chương 10: gió tanh mưa máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đem toàn bộ tài phú của Uông gia thu vào túi quần Dạ khinh Vũ mới vừa lòng thỏa mãn đi ra. Lúc này Lý Phong vẫn chưa có rời đi

"Thường Hỉ gia gia, tổng bộ Lý gia hình như ở trong kinh thành sao, Thường Hỉ gia gia người dẫn theo Huyết sát vây quanh Lý gia đi!"

Dạ Khinh Vũ lúc này khí định như lan, mặt mày vui vẻ cùng ấm áp, giống như những lời này từ trong miệng nàng nói ra chính là lời nói bình thường thôi. Mà Dạ Khinh Vũ không biết vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Lý phong: "Lý đội trưởng bảo vệ, hình như cũng là người Lý gia a?"

Lý Phong cười khổ hắn biết vị Dạ đại tiểu thư này nhất định sẽ chú ý đến mình, vì vậy gật nhẹ đầu: "Ta chính là con em chi dưới của Lý gia."

"A, Thường Hỉ gia gia, cần phải nhớ rõ nha, chi dưới của Lý gia cũng không buông tha, dù sao huyết sát của Dạ gia ta cũng không thiếu người, chúng ta không bằng đóng quân tại Lý gia luôn để cho bọn họ trông nom ăn uống luôn." Dạ Khinh Vũ hời hợt nói.

Lý phong sắc mặt khẽ biến, hắn lập tức nhìn về phía lão vương gia Dạ Vấn Thiên, theo như ý hắn thì lão vương gia Dạ Vấn Thiên sẽ không đồng ý cho nữ hoàn khố này hồ nháo như vậy, nhưng thật là không nghĩ tới lão quản gia Dạ Thường Hỉ lại gật nhẹ đầu: "Vâng!"

Nói xong liền quay người vung tay lên đem mọi người huyết sát ở sau lưng như thủy triều bắt đầu dời đi.

"Cái này, cái này..." Lý phong không thể nghĩ đến từ đầu đến cuối vị lão vương gia kia một lời cũng không hề mở miệng hoàn toàn để cho Dạ Khinh Vũ này hồ nháo. Đương nhiên lúc này trong lòng Lý Phong đã đem những hành động này của Dạ Khinh Vũ quy kết thành hồ nháo mà thôi

"Nha đầu, tại sao không giết hết người Lý gia vậy?"Dạ Vấn Thiên lúc này mới mở miệng hỏi

Lý phong chút nữa mở miệng nói, vị lão vương gia này, ngươi đây là có ý gì a, ngươi không phải rất rõ ràng rằng Lý gia không giống Uông gia dễ diệt môn vậy sao?

"Ha ha, gia gia, hiện tại Lý gia kia tạm thời không thể động đến, dù sao cha ta cùng ca ca hai nguời còn đang xuất chinh bên ngoài, mà lương thảo cùng vật dùng cần thiết còn nhờ Lý gia cung cấp đây!" Dạ Khinh Vũ cười một tiếng trực tiếp trả lời, nàng căn bản giống như quên mất còn một Lý phong đang đứng bên cạnh.

"Bất quá ta biết nữ nhi của Lý gia hình như cũng không có ít, hơn nữa vô luận là các đại thần trong triều hay là các đại thế gia đều có người cưới nữ nhi của Lý gia, gia gia, người xem cháu gái lại gây phiền phức cho người rồi!" Dạ Khinh Vũ nói, ôm lấy cánh tay Dạ Vấn Thiên một bộ tiểu nữ oa làm nũng.

"Lăng Lại!" theo sau lời Dạ Vấn Thiên vừa quát bên cạnh liền xuất hiện một thanh niên áo đen mặt không chút thay đổi . Lý Phong chấn động bởi vì hắn vẫn không hề có cảm giác rằng bên người Dạ Vấn Thiên có một người khác tồn tại. Bất quá thần sắc Dạ Khinh Vũ lại hết sức bình thường.

"Lăng Lại ngươi đi nhắc nhở mấy gia tộc cưới nữ nhi Lý gia, phương pháp ra sao thì tự ngươi xem rồi làm đi!" Dạ Vấn Thiên nói thẳng

"A, đúng rồi, cũng đừng quên trong cung chúng ta còn có một vị Lý quý phi đấy, ta nhớ nàng sinh được một người con trai chính là Sùng Chi Chước a!" Dạ Khinh Vũ bổ sung một câu.

"Vâng!" Lăng Lại đáp một tiếng, thân hình vừa động liền rời đi

"Lý Phong!" Dạ Khinh Vũ đồng tử híp lại chậm rãi đứng lên đi vòng quanh người Lý Phong. Lý Phong có cảm giác da đầu mình tê dại, vừa rồi Dạ Vấn Thiên cùng Dạ Khinh Vũ nói rõ ràng trước mặt hắn như vậy chính là phát hiệu lệnh, hắn biết chỉ sợ mạng nhỏ của mình muốn dặn dò rồi. Đúng vậy không ai thích chết cả, Lý Phong hắn cũng giống như thế.

Vì vậy đáy mắt Lý Phong rốt cục dâng lên một tia hung quang ngay tại khắc Khinh Vũ di chuyển tới trước người hắn kia, bàn tay xuất hiện một thanh đoản đao giấu trong tay áo, tiếp theo hắn kéo Khinh Vũ lại nhắm ngay đoản đao lên họng nàng.

"Dạ lão vương gia, ta không muốn chết, hơn nữa sự tình vừa rồi ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, Dạ lão vương gia chỉ cầu ngươi buông tha cho ta, như vậy thì ta sẽ bỏ qua cho Dạ đại tiểu thư!" Dạ Khinh Vũ cùng Dạ Vấn Thiên đồng dạng cùng nở nụ cười

"Lý Phong tiểu tử, ngươi xác định là muốn uy hiếp ta? Ngươi có biết như vậy là có hậu quả gì không?" Dạ Vấn Thiên thong thả nói. Nhưng thanh âm thong thả này lại tạo cho Lý Phong áp lực vô cùng lớn.

"Dạ lão vương gia, ta cũng không muốn vậy, đều tại các ngươi bức ta!" Lý Phong lúc này đã hạ quyết tâm, lập tức dùng lực đè ép thanh đoản đao kia, lưỡi dao sắc bén vì vậy mà làm rách da Dạ Khinh Vũ

Dạ Vấn Thiên mắt lạnh đứng lên: "Xem ra Lý gia thật không thể lưu lại được rồi!"

"gia gia, tiểu Vũ thọ giáo!" Dạ Khinh Vũ vẫn cười như trước không có bất kì thay đổi gì. Chỉ là Lý Phong hắn không có phát hiện ra rằng thanh đoản đao sắc bén đã nằm trong tay Dạ Khinh Vũ từ khi nào.

Mà cũng lúc một đạo hắc ảnh không tiếng động yên lặng xuất hiện , bóng đen này không ai khác chính là Lăng Lại đã rời đi kia.

"Lý Phong không có ai có thể uy hiếp được Dạ gia ta!" Dạ Vấn Thiên lạnh lùng bỏ lại một câu liền xoay người sang chỗ khác. Hai người Dạ Khinh Vũ cùng Lăng Lại đồng thời hành động. Lăng Lại vung đao lên chém vào cánh tay cầm đoản đao lúc nãy của Lý Phong, vì vậy cánh tay cùng thanh đoản đao rơi xuống đất. Mà đoản đao trong tay Dạ khinh Vũ cũng đã đâm sâu vào bụng Lý Phong.

"Ngươi, ngươi,..." Lý Phong cúi đầu nhìn thanh đoản đao trong bụng mình, hắn bây giờ vẫn không thể lý giải được rõ ràng trên tay Dạ Khinh Vũ không có giới chỉ, vậy thanh đoản đao này nàng lấy ở đâu ra?

Vấn đề này hắn nhất định mang theo vào quan tài. Sau khi Dạ khinh Vũ rút đoản đao trở về, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên theo đó một cỗ máu tươi từ bụng Lý Phong phun ra.

"Dạ Khinh Vũ, Dạ Vấn Thiên, Lý gia ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!" nói xong một câu cuối cùng thân thể Lý Phong lập tức nện xuống nền đất.

Khuôn mặt Dạ lão vương gia trầm như nước, không thể không nói câu nói sắp chết của Lý Phong cũng chính là đem Lý gia đẩy tới tuyệt địa.

"Lăng Lại truyền lệnh xuống, tru sát Lý gia!" Dạ Vấn Thiên lạnh lùng nói: "Về phần những nữ nhi của Lý gia kia, không cần phải cảnh cáo, trực tiếp giết chết."

"Vâng!" Lăng Lại đáp một tiếng liền nhanh chóng biến mất.

"Nha đầu!" Dạ Vấn Thiên nhìn về phía Dạ khinh Vũ

"Gia gia, tiểu vũ biết sai rồi!" Dạ Khinh Vũ lập tức nói: "Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình! Hơn nữa nếu không có Lý gia, chỉ cần vẫn còn tài sản Lý gia thì cha ta cùng ca ca cũng sẽ không có ảnh hưởng gì!"

"Ừ!" Dạ Vấn Thiến gật nhẹ đầu, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dạ Khinh Vũ rời khỏi Uông phủ. Vì vậy Uông phủ ngay sau đó bị ngọn lửa cháy hừng hực nuốt mất, mà tại Vinh Thành lại nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.

~BA


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro