Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"..."

Sự huyên náo trong phòng ngừng lại trong chốc lát. Nhưng tôi đã quá quen với việc bầu không khí trở nên im lặng mỗi khi Ash bước vào vì nó xảy ra mỗi năm.

Tôi vừa bước vào là đã bắt đầu tìm Agrita.

'Cô ấy đang ở đâu?'

Cô ở đâu thế nữ chính ơi?

Sự yên lặng bị phá vỡ khi mọi người bắt đầu chào hỏi chúng tôi. 

"Kính chào Công tước và Công nương Lydia."

"Thật vinh dự khi được gặp người."

"Hai người luôn trông như vừa bước ra từ tranh vẽ vậy. Công tước Widgreen, chúc mừng sinh nhật tuổi 18 của ngài."

Tôi mất tập trung vì bị coi như đối tượng của những lời chào hỏi không ngớt.

Sau khi nhìn về phía đám đông và xác nhận bọn họ chỉ tập trung vào Ash, tôi quay đi một lần nữa.

Agrita Grace. Tôi chỉ muốn gặp cô thôi. Cô rốt cuộc đang nơi đâu?

'Ah!'

Khi nhìn quanh mọi ngóc ngách của sảnh tiệc, tôi đã tìm thấy cô ấy.

Một vị tiểu thư đứng gần lối vào.

Tôi ngay lập tức nhận ra cô ấy. Không đời nào tôi nhầm được.

Ngoại hình được mô tả mà tôi đã đọc qua không biết bao nhiêu lần của cô ấy hoàn toàn trùng khớp với vẻ ngoài của cô gái trước mặt tôi bây giờ.

Tôi thậm chí còn biết cô ấy mặc y phục nào đến dự tiệc. Trang phục của cô ấy được cuốn tiểu thuyết miêu tả khá dài và chi tiết.

Thoạt nhìn cô ấy không được ấn tượng lắm với mái tóc và đôi mắt nâu phổ thông.

Nhưng khuôn mặt thon gọn và hàng lông mi dày lại cho thấy vẻ đẹp khác lạ của cổ.

Agrita xinh đẹp tựa như một bông hoa lê. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy.

'Mình nhớ là tiểu thuyết miêu tả cô ấy với một nhan sắc mộc mạc.'

Cuốn sách gì xạo ke.  Agrita Grace gắn với hình tượng người đẹp tự nhiên mà vẫn giữ được vẻ dịu dàng, xinh đẹp kể cả khi không ăn vận.

'Mộc mạc nghĩa là sao chứ? Nó rất khó để trở nên xinh đẹp nếu không biết cách ăn mặc.'

Kể cả vậy, như tiểu thuyết đã viết, Agrita thu hút mọi ánh nhìn trong vô thức mà không hề khoác lên người bộ đầm hợp thời hay trang sức nào cả.

Không chỉ vì cô ấy xinh đẹp mà còn bởi cổ có sức quyến rũ mọi sự chú ý về phía mình.

Chiếc váy màu ngọc trai tuy không có thêm phụ kiện nhưng lại hợp với cô ấy đến mức như được sắp đặt trước vậy.

Chỉ nhìn cô ấy thôi đã đem lại cảm giác rất trong sáng và thuần khiết. Càng nhìn, càng khó di dời ánh mắt lên nơi khác. 

Cuối cùng tôi đã hoàn hồn sau khi bị Agrita quyến rũ.

'Ah, Ash.'

Ash chắc hẳn đã nhìn thấy Agrita rồi nhỉ?

À, không, thời điểm đó đã qua rồi. Vì như trong tiểu thuyết, Ash bắt gặp Agrita ngay khi bước vào sảnh.

Và, cảm giác những người xung quanh Ash không nhận được câu trả lời nào từ hắn nên họ cơ bản chỉ đang tự nói chuyện một mình.

Điều này có nghĩa sự chú ý của Ash đã rơi vào nơi khác.

Chắc chắn là Agrita!

Trong khi nghĩ đến nó, tôi quay đầu nhìn Ash và thật ngạc nhiên.

'Gì, gì đây?'

Ash đang nhìn chằm chằm tôi.

'Mình ư? Tại sao?'

Nó bất ngờ đến mức khiến tôi bất động khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Ash nhìn tôi thêm một lúc rồi đưa tay ra.

Đầu ngón tay hắn lướt nhẹ qua má tôi.

"Được rồi."

"..."

"Em đang tự hỏi đó là cái gì. Nhưng hóa ra chỉ là một sợi chỉ."

Ash nói một cách nhẹ nhàng như không có gì đáng kể. Và đương nhiên, đối với tôi, nó lại là một vấn đề cực quan trọng.

'Hắn đang làm gì vậy?'

Tôi khá bối rối.

'Giờ sợi chỉ trên mặt tôi rất quan trọng sao?'

Tôi quay người về phía Agrita.

Cô ấy đứng gần lối vào, khoe ra vẻ đẹp trong sáng, mĩ miều.

Sau đó tôi lại nhìn Ash.

Khoan, khoan đã.

'Em đang làm cái quái gì vậy?'

Agrita ngay bên kia kìa, tại sao em lại đứng đây?

Không phải em nên nhìn về đằng đó sao? Nếu nó là định mệnh thì ánh mắt của em phải rơi vào Agrita mà, đúng không?

Mơ hồ và bối rối trước sự việc không xảy ra như tôi từng biết, tôi nhìn chằm chằm vào Ash.

Nhận ra ánh mắt của tôi, đôi mắt vàng kim của hắn hướng về phía tôi.

"Chị?"

"..."

"Chị có gì muốn nói à?"

Tôi tức tối về câu hỏi mình muốn nói ra.

Tôi suýt nữa đã hỏi ra miệng. Tại sao hắn lại không nhìn Agrita chứ.

"... Không có."

Ash chắc hẳn cảm thấy rất nghi ngờ với thái độ của tôi vì hắn không hề rời mắt khỏi người tôi khi đã nghe được câu trả lời.

Cái gì nữa đây? Nhanh lên và nhìn Agrita đi.

Không phải chị, không phải người đang đứng trước mặt em, mà là đằng kia kìa!

'Mình không thể để nó tiếp tục như vậy được.'

Một vấn đề đã xảy ra. Tưởng như không đáng kể, nhưng nó không phải vấn đề có thể sớm tự sửa lại. 

'Mình không biết tại sao hắn lại không chú ý đến cô ấy... nhưng nếu hắn không nhìn thì mình sẽ bắt hắn phải nhìn.'

Chuyện này hơi khác với tiểu thuyết là Ash tự mình tìm thấy Agrita và chỉ tập trung vào cô ấy, nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì nhiều về lâu dài. 

Nó sẽ trở về quỹ đạo cũ một khi hắn chú ý.

Tôi cố gắng kìm chế ham muốn kéo tóc Ash và quay đầu hắn ra mà thay vào đó, tôi nhẹ nhàng nhấc ngón tay lên.

Rồi tôi vờ như rất ngạc nhiên và chỉ tay.

"Ôi trời! Cái gì kia?"

Ngay sau đó.

Tiếng đổ vỡ vang lên.

"Kyaa!!!"

"Á!!!"

Tiếng la hét vang vọng trong đại sảnh. Tôi sững người với ngón tay vẫn còn trong không trung. Tôi đã không thể làm gì cả.

"Cái, cái đèn chùm..."

"Ôi chúa ơi, tiểu thư Grace!!!"

Cái đèn trùm trên trần nhà đã rớt xuống. Nó là cái gần cửa ra vào. 

Một giọng nói cao, bất thình lình hét tên Agrita.

Chỗ đặt chiếc đèn chùm không nằm phía trên Agrita. Nhưng hẳn là cô ấy đã di chuyển ngay dưới nó để gặp người chủ trì bữa tiệc.

Nhiều người cực kỳ hoảng loạn mà ngã xuống đất bất tỉnh.

"Sao chuyện này có thể xảy ra?"

Tôi nghĩ thầm khi nghe tiếng xì xào kinh ngạc từ những người xung quanh mình.

Có gì đó không đúng.

Bữa tiệc buộc phải dừng lại. 

Bởi chiếc đèn chùm đã rơi xuống và gây ra bi kịch này.

Ngay khi chuyện này xảy ra, người trong gia tộc khác đã bắt đầu truyền tin ra ngoài.

Không có cách nào để biết được liệu bữa tiệc ngày mai có được tổ chức không, vì vậy, những người đã đặt trước phòng cũng bị chuyển ra ngoài với lời xin lỗi.

Người hầu cũng được gọi đến để đưa vợ chồng nhà Grace đi bởi họ đã ngất đi trước thảm cảnh này.

Trong khi quản gia và Ash làm toàn bộ những việc này, tôi đứng trên hành lang dẫn tới sảnh tiệc mà dựa lưng vào tường, nhìn về hư không.

Tôi không thể làm gì hết, vì đầu tôi như muốn nổ tung.

'Có thứ gì đó... có thứ gì đó cực kì không ổn.'

Agrita đã chết. Cô ấy bị một chiếc đèn chùm rơi không đúng thời điểm đè trúng.

Tôi chưa tự mình kiểm tra thân thể Agrita, nhưng tôi nghe nói người ta đã gọi y sĩ tới chỉ để giải tán họ.

Trong đầu tôi chỉ có một dòng suy nghĩ khi tựa lưng vào tường.

'Kì lạ.'

Thật kì lạ.

Nó rất kì lạ. Đó đã là một vấn đề rất lớn khi Agrita chết, nhưng cái cách cô ấy chết còn khó hiểu hơn.

'Có cuốn tiểu thuyết nào giết nữ chính của mình bằng cách để đèn chùm đè chết cô ấy không?'

Bạn thậm chí sẽ không để người qua đường chết theo phương pháp này.

Sự việc này là một sự cố không may mắn. Người hầu kiểm tra chiếc đèn hỏng và trần nhà nói rằng sợi dây xích nối hai thứ đó lại đã bị gỉ.

Nhưng vẻ mặt anh ta cực kỳ bối rối khi nói điều này.

Đương nhiên anh ta sẽ thế. Không lí nào một vật như đèn chùm lại không được bảo trì trước sự kiện quan trọng như vậy được.

Và có tất cả năm chiếc đèn chùm trong sảnh tiệc.

Chỉ có một chiếc có vấn đề là chiếc đã rơi xuống người Agrita.

Liệu nó có khả thi ngay cả khi cô ấy cực kỳ xui xẻo?

Chưa kể, cô ấy còn đã chết ba lần.

'Nếu cứ tiếp tục như vậy...'

Một ý nghĩ tôi cho rằng không thể xảy ra xuất hiện trong tâm trí tôi.

'Có vẻ như đó là số phận của Agrita.'

Một số phận đã được định đoạt là phải chết.

Tôi đã từng xem một bộ phim về điều này trước đây.

Nhân vật chính được định sẵn cái chết trong một vụ tai nạn nhưng họ đã may mắn sống sót.

Một cốt chuyện không hề có ước mơ hay tia hi vọng nào cho nhân vật chính, người nghĩ rằng họ đã bảo toàn được tính mạng, nhưng thế giới không thể để yên cho họ vì họ phải chết. Và từng người một chết đi bởi số phận đã quyết.

Thế giới này sẽ tiếp tục giết cô ấy bởi số phận của cổ đã được xác định là phải chết.

'Chờ đã, tại sao cơ chứ?'

Tôi lắc đầu. Không thể nào. Thật không hiểu nổi.

Tôi đã có thể hiểu mọi thứ cho đến bây giờ.

Tôi đã rất tức giận và không nói nên lời nhưng tôi chỉ cho rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra khi gặp một tên tâm thần điên rồ và chấp nhận nó.

Nhưng chuyện này thì tôi không thể để yên được. Đối với ai cũng vậy.

Lí do đâu mà nhân vật nữ chính lại đột nhiên chết?

Tại sao thế giới này lại cố gắng giết Agrita?

Tôi không thể nặn ra một lí do nào mặc dù đã suy nghĩ rất lâu. Tôi không nhận được gì ngoài việc đầu đau như búa bổ.

Tôi chỉ có thể nghĩ đến những thứ vớ vẩn như 'não tôi sẽ quá tải trong quá trình suy nghĩ mất.'

Khi tôi đang mải mê suy nghĩ, việc dọn dẹp sảnh tiệc đã gần xong.

Ash bước ra và hỏi.

"Chị trông khá xanh xao đấy. Chị không sao chứ?"

Tôi lắc đầu. Trái tim và tâm trí của tôi đã bị tổn thương quá nhiều nên tôi chỉ vờ như mình ổn.

Ash cũng không hỏi thêm nữa mà đưa tay cho tôi.

"Lên lầu và nghỉ ngơi đi. Em sẽ hộ tống chị."

"..."

Tôi nắm lấy tay hắn. Phòng tôi nằm ở tầng hai.

Tôi trầm tư khi nắm tay Ash đi qua hành lang rồi lên cầu thang.

'Đúng như mình nghĩ...'

Dù không có câu trả lời nhưng có một thứ rất rõ ràng.

'Mình cần Agrita.'

Tôi cần cô ấy. Vậy nên tôi phải cứu cổ.

Tôi phải làm thế nếu có thể. Ngay cả khi bàn tay của một tên tâm thần chứa đựng đầy hơi ấm, như một người bình thường.

Ash thả tay tôi ra trước cửa phòng rồi quay đi.

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng của Ash một lúc lâu, nhìn hắn đi xa dần trước khi đóng cửa phòng.

***

Chính những người tuyệt vọng nhất sẽ là những người cố gắng nhất. Bạn có thể đào cả một cái ao nếu khát, vậy có điều gì là không thể nếu muốn sống?

Tôi chờ đợi trước khi phá vỡ viên bi.

Nếu tôi trở về quá sớm, tôi sẽ lại phải đi xem tháp đồng hồ lần nữa.

Tôi đợi đến lúc có thể quay về một tiếng trước khi bữa tiệc bắt đầu.

"Tiểu thư, đến giờ trang điểm..."

"Xin lỗi, Bessie!"

Khi trở về quá khứ, tôi đang ngồi trước bàn trang điểm.

Sau khi chắc chắn mình đã quay về một ngày, tôi đứng dậy và chạy khỏi phòng.

Chạy xuống cầu thang xong, tôi đi thẳng đến sảnh tiệc.

Tôi đã hy sinh viên bi thứ ba rồi nhưng lần này tôi không cảm thấy tội lỗi như lần trước.

Nếu trước đó tôi hối hận vì đã dùng nó, còn bây giờ, tôi cảm thấy như mình đang sử dụng thứ gì đó mà chắc chắn cần đến. Nên tôi đã tự tin hơn về việc sử dụng nó lần này.

Tất nhiên, tôi vẫn có chút lãng phí khi phá nó nhưng tôi cố gắng tập trung vào vấn đề quan trọng hơn.

"Alex! Đến đây và xem chiếc đèn chùm này chút đi."

"Tiểu thư Lydia?"

"Nhanh lên. Anh có thể mang theo một cái thang và kiểm tra phần dây nối không?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro