Chương 7: Lạc thiếu hiệp hành hiệp trượng nghĩa. Thẩm phong chủ lo lắng bất an.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thanh Thu nửa đêm nghe tiếng động mà dậy. Những ngày liên tục không bị Lạc Băng Hà quấy rầy đã quen bị phiền nhiễu liền không vui. Thế nhưng tới lúc mở mắt nhìn thấy là tiểu đồ đệ, không vui tới mức nào đâò xì cái bay sạch.

Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà mắt vẫn còn lệ ôm gồi đứng bên giường liền lật chăn ngồi dậy, sờ trán thấy không nóng mới hỏi: "Làm sao vậy? Lại gặp ác mộng?"

Lạc Băng Hà mím môi ngăn tiếng nức nở, gật đầu: "Sư tôn. Đệ tử có thể nằm cạnh sư tôn không?"

Giường Thẩm Thanh Thu vốn rộng rãi, một mình y nằm cũng chẳng tới một nửa, nói gì thêm một đứa nhỏ như Lạc Băng Hà lại cũng chẳng tốn bao nhiêu chỗ nằm, chẳng ai lại keo kiệt một chỗ ngủ cả. Hơn nữa, y cũng đã quen xem Lạc Băng Hà như gối ôm mà ôm ngủ haiba tháng rồi, tách ra sợ cũng bị mất ngủ.

Lạc Băng Hà lần nữa bị Thẩm Thanh Thu ôm ở trong ngực, phản bác: "Sư tôn, đệ tử đã lớn rồi, không cần ôm, cũng không cần hát ru."

Thẩm Thanh Thu gật đầu, nhưng vẫn như cũ ôm Lạc Băng Hà, bắt đầu ngâm nga.

Lạc Băng Hà: ...

Hắn nói: "Sư tôn. Đệ tử thực sự không cần hát ru nữa. Chỉ là sợ quá nên muốn ngủ cùng sư tôn thôi."

Thẩm Thanh Thu: ...

Không phải ngươi vẫn cần được an ủi đấy ư?

Y không nói lại, chỉ kéo chăn cao hơn đắp cho Lạc Băng Hà. Hắn hai mắt đen thẳm lại vô cùng sáng, ngước nhìn gương mặt ôn hòa của Thẩm Thanh Thu, nói: "Sư tôn. Ma tộc đều rất hung ác sao? Đều phải trừ sao?"

Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên nghe được câu hỏi này từ miệng Lạc Băng Hà là vào đêm thứ hai hắn gặp ác mộng. Lúc đó y đã nói chờ hắn lớn hơn sẽ nói hắn biết. Bình lặng một thời gian, hôm nay có lẽ lại gặp ác mộng giống lần kia đi.

Dù sao cũng đã tuổi này rồi, nói vài câu chắc cũng không vấn đề gì. Thẩm Thanh Thu tay qua lớp chăn bông nhè nhẹ vỗ lên người Lạc Băng Hà như muốn dỗ hắn ngủ, chậm rại nói: "Nhân với ma vốn không thể đi chung đường. Cho dù con người là người tốt hay ma tộc là kẻ xấu, vẫn là không thể cùng chung một lí tưởng. Nhưng lại có một biện pháp, chính là nước sông không phạm nước giếng. Ngươi không phạm ta, ta cũng không phạm ngươi. Hai bên nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua cho đối phương. Nhưng, con người cũng có thể bước vào ma đạo."

Ngàng một lúc, theo dõi trạng thái biểu cảm trên mặt Lạc Băng Hà xong, Thẩm Thanh Thu mới nói tiếp: "Người tiến vào ma đạo rồi, đều bị chụp cho tội danh phản đồ. Tất cả những tội ác đều sẽ quy hết lên người người đó. Vi sư kể cho ngươi nghe một câu chuyện, ngươi muốn nghe không?"

Lạc Băng Hà gật mạnh đầu, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn tỉnh ngủ: "Đệ tử muốn nghe."

Thẩm Thanh Thu vén tóc rơi loạn trên mặt Lạc Băng Hà, chậm rãi kể: "Trước kia, có một đứa trẻ bị thả trôi sông khi vừa lọt lòng, được một người làm thuê không gia đình nhận làm con. Đứa trẻ nhận bao nhiêu tủi nhục mà sống cùng với người mẹ nuôi, cho tới khi mẫu thân bệnh nặng mà qua đời, liền đi tìm một môn phái tu tiên bái sư học nghệ. Nhưng vừa nhập môn đã bị sư phụ khinh thường, sư huynh đệ đồng môn bắt nạt. Cả thời niên thiếu đều không có ngày nào là không bị đánh đập tới mặt mũi nhìn không ra."

Lạc Băng Hà nghe tới đây liền cảm thán: "Giống đệ tử lúc mới nhập môn a."

Thẩm Thanh Thu không trách hắn xen vào, chỉ bình tĩnh kể tiếp: "Thời gian trôi qua, đứa trẻ dần trưởng thành, tu vi cũng mạnh lên vô cùng. Sư phụ của đứa trẻ sợ rằng một ngày đứa trẻ sẽ vượt qua mình nên tìm đủ mọi cách trù dập đứa trẻ ấy không thương tiếc. Trong hội thi tài của tu sĩ tu chân, sư phụ kia phát hiện ra đứa trẻ này thực ra có huyết thống của ma tộc, liền một phát đạp đứa trẻ kia xuống vực thẳm, sâu không thấy đáy, không rõ sống chết."

Lạc Băng Hà lại cau mày: "Sư phụ kia thực tàn nhẫn. Nhưng mà tại sao lại không giữ người lại tra xét mà lại đạp xuống vực thẳm chứ? Lỡ người kia còn sống trở lại báo thù thì sao? Môn sư đối xử với y tệ như vậy."

Thẩm Thanh Thu suýt chút nữa thì buột miệng nói tên kia chính là ngươi, và sau này ngươi đúng là trở về bào người từng người một, đặc biệt là ta. Y nói: "Nhiều năm sau, đứa trẻ kia thực sự là quay trở lại, một thân hoàn toàn bước vào ma đạo, trở về trả thù. Từng người từng người đều chết rất thảm Nhất là sư phụ kia, bị hành hạ cho sống không bằng chết, vô cùng thê thảm. Sau đó, rất lâu rất lâu sau, sư phụ kia tự bạo mà chết."

Lạc Băng Hà ôm cứng lấy tay Thẩm Thanh Thu. Thực đáng sợ. Chẳng khác những gì hắn gặp trong mộng là bao. Chỉ là không tàn nhẫn bằng mà thôi. Nếu như sư tôn mà biết được hắn đã nhìn thấy những gì, có phải sẽ không cần hắn nữa không?

Nhưng mà, hắn mới không có như vậy. Lạc Băng Hà hai mắt đen tỏa sáng thề nguyện với Thẩm Thanh Thu: "Sư tôn. Đứa trẻ kia trở thành như vậy là không có sư tôn. Đệ tử có sư tôn, chắc chắn sẽ không như vậy."

Thẩm Thanh Thu: ...

Ngươi cho dù không muốn, cái vực thẳm ngươi cũng sẽ phải gặp thôi. Nhưng mà, Thẩm Thanh Thu tự nhủ, nhảy hay không là do ngươi, ta sẽ không đẩy ngươi nữa.

Thấy y không nói thêm lời nào, Lạc Băng Hà lại nói tiếp: "Sư tôn. Nếu như có một ngày đệ tử nhập ma rồi, người sẽ làm gì?"

Thẩm Thanh Thu không nói gì, chỉ xoa đầu Lạc Băng Hà: "Mau ngủ đi. Ngày mai tới Khung Đỉnh Phong nhận nhiệm vụ tôi luyện của ngươi. Lần này vi sư sẽ không đi cùng ngươi, ngàn lần phải cẩn thận, không được mang thương tích về gặp ta. Biết chưa?"

Lạc Băng Hà gật đầu: "Đệ tử đã biết."

Mặc dù không nhận được đáp án cần nhất, Lạc Băng Hà vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau Minh Phàm tới gọi Thẩm Thanh Thu rời giường, nhìn thấy Lạc Băng Hà ôm cánh tay y ngủ, hơi thở đều, y thì nhẹ vỗ lưng hắn, chậm rãi truyền linh lực.

Tiểu tử này lại gặp ác mộng?

Thẩm Thanh Thu nhìn thấy Minh Phàm, chỉ căn dặn bữa sáng làm muộn hơn thêm nhiều món một chút liền đuổi người. Hắn dù có ý kiến gì, cũng chỉ có thể chắp tay cúi người lui ra ngoài.

Ai bảo Lạc Băng Hà là tâm can bảo bối của sư tôn chứ! Đừng nói là gặp ác mộng, hắn chỉ vô cớ hắt xì một cái thôi sư tôn đã liền khẩn trương muốn chết rồi.

Minh Phàm ra khỏi phòng giờ Dần, tới gần giờ Thìn Lạc Băng Hà mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Ăn sáng xong, chuẩn bị vài bộ đồ, Lạc Băng Hà tới Khung Đỉnh Phong nhận nhiệm vụ tôi luyện. Nói là nhiệm vụ, thực ra chính là nói xuống núi một mình vài tháng, đánh một hai tiểu quái, thăm dò vài cái sự kiện, lúc nào hết lộ phí thì về, vậy thôi.

Cái khác là, Lạc Băng Hà xưa nay luôn dính ở bên người Thẩm Thanh Thu, sáng trưa chiều tối đều như cái đuôi quấn lấy, miệng gọi sư tôn, tay dâng trà chiều điểm tâm ngọt. Lần này xuống núi là Lạc Băng Hà, thế nhưng người không ổn lại là Thẩm Thanh Thu.

Ngày đầu tiên Lạc thiếu hiệp xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, Thẩm sư tôn lượn ra lượn vào Thanh Tĩnh Phong hai lượt, hết ngày.

Ngày thứ hai Lạc thiếu hiệp xuống núi đánh quái, Thẩm sư tôi đem đống sách cũ trong Thanh Tĩnh Phong ra phơi, vừa phơi vừa đọc, hết ngày.

Ngày thứ tư Lạc Thiếu hiệp xuống núi, Thẩm sư tôn chạy tới An Định Phong cắn hạt dưa uống trà nguội, hết ngày.

Ngày thứ bảy Lạc thiếu hiệp xuống núi, Thẩm sư tôn chạy tới Thiên Thảo Phong cắn thuốc, hết ngày.

Ngày thứ mười Lạc thiếu hiệp xuống núi, Thẩm sư tôn chạy tới Bách Chiến Phong đánh lộn, hết ngày.

Hai tuần Lạc thiếu hiệp không có ở Thanh Tĩnh Phong, hơn nửa người trong Bách Chiến Phong bị Thẩm sư tôn đập thành đầu heo.

Một tháng Lạc thiếu hiệp không có ở Thanh Tĩnh Phong, Liễu Thanh Ca bị Thẩm sư tôn bức đi bế quan ở Linh Tê động.

Hai tháng Lạc thiếu hiệp không có ở Thanh Tĩnh Phong, An Định Phong suýt chút bị lật bay luôn.

Thượng Thanh Hoa rầu rĩ kêu gào: "Thẩm sư huynh ngươi tha cho ta đi. Ngươi muốn phá về Thanh Tĩnh Phong phá. Phá xong An Định Phong tới sửa chữa cho ngươi."

Thẩm Thanh Thu: "Chỗ ở của Băng Hà không cho các ngươi động vào."

Thượng Thanh Hoa: ...

Chuyện này với chỗ ở của Lạc Băng Hà có gì liên quan a?

Mộc Thanh Dương nhìn Thẩm Thu cắn thuốc, khuyên: "Thẩm sư huynh, ngươi không có bệnh mà cứ "ăn" thuốc như vậy mãi sẽ thành có bệnh đó."

Thẩm Thanh Thu: "Ngươi nói ai có bệnh? Ta mới không phải đang nhớ Băng Hà đâu."

Mộc Thanh Dương: ...

Chuyện này với nhớ Lạc Băng Hà liên quan gì tới nhau a?

Nhạc Thanh Nguyên nhìn Thẩm Thanh Thu để trà tới lạnh cũng vẫn không uống một ngụm, nói: "Thanh Thu, trà không ngon sao?"

Thẩm Thanh Thu: "Không tốt. Một điểm cũng không tốt. Tại sao sư huynh lại để Băng Hà đi lâu như vậy?"

Nhạc Thanh Nguyên: ...

Chuyện này với việc Lạc Băng Hà đi lâu hay mau có gì liên quan tới nhau?

Nhiều lần trải qua kinh nghiệm, Thương Khung sơn lại rút ra thêm một kết luận: Khi Thẩm sư tôn nhớ Lạc thiếu hiệp sẽ thích giận chó đánh mèo, nói chuyện câu trước chẳng ăn nhập vào câu sau. Những lúc như vậy muốn đấu võ mồm với y, ngươi chỉ có từ chết thảm trở lên.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro