chương 29: khó được hồ đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người Dạ Khinh Vũ cùng Giang Nguyệt Bạch bắt đầu thương lượng chuyện gì đó, bởi vì Giang Nguyệt Minh cùng ba đại hoàn khố kia đều bị đuổi xuống lầu một, cho nên bốn tên này cũng không có biết bọn họ nói chuyện gì.

"Đại tiểu thư!" nhìn thấy Dạ Khinh Vũ ôm tiểu Luân Luân từ trên lầu hai đi xuống Phương Viên lập tức hấp tấc chạy tới, hé miệng muốn hỏi gì đó thì Dạ Khinh Vũ liền cười một tiếng nói: "Tốt lắm chúng ta đi mua chút dược liệu đi!"

Phương Viên: "..."

Cốc Tòng U: "..."

Lâm Phong: "..."

Giang Nguyệt Minh: "..."

Bọn họ không phải nghe lầm đấy chứ, Dạ Khinh Vũ muốn đi mua được liệu, vị đại tiểu thư này đang suy nghĩ gì vậy, chẳng lẽ nàng thật đúng là muốn trở thành luyện dược sư rồi sao?

Luyện dược sư kia không phải tùy tiện ai muốn làm là có thể a

Bất quá Dạ Khinh Vũ cũng không có để ý đến tâm tư của mấy người này, trực tiếp nâng quần lên bước ra hỏi Phong Vinh sòng bạc

"Đại tiểu thư, ngươi sẽ luyện đan?" Cốc Tòng U bước lên vài bước, nhỏ giọng hỏi Dạ Khinh Vũ

"Luyện đan?" Dạ Khinh Vũ nhíu mày: "Không biết a!"

Cốc Tòng U gật nhẹ đầu hắn biết Dạ đại tiểu thư làm sao có thể luyện đan đây, vì vậy liền hỏi: "Đại tiểu thư, vậy chúng ta cũng không cần đi đâu?"

"Vì sao?" Dạ Khinh Vxu không rõ: "Chẳng lẽ nói không pahir người luyện đan liền không thể mua dược liệu sao?"

"Cái này, chuện này đại tiểu thư, những người khác sẽ sợ Dạ gia lão gia tử, nhưng mà những luyện dược sư kia sẽ không có sợ đâu!" Lâm Phong đến bên người Dạ Khinh Vũ nhỏ giọng nhắc nhở.

Vì vậy Dạ Khinh Vũ đã hiểu, ba cái tên này vì lo lắng mình đi mua dược liệu sẽ bị mấy luyện dược sư kia gây phiền toái.

"Không có chuyện gì, đi trước rồi nói sau!" Dạ Khinh Vũ khoát tay áo, sau đó nhìn thoáng qua Phương Viện: "Mập mạp ngươi dẫn đường đi!"

"Được rồi!" Phương Viên gật nhẹ đầu, không còn cách nào a, nếu đại tiểu thư đã nói vậy rồi, hắn cũng chỉ có thể dẫn đường thôi.

"Đại ca, ngươi nói xem vị Dạ đại tiểu thư kia sẽ luyện đan dược sao?" Giang Nguyệt Minh đứng cạnh cửa sổ lầu hai hỏi ca ca mình.

"Nàng không phải đã nói rồi sao, nàng sẽ không luyện đan!" Giang Nguyệt Bạch cười nhẹ một tiếng.

"Ca, chuyện vô âm cầm ngươi dự định hướng gia tộc bàn giao thế nào đây?" Giang Nguyệt Minh hỏi, trong gia tộc có nguyên một đám lão nhân rất coi trọng chuyện vô âm cầm, hắn biết rất rõ ràng.

"Ha ha, có gì phải bàn giao, vô âm cầm vẫn còn rất tốt không phải sao?" Giang Nguyệt Bạch lơ đễnh hỏi ngược lại

Giang Nguyệt Minh: "..."

Ừ, vâng, vô âm cầm này bây giờ đang bày ở chỗ kia rất tốt, đúng là thứ trọng yếu bên trong vô âm cầm đã chạy vào trong cơ thể Dạ Khinh Vũ rồi, bất quá không có người tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ không ai biết.

Nhìn bộ dạng của đại ca nhà mình, căn bản không muốn truy cứu chuyện này, còn cái vị Dạ địa tiểu thư kia xem bộ dáng cũng sẽ không có câu trả lời thỏa đáng cho Giang gia bọn họ đâu.

Được rồi, vậy thì khó có được lúc hồ đồ đi!

Nói về tiểu Luân Luân đang nằm trong lòng Dạ Khinh Vũ thì đang chớp mắt chó, trong lòng lại đang nghĩ chủ nhân vô lương này cần dược liệu để làm gì a, chẳng lẽ nàng muốn học luyện đan sao?

Ừ, ừ, cái này hay, mình muốn lớn nhanh lên, nếu như có đan dược phụ trợ mà nói thì nhất định mình có thể lớn nhanh hơn.

Tiểu Luân Luân nghĩ như vậy, cặp mắt tròn trịa nổi lên tinh quang chớp động, thật tốt quá, thật tốt quá, chủ nhân ngươi học nhanh lên học giỏi để trở thành thầy luyện dược sư!

Càng ngày tiểu Luân Luân càng phát hiện chủ nhân vô lương của mình ngày càng thuận mắt.

Đương nhiên đối với tâm tư của tiểu Luân Luân, Dạ Khinh Vũ căn bản không có để ý đến.

"U, các ngươi xem, đây không phải là Dạ gia nữ hoàn khố sao?"

"Xuỵt ngươi không muốn sống nữa sao, nhỏ giọng một chút, hiện tại vị hoàn khố này chính là con cọp cái không thể sờ mông a!"

"Ừ, ừ, ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận!"

"Hiện tại vị kia đúng là sát tinh a, cũng không biết Dạ lão vương gia vì sao che chở nữ hoàn khố này như vậy, hơn nữa còn vì nàng mà không tiếc trở mặt với Hoàng gia!"

"Khụ, bất kể chuyện kia như thế nào thì người ta cũng là cháu gái của Dạ lão vương gia a, người ta làm gia gia sao có thể không che chở được đây!"

"Ai, Dạ lão vương gia thật là đáng thương, Dạ đại nguyên soái, Dạ tiểu tướng quân, ba người liều chết liều sống mới đổi được cho Dạ gia những ngày phú quý như hôm nay, nhưng hôm nay lại bị hủy trong tay Dạ Khinh Vũ!"

"Tốt lắm, những chuyện này còn chưa tới phiên chúng ta quan tâm đâu!"

"Các ngươi xem, cái nữ hoàn khố kia đáng bước vào được điếm, chẳng lẽ nàng muốn mua dược liệu sao?"

"Xuy, ta nhớ không nhầm thì bên trong Dạ vương phủ có rất nhiều luyện dược sư sao?"

"kia đều là năm lão hoàng lịch, sớm đã bị nữ hoàn khố kia đuổi đi rồi!"

....

Những lời nói của mấy người này đều rành mạch truyền đến tai Dạ Khinh Vũ

Đúng vậy, tiền nhiệm cỗ thân thể này đích xác đem luyện dược sư trong Dạ vương phủ đuổi đi, cũng bởi vì tứ hoàng tử Sùng Chi Chước nói với nàng rằng hắn không thích bộ dạng của những luyện dược sư kia.

Bất quá bây giờ những chuyện này đều không có quan hệ gì với nàng cả.

Thân là ma thần, nàng đương nhiên không biết luyện chế đan dược, đúng là nàng sẽ chỉ chế dược tề hoặc nói trắng ra thì lúc ở thế giới ma pháp kia căn bản không có cái nghề này, chỉ có nghề nghiệp bào chế thuốc mà thôi, mà đúng là không khéo Dạ Khinh Vũ nàng chính là nhân vật bào chế thuốc đứng đầu, cho nên nàng mới muốn mua một ít dược liệu chế tác một ít dược tề, cho mình, gia gia, tiểu Luân Luân cùng với ba người hoàn khố kia dùng.

Ai nói bọn họ cả đời này sẽ là hoàn khố? Chuyện thay đổi thể chất đối với Dạ Khinh Vũ mà nói chỉ là chuyện nhỏ một chai dược tề là đủ.

"Vương đại sư, van cầu ngươi, trên mặt tiểu thư nhà ta có một vết sẹo lớn, chẳng lẽ không còn cách nào chữa sao?"

Bốn người Dạ Khinh Vũ vừa rảo bước đến cửa hàng thuốc liền nghe thấy thanh âm như vậy

3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro