sao chị khóc?"

Thật khó để trả lời vì cổ họng tôi nghẹn ngào. Tôi gần như không thể thốt ra câu nào.

"Chỉ là..."

Ash như đang nín thở và chờ đợi lời nói tiếp theo của tôi.

Không, không còn cách nào. Nó không phải điều gì nghiêm trọng.

"Chỉ là thật tốt khi được nhìn thấy tháp đồng hồ..."

Điều này đúng một nửa. Nước mắt tôi kìm nén cảm giác bất công nhưng cũng có phần nhẹ nhõm và hạnh phúc.

Tôi cảm thấy như đã vứt bỏ được tảng đá nặng đè lên trái tim mình khi biết mình sẽ không phải chứng kiến ​​Agrita chết lần thứ ba mặc cho cảm xúc phức tạp của tôi.

Ash im lặng một lúc sau khi nghe câu trả lời của tôi.

Chà, tôi đoán sẽ khó đáp lại nếu ai đó trả lời như thế này sau khi được hỏi tại sao họ lại khóc.

Rồi Ash đột nhiên nói.

"Nếu biết chị thích nó đến vậy, em nên thực hiện sớm hơn một chút."

"...Hả?"

"Em xin lỗi vì đã đưa chị đến đây quá muộn."

Ash dường như thực sự thấy có lỗi. Tôi có thể nhìn thấy sự chân thành của hắn qua biểu hiện và giọng điệu của mình.

Do đó mà tôi đã không nói nên lời.

Tôi là người bịa chuyện nhưng tôi không thể tin rằng hắn ta thực sự mắc lừa.

'Chà, sao cũng được.'

Giờ tôi đã trở thành một quý cô khóc khi nhìn thấy tháp đồng hồ nhưng tôi cũng không thể quan tâm nó nhiều hơn.

Cuối cùng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay. Tôi đã thăm tháp đồng hồ với Ash, và Agrita thì vẫn còn sống.

Việc còn lại là thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà.

Suy nghĩ này khiến tôi cảm động hơn, và cuối cùng tôi đã sụt sịt trên đỉnh tháp một lúc lâu.

***

Tôi vốn dĩ không có ý định tham dự bữa tiệc hôm nay.

Tôi định kiếm cớ không tham dự, lấy đồ của mình và chạy ngay khi bữa tiệc bắt đầu và khi sự chú ý của mọi người dồn vào đó.

Vì nữ chính, Agrita, đã bắt gặp Ash ngay khi hắn bước vào sảnh tiệc, ngay sau khi bữa tiệc bắt đầu, nên tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi.

'Nhưng tôi đột nhiên trở nên lo lắng hơn.'

Suy nghĩ của tôi bây giờ đã thay đổi.

Tôi đã trải qua cái chết đáng kinh ngạc của nữ chính hai lần.

Tôi chỉ có thể an tâm nếu tận mắt nhìn thấy nữ chính bước vào sảnh tiệc.

Vì vậy, tôi đã thay đổi kế hoạch. Tôi sẽ tham dự bữa tiệc và lẻn ra giữa giờ để chạy trốn.

Tôi sẽ rời đi một khi tôi thấy em trai tôi và Agrita để ý đến nhau mà xảy ra bất cứ rủi ro nào.

Tôi đã thu dọn đồ đạc và giấu trong tủ.

Sẽ không có vấn đề gì nếu tôi mang nó ra và rời khỏi nhà khi có cơ hội.

"Tiểu thư, người nhìn thử vào gương đi."

Bessie nói khi tôi đang chìm sâu trong suy nghĩ của mình. Tôi ngước mắt lên hướng về giọng nói của cô ấy.

"Người vốn đã xinh đẹp, nhưng hôm nay người lại đặc biệt lộng lẫy."

Đây không phải là lần đầu tiên Bessie khen tôi đẹp.

Nhưng lần này giọng điệu của cô ấy có vẻ đặc biệt chân thành... Hmm, có thể hiểu được.

Tôi chớp mắt khi bắt gặp ánh nhìn của chính mình trong gương.

Hàng lông mi dài của tôi chuyển động trông giống như cánh bướm tung bay.

Da tôi trắng nhưng là màu của sự khỏe mạnh, và mái tóc dày gợn sóng màu đỏ dường như rực rỡ hơn vào hôm nay.

'Bessie...'

Kỹ năng của Bessie thật tuyệt vời mặc dù đã nhìn thấy nó rất nhiều lần. Chắc hẳn cô ấy đã phải đấu tranh rất nhiều khi tôi ngồi trước bàn trang điểm mà trầm ngâm suy nghĩ.

"Không ai trong bữa tiệc hôm nay sẽ xinh đẹp hơn người."

"Ừ, chắc chắn. Nếu em bỏ qua Ash."

"Ôi trời. Người đang so sánh mình với ai vậy?"

Tôi đã đề cập đến em trai mình một cách nửa đùa, nửa thật, và Bessie bắt đầu cười như thể cô ấy đã nghe thấy một câu chuyện hài hước.

Gì đó, tôi đang rất nghiêm túc, dù chỉ một nửa.

Sau đó, cô ấy mang ra một chiếc kẹp tóc hình con bướm màu kem rồi đặt nó giữa đỉnh đầu và tai trái của tôi.

Nó hợp với màu của chiếc váy nhung mà tôi đang mặc.

"Hoàn thành!"

Có tiếng gõ cửa ngay sau khi cô ấy nói điều này. Tôi quay đầu lại sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

"Hắn chắc hẳn đang ở đây."

Bessie nhanh chóng đến để mở cửa. Tôi nhắm mắt và mở ra từ từ.

Không hổ danh là nhân vật chính của đêm nay, Ash đang đứng trong chiếc áo khoác đuôi tôm.

'Nhìn đi.'

Tôi biết mà.

Vẻ ngoài được chăm chút cẩn thận của hắn thực sự xứng đáng với tất cả những lời khen ngợi về sự nổi bật hay bất cứ thứ gì khác.

Chiếc áo đuôi tôm màu đen trông sang trọng một cách đáng ngạc nhiên với tỷ lệ cân đối của hắn ta.

Ngay cả người làm ra chiếc áo đuôi tôm cũng không nghĩ chiếc áo sẽ vừa vặn như vậy.

Nếu kiếp trước hắn có mặt trên bản tin thời sự, thì danh hiệu 'người đàn ông được săn đón nhất' chắc chắn sẽ không bỏ qua tên hắn.

Tôi vừa đi về phía Ash vừa nghĩ về những điều này. Ash đưa tay ra, như thể đang chờ đợi.

"Chúng ta đi chứ, thưa quý cô của tôi?"

Đôi mắt của Ash ẩn chứa sự tinh ranh khi chúng nhếch lên một cách uyển chuyển.

Đừng cười như vậy sau khi lên đồ, cậu bé.

Tôi trở nên bối rối ngay cả khi biết hắn là một nhân vật phản diện tâm thần.

'Đây là lý do tại sao những bức thư tỏ tình không kết thúc.'

Tôi chợt nhớ đến tất cả những lá thư được gửi đến không ngừng.

Ash đang ở độ tuổi chưa trưởng thành, nhưng hắn chắc chắn là mẫu người chồng vật mà mọi cô gái ao ước.

Có rất nhiều bức thư tỏ tình cá nhân giữa đống thư nhưng cũng khá nhiều thư cầu hôn được gửi từ những gia tộc quyền quý.

Tất nhiên Ash chưa bao giờ trả lời bất kỳ bức thư nào trong số đó. Tôi không biết như vậy có ổn không nhưng đó là những gì Ash đang làm.

Và nó cũng sẽ như vậy kể từ bây giờ.

Tại sao hắn ta lại quan tâm đến việc hẹn hò hay kết hôn khi tất cả những gì hắn nghĩ đến sau ngày hôm nay là Agrita?

Hơi kỳ lạ khi nói điều này, nhưng tôi có một sở thích đơn giản từ trước đó.

Tôi thu thập tất cả các bức thư chưa đọc của Ash và của tôi nhưng thư của tôi thì đã được đọc trước và thậm chí gửi thư từ chối cho thư cầu hôn, rồi tôi đốt tất cả chúng trong lò sưởi tại phòng khách.

Đầu tiên tôi bắt đầu việc này là để giúp Bessie vì cô ấy sẽ gặp rắc rối khi vứt bỏ chúng mà không được phép, nhưng nó đã trở nên khá thú vị sau một thời gian.

Ash cũng thích sở thích này của tôi.

Hắn không nói ra nhưng hắn ta có vẻ hạnh phúc mỗi khi tôi đốt những bức thư.

Tôi không nghĩ đó là vì tôi đang tiết kiệm củi, nhưng tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn tại sao. Có phải hắn thấy thú vị vì nghĩ tôi tận hưởng làm điều đó không?

"Công tước, tiểu thư. Thật khó để ngẩng đầu lên vì vẻ ngoài lấp lánh của người ngày hôm nay."

Chúng tôi đến lối vào của phòng tiệc khi tôi nghĩ thế này. Vị trí của sảnh là bên trong của tầng một, và nó được liên kết với khu vườn sau.

Người quản gia, người đã sẵn sàng chào đón chúng tôi gần lối vào của đại sảnh, nở một nụ cười thân thiện.

Tôi xem những đường nét trên đôi mắt khôn ngoan của ông ấy như một lời chào và mỉm cười đáp lại.

"Tất cả mọi người đã ở trong rồi ạ. Mời người vào."

Nhân vật chính luôn xuất hiện sau cùng.

Chúng tôi cố tình kéo dài thời gian một chút và xuống sau khi tất cả những người được mời đã đến.

Người quản gia đưa mắt nhìn, và Alex ra mở cửa.

Tôi bước vào sảnh tiệc với Ash.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro