Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn Tạ Duy Nhĩ trố mắt ngạc nhiên, Lệ Chu kìm tiếng chửi thề đối với luật pháp tinh tế: "Thượng tướng không cần gọi ta là hùng chủ, ở quê hương ta, vợ chồng có thể gọi nhau bằng tên, ngươi cứ gọi ta bằng tên cũng được."

Thấy Tạ Duy Nhĩ có vẻ như chưa phản ứng kịp, Lệ Chu dứt khoát đẩy Tạ Duy Nhĩ vào phòng ăn, ấn hắn ngồi xuống ghế, nghĩ thầm: "Tốt ghê, lần này Tạ Duy Nhĩ không né tránh mình."

"Ngồi đây chờ ta, Tạ Duy Nhĩ, ngươi là thư quân hợp pháp của ta, không cần phải quá tôn kính với ta."

Nói xong, Lệ Chu quay lại phòng bếp, đầu tiên cậu múc cho Tạ Duy Nhĩ một chén canh được cậu chế biến tỉ mỉ, đặt trước mặt Tạ Duy Nhĩ để giúp hắn làm ấm bụng. Sau đó, cậu mang món xào ra bàn, rồi tiếp tục chuẩn bị món chính từ thụ viên còn dư. Cậu cắt thụ viên thành những khối nhỏ, hấp cho mềm, sau đó nghiền nhuyễn, thêm chút muối và ngũ vị hương rồi trộn cùng với khoai lang đỏ xay nhuyễn, nặn thành hình và cho vào chảo chiên chín.

Chẳng bao lâu, phòng ăn lại tràn ngập hương thơm của món ăn !

Tạ Duy Nhĩ ngửi thấy mùi thơm, nhìn bóng dáng Lệ Chu đang bận rộn trong phòng bếp và nhìn bát canh mà Lệ Chu dọn ra cho mình, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một cảm giác ấm áp lạ thường.

Trong lúc trò chuyện với Lệ Chu, Tạ Duy Nhĩ để ý thấy Lệ Chu nhiều lần nhắc đến "quê hương", hắn đoán "quê hương" mà Lệ Chu nói có thể là hành tinh hoang mà hắn đã từng tìm thấy Lệ Chu. Đáng tiếc, cho dù đã lục soát toàn bộ hành tinh đó, bọn họ cũng chỉ tìm thấy một hùng tử tồn tại là Lệ Chu và không có tìm được thêm bất kỳ dấu vết nào khác, còn sót lại chỉ là những vùng bị tinh hạm tấn công và đất đai khô cằn.

Tạ Duy Nhĩ nghĩ rằng gia đình và bạn bè của Lệ Chu có thể đã chết trong cuộc tấn công của bọn tinh tặc ấy. Hắn bỗng nhiên cảm thấy rất tò mò, tự nhiên muốn biết rằng Lệ Chu đã sinh ra và lớn lên trong một gia đình như thế nào để hình thành nên tính cách thiên chân và ôn nhu như vậy.

So với các hùng tử trong đế đô, thậm chí là toàn bộ tinh tế, Lệ Chu quả thật sự khác biệt. Điều này không phải là do giả vờ hay tạo ra, mà là sự thật, bởi vì luật pháp tinh tế hoàn toàn ủng hộ hùng tử, và bọn họ không cần phải giả vờ làm gì cả.

Không phải là không có hùng tử nho nhã lịch sự, chẳng qua sự dịu dàng của họ chưa bao giờ hướng về phía thư tử, mà thường chỉ dành cho hùng phụ và bạn bè của họ, còn đối với thư tử thì không bao giờ có sự kiên nhẫn đó. Lệ Chu bưng đĩa bánh vào, thấy Tạ Duy Nhĩ lại đang trầm tư, lo lắng tinh thần lực của hắn lại bị ảnh hưởng, vội vàng bỏ đồ ăn xuống và hỏi: "Tạ Duy Nhĩ, có phải ngươi không thoải mái không?"

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lệ Chu, Tạ Duy Nhĩ bất giác ngây người một lúc, nhận ra mình bị gương mặt đẹp của Lệ Chu làm phân tâm, vội vàng ho nhẹ một tiếng: "Không, không có gì, ta đang đợi ngươi!"

Lệ Chu mỉm cười, nói: "Vậy chúng ta ăn cơm đi, thử xem tay nghề của ta nhé!"

Lệ Chu rất tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của mình, từ khi 8 tuổi cha mẹ cậu đã qua đời, cậu được gửi vào viện phúc lợi, ở đó có một bác nấu ăn rất giỏi sau bếp, ăn vô cùng ngon, cậu đã học hỏi và được người đó truyền tay nghề.

Lệ Chu tin rằng muốn chiếm được lòng của ai đó, đầu tiên phải chinh phục dạ dày của họ, cậu vô cùng tin tưởng rằng cậu có thể làm tốt việc này.

Quả thực, sau khi Tạ Duy Nhĩ nếm thử canh, hắn ngạc nhiên nhìn Lệ Chu. Đây là lần đầu tiên hắn uống một loại canh ngon như vậy. Mặc dù thịt chim có thể rất tanh, nhưng hương vị của canh lại vô cùng tuyệt vời. Hắn không biết Lệ Chu đã làm thế nào để cải thiện hương vị đến mức này. Hơn nữa, sau khi uống một ngụm, hắn cảm thấy có một sự ấm áp vô hình từ bụng lan tỏa khắp cơ thể, như thể năng lượng trong người được bổ sung vậy.

"Ngon không ?"

Tạ Duy Nhĩ gật gật đầu, thành thật đáp: "Ngon!"

Lệ Chu rất hài lòng khi thấy Tạ Duy Nhĩ khen ngợi món ăn của mình. Cậu cười và gắp thêm một chút món xào cho hắn, khuyến khích Tạ Duy Nhĩ ăn nhiều hơn: "Nếu ngon thì uống thêm một chút, đối với thân thể của ngươi rất tốt ! Cái này cũng ngon, ngươi ăn nhiều một chút!"

"Được."

Tạ Duy Nhĩ ăn thêm hai miếng, sau khi cảm thấy vị ngon của món ăn, không kìm được hỏi: "Những thứ này ta chưa bao giờ thấy trước đây. Có phải là loại rau dưa mới được nghiên cứu bởi nhân viên gieo trồng không?"

Lệ Chu ngưng một chút, rồi nhớ ra bản thân mình đã quên mất việc ở đây không có những nguyên liệu như nấm, cẩu kỷ hay nhân sâm. Khi nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Tạ Duy Nhĩ, Lệ Chu cảm thấy có chút bối rối, đặc biệt là khi đối mặt với vẻ mặt không thay đổi sắc thái của Tạ Duy Nhĩ. Cậu có phần lúng túng và không biết phải làm sao.

---------------------------------------------------------------

Lệ Chu: "Thư quân nhà ta có vẻ như đang nghi ngờ về thân phận của ta. Phải làm sao đây? Chờ online, thực căng thẳng!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro