chương 4: nhận chọn bốn mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dạ Khinh Vũ ngươi còn có mặt mũi a ...!" Sùng Chi Chước lúc này không thèm bận tâm đến Xa công công đang cố gắng ngăn trở mình hết lần này đến lần khác, hắn chỉ biết là nếu như thật sự để cho Dạ Khinh Vũ làm như vậy thật thì người mất hết mặt mũi chính là mình. Nhưng âm thanh kia vừa mới hô ra khỏi miệng , liền có cảm giác run rẩy, cổ hàn khí này xông tận xương tủy khiến hắn phải rùng mình. Nghiêng đầu nhìn lại vừa vặn đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng cùng cặp mắt giết chóc của Dạ Vấn Thiên, Sùng Chi Chước biết điều lập tức ngậm miệng lại lúng ta lúng túng.

Mà Dạ Khinh Vũ lúc này chỉ cười nhạt, từ chỗ ngồi đi xuống, mái tóc khẽ vuốt tùy ý khoác sau gáy như trù như gấm, cặp mắt đen yêu dị chớp lóe lưu quang. Khuôn mặt đẹp trắng nõn mặc dù vẫn còn tái nhợt nhưng con ngươi sáng ngời thế gian tựa như ánh bảo thạch, nếu như đáy hồ đen sâu không thấy đáy thì mặc dù Dạ Khinh Vũ lúc này đang cười nhưng đáy mắt của nàng lại tĩnh mịch đến rùng mình.

"Ngươi, ngươi ..." không biết vì ái gì, nhưng khi chứng kiến Dạ Khinh Vũ như vậy, đáy lòng Sùng Chi Chước không khỏi dâng lên một dự cảm xấu, thân thể co rúm lại bất an thét chói tai: "Dạ Khinh Vũ, ngươi chỉ là bao cỏ muốn làm gì ta, ta cho ngươi biết ta chính là tứ hoàng tử, là người hoàng gia, Dạ gia các ngươi cho dù có quyền thế lớn thì cũng chỉ là thần tử! Từ xưa đến nay quân muốn thần chết thần không thể không chết, hơn nữa lúc đó là do tự bản thân ngươi nguyện ý chứng minh ngươi yêu ta mới tự mình nhảy xuống, cùng ta nào có quan hệ."

Lời Tứ hoàng tử còn chưa nói hết, cổ tay Dạ khinh Vũ đã động một phen, lập tức một thanh đoản đao hàn quang lóng lánh đã xuất hiện trên bàn tay nàng, không đợi mọi người lấy lại tinh thần, động tác nhanh như gió thanh đoản đao kia đã kề lên cổ Sùng Chi Chước.

Khuôn mặt Dạ Vấn Thiên âm trầm như nước hai nắm tay siết lại sít sao phát ra âm thanh khanh khách. Nếu không phải vì Dạ Khinh Vũ đã xuất thủ, hắn cũng đã sớm ngồi không yên, Sùng Chi Chước ngươi thật đáng chết! Bất quá cháu gái mình thân thủ thực gọn gàng, không sai!

"Dạ Khinh Vũ dừng tay!" hoàng thượng Sùng Bạch Hỉ không biết nói gì cho phải

Mà giờ phút này Sùng Chi Chước đã sớm trắng bệch: "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì, ta, ta chính là tứ hoàng tử!"

Nhưng Dạ Khinh Vũ không cần để ý đến hắn mà quay lại hướng gia gia mình mỉm cười hỏi: "Gia gia, nếu giờ ta giết chết hắn có thể gây phiền toái gì cho Dạ gia ta không?"

Dạ Vấn Thiên sắc mặt lạnh nhạt nói: "Dạ gia ta cho tới bây giờ chưa bao giờ sợ phiền toái!"

Sùng Bạch Hỉ thiếu chút nữa kêu thành tiếng, trong lòng tự nhủ, đây là có ý gì, không phải nói con trai không thể không chêt, như vậy sao được chứ. Con trai Sùng Bạch Hỉ rất nhiều nhưng nhi tử hắn hiểu rõ nhất là tứ nhi tử này a.

Hơn nữa tay Dạ Khinh Vũ bỏ thêm chút lực, vì vậy thanh đoản đao kia đã cắt rách da cổ Sùng Chi Chước, máu tươi theo làn da hắn chảy xuống.

"A, đừng giết ta, đừng giết ta a!" Sung Chi Chước chưa bao giờ bị người dùng dao bức như vậy, trong chớp mắt sắc mặt đại biến hắn có thể chắc chắn hiện tại Dạ Khinh Vũ là thật sự muốn giết chết chính mình.

Xa công công vội vàng nói: "Dạ đại tiểu thư, dạ đại tiểu thư ngài không thể làm như vậy a. Dạ đại tiểu thư không thể a!"

"Dạ Khinh Vũ, được, được, được ta bồi thường, ngươi nói đi ngươi muốn cái gì!" Sùng Bạch Hỉ rốt cục đã hiểu nêu như mình không đáp ứng bồi thường Dạ Khinh Vũ, vậy thì chỉ sợ mạng nhỏ của con mình thật là khó có thể giữ được.

"Bảo khố hoàng cung ta muốn chọn hai mươi món đồ!" Dạ Khinh Vũ cười hip mắt nói: "Những thứ này dùng để bồi thường!"

Sùng Bạch hỉ trừng mắt nhìn Dạ Khinh Vũ chằm chằm, trong lòng rất rõ ràng đây căn bản là công phu sư tử ngoạm mà, nhưng là ánh mắt của hắn tránh giật mình rốt cục gật đầu : "hảo, không thành vấn đề!"

Nhưng hắn phát hiện mặc dù mình đã đồng ý nhưng thiếu nữ này vẫn không bỏ đoản đao trên cổ con mình xuống, tâm tình Sùng Bạch Hỉ không tốt chút nào.

Sùng Chi Chước lúc này có vài phần nức nở nói: "Dạ Khinh Vũ phụ hoàng ta đã đáp ứng điều kiện của ngươi, còn không mau thả ta ra!"

Dạ Khinh Vũ không nói gì nhướng mày cười một tiếng: "Hoàng đế đáp ứng bồi thường ta, nhưng mà nếu ngươi muốn lưu lại cái mạng nhỏ này của Sùng chi Chước vậy thì phải cho ta nhận hai mươi món trong bảo khố!"

Sùng Bạch Hỉ nghe thấy vậy thiếu chút nữa phun ra một búng máu: "Dạ Khinh Vũ ngươi đừng quá đáng!"

"Di, ta quá đáng?" nháy mắt Dạ Khinh Vũ tò mò hỏi : "Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng tính mệnh của con trai ngươi không bằng hai mươi món đồ vật trong bảo khố sao, a, hay là ngươi không bỏ được đây? Ai, Sùng Chi Chước a, cha nguwoi không bỏ được đồ để đổi ngươi rồi, nói một chút xem mệnh ngươi cũng thật khổ không bằng vài thứ đồ đáng giá đây!"

Dạ Vấn Thiên nghe lời nói của cháu gái mình cùng cặp mắt chớp lóe giảo hoạt kia, đáy mắt cực kì vui vẻ, không thể không nói Dạ Khinh Vũ bây giờ khiến hắn cực kì hài lòng.

Mặ dù không hiểu vì sao cháu gái mình lại thay đổi tính cách lớn như vậy, nhưng khi nghĩ đến mẫu thân Dạ Khinh Vũ, lão gia tử Dạ Vấn Thiên lại cảm thấy thực bình thường, là huyết mạch của một cô gái phong hoa tuyệt đại như vậy há lại là một nữ hoàn khố sao?

Sùng Chi Chước nhìn chằm chằm phụ hoàng mình luôn miệng keu lên: "Phụ hoàng, phụ hoàng cứu ta, cứu ta!"

Sùng Bạch hỉ nghiêng đầu nhìn Dạ Vấn Thiên , bốn mươi kiện đồ vật. Nếu như hắn không đau thì là giả, hiện tại Sùng Bạch Hỉ hắn muốn Dạ Vấn Thiên nói giúp vài câu, người có thể khiên sDạ Khinh Vũ nghe theo chắc chỉ có gia gia nàng thôi

Nhưng lão gia tử Dạ Vấn Thiên này căn bản là nhìn thẳng vẻ mặt lão thần, con mắt Sùng Bạch Hỉ co rút, Dạ Vấn Thiên căn bản là không thèm nhìn hoàng đế này liếc mắt một cái.

"Khụ, Dạ vương gia ngươi xem chuyện như vậy?" được rồi ngươi không nhìn ta vậy ta chủ động hỏi ngươi.

"A, cựu thần nghe theo nha đầu! Nha đầu như thế nào thì xử lý như thế ấy!" Dạ Vấn Thiên lập tức nói rõ lập trường của mình.

"Như thế nào, hoàng đế nếu ngươi không đồng ý vậy ta liền trực tiếp răng rắc!" Dạ Khinh Vũ vưa nói cỗ tay khẽ nhúc nhích lưỡi đao nhấn sau vào da thịt thêm chút nữa

"A, a, a!" Sùng Chi Chước quát to "Phụ hoàng, phụ hoàng, người mau đáp ứng nàng đi a, người mau đáp ứng nàng đi,Dạ Khinh Vũ điên rồi, nàng thât sự sẽ giết chêt ta!"

Nhìn gương mặt con mình sợ hãi đến xanh mét, Sùng Bạch Hỉ rốt cuộc gật nhẹ đầu : "Hảo, ta đáp ứng, ngươi mau thả Chước nhi ra!"

"Hắc hắc, không vội!" Dạ Khinh Vũ cười tươi nói: "Hoàng đế nói thật nha, đối với người hoàng gia các ngươi, ta thật sự không có chút nào tin tưởng được, như vậy đi, ngươi trước cho ta chọn đồ đã, chờ chọn xong bốn mươi kiện đồ, ta sẽ tự thả hắn ra, dù sao người Dạ gia ta trước giờ chữ tín vẫn có thể dùng được!"

Sùng Bạch Hỉ há hốc miệng giơ ngón tay chỉ Dạ Khinh Vũ, cổ họng chật vật không nói lên lời. Nha đầu này quá cuồng vọng, rõ ràng không đem đường đường là vua một nước như hắn để vào trong mắt, thật tức chết hắn mà!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro