chương 6: dạy ngươi biết ngoan ngoãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong Dạ Khinh Vũ tiếp tục vòng qua người Xa công công tiến lên phía trước

"Ai nha, Dạ đại tiểu thư của ta ơi, người giơ cao đánh khẽ được không, ngươi vừa rồi trước mặt hoàng đế đã nói ngươi sẽ lấy bốn mươi kiện đồ thôi mà, Dạ đại tiểu thư! Đây là ngươi nói lời không giữ lời a, nói cách khác Hoàng thượng sẽ phạt ta đó!" gương mặt Xa công công già nua run rẩy không ngừng.

"Này, Xa công công ngươi dừng một chút a, Dạ Khinh Vũ ta nổi danh nhất chính là gì?" Dạ Khinh Vũ ngừng bước chân nghiêng đầu nhìn Xa công công nhỏ giọng hỏi.

Xa công công ngạc nhiên nhìn Dạ Khinh Vũ, hắn thật không nghĩ ra Dạ Khinh Vũ hỏi hắn vấn đề này là để làm gì, nhưng vẫn hồi đáp: "Hoàn khố!"

Vị nữ hoàn khố Dạ gia này đúng là đã vang danh thiên hạ, khôg chỉ có Thiên Tinh đế quốc mà ngay cả những quốc gia bên cạnh cũng cực kì nổi danh.

"Ừ ừ!" đối với đáp án này, Dạ Khinh Vũ nàng rất hài lòng, cười tủm tỉm gật gật đầu, sau đó khẽ mở đôi môi nói: "Xa công công ngươi cũng biết rõ như vậy ta liền dạy cho ngươi biết ngoan ngoãn, lời nói của hoàn khố không thể tin tưởng."

Một câu nói ra, Xa công công liền ngẩn người tại chỗ. Đúng vậy có hoàn khố nào mà nói chuyện giữ lời bao giờ chưa? Nếu hoàn khố mà biết giữ lời thì cũng đâu có bị gọi là hoàn khố.

Vốn dĩ Dạ Khinh Vũ chỉ tính cầm tám mươi kiện đồ mà thôi, nhưng mà bây giờ đã nói rõ ràng như vậy rồi có phải hay không ... nhưng mà đã tiến vào tiểu kim khố của hoàng đế rồi nếu như mình không cầm cho đủ như lời mình nói thì có phải thật có lỗi với Sùng Bạch Hỉ cùng Sùng Chi Chước không.

Vì vậy Dạ Khinh Vũ cũng không thèm nhìn nữa, tâm niệm nàng vừa động, liền khiến Xa công công mềm nhũn hai chân, lão thiên a, lão thiên a, vốn là một kim khố tràn đầy nhưng bây giờ đây đến một chút cũng không còn. Nhưng mà trên tay Dạ Khinh Vũ nàng lại trống trơn, cái gì cũng không có, chẳng lẽ nói, chẳng lẽ nói trên người Dạ đại tiểu thư có trang bị món đồ gì đó sao? Sau khi cầm sạch đồ, Dạ Khinh Vũ nhấc chân đi ra ngoài, nhưng khi cước bộ của nàng vừa nâng liền "Di" một tiếng.

Sau đó nàng liền lui lại mấy bước giơ tay gõ nhẹ vách tường, liền nghe thất thanh âm "trống trơn" truyền lại thật rõ ràng, bên trong vách tường này trống không. Mắt nàng vì vậy mà lóe sáng, chẳng lẽ phía bên kia còn có một cái bí thất nữa sao?

"Dạ đại tiểu thư, chúng ta, chúng ta đi thôi!" Xa công công lúc này thanh âm tràn đầy nức nở

"Ừ, ừ , được rồi đi thôi!" Dạ Khinh Vũ nhìn thoáng qua Xa công công cũng không có chú ý đến động tác vừa rồi của mình liền phối hợp gật đầu bước ra ngoài.

Xa công công nhìn cửa bí thất kia một khắc trước còn tràn đầy bảo bối, nhưng mà bây giờ đến cả một cộng lông cũng chẳng còn dư lại, thật đúng là khóc không ra nước mắt mà, Dạ đại tiểu thư này đúng là chấu chấu ăn lá mà! Hai người quay trở về đại điện.

"Gia gia!" Dạ Khinh Vũ vui vẻ nhào vào lòng Dạ Vấn Thiên.

"Ừ!" Dạ Vấn Thiên mỉm cười gật nhẹ đầu, sau đó ân cần nhìn thoáng qua cháu gái mình hỏi: "Sao bồi thường đã lấy được chưa?"

"Vâng!" Dạ Khinh Vũ cười tủm tỉm gật đầu.

Bên kia Xa công công nước mắt đầm đìa, đúng vậy vị Dạ đại tiểu thư này đúng là đã vơ vét sạch tiểu kim khố của hoàng đế rồi.

"Vậy bây giờ ngươi chơi cũng đã chơi đủ rồi, đi, chúng ta về nhà thôi!" đối với vẻ mặt Xa công công, Dạ Vấn Thiên đương nhiên là thấy được nhưng bất quá hắn cũng chẳng muốn nghĩ làm gì, chắc cháu gái mình bất quá cũng chỉ lấy đi một ít đồ vật trân quý mà thôi.

"Vâng, chúng ta về nhà!" Dạ Khinh Vũ nói, đưa bàn tay nhỏ bé đặt vào bàn tay to lớn của Dạ Vấn Thiên, tổ tôn hai người liền chắp tay ra khỏi đại điện.

"Hô!" tứ hoàng tử Sùng Chi Chước rốt cục cũng đã thở phào nhẹ nhõm, trái tim muốn nhảy ra khỏi họng lúc này cũng đã trở về vị trí rồi.

"Dạ Khinh Vũ kia đã cầm đi những thứ gì?" hoàng đế Sùng Bạch Hỉ quay sang hỏi Xa công công, hiện tại hắn xác định hôm nay hắn đổ huyết quá trớn rồi.

Mà cũng là vấn đề giống như vậy Dạ Vấn Thiên cũng đang hỏi Dạ Khinh Vũ đây. Vì thế mà nàng đem sự tình nói cho thật đơn giản. Dạ Vấn Thiên nghe xong cảm thấy đầu óc của mình có chút không dùng được rồi, mất một lúc lão nhân ta mới phục hồi lại tinh thần: "Nha đầu, ngươi nói là ngươi đã quét sạch tiểu kim khố của hoàng đế rồi sao?"

"Gia gia, cũng không tính là quét sạch đâu, ta phát hiện bên trong tiểu kim khố còn có một tầng khác nữa, chỗ đó chắc chắn còn có thứ đồ tốt hơn a!" mắt nàng chớp động, nàng đã nhớ rõ chỗ đó rồi, mà bây giờ trong đại điện Sùng Bạch Hỉ còn đang giận dữ không biết rằng mình đang bị tiểu đạo tặc nhớ thương a.

"Khụ, khụ, khụ, ừ, chúng ta về nhà rồi hãy nói sau!" trái tim Dạ Vấn Thiên xem như là quá dũng mãnh rồi, không có bị cháu gái kinh người của mình hù dọa là may rồi. Vì thế mà tầng tầng lớp lớp huyết sát theo sau Dạ Khinh Vũ cùng Dạ Vấn Thiên ly khai hoàng cung.

"Gia gia, bây giờ chúng ta cần phải đến Uông gia một chuyến!" Dạ Khinh Vũ nghĩ nghĩ nói: "Thường Hỉ gia gia vẫn đang chờ chúng ta ở đấy!"

"A, đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, ha ha, haha, ta đúng là đã quên mất chuyện này!" Dạ Vân Thiên ha ha cười một tiếng.

Vì vậy mà lão vương gia mang theo nữ hoàn khố Dạ gia cùng huyết sát phía sau quay ngựa hướng về phía Uông gia mà đi. Dọc đường đi ngang qua phủ không ít đại thần cũng các đại gia tộc, đương nhiên cũng có không ít nhà giao hảo với Uông gia, nhưng mà những người này đều biết rõ bọn họ đi đến Uông gia nhưng không có một ai dám ngăn cản.

"Cha ngươi thật sự mặc kệ sao?" trong tể tướng phủ lúc này một thiếu nữ thân váy xinh đẹp lôi kéo ống tay áo tể tướng Hoàng Sinh Lợi vẻ mặt lo lắng hỏi

"Oanh nhi, không phải là cha không trông nom, mà chỉ là hai người Uông Minh Nghĩa cùng tứ hoàng tử huyên náo quá mức rồi, khiến cho Dạ gia xuất động cả huyết sát!" Hoàng Sinh Lợi lắc đầu bày tỏ chính mình không thể can thiệp được việc này.

"Cha, Dạ gia hắn chính là cây to đón gió lớn, hoàng đế bệ hạ đã sớm muốn diệt trừ Dạ gia rồi, bây giờ không phải là một cơ hội tốt sao?" Chim Hoàng Oanh nói: "Cho nên cha, bây giờ người nên đi cứu Uông gia đi, đến lúc đó Uông gia nhất định sẽ rất cảm tạ người a!"

"Oanh nhi, ta biết rõ ngươi cùng Uông Minh Nghĩa có chút quan hệ, nhưng mà ngươi hãy nhớ cho kĩ chuyện này, đây không phải chuyện Hoàng gia chúng ta có thể can thiệp được, hơn nữa Dạ gia còn có huyết sát chỉ là một nhóm binh lực bình thường thôi! Nhưng mà dù nó có bình thường mà đem so với tất cả quân đội của Thiên Tinh quốc chúng ta thì tinh nhuệ hơn rất nhiều! muốn đụng đến Dạ gia thì phải đợi cả ngàn năm sau đi!'

"Cha!"Chim Hoàng Oanh còn muốn nói gì thêm nữa nhưng Hoàng Sinh Lợi đã phất phất ống tay áo phân phó hạ nhân nói: "Người đâu, dẫn tiểu thư đi, không cho nàng ra khỏi cửa phòng nửa bước!"

st߉;8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro