chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm nhìn Mân Thạc từ đầu đến chân với ánh mắt đầy nghi ngờ. Mân Thạc nói:

- Sao anh nhìn tôi với ánh mắt như thế??

- Tôi có thể tin ông đc bao nhiêu đây???- Lộc Hàm lờ Mân Thạc quay sang hỏi ba cậu ấy

T/g: thừ gì dô duyên thấy sợ chưa?? Người ta đang hỏi ít nhất phải trả lời 1,2 câu chứ??

Mân Thạc: Hắn có trả ời tui cũng hông thèm nghe!!!

t/g: chảnh dễ sợ T_T

- Cậu có thể tin tôi 100%. có Mân Thạc làm quản lý của cậu rồi thì cậu muốn gì nó cũng toàn tâm toàn ý nghe theo lệnh của cậu. Còn nữa, để thuận tiện cho công việc, tôi nghĩ sẽ cho Mân Thạc đến nhà cậu ở. Được chứ??

- OK, tôi sẽ tin ông , nhưng..... nếu như Mân Thạc làm không tốt thì tôi sẽ không bao giờ làm ở công ty này 1 lần nào nữa. Ông nhớ đấy.

- Được rồi, chúng ta hợp tác vui vẻ.

- Hợp tác vui vẻ.

- Khoan đã, ba bắt con phải sông chung nhà với người lạ hả? Con không đồng ý .

- Con cãi lời ba à??- Ba Mân Thạc nói với cậu không thể lạnh lùng hơn

Ba cậu vừa nói hết câu, cậu cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi cái công ty này. Cậu vội vàng gọi 1 chiếc taxi. Bước lên xe, những giọt lệ cũa cậu thi nhau rơi xuống trong từng tiếng nấc của cậu. ba cậu chẳng hiểu cậu dù chỉ 1 chút. Những thứ có lợi cho ông ấy, ông ấy sẽ hy sinh tất cả để có được nó. Những thứ Mân Thạc mong muốn, những thứ cậu không thích, ba cậu đã chẳng thể làm gì cho cậu. Cậu đã cố gắng không cho những dòng nước mắt ấy rơi, nhưng không thể. Cậu quá yếu đuối, những dòng lệ ấy cứ thi nhau rơi xuống, cậu khóc và khóc.......

~~~~~tại biệt thự của Mân Thạc~~~~~

- Cậu chủ mới về.- Cô quản gia cúi đầu chào Mân Thạc

Ngẩng đầu lên, cô ta khá bất ngờ, nói tiếp.

- Cậu chủ, mắt cậu......

- Cô hãy  giúp tôi thu xếp đồ đạc. Có thể ngày mai..... tôi sẽ không sống ở đây nữa.- Mân Thạc cắt ngang lời cô quản gia nói với giọng vô cùng buồn bã.

Cậu liền lấy chiếc iphone 6s của mình ra gọi ngay cho Thế Huân.

- Thế Huân hả?? Bây giờ cậu rảnh không??? Chúng mình nói chuyện xíu nha???- Mân Thạc đã cố nói với giọng tự nhiên nhất.

~~~~tại quán coffee gần nhà Mân Thạc~~~~~

- Cậu nói sao, cậu sẽ tới nhà của Lộc Hàm ở hả?? Cậu không đùa chứ???- Thế Huân quát lớn khiến mọi người trong quán đều nhìn cậu.

Mân Thạc buồn bã gật đầu, sau đó cậu lại khóc. Thấy người quan trọng của mình đau khổ, Thế Huân cũng đau lòng không kém. Cậu tức giận thầm nghĩ rằng:" Lộc Hàm, cho dù cậu có là người của công chúng thì tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu. Cậu thử làm cho Mân Thạc của tôi đau khổ đi, tôi đảm bảo rằng ngày ấy chính là ngày tận thế của cậu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro