chương 3: yêu cầu bồi thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết sát của Dạ gia đúng là danh bất hư truyền.

Chính mình có thể thoát khỏi lưỡi đao huyết sát cứu được một mạng, đúng là mạng lớn a!

Xa công công một bên hồi hồn, một bên nhìn toàn thân xem có thiếu xót tay chân gì không, trên mặt máu tươi chảy ồ ồ, cố gắng giữ vững tinh thần: "Dạ vương gia, cái này là sao đây? Cho dù tứ hoàng tử có sai , nhưng mà Dạ đại tiểu thư không phải vẫn tốt sao, không bằng chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thôi!"

"Ông nội của ta vì sao làm như vậy ngươi chẳng lẽ không biết? Hừ một tứ hoàng tử nho nhỏ thì thế nào, nếu muốn lấy tính mạng Dạ Khinh Vũ ta thì trước hết hắn nên nghĩ một chút, hắn có đủ phân lượng đó chưa!" Dạ Khinh Vũ lạnh lùng thốt lên:"Còn có, ông nội ta muốn thế nào còn cần đến phiên một tên công công như ngươi vung tay múa chân sao, có chuyện gì nói mau không có chuyện gì thì lưu mệnh lại!"

Lời Dạ Khinh Vũ vừa dứt một thanh hắc đao đã kề trên cổ Xa công công. Trên cổ truyền đến cái lạnh rùng mình khiến Xa công công thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Hắn vừa mới thoát khỏi cái chết từ tay huyết sát, sao bây giờ lại đến nhanh vậy chứ.

"Có chuyện. Có chuyện!" Xa công công nói liên tục không ngừng, bởi hắn nghe rõ rành mạch, Dạ Khinh vũ nói nếu không có chuyện gì thì lưu mệnh lại.

Hắn còn chưa sống đủ đâu, vẫn muốn sống thêm vài năm nữa. Mặc dù không đầy đủ bộ phận nhưng dù sao vẫn là một mạng a!

" nói!" Dạ Vấn Thiên tích chữ như vàng nói.

"Hoàng thượng mời Dạ vương gia cùng Dạ đại tiểu thư đi vào!' Xa công công run run nói: "tứ hoàng tử cũng ở bên trong."

"Ừ. Dẫn đường đi!" Dạ Vấn Thiên gật nhẹ đầu, xoay người nhảy xuống hắc giác mã nhấc tay ôm Dạ Khinh Vũ xuống.

Xa công công dẫn đường phía trước, hai ông cháu Khinh Vũ đi phía sau, hướng về đại điện cách đó không xa.

Thời điểm đi qua người một thành viên huyết sát, Khinh Vũ dừng lại nói: "Đem thanh đoản đao của ngươi cho ta mượn dùng một chút!"

Thành viên huyết sát kia ngẩn người ra nhanh chóng lấy ra thanh đoản đao bên hông mình đưa vào tay Khinh Vũ.

Dạ Khinh Vũ đem thanh đoản đao giấu trong ống tay áo. Trong đại điện lúc này chỉ có hai người hoàng đế Sùng Bạch Hỉ cùng tứ hoàng tử Sùng Chi Chước.

Vừa nhìn thấy thân ảnh Dạ Khinh Vũ bước vào đại điện, đáy mắt Sùng Chi Chước lóe qua hận ý, đều tại nữ nhân này rõ ràng không bị làm sao lại hại hắn bị phụ hoàng mắng cho một trận, hơn nữa phụ hoàng còn ép mình phải xin lỗi với nàng. Phụ hoàng còn nói muốn hắn cùng nàng thành hôn, dựa vào cái gì, hắn là con trai phụ hoàng yêu thương nhất, hắn cần gì phải lấy một nữ hoàn khố!

Trong chớp mắt, đáy lòng Sùng Chi Chước bốc qua một cỗ lệ khí, lúc này hắn thật là không nhìn thấy Dạ Vấn Thiên.

"Đăng , đăng, đăng ..." sùng Chi Chước sải bước chắn trước người Dạ Khinh Vũ. Dạ Vấn Thiên nhướng mày, dừng bước ánh mắt bất thiện nhìn trên người Sùng Chi Chước, nếu tiểu tử này dám động vào cháu gái bảo bối của mình,hắn nhất định sẽ lấy mạng tiểu tử này, hừ, hoàng tử của hoàng gia thì sao, nhiều thêm một người hay ít hơn một người cũng chẳng sao, nhưng hắn lại là người cháu gái mình thương thì lại khác.

Xa công công nhếch miệng trong lòng tự nhủ, tứ hoàng tử, người là muốn chết sớm a, ngươi có biết không ngoài kia hoàng linh quân đều chết sạch cả rồi, ngươi nếu còn dám trêu chọc vị Dạ đại tiểu thư này chỉ sợ mạng nhỏ của ngươi cũng chẳng còn.

Nhưng Sùng Chi Chước bây giờ đã bị lửa giận thiêu mất ý chí rồi, căn bản là không còn nhìn thấy Xa công công hướng mình nháy nháy mắt.

Mà hoàng đế Sùng Bạch Hỉ lúc này sắc mặt trắng bạch, mũi hắn cực tốt nên từ lúc Dạ Vấn Thiên cùng Dạ Khinh Vũ tiến vào hắn đã nghe thấy mùi máu tươi, không cần nói hắn cũng hiểu bên ngoài kia đã thành cái dạng gì rồi.

Lại nhìn thấy bộ dáng của con trai mình, Sùng Bạch Hỉ vội vàng quát lớn: "Chước nhi, mau trở lại!" Sùng Bạch Hỉ rất rõ ràng, Dạ Vấn Thiên được hưởng ngang hàng với vương gia kia chính là người năm đó từ trong núi thây biển máu đi ra mà tạo công danh, hơn nữa cái gọi là ngang hàng vương gia nếu nói trắng ra là hắn cùng hoàng đế có thể song song cùng tồn tại.

Sùng Chi Chước như thường không có nghe đến lời nói của hoàng đế, hắn thẳng tắp nhìn Khinh Vũ : "Hừ, Dạ Khinh Vũ ta cho ngươi biết, ta sẽ không cưới ngươi, ngươi nên sớm chết tâm đi, bởi vì ta sẽ không thích một người như ngươi, mà hơn nữa ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ là mộ nữ hoàn khố, ngươi xứng với một tứ hoàng tử thân phận cao quý như ta sao?"

Xa công công sắc mặt tái nhợt, bởi hắn thấy sắc mặt Dạ Vấn Thiên đã chìm xuống rồi.

Tứ hoàng tử, tứ hoàng tử, ngươi ăn tim gấu hay là gan báo vậy, lời này mà ngươi có thể nói ra trước mặt Dạ vương gia sao. Không có chuyện gì thì trong lòng có thể nghĩ đến nhưng sao nguơi lại có thể nói ra ngoài, văn bản là ngươi muốn chết sớm a!

Sùng Bạch hỉ nhìn thấy sắc mặt Dạ lão gia tử trở nên khó coi, vì vậy nở khuôn mặt tươi cười nói: "Dạ vương gia, mau ngồi, mau ngồi. Ngươi cũng đừng nóng giận, đây là bởi vì Chước nhi nghe được Khinh Vũ bị trọng thương nhất thời đau lòng cho nên mới nặng lời như vậy!"

Dạ Vấn Thiên hừ lạnh không thèm để ý đến Sùng Bạch Hỉ. Sùng Bạch Hỉ liếcmắt nhìn con trai mình, xem ra chính mình quá sủng ái hắn rồi, rõ ràng tiểu tử này được sủng ái mà trở thành bộ dáng như bây giờ.

Nghe lời nói của Sùng Chi Chước, Dạ Khinh Vũ cười lạnh: "sùng Chi Chước, ngươi có lầm hay không, Dạ Khinh Vũ ta cho tới bây giờ cũng không hề thích qua ngươi, còn có Sùng Chi chước ngươi có phải hay không quá để ý chính mình, ngươi căn bản không xứng với ta!"

Nói xong, Dạ Khuynh Vũ không thèm nhìn Sùng Chi Chước lấy một cái, trực tiếp lướt qua người hắn, đương nhiên nàng cũng không có chào hỏi vị hoàng đế Sùng Bạch Hỉ kia mà ngồi xuống bên cạnh Dạ Vấn Thiên.

"Dạ Khinh Vũ!" Sùng Chi Chước giờ phút này đã hoàn toàn mất đi lý trí, hắn lớn tiếng gầm thét

"Tốt lắm, Sùng Chi Chước ngươi câm miệng lại cho ta!" Sùng Bạch Hỉ nổi giận.

Chống lại cặp mắt giận dữ của phụ hoàng mình, Sùng Chi Chước lúc này mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, lập tức ngậm miệng lại thối lui sang một bên, cho dù vậy ánh mắt kia vẫn là không cam lòng oán hận nhìn chằm chằm Dạ Khinh Vũ, trong lòng không thể nào nghĩ ra, nữ nhân này nhảy từ tầng bảy xuống sao lại không té chết đi? Thật quá đáng tiếc.

"Ách, Dạ vương gia, ngươi xem nếu giờ chúng ta chọn lấy một ngày tốt cho hai đứa thành hôn như vậy nhất định sẽ rất long trọng!"

Nghe thấy lời nói, Sùng Chi Chước vừa muốn mở miệng nhưng khi nhìn đến ánh mắt của phụ hoàng lúc này, cũng chỉ có thể ngậm miệng lại, nhưng trong lòng lại oán hận, Dạ Khinh Vũ nếu ngươi dám gả, ta liền cho người ngày ngày hành hạ ngươi.

Dạ Khinh Vũ lên tiếng: "Hoàng thượng, ta muốn từ hôn, lời nói vừa rồi của ta ngươi cũng đã nghe được, Sùng Chi Chước căn bản không hề xứng với ta, cho nên ta sẽ không đồng ý gả!"

Một lời nói ra Sùng Chi Chước kém chút nữa nhảy dựng lên. Hoàn hảo, Xa công công phản ứng cực nhanh đem Sùng Chi Chước ôm lại, Xa công công cúi đầu kêu: "Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử ngài đừng nóng giận, đừng nóng giận, hết thảy hoàng thượng sẽ vì ngài làm chủ!"

Bất quá trong lòng Xa công công lại nói, tiểu tử ngươi muốn chết cũng đừng dẫn theo ta.

"Bất quá hoàng thượng, ngươi cũng đã biết con trai ngươi đối với ta làm rất nhiều chuyện, cho nên chuyện từ hôn hiện tại ngươi cũng phải bồi thường phí tổn thất cho ta!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro