Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Trong lớp vẫn còn thoang thoảng mùi cam, giữa đường, thầy tiểu Hứa bước vào một lần, các nữ sinh đưa cho thầy ấy một quả táo và vài miếng sôcôla, tiểu Hứa nói, đừng có mà lấy đạn bọc đường thu phục tôi, điên nửa ngày rồi, mau thu lại tâm tư đi.

Tâm tư cũng không dễ dàng thu liễm, tiết tự học đầu tiên, là từ giáo viên tiếng Anh, đi dạo một vòng, mở bài nghe, phía sau có nam sinh vô ý thì thào. Đến hết tiết tự học tối đầu tiên, mọi người lập tức chạy ra ngoài, nhốn nháo trên hành lang, tặng quà.

Hành lang lạnh như băng, nhưng cũng không che giấu được tâm hồn đầy rối loạn của các thiếu niên.

"Cậu ấy trả lời thư cho cậu." Giang Độ mang theo bức thư với nhiệt độ cơ thể, đưa cho Vương Kinh Kinh, nữ sinh đang vén tóc trên người búp bê, sững sờ, há miệng, không phát ra âm thanh, nhưng hình dạng miệng là "Ngụy Thanh Việt".

Nhìn thấy Giang Độ gật đầu, Vương Kinh Kinh chửi thề: "Chết tiệt! Chết tiệt!" Đợi cô ấy nói "Chết tiệt" đủ rồi, đột nhiên bật dậy như lò xo, ngay lập tức chạy ra ngoài.

Giang Độ không biết cô ấy bị làm sao, hét lên một tiếng "Vương Kinh Kinh", đuổi theo ra ngoài, người đã chạy về phía nhà vệ sinh.

Cô đứng ở cửa lớp học, học sinh từ nhiều lớp khác nhau chạy qua hành lang, bóng dáng vụt qua trên kính, vui đùa trong ánh đèn.

Vương Kinh Kinh rất nhanh thở không ra hơi, cô ấy đi rửa tay, mặt mày hớn hở: "Tớ nên tắm rửa thắp hương để tỏ lòng thành kính, nhưng ở đây lại không thể như vậy, nên rửa hai bàn tay của tớ, hahaha!"

Lớp học không an toàn lắm, Lâm Hải Dương là người bỉ ổi nhất, hở một chút liền thò đầu chó của mình qua để góp vui, Vương Kinh Kinh quét mắt một vòng, nhìn thấy Trần Tuệ Minh đang cùng với mấy nữ sinh tám chuyện không ngừng, không biết là có ý hay vô ý, liếc mắt về phía hai cô mấy cái, chắc chắn là chả nói lời tốt đẹp gì, Vương Kinh Kinh âm thầm tính toán, cô ấy tùy tiện nhìn, nhưng đôi khi nên cẩn thận.

Những điều tốt đẹp chỉ nên chia sẻ với những người thân thiết nhất, trên thế giới này chả có bao nhiêu người mong bạn sống tốt. Cô ấy cảm thấy, việc Ngụy Thanh Việt trả lời thư càng ít người biết càng tốt, đương nhiên, ngoại trừ Giang Độ, văn của cô ấy chỉ có thể chép của người khác tuyệt đối không bao giờ viết ra lá thư tình kiểu tán ngẫu như thế này.

"Tớ có một cái đèn pin nhỏ, chúng ta tìm chỗ đọc thư." Cô ấy ranh mãnh đảo mắt.

Giờ giải lao giữa các tiết học chỉ có mười phút, điều đó có nghĩa là, phải trốn tiết, tim Giang Độ đập rất nhanh, cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết thư mỏng trên tay Vương Kinh Kinh, rõ ràng đã nhăn nhúm, là thứ mà cô đã sở hữu trong thời gian ngắn. Bây giờ, trên mảnh giấy đó chứa một thế giới bí ẩn và rộng lớn, cô đã sớm muốn lao đầu vào đó, nhưng mà không thể dây vô con đường lầm lạc được.

Những thiếu nữ sống nội tâm và nhút nhát đến đâu thì trong những lúc như vậy, cũng sẽ trở nên dũng cảm đến bất ngờ. Giang Độ bất ngờ đồng ý với Vương Kinh Kinh, lần đầu tiên cô trốn học, là vì Ngụy Thanh Việt.

Hai cô gái núp dưới giàn hoa đằng sau tòa nhà phức hợp, Giang Độ đang cầm đèn pin, bên tai là tiếng sột soạt mở thư nhẹ của Vương Kinh Kinh, tay cô run run, suýt chút nữa đã chạm vào bức thư, Vương Kinh Kinh hỏi cô có phải hay không tay bị đông rồi.

Ánh sáng chiếu vào nét chữ mạnh mẽ của nam sinh.

"XX:

Tôi không biết phải xưng hô cậu là gì, dùng cái này để xưng hô vậy, đừng trách. Dù sao, cậu chưa bao giờ ký tên.

Nhận được thư của cậu, thành thật mà nói, tôi không ngạc nhiên, mặc dù cậu và tôi có thể chưa có tiếp xúc nào. Ba lá thư, tôi đều đã nhận, cũng đọc qua cả ba. Cậu viết thư cho tôi là có dụng ý gì, tôi nghĩ tôi đoán được, theo như cách nhìn của các cậu, trừ phi là "Lớn lên đẹp trai, thành tích tốt", bất quá, tôi nghĩ các cậu cũng sẽ không hiểu được.

Nếu như là hai điểm trên thu hút cậu, thì tôi muốn nói với cậu rằng, đó đều là sự hào nhoáng bên ngoài và không đáng để cậu nhiệt tình hão huyền. Khuôn mặt là bẩm sinh, tôi chưa bao giờ cảm thấy ngoại hình của bản thân có bao ưu việt, ưu việt đến nỗi có thể khiến người khác yêu thích. Nếu như chỉ là dựa vào ngoại hình mà có thể được người khác yêu thích, vậy đáng lẽ ra tôi đã được người khác yêu thích từ lâu rồi mới đúng. Về điểm số, chỉ cần không phải ngu ngốc khác người, cố gắng một chút, thì sẽ không tệ. 

Mọi người đều có phương diện mà người khác không biết, thậm chí nói, là phương diện xấu hổ, tôi rất thẳng thắn nói với cậu điều này, vì tôi cảm thấy, ba bức thư của cậu đều thẳng thắn như nhau. Tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu, bởi vì tôi không phải là hình tượng hoàn hảo trong tưởng tượng của mọi người.

Tôi có thể trả lời những câu hỏi cậu quan tâm trong thư. Tôi sẽ cố tranh thủ đến Mỹ học tập, ở đây không có gì khiến người ta lưu luyến. Tôi bình thường không lau bàn hay ghế dài, mà trực tiếp ngồi, nam sinh đều không quan tâm lắm đến điều đó.

Còn có cái cây ở trước thư viện, tôi đoán, cậu có lẽ là ở trong lớp ngồi cạnh cửa sổ, dễ nhìn cảnh vật nên mơ tưởng nhiều, tôi không hiểu nữ sinh mỗi ngày đối mặt với cái cây, hoặc là một con chim cũng có thể sinh ra nhiều thế giới tư duy cảm khái, nhưng tôi tôn trọng cảm xúc này, thế giới vốn dĩ không đồng đều, cách hiểu của mỗi người là khác nhau, cậu nhìn thấy được một mặt của thế giới này, có thể thứ tôi nhìn thấy được chính là mặt sau của thế giới.

Một số điều nhỏ nhặt mà cậu chia sẻ trong bức thư, rất thú vị, chắc hẳn bố mẹ cậu đều rất yêu thương cậu, người lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, mới có thể chú ý đến những tình tiết nhỏ trong cuộc sống, còn có năng lực tạo ra những mặt tốt đẹp từ những chi tiết này."

Sau khi đọc xong bức thư, Vương Kinh Kinh rốt cuộc không nhịn được hét lên, một trận kinh thiên động địa: "A, cậu ấy thật sự hiểu tớ, cậu ấy làm sao biết được ba mẹ tớ rất thương tớ!"

Giang Độ hai mắt tê dại, nắm chặt đèn pin, Vương Kinh Kinh dường như không cần cô phải đáp lại, sau khi hét lên, vội vàng nói: "Yên lặng, yên lặng." Kỳ thật, Giang Độ căn bản không nói lời nào.

Gió lạnh dường như xuyên qua lục phủ ngũ tạng, lành lạnh, khuôn mặt như bị đóng băng, hai đầu lông mày chíu lại vào nhau.

"Cậu ở trong thư cảm khái thời gian trôi đi, thật ra không cần phải quá đau buồn, tương lai còn nhiều hứa hẹn, con người ta nên nhìn về phía trước, chìm đắm trong quá khứ chả có nghĩa gì. Ít nhất đối với tôi mà nói, quá khứ không đáng để phải lưu luyến, tôi càng mong chờ cuộc sống tương lai hơn. Nhưng những trải nghiệm trưởng thành của chúng ta khác nhau, quan điểm của cậu có thể không giống tôi, mỗi người đều coi trọng những điều khác nhau.

Ba lá thư đó, không làm phiền tôi, tôi tùy ý hơn cậu nghĩ nhiều.

Tôi không giỏi trong việc nói lời chúc, nếu phải nói điều gì đó để kết thư, vậy thì tôi chúc cậu tiến bộ trong học tập, đây có lẽ là việc cậu quan tâm hơn. Tôi sẽ để lại cho cậu số QQ ở mặt sau, cậu có thể add tôi, nếu như cậu thích giao tiếp bằng thư, tùy cậu."

Thư kết thúc ở đây, Vương Kinh Kinh mãnh liệt lật tới lật lui, mang theo một luồng khí khiến Giang Độ giật mình, cô theo bản năng muốn đọc lại một lần.

Quả nhiên, ở mặt sau có một dãy số.

Vương Kinh Kinh phất lên như một lá cờ chiến thắng nho nhỏ: "A a a, Ngụy ..." Giang Độiọng nói đột nhiên nhỏ hơn, cô giật mạnh ống tay áo của Giang Độ, hai mắt sáng rực, "Số QQ của Ngụy Thanh Việt, mẹ ơi, tớ có số của cậu ấy!"

Giang Độ bị cô ấy làm cho lắc lư, cô nỗ lực khắc trên mặt một lớp mặt nạ, phối hợp, khéo léo, ứng phó với niềm vui của người bạn tốt.

Nhưng cô đang thất thần, đây là Ngụy Thanh Việt sao? Cậu ấy đã thực sự viết cái này?

Cô dường như đã chạm tới những hoa văn càng tinh tế hơn, những đường gân rõ ràng hơn, nếu Ngụy Thanh Việt là một cái cây. Khóe mắt Giang Độ đau nhức, cô thậm chí không có cách nào yêu cầu Vương Kinh Kinh: "Chúng ta đọc lại lần nữa đi."

Thật kỳ lạ, thật ra cô không cần xem lại một lần nữa, cô đã xem rồi. Từng chữ cậu ấy nói, từng nét phẩy, từng nét chấm, từng nét dừng bút đều in sâu vào tim thay vì trên giấy.

Giang Độ có một trí nhớ rất tốt, nhưng lần đầu tiên cô phát hiện, bản thân không bao giờ có thể quên được.

Bên tai cô truyền đến giọng nói không rõ ràng của Vương Kinh Kinh, cô ấy nói gì, Giang Độ cảm thấy rất xa, giống như từ trong biển sương bay tới, cô đắm chìm trong bức thư hồi âm vừa rồi, bức thư đó, giống như một tiếng vang cực lớn, gõ một cái trên những bức tường trong trái tim.

Cậu ấy nói, cậu ấy sẽ đi Mỹ. Cậu ấy nói, cậu chắc chắn rất được bố mẹ yêu thương. Không phải đâu, Ngụy Thanh Việt, tớ chỉ giả vờ rằng có cha mẹ yêu thương trong thư, thực ra đó là ông bà của tớ. Có ai đó yêu thương cậu không? Tại sao cậu không lưu luyến quê hương mình dù chỉ là một chút?

Trái tim Giang Độ, đột nhiên bị nhéo đau, cô đưa tay đặt dưới đôi môi cứng ngắc, nhẹ nhàng thở ra, bị Vương Kinh Kinh vỗ nhẹ lên đầu vai.

"Bạn cùng bàn, bạn cùng bàn, cậu nói xem bức thư này là có ý gì? Là cho phép tớ viết tiếp đúng không? Có phải là Ngụy Thanh Việt thích tớ không? Lâm Hải Dương đã nói với cậu ấy, tớ là người viết bức thư, cậu ấy biết tớ đúng không?"

Vương Kinh Kinh nói quá nhiều, Giang Độ hoàn hồn, không biết nên trả lời cái nào trước mới tốt.

"Cậu nói xem, trả lời thư như thế nào a!" Vương Kinh Kinh cố nén kích động, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Ngụy Thanh Việt sẽ thực sự trả lời cho cô ấy một bức thư dài như vậy, cậu ấy vậy mà lại có nhiều điều muốn nói với cô, mặc dù vậy, cô ấy không quá hiểu hàm ý thực sự của đối phương.

Điều đó không quan trọng, điều quan trọng là, cô ấy có thể nhận được thư trả lời của Ngụy Thanh Việt, cô ấy là độc nhất vô nhị, Ngụy Thanh Việt thích cô ấy, sự phù phiếm thuộc về nữ sinh bỗng nổi lên trong đầu.

Giờ phút này, Vương Kinh Kinh thậm chí sinh ra một ý nghĩ cẩn thận chưa từng có, cô nghĩ tới rồi nói với Giang Độ:

"Hay là, trong tương lai, tớ sẽ tự mình trả lời thư. Cậu có thể cho tớ chút lời khuyên, tớ nghĩ, tốt hơn hết là tớ nên tự mình viết thư cho cậu ấy, nếu không, xem ra tớ không có thành ý, cậu nói xem?"

Trái tim Giang Độ lập tức nhói đau. Cô mất khả năng nói vài giây, hít vào thở ra đều ngưng trệ, có một thứ gì đó đã bị lấy đi một cách không thương tiếc - đây vốn dĩ là cô tự mua dây buộc mình, cô không có dũng khí, tự nhiên cũng không xứng.

"Được" cô giả vờ rằng cô đang rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì như thế đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro