chương 1: cần phải giao giá cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên giường lớn hoa lệ có một thiếu nữ sắc mặt trắng bệch đang nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt thiếu nữ chỉ lớn cỡ một bàn tay, loang lổ nước mắt, đôi môi kia vốn nên đỏ thắm nhưng giờ đã trở nên tái nhợt.

Một vị lão giả mặc áo bào trắng đứng bên cạnh thiếu nữ chống lại đôi mắt đang vô cùng lo lắng, hắn thở dài một hơi chậm rãi lắc đầu nói: " Sóng Vương giađại nhân, ngài nên chuẩn bị hậu sự đi! Dạ đại tiểu thư đã ra đi rồi!"

Nặng nề thở dài nói xong những lời này lão giả áo trắng từ trong phòng bước ra ngoài.

Như ngũ lôi oanh đỉnh(sét đánh mang tai), Sóng vương gia Dạ Vấn Thiên không thể ngờ được rằng sẽ phải nghe kết quả như vậy, hắn giật mình nhìn cháu gái trên giường hồi lâu, rốt cục không ức chế được phẫn nộ trong lòng ngửa đầu thét dài: "A a a ..." tiếng kêu gào như khóc như kể vang dội toàn bộ kinh thành Thiên Tinh đế quốc- Vinh Thành.

Tiếng kêu gào thật lâu sau vẫn còn vang vọng, bàn tay Dạ Vấn Thiên nắm chặt vang lên âm thanh "khanh khách", nhìn thiếu nữ trên giường đã không còn một tia sinh khí, mái tóc hoa râm đã dựng thẳng lên tức sùi bọt mép!

"Vương gia!" Lão quản gia Dạ Thường Hỉ đi đến , vừa lúc nãy nghe được âm thanh bi phẫn muốn chết của lão Vương gia nhà mình, hắn cũng đã đoán được phần nào, chỉ sợ đại tiểu thư nhà mình hồn đã quy thiên rồi.

"Thường Hỉ, chuẩn bị ngựa!" Dạ Vấn Thiên đè nén lửa giận trong lòng.

"Vâng, Vương gia!" Dạ Thường Hỉ từ nhỏ đã theo bên cạnh Dạ Vấn Thiên, cho nên cũng tự hiểu lão Vương gia nhà mình muốn làm gì.

Nhìn thật sâu thân ảnh nhỏ nhắn trên giường kia, trong mắt Dạ Thường Hỉ xẹt qua một tia hận ý. Tứ hoàng tử sao, ngươi dám làm hại đại tiểu thư nhà ta mất mạng, như vậy thì hãy để hoàng thất các ngươi nếm thử lửa giận của Dạ gia ta đi!

Dạ Vấn Thiên đến bên cạnh cháu gái đang nằm trên giường kia, bàn tay dịu dàng lau khô nước mắt của thiếu nữ, bộ dáng dè dặt như là sợ sẽ làm cháu gái mình tỉnh dậy vậy.

"Nha đầu, gia gia dẫn ngươi tiến cung, Tứ hoàng tử lại dám ra tay với nha đầu sao, gia gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!"

"Nha đầu, gia gia biết ngươi từ nhỏ đã yêu thích Tứ hoàng tử, yên tâm đi, cho dù nha đầu ngươi đã chết, gia gia cũng sẽ đưa Tứ hoàng tử đến chôn cất cùng ngươi!"

"Gia gia nghe nói còn có Uông Minh Nghĩa cũng ra tay với nha đầu , yên tâm đi hắn cũng sẽ chôn cất theo bồi tội với ngươi!"

"Xem ra Dạ gia ta đã quá vô danh rồi, những thứ cặn bã kia mà cũng dám đem nha đầu của ta bắt nạt thành bộ dáng thế này. Thật sự coi cái tên Dạ gia lãnh huyết chỉ là nói chơi hay sao?"

Trong mắt lão Vương gia Dạ Vấn Thiên tràn ngập huyết sắc.

Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, con trai mình là đại nguyên soái Dạ Thương Hải, cháu trai là đại tướng quân Dạ Phong Tường đang xuất chinh bên ngoài. Mà Tứ hoàng tử lại cùng lúc đó làm haị cháu gái mình ngã từ tầng bảy Ngưng Hương các xuống, chính vì thế mà đi đời nhà ma.

Hận, hận, hận , hận ý ngập trời trong lòng Dạ Vân Thiên dao động dũng mãnh

Bọn họ hại viên minh châu quý giá nhất của Dạ gia ta phải hương tiêu ngọc vẫn.

Đem thân thể nho nhỏ của Dạ Khinh Vũ ôm vào ngực sít sao, Dạ Vấn Thiên tâm can run rẩy, bảo bối được nam nhân Dạ gia bọn họ che chở tỉ mỉ, giờ lại trở nên như thế này thử hỏi xem có ai không đau lòng cho được đây.

Dạ Thường Hỉ lúc này từ bên ngoài đi vào: "Vương gia, đã chuẩn bị xong hết thảy!"

"Hảo, chúng ta đi!" Dạ Vấn Thiên phất ống tay áo bước nhanh ra ngoài. Mà Dạ Thường Hỉ theo sát phía sau.

Bên ngoài phủ đại nguyên soái, một đội bĩnh sĩ mặc hắc giáp tập hợp đầy đủ, trên người bọn họ là áo cùng mũ giáp đen, hơn nữa ngay cả mặt cũng được bảo hộ bởi một tầng mặt nạ màu đen chỉ lộ ra một đôi mắt lấp lánh hàn quang.

Dạ Vấn Thiên quét mắt nhìn quân sĩ một cái, những người này đều là hộ vệ ưu tú nhất Dạ gia hắn, bọn họ được gọi là "Huyết sát!"

Mà những thành viên trong huyết sát bên cạnh đều có chiến mã một sừng cũng đồng dạng một thân hăc giáp chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài. Một cỗ nồng đậm sát khí bắt đầu khởi động.

"Đi, đi hoàng cung!" Dạ Vấn Thiên nói, tung người nhảy lên mình một con hắc mã một sừng, phía sau hắn là Dạ Thường Hỉ cùng những thành viên trong huyết sát cũng như vậy nhảy lên trên hắc mã một sừng.

Lúc này tại hoàng cung Thiên Tinh đế quốc, hoàng thượng Sùng Bạch Hỉ tức giận nhìn đứa con trai mà mình sủng ái nhất tứ hoàng tử Sùng Chi Chước.

"Ngươi, ngươi, ngươi ..." giơ ngón tay chỉ con trai mình nửa ngày cũng không biết phải nói gì cho phải.

"Phụ hoàng, ai bảo Dạ Khinh Vũ liên tục đến trêu chọc ta làm chi, hừ, hơn nữa tự nàng nhảy xuống cùng ta có quan hệ gì!" Sùng Chi Chước không cho là đúng nói: "Hơn nữa nàng chết rồi, rốt cục ta cũng không cần phải cưới một phế vật như nàng."

"Ngươi có biết hay không, Dạ Khinh Vũ ..., ngươi, ngươi thật sự làm tức chết ta, hiện tại phụ thân cùng ca ca nàng đang xuất chinh bên ngoài, chuyện này nếu để cho bọn họ biết được, ngươi nói xem sẽ phải xử lý như thế nào? Gia gia nàng chính là Sóng Vương nắm giữ trong tay tám phần quân đội Thiên Tinh đế quốc chúng ta!" Hiện tại hoàng thượng Sùng Bạch Hỷ hận không thể rèn sắt thành thép.

Nhớ năm đó sở dĩ cùng Dạ gia đám hỏi , thứ nhất cũng là vì quân quyền trong tay Dạ gia, nhưng mà nguyên nhân trọng yếu chính mình cũng không thể đề cập cùng con trai, bí mật này chỉ có khi nào trước khi chết mới có thể nói ra truyền lại cho người kế thừa ngôi vị.

Nhưng thật không nghĩ đến con trai mình lại gây ra chuyện như vậy.

Bất quá Sùng Chi Chước lại hừ lạnh lên tiếng: "Hừ, phụ hoàng, Sùng gia chúng ta là hoàng thất, Dạ gia bọn họ dù có quân quyền lớn tới đâu đi nữa thì cũng chỉ là thần tử, quân muốn thần chết thần không thể không chết, hiện tại dù sao cũng chỉ là một nữ nhân hoàn khố chết đi mà thôi, ta cũng là vì dân trừ hại!"

.....

Lúc này Dạ Khinh Vũ cảm giác toàn thân mình đau đớn quá.

"Chẳng lẽ ta bị xe lửa nghiền qua thân hay sao?"Dạ Khinh Vũ ầm thầm nói trong lòng.

Nhưng nàng nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này , đường đường là Dạ Khinh Vũ của thế kỉ hai mươi mốt, là đại tiểu thư của Hắc Kim đế quốc, tự nhiên cẩu huyết xuyên việt qua hàng ngũ quân đội, cuối cùng xuyên thủng một cái ma pháp đại lục.

Vì vậy mà nàng từ một thân thể ma pháp sư nho nhỏ cố gắng tu luyện trở thành Ma thần hậu đứng đầu, ai ngờ trên trời hạ xuống một đạo hắc ma lôi khiến nàng ngất đi.

Khi tỉnh lại biết mình còn chưa chết, chỉ biết tặc lưỡi khâm phục bản thân mình mạng lớn a, bị hắc ma lôi đánh chúng mà vẫn còn mệnh để sống.

Đợi chút sao lại có người đang ôm chặt mình vào ngực?

Dạ Khinh Vũ hit hít cái mũi nhỏ vừa định mở mắt nhìn thử thì một lượng lớn kí ức như thủy triều ùa vào trí óc nàng, làm cho hàng lông mày của nàng dựng đứng. Sau khi xem xét một phen, đáy lòng Dạ Khinh Vũ hiểu rõ. Nguyên lai Dạ Khinh Vũ nàng lại tiếp tục xuyên không, mà ở đây là Điếm Thương đại lục – Thiên Tinh đế quốc.

Khối thân thể này là một dạng bạch , phú, mĩ điển hình a, gia gia là Sóng Vương gia, lão cha là đại nguyên soái, ca ca là đại tướng quân. Bất quá nguyên chủ của khối thân thể này thực nổi danh a.

Thiên Tinh đế quốc có một câu ca dao lưu truyền: thiên tài hoàn khố, hoàn khố, vẫn kém hơn Dạ gia có nữ hoàn khố

Cái từ "nữ hoàn khố" này không nói ai xa lại mà chính là nguyên chủ cũ của khối thân thể này.

Cùng tên với Dạ Khinh Vũ co thể hình dung khối thân thể này là: lớn lối, ương ngạnh, cờ bạc, phá sản, háo sắc phế vật ngu ngốc , ...

Bất quá mặc kệ thanh danh của nàng như thế nào, gia gia lão cha còn có ca ca cùng Dạ phủ từ trên xuống dưới tất cả mọi người đều xem nàng như trân bảo, ngậm trong miệng sợ tan, để trên đầu sợ bị hù dọa, thật sự là đau đến tận đáy lòng, sủng đến tận xương tủy.

Trong trí nhớ còn có một vị anh tuấn trẻ tuổi người này gọi là Sùng Chi Chước.

"Khinh Vũ, ta thích xem bộ dạng lúc ngươi đánh bạc!"

"Khinh Vũ, ngươi nhìn bên kia, nam nhân lớn lên thật xinh đẹp a, nếu như ngươi có thể đem nam nhân kia đưa đến đây, ta có thể so một tý xem ta soái hơn hay hắn đẹp trai hơn!"

"Khinh Vũ ta thích cô gái ngày ngày múa đao lộng thương!"

"Khinh Vũ những thứ kia ta đều rất thích nhưng trong túi ta không có nhiều tiền như vậy!"

...

Tiếng nói của nam tử kia không ngừng vang đi vang lại trong đầu Khinh Vũ, bạc môi lạnh băng khẽ gợi lên độ cong như có như không. Tứ hoàng tử tất cả là do ngươi tạo thành, là ngươi trăm phương ngàn kế tạo nên Dạ Khinh Vũ nổi tiếng hoàn khố ngày nay, ngươi lợi dụng cảm tình của Dạ Khinh Vũ mà càng không ngừng tính kế cùng hãm hại nàng. Dạ Khinh Vũ ngươi hãy đi đi, thù của ngươi ta báo, Tứ hoàng tử kia ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết!

Trong lòng âm thầm thở dài một hơi, Dạ Khinh Vũ khẽ giật mình ôm lấy trái tim mình. Mà nguyên nhân nha đầu kia như vậy là do bị Tứ hoàng tử yêu cầu Dạ Khinh Vũ dùng tính mạng mình chứng minh nàng đối với hắn là thật lòng.

nha đầu kia cứ như vậy mà trực tiếp từ tầng bảy Ngưng Hương các mà nhảy xuống, vì vậy mà thiếu nữ cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn.

"Người cặn bã!" Dạ Khinh Vũ đáy lòng âm thầm mắng chửi Tứ hoàng tử. Đồng thời Dạ Khinh Vũ đánh giá kĩ lưỡng vì một tên nam nhân như vậy mà rời bỏ thân nhân của mình, cô bé này thật đúng là ngốc nghếch.

Hiện tại Dạ Khinh Vũ cảm giác được vòng tay đang ôm chặt thân thể mình có chút run rẩy, nàng biết cỗ thân thể này là do gia gia mình bi phẫn bố trí.

"Gia gia!" Âm thanh chậm rãi từ trong lòng Dạ Vấn Thiên vang lên, mặc dù rất nhỏ nhưng lại khiến cho toàn thân Dạ Vấn Thiên run lên, hắn không dám tưởng tưởng nổi cúi đầu nhìn cháu gái trong lòng mình.

Khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch như tờ giấy, nhưng đôi tròng mắt lại mở lớn, con ngươi đen như mực, sáng tỏ như sao, xán lạ như ánh mặt trời sáng sớm. Trong khoảnh khắc khiến Dạ Vấn Thiên ngẩn ra, không biết vì sao hắn cảm thấy cháu gái mình có chút bất đồng.

"Gia gia, ta không sao rồi!" nhìn vẻ mặt của lão giả, Dạ Khinh Vũ nở nụ cười nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

"Ừ, ừ ,ừ thật tốt quá, nha đầu của ta không có việc gì, nha đầu của ta đã tỉnh lại!" Dạ Vấn Thiên nhanh chóng mừng rỡ như điên.

Dạ Thường Hỉ cũng vẻ mặt vui mừng nói: "Vương gia thật tốt quá, đại tiểu thư không có chuyện gì rồi!"

"Gia gia, Thường Hỉ gia gia, trước kia là Vũ nhi không hiểu chuyện làm cho mọi người lo lắng, về sau Tiểu Vũ sẽ không làm chuyện điên rồ như thế nữa!" Dạ Khinh Vũ nói, mi mắt cụp xuống che lấp đáy mắt u ám kia.

"Nha đầu!" lần đầu tiên nghe thấy chính miệng cháu gái mình nói lời ấm áp như thế, Dạ Vấn Thiên xém chút nữa lệ rơi đầy mặt

"Vương gia, đại tiểu thư chúng ta bây giờ còn đến hoàng cung nữa không?" Dạ Thường Hỉ hỏi

"Ừ, nha đầu ý ngươi sao?" Dạ Vấn Thiên trầm ngâm, mở miệng hỏi Dạ Khinh Vũ trong lòng mình.

Dạ Khinh Vũ nháy mắt , trên môi nở nụ cười xinh đẹp, trong khoảng thời gian ngắn khiến gương mặt đang tái nhợt của nàng phát sáng:

"Đi, đương nhiên là muốn đi, làm hại ta bị thương nặng như vậy, người Sùng gia bọn họ không trả chút giá cao, sao được?"

"đúng vậy, dám đả thương tôn nữ nhi của ta, nhất định phải trả giá đắt!" Dạ Vấn Thiên gật nhẹ đầu, đối với quyết định của cháu gái , gia gia hắn trước giờ trăm phần trăm làm theo.

�������������


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro