🍊 Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Quần áo mới ra của nhà họ Đoàn có tiếng toàn trấn, thậm chí toàn thành, lúc nhiệt độ hạ đột ngột, váy vừa xinh đẹp lại giữ ấm đã trở thành quần áo phụ nữ thích nhất.

Lý Hồng Phong ở cửa hàng mấy ngày để giúp đỡ, rất nhiều người, cũng may toán của cô học không tệ, dù nhiều người cũng không tính sai hoá đơn, sau khi kết thúc, Diệp Thúy Hương càng thêm coi trọng người con dâu này.

Hiếu thuận, hiểu chuyện, biết quan tâm, làm việc lại nhanh nhện, quả thực là con dâu trời ban.

Tất nhiên, sinh hoạt luôn luôn không thể mười phân vẹn mười, tỉ như nói Lý Hồng Phong tốt vậy nhưng lại có thân thích như nhà họ Lý.

Lúc mẹ Lý dẫn Lý Bích Sương tới cửa, Diệp Thúy Hương dù không quá để ý bà ta, nhưng xem ở mặt mũi Lý Hồng Phong nên cũng chiêu đãi tốt, kết quả người ta mở miệng ra đã muốn nhà họ Đoàn họ mua số quần áo Lý Bích Sương nhập về kia.

Lý Hồng Phong đi học, không ở nhà, nhưng Đoàn Thanh Ân ở nhà, anh an vị trên ghế, yên tĩnh nghe mẹ Lý nói chuyện.

"Đều là thân thích, chúng tôi xem như hồi vốn bán rẻ cho nhà bà, đây cũng là xem ở mặt mũi Hồng Phong..."

Rõ là quần áo trên tay không bán ra được, nhưng lại nói đường hoàng như thế.

Anh khẽ cười một tiếng, nhấp một hớp nước trong ly, học giọng điệu mẹ Lý, "Đều là thân thích, nhà cháu cũng không thể nhìn nhà bác gái thiệt thòi."

Mắt mẹ Lý sáng lên, "Thanh Ân có ý?"

Đoàn Thanh Ân giương mắt, nhíu mày, "Những quần áo này, bác có thể bán cho người khác, mặc kệ là bán giá gốc hay nâng giá bán, chỉ cần bác không thiệt thòi là tốt rồi."

Nghe hiểu ý anh, mẹ Lý và Lý Bích Sương khó coi xa xầm.

Nếu họ có thể tìm người mua chúng, còn tới nhà họ Đoàn làm gì!

Trong lòng bà ta nghĩ Bích Sương khóc lóc kể lể vì những bộ quần áo này nhà chồng đối với cô ta không thèm để ý, nếu lại không bán ra, không biết về sau bị tha mài thành cái dạng gì.

Mẹ Lý gấp, cũng không bày vẻ "Tôi cho các người chiếm lợi", trực tiếp lấy át chủ bài ra:"Trên trấn chỉ có một tiệm quần áo nhà các người, chúng tôi cũng không có chuyên môn, sao bán được cho người khác, đều là thân thích, nhà thông gia nhẫn tâm nhìn quần áo tồn đọng trong tay chúng tôi sao?"

Đoàn Thanh Ân không lưu tình chút nào xùy cười một tiếng.

"Đều là thân thích, con gái bác chẳng nói tiếng nào đẩy xe đến trước cửa nhà tôi bán quần áo đấy."

Nói câu này xong, anh dứt khoát ném cái chén rơi trên bàn, phát ra một tiếng cạch, dọa hai người kia nghiêng người theo bản năng, một giây sau, Đoàn Thanh Ân lạnh lùng:"Ai mà không biết trấn trên chỉ có một nhà chúng tôi bán quần áo, Lý Bích Sương muốn bán, tùy tiện đi nơi nào bán cũng được, thế mà lại bán trước cửa hàng nhà chúng tôi là có ý gì? Đều là thân thích, trước đó cô ta làm chuyện này có nghĩ tới chúng tôi là thân thích sao?"

Mẹ Lý khó coi, bà ta cũng biết chuyện này là con gái không đúng, nhưng có thể làm gì chứ, đây là con gái ruột đấy.

Theo bản năng bà ta nghiêng người sang nhìn về phía con gái, thấy sắc mặt Lý Bích Sương cũng khó coi cực kỳ.

Lý Bích Sương không nghĩ tới sẽ có loại biến cố này, rõ ràng đời trước nhà họ Đoàn chỉ làm váy không có áo khoác, theo lý cô ta hẳn sẽ thừa cơ mà kiếm được một số tiền lớn mới đúng.

Còn chưa lấy lại tinh thần từ trong đả kích "Này không giống đời trước" thì lại đối mắt với Đoàn Thanh Ân - người đời trước luôn ngoan ngoãn phục tùng, giờ lại trừng mắt lạnh lùng nhìn.

Hắn dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt xem thường nhìn cô ta!

Lúc mới sống lại, Lý Bích Sương còn định nhắc Diệp Thúy Hương đi kiểm tra thân thể, giờ xem ra không thể lương thiện quá.

Nên để Diệp Thúy Hương bệnh chết mới tốt!

Cô ta tức giận bất bình nghĩ, Đoàn Thanh Ân đã đứng lên muốn tiễn khách, "Bác và chị họ nếu không có gì, tôi đưa hai người ra ngoài."

"Ài, Thanh Ân, cháu đây là..."

Mẹ Lý còn muốn lôi kéo Đoàn Thanh Ân nói hai câu, từ đời trước Lý Bích Sương đã quen được Đoàn Thanh Ân nâng trong tay, phẫn nộ đứng lên kéo mẹ lại.

"Mẹ chúng ta đi! Anh cho là chúng tôi hiếm lạ nhà mấy người? Tôi cho anh biết Đoàn Thanh Ân, phong thủy luân chuyển, ngày hôm nay nhà anh kiếm tiền, về sau không nhất định!"

Giọng điệu từ lời Lý Bích Sương tự tin mười phần, Đoàn Thanh Ân nhún nhún vai, "Mời đi."

Lý Bích Sương càng tức giận hơn, lôi kéo mẹ Lý đi ra ngoài, mẹ Lý gấp đến độ không được, bị kéo ra ngoài vội vàng dừng chân, "Bích Sương, đừng dở tính tình, những quần áo này nếu con không bán cho nhà họ Đoàn, mẹ chồng con bên kia còn không bắt nạt con à."

"Nghe lời, trở về nói chuyện với Thanh Ân, trước đó hai con cũng có mấy phần tình cảm, con mềm xuống, nó chắc chắn sẽ không tuyệt tình như vậy."

"Dựa vào cái gì muốn chúng ta ăn nói khép nép cầu họ!" Lý Bích Sương hất tay mẹ Lý, cô ta sống lại, cô ta biết tương lai của tất cả mọi người, nhà họ Đoàn hiện tại đắc tội cô ta, về sau đợi mà xem.

"Nhưng giờ con không cầu, nhà chồng bên kia không có cách nào bàn giao!"

Lý Bích Sương dừng lại.

Đúng là như vậy, dù cô ta sống lại nên luôn thấy hơn người ta một bậc nhưng không thể không nghĩ đến bây giờ nhà họ Chu còn nghèo, số tiền kia nếu không cầm về được, bà già vốn không thích cô ta nhất định trừng trị cô ta.

Nghĩ đến trước đó, cứ buổi sáng mở mắt ra là bị mẹ Chu đè ép bận rộn đến trước khi ngủ, Lý Bích Sương liền thấy toàn thân mệt nhọc.

Cô ta khẽ cắn môi, đại não nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết.

"Có!"

Lý Bích Sương nói với mẹ Lý: "Lý Hồng Phong là nhà chúng ta nuôi lớn, mẹ khóc với người trong thôn, khóc cô ta gả ra thì mặc kệ bác trai bác gái nuôi cô ta, đến lúc đó Đoàn Thanh Ân vì Lý Hồng Phong, không muốn giúp cũng phải giúp."

Coi như Đoàn Thanh Ân không giúp, Diệp Thúy Hương người này mạnh miệng mềm lòng, nhìn bà thích Lý Hồng Phong như vậy, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn Lý Hồng Phong bị mười ngàn người thóa mạ.

Về phần sau chuyện này Lý Hồng Phong sẽ bị chỉ trích thanh danh bị hao tổn, Lý Bích Sương mặc kệ.

Cô ta nghĩ kỹ, thời gian này đúng là lúc phần lớn người trong thôn về nhà, kéo mẹ Lý ngồi trước cửa nhà họ Đoàn, dặn dò mẹ Lý mặt còn ngơ ngác:"Một hồi sẽ có người đến, mẹ khóc nhé, khóc càng lớn tiếng càng tốt, nếu có người hỏi, mẹ nói nhà chúng ta khổ cực nuôi lớn Lý Hồng Phong, kết quả cô ta gả ra ngoài, sống tốt lại mặc kệ nhà mẹ đẻ."

Mẹ Lý còn có chút do dự, bà ta ở trong thôn lớn lên, đương nhiên biết nếu như một người trong thôn có thanh danh hỏng sẽ như thế nào.

"Như vậy không tốt, Hồng Phong tập trung thi cử, chúng ta làm như thế, nó không thi tốt, đời này khả năng liền..."

Ánh mắt Lý Bích Sương lóe lên không vui:"Đến cùng Lý Hồng Phong trọng yếu hay con gái của mẹ trọng yếu, mẹ chọn đi!"

"Ngày hôm nay hoặc là mẹ cùng con bức nhà họ Đoàn bỏ tiền mua quần áo, hoặc là con tay không về nhà họ Chu, bị mẹ chồng đánh chết, mẹ xem đó mà làm thôi!"

Mẹ Lý đương nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn con gái chết, cuối cùng, cũng chỉ có thể cùng cô ta ngồi trước cửa nhà họ Đoàn.

Diệp Thúy Hương thấy mẹ con hai người này vô lại ngồi trước cửa nhà, u ám bước xuống bậc thang lấy chổi đánh: "Coi nhà chúng tôi dễ bắt nạt đúng không."

"Mẹ!"

Đoàn Thanh Ân kịp thời giữ bà lại, nhìn Diệp Thúy Hương mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ lắc đầu, "Mẹ nghỉ ngơi, con tới."

Lý Bích Sương thoáng nhìn Đoàn Thanh Ân tới, lại thấy mấy người khiêng nông cụ đi đến bên này, lúc này biến sắc, làm bộ lau nước mắt.

Cô ta và Lưu Bội Bội đấu trí đấu dũng một khoảng thời gian, học được không ít chiêu số giả đáng thương, giọng nhỏ yếu, nghẹn ngào, nháy mắt biến mình thành người ở thế yếu.

"Thân thích à, sao trơ mắt nhìn tôi đi chết, tại sao có thể nhẫn tâm như vậy..."

Mẹ Lý trước đó do do dự dự, bây giờ ngược lại hết sức phối hợp bắt đầu vỗ đùi khóc:"Đúng thế! Hồng Phong là một tay tôi nuôi nấng, khi còn bé, chính tôi không có cơm ăn cũng không để nó bị đói, chăm bẵm nuôi lớn, không mong hưởng sung sướng khi nó trưởng thành, chỉ mong nó sau khi lấy chồng không cùng chồng quay lưng với nhà mẹ đẻ!!"

Người trong thôn tốp năm tốp ba về thấy động tĩnh lớn, đều có chút hiếu kỳ:"Đây không phải thím Lý sao?"

"Bên cạnh không phải Lý Bích Sương? Bọn họ tới trước cửa nhà họ Đoàn làm gì?"

"Hình như nghe thấy cái gì quay lưng với không quay lưng ấy."

"Đi đi đi, đi xem một chút."

Đầu năm nay không bao giờ thiếu xem náo nhiệt, nhìn thấy có náo nhiệt, người trong thôn từ bên này đi ngang qua không trực tiếp đi qua, tất cả đều đứng ở đó nhìn chuyện xảy ra.

Lý Bích Sương cúi đầu, khóc thương tâm, phối hợp với khuôn mặt trẻ tuổi, thật đúng là làm người vây xem có mấy phần thương yêu.

Mà mẹ Lý khóc càng xấu, cũng may bà ta còn nhớ rõ con gái dặn dò, một bên khóc, một bên giả đáng thương, "Những năm này tôi đối với Hồng Phong cô cháu gái này thế nào mọi người đều rõ ràng tường tận, so với con gái ruột còn thân hơn, tôi đưa nó đi học, cho ăn mặc, còn gả nó vào chỗ tốt, kết quả hiện tại, nhà chồng nó đối với chúng tôi như vậy, trực tiếp đuổi ra cửa, không tiễn một đoạn."

"Chúng tôi khổ cực như vậy vì cái gì!! Ô ô ô em dâu trên trời có linh, nếu trông thấy cháu gái biến thành như bây giờ, còn không phải tức chết một lần..."

Bà ta một bên khóc một bên giả đáng thương, mà trước đó Đoàn Thanh Ân còn thái độ mạnh mẽ cũng như mong muốn hoảng hồn, muốn nâng mẹ Lý, "Bác gái, bác đứng lên trước, có chuyện chúng ta nói."

Thấy anh yếu thế, tâm mẹ Lý lập tức an ổn, trên mặt vẫn còn khóc như trời đất sập cũng không chịu đứng dậy, "Tôi không chịu nổi!! Tôi nuôi cháu gái, còn không bằng không nuôi, có cháu rể, còn không bằng không có, tôi đứng làm cái gì, đứng lên chờ cậu đuổi tôi ra sao!"

Đoàn Thanh Ân thở dài một hơi, "Bác gái đứng lên, nói gì đi nữa, việc này không có cách thu xếp."

Mẹ Lý không nghe, không nháo lớn mới không có cách thu xếp.

"Ài nha ông trời của tôi ơi, tôi có chỗ nào xin lỗi Hồng Phong, tôi khổ cực nuôi nó lớn, hiện tại nhà chúng tôi gặp nạn, nó ngược lại tốt, vung tay mặc kệ, nó xứng đáng với tôi cùng bác trai nó, xứng đáng ba mẹ nó sao!!"

Người trong thôn vây xem thấy bà ta khóc đáng thương, nghĩ đến dĩ vãng biết tin "Nhà họ Lý đối với Lý Hồng Phong so với con gái ruột còn tốt hơn", đều dồn dập mở miệng, "Thanh Ân, bác gái cháu nói cũng không sai, bà nuôi Hồng Phong thật sự không dễ, có gì khó xử cháu giúp một cái đi."

"Đúng vậy, nếu không phải họ, Hồng Phong nào có thể sống đến bây giờ."

"Tốt xấu cũng nuôi nó lên cấp ba, đối nó tốt như vậy, không hiếu thuận kia không phải thành súc sinh sao?"

Đoàn Thanh Ân nắm tay, giống như nhẫn đến cực hạn, cuối cùng, anh vẫn nhẹ giọng nói với mẹ Lý: "Bác gái, cháu giữ mặt mũi cho bác, chúng ta vào nhà nói."

"Mặt mũi hay không mặt mũi cái gì, đều đến mức này, tôi còn so đo cái này sao!"

Mẹ Lý muốn náo, mắt thấy dáng vẻ này của Đoàn Thanh Ân, trực tiếp đẩy tay anh.

"Hừ bà già này dám đánh con trai tôi!!"

Diệp Thúy Hương vừa ra tới nhìn thấy một màn này, trừng mắt muốn ra tay, Đoàn Thanh Ân kịp thời giữ lại.

Thanh niên thân hình cao dáo, tướng mạo dù cho đặt trong thành cũng nổi bật cau mày lại, rốt cục không thể nhịn được nữa, đứng ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm mẹ Lý.

"Cha mẹ Hồng Phong xảy ra chuyện, trong nhà người gây ra họa có tiền, bồi thường một số tiền lớn, bác gái cùng bác trai đón Hồng Phong qua ở, tiện thể lấy khoản tiền kia cùng nhà Hồng Phong, đúng hay không?"

Tâm mẹ Lý nhảy lên, "Tiền kia căn bản không nhiều, cái gì là một số tiền lớn, còn có, phòng ở kia, cũng không có bao nhiêu thứ, chúng tôi cũng không ngược đãi nó!"

"Được."

Đoàn Thanh Ân gật đầu, anh lại tiếp tục nói:"Nhà Hồng Phong xảy ra chuyện là lúc đại tập thể mới giải tán 3 năm, lúc ở đại tập thể mọi người cơ hồ không có tích góp, về sau cũng mới nhận thầu đất 3 năm, giả sử trong 3 năm mưa thuận gió hoà nên thu hoạch lớn, không tính thiệt hại, một gia đình một năm không sai biệt lắm có thể thu hoạch được 200 nguyên, 3 năm cũng chính là 600 nguyên, đây là dựa theo đa số mà tính."

"Mà sau lúc cha mẹ Hồng Phong xảy ra chuyện, nhà mấy người nhận cô ấy, năm thứ 2 đã dựng nhà mới, lúc ấy tôi còn nhỏ cũng nhìn toàn bộ hành trình, tính tiền nhân công tiền gạch tiền diện tích đất, cái phòng này không sai biệt lắm mất 1500, cùng năm, nhà mấy người lại mua thêm một máy may, bác gái lúc ấy còn khoe khoang với người cả thôn máy may giá cả đắt đỏ, vẫn cùng năm, cháu trai bác gái kết hôn, bác đưa một cái xe đạp, 150 nguyên, lại thêm trên tai bác đeo khuyên tai vàng, trên cổ đeo dây chuyền bạc, cùng thuốc lá và rượu bác trai hút, muốn mua những vật này cũng tiêu khá nhiều, nói tóm lại vào năm ấy người một nhà bác tiêu xài ít nhất 3000 nguyên."

"Như vậy vấn đề đặt ra."

Đoàn Thanh Ân nửa ngồi xổm, hướng về phía mẹ Lý mặt mũi tràn đầy trống rỗng lộ một nụ cười, "Nếu như số tiền này không phải khoản bồi thường của cha mẹ Hồng Phong, vậy chúng nó từ đâu tới? Bác cũng không cần phủ nhận khoản tiền kia là trước đó có, tôi hoàn toàn có thể ngay ở chỗ này tính toàn bộ số tiền bác trai bác gái kiếm nửa đời cùng số tiền đã tiêu, chúng ta có thể từng chút từng chút tính, bác biết mà, nhà tôi mở tiệm, tôi chắc chắn tính không tệ."

"Nếu tôi nhớ không lầm, một năm đại tập thể giải tán kia, trong thành phát sinh án trộm cướp, bị trộm 20000, nếu như tiền này không phải khoản bồi thường cho nhà Hồng Phong, bác gái à ý của bác chẳng lẽ là bác là tên trộm năm đó sao?"

"Tháng trước trên trấn đã phán quyết mấy năm cho một tên trộm trộm 100 đồng? Cũng không biết 20000 nguyên phán bao nhiêu đây."

Hoặc là thừa nhận nuốt khoản bồi thường của cha mẹ Lý Hồng Phong, thanh danh quét rác không mặt mũi gặp người.

Hoặc là thừa nhận trộm 20000 nửa đời sau vượt qua trong lao ngục.

Anh cho bà ta lựa chọn, không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro