Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Lá thư chậm chạp chưa được trả lời , Vương Kinh Kinh vò hết tờ giấy này đến tờ giấy khác thành một cục, vò đầu bứt tai, luôn nghĩ viết như thế nào để Ngụy Thanh Việt cảm thấy thích, làm sao để được giáo viên thích bài viết, mang tâm lý thi đại học, quấn chặt lấy cô ấy.

Bị trì hoãn cho đến ngày biểu diễn đầu năm mới.

Buổi học được xếp vào buổi sáng, có ánh nắng và gió lớn. Khán đài được dàn dựng vào đêm hôm trước, khi thử loa, trong trường học đinh tai nhức óc, học sinh đi ngang qua sẽ liếc nhìn vài cái.

"Thật cmn lạnh, mà vẫn có có đi chân trần nhảy street dance trong danh sách chương trình cơ." Lâm Hải Dương cầm một túi chườm nóng hoạt hình trên tay, đem những tin tức kể trước cho mọi người. Cậu ấy là người năng động nhất trong lớp, Vương Kinh Kinh trợn mắt trắng, nói, "Cậu liền đợi đó xem người ta làm vinh dự đi, thật đáng khinh."

"Người ta không phải thiếu niên đáng khinh." Lâm Hải Dương luôn luôn "xuất khẩu thành thơ" khiến đám nam sinh bật cười, Giang Độ nghe miệng bọn họ nói bậy, không khí sôi nổi, ngẩng đầu nhìn lên bóng bay treo trong phòng học, đủ sắc cầu vồng, tràn ngập không khí vui vẻ, nhìn mấy lần, cô lại mềm như bông mà nằm bò ra trên bàn.

Đột nhiên, giọng nói của Lâm Hải Dương trở nên mơ ái muội, cậu ấy nháy mắt ra hiệu với Vương Kinh Kinh: "Còn Ngụy Thanh Việt ồ ..." Mười tám khúc cua của con đường núi bị kéo bởi tiếng "ồ" này, âm dương quái khí, Vương Kinh Kinh đứng dậy liền đập cậu ấy, Lâm Hải Dương vừa trốn vừa nói: "Tớ khuyên cậu nhanh chóng đi chuẩn bị một bó hoa, đến khi Ngụy Thanh Việt biểu diễn tiết mục, cậu có thể đi lên tặng."

Nghe đến đây, trái tim của Giang Độ bắt đầu như sóng biển, nhẹ nhàng dạt dào vào bờ, rút xuống, rồi lại xô vào.

Ngụy Thanh Việt không phải là người thích xuất đầu lộ diện, những dịp như này, cậu ấy thường chọn ở lại trong ký túc xá ngủ, đó là cách cậu ấy làm trong vài năm sơ trung. Lần này là bị Trương Hiểu Tường, bạn học cũ ép buộc, phải giữ cho cô ấy mấy phần thể diện, về phần Trương Hiểu Tường, cái này là chuyên môn của cô ấy, dẫn chương trình, giả làm bộ dáng của người lớn, cô ấy luôn thể hiện rất sống động.

Lần này, Trương Hiểu Tường từ bỏ việc dẫn chương trình, muốn hát "California Dreaming" cùng với cậu ấy, Trương Hiểu Tường thích vân lý vụ lý* Vương Gia Vệ. Năm 2006, nhiều người cùng lứa tuổi nghiện không gian QQ theo phong cách đen tối, phát hỏa tinh văn, chép mấy quyển lời bài hát dày cộp, học sinh các trường dạy nghề và kỹ thuật thích để kiểu tóc như bị pháo nổ .. Mai trung là trường cao trung trọng điểm tốt nhất thành phố, các học sinh cố gắng thể hiện một phong cách độc đáo, họ tuyệt đối không muốn làm những việc hạ thấp trí tuệ, lúc đó, internet còn chưa có phát triển mấy, hạn chế xã hội trên Tieba*, QQ, làm sao để nghĩ ra một cái tên tài khoản nhỏ mà có văn hóa là quan trọng nhất.

*mơ màng

*Tieba: mxh Trung

Vương Gia Vệ lúc đó, là một lựa chọn rất an toàn. Trương Hiểu Tường hỏi Ngụy Thanh Việt đã xem phim của Vương Gia Vệ chưa, có nghe qua ca khúc California Dreaming chưa, có biết về dòng ý thức không ... Ngụy Thanh Việt không quan tâm đến những điều này, cậu ấy thậm chí còn cười, vô duyên vô cớ cười Trương Hiểu Tường, còn có chút chột dạ.

"Sao vậy?"

"Không sao, có việc gì cậu cứ nói, nói về Vương Gia Vệ làm gì vậy?"

Trương Hiểu Tường có chút ngượng ngùng, nói: "Tớ muốn hát cùng cậu, nói thư thế nào nhỉ, chúng ta cùng nhau hát, cũng coi như là liên thủ mạnh đi?"

Ngụy Thanh Việt nhìn cô ấy,nói: "Cậu quá hiếu thắng rồi, hát một bài, mà còn cần liên thủ với nhau."

Trương Hiểu Tường sẽ không tức giận với cậu ấy, bởi vì, cô biết rằng những lời của Ngụy Thanh Việt chính là kiểu như thế này, chính là như thế này, Ngụy Thanh Việt cuối cùng vẫn đồng ý.

Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, không gian mở phía trước tòa nhà Minh Đức được đánh dấu bằng phấn, địa bàn mỗi lớp năm nhất năm hai rõ ràng. Thầy tiểu Hứa vào lớp và nói một vài lời chú ý, mọi người nhấc ghế lên, tạo thành đám đông, đi ra khỏi tòa nhà dạy học.

Chỉ còn lại Giang Độ.

Cô bị cảm rồi, bị cảm lạnh ngay sau lễ Giáng sinh, hai ngày trước đặc biệt khó chịu. Cho đến giờ phút này, vẫn cảm thấy choáng váng mệt mỏi, cả người không có sức, Vương Kinh Kinh cảm thấy rất tiếc khi cô bị mất mắt xích* vào thời điểm quan trọng, nói: "Trong danh sách chương trình có rất nhiều tiết mục hấp dẫn, cậu không thể xem được rồi."

*ý bảo GĐ bị ốm

Giang Độ cười yếu ớt, lại mở bình nước nóng, đổ nước vào miệng, uống nhiều nước ấm, có thể chữa được bách bệnh, cô sắp uống đến nôn ra rồi.

Người mê man, không muốn động chút nào.

Toàn bộ tòa nhà dạy học trống rỗng, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, một giây trước Giang Độ vẫn còn ở giữa tiếng người ầm ĩ, lúc này đây, thế giới bỗng trở nên rộng lớn, cảm giác xung quanh chỉ là hư vô. Cô không dễ dàng gì mới có dấu hiệu khá lên, không thể đi ra xem để đón gió lạnh nữa, khi quay lại nhìn, tình trạng bệnh sẽ trở nên tồi tệ hơn, phỏng chừng sẽ trải qua một kỳ nghỉ Tết Dương lịch ở trong nước.

Đợi người đi xong xuôi, cô đội mũ len, quàng khăn, trang bị đầy đủ đồ đạc đi ra hành lang xem, có cách hơi xa một chút, chỉ nhìn thấy những đầu người chen chúc, đằng sau bức màn, la những diễn viên đầy màu sắc, có nữ sinh mặc rất ít, lộ ra chân, mặc áo lông vũ, thỉnh thoảng đẩy đám bạn một phen, cười vui vẻ.

Lời mở đầu của người dẫn chương trình luôn quen thuộc, và nụ cười rất chính thức*.

*theo một khuôn mẫu

Ngay khi khúc dạo đầu của bài hát đầu tiên vang lên, khóe miệng Giang Độ cong lên, trong lòng nói: Là Bút bút.

Là Bút Bút trong bài hát "Ghi chép", nhạc vừa vang lên, có thể đồng thanh hát. Năm 2005, khi họ còn học sơ trung, có một cuộc thi tài năng mang tên "Super Girl", được đông đảo khán giả quan tâm, chỉ có "Hoàn châu cách cách" xem hồi tiểu học mới có thể so sánh được, mọi người đều như phát cuồng lên, dùng điện thoại gửi tin nhắn bình chọn. Thầy tiểu Hứa cũng nói qua, thầy ấy đã bỏ ra 100 tệ để bỏ phiếu cho Trương Lương Dĩnh, đúng là một cây bút lớn.

Vào thời điểm đó, phòng ngủ của họ dán đầy những tấm áp phích của Lý Vũ Xuân, mọi người lần đầu tiên biết, hóa ra nữ sinh có thể cool như vậy, soái khí như vậy. Đương nhiên, cũng sẽ có tranh chấp về những người ủng hộ, có những nữ sinh ở cùng phòng ngủ thích Châu Bút Sướng, Vương Kinh Kinh đã mua 8 cái bìa cho cuốn nhật ký trong một lần, là hình Lý Vũ Xuân, mặt khác, mỗi ngày hét lên vì Hoàng Nhã Lị, về đến nhà liền nhờ hết cô này đến dì khác bình chọn.

"Hình ảnh trong ký ức, ngôn từ ghi chép ..." Giang Độ thấp giọng mở miệng nói đến đây, đây là ký ức độc quyền của thế hệ bọn họ, về Super Girl, về bài hát "Ghi chép" có phần ưu thương.

Quả nhiên, phía dưới theo đó mà lớn giọng hát, Giang Độ đang tìm kiếm bóng dáng của Ngụy Thanh Việt ở hậu đài, nhưng không nhìn thấy cậu ấy đâu. Cô biết, tiết mục của cậu và Trương Hiểu Tường sắp tới rồi, sau bài hát của Bút Bút, là nhày Breakdance, tiết mục thứ 3 là tới bọn họ rồi.

Hành lang có kính, là nơi an toàn nhất trên thế giới, ánh mặt trời chiếu vào, đặc biệt ấm áp, Giang Độ không chớp mắt chờ Ngụy Thanh Việt ra sân khấu, một trái tim, đang lơ lửng trên không trung.

Nhưng mà, ngoài ý muốn đó là, trên sân khấu chỉ có Trương Hiểu Tường. Trang phục của cô ấy khiến người ta thấy rất mới mẻ, áo khoác đen, quần jean và giày bốt ngắn, vừa nhảy vừa hát "Tiếng sóng" của Hoàng Lập Hành, phía dưới một mảnh ầm ĩ.

Không phải "California Dreaming", tiết mục tạm thời bị đổi.

Giang Độ đứng ngây ra, cô mất đi một cơ hội quang minh chính đại nhìn Ngụy Thanh Việt.  Cô rất thất vọng, nhưng không thể trách ai, Ngụy Thanh Việt có muốn biểu diễn tiết mục hay không, vốn dĩ là chuyện của cậu ấy, cậu đến hay không đến, là quyền tự do của cậu ấy.

Nhưng làm sao mà không giữ lời hứa, nói hủy liền hủy? Cô không biết, trong cơn gió lạnh, bao nhiêu cặp mắt nóng bỏng sẽ nguội lạnh dần, lại có bao nhiêu trái tim rực lửa sẽ đóng băng trong cơn gió lạnh ấy, cô chẳng qua cũng giống như bao nữ sinh khác, muốn trong giây phút này, nhìn thấy một điều gì đó khác biệt, trong mắt tràn đầy sự thanh xuân.

Giang Độ xoay người, một mình chậm rãi trở về phòng học, nghẹt mũi mà lật từng trang tài liệu, mọi sự náo nhiệt bên ngoài đều không liên quan gì đến cô.

Hai giờ rưỡi trưa, khi buổi biểu diễn kết thúc, cô lại nghe thấy tiếng huyên náo trong khuôn viên trường. Lớp học như chim di cư bay về, lớp học nhanh chóng trở nên lộn xộn ồn ào, mọi người nói không ngừng "chết cóng rồi", không ngừng xoa tay vỗ mặt, Vương Kinh Kinh ném ghế, động tĩnh cực kỳ lớn, thở dài: "Ôi, sớm biết thì đã không đi rồi, hôm nay Ngụy Thanh Việt xin nghỉ!"

Đối với các nữ sinh mà nói, Ngụy Thanh Việt là mánh lới quảng cáo lớn nhất, cậu ấy không đến, thành tích của chương trình tương đối giảm sút. Trái tim Giang Độ chùng xuống, tại sao cậu ấy lại xin nghỉ phép? Cũng bị ốm rồi? Hay là ... cậu ấy lại bị bố đánh? Bị thương nên không thể đến? Tại sao bố của cậu ấy luôn đánh cậu ấy, nữ sinh nghĩ đến đây, hít thở  đau buốt.

Buổi tối là tiết mục của lớp mình, mọi người nhảy cẫng lên, điên cuồng. Giang Độ ngẩn người ra, nhìn qua cửa sổ thấy cả lớp 1 cũng đang ồn ào, âm thanh rất ồn, cô nắm chặt găng tay, giả vờ đang nhìn cả lớp đang làm gì trong bữa tiệc, ánh mắt, vội vàng mà nhanh chóng tìm kiếm bóng người cô hy vọng có thể nhìn thấy kia.

Chỗ ngồi của Ngụy Thanh Việt trống, cậu ấy ngồi ở phía cuối, trên bàn giống như những bạn học khác, đều để những chồng tài liệu cao. Khó chịu nhất là, là trên cửa sổ lớp 1 dán rất nhiều tấm lưới màu đỏ, đường nhìn cũng theo đó bị che mất.

Thật sự là xin nghỉ ... Trái tim Giang Độ chậm rãi thả lỏng.

"Tìm người?" Giọng nói phía sau, hệt như tiếng sấm vang lên, rõ ràng là một câu hỏi rất bình thường, Giang Độ đột nhiên quay đầu lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc khăn quàng cổ màu đỏ mềm mại quấn quanh cổ nam sinh, Ngụy Thanh Việt mang theo ít ý cười, cô đến cả hít thở cũng quên mất.

Hít thở là bản năng, lúc này bản năng lại hoảng loạn.

"Không, tớ... tớ chỉ thuận tiện nhìn một chút." Giang Độ vội vàng đáp lại, nói xong, liền nhanh chóng bước qua người nam sinh, đợi đến khi đi được một đoạn ngắn, cảm xúc vốn bị kiềm chế lại nổi lên ở khóe miệng, cô không kìm được nở nụ cười, có thể thấy Ngụy Thanh Việt trước kỳ nghỉ rồi.

Nhìn thấy cậu ấy một lần, là đủ để chống chọi với sự lạnh giá của mùa đông năm nay, cô có thể vui vẻ đón ngày đầu tiên của năm 2007.

Chỉ là, lá thư kia ... Giang Độ nghĩ đến đây, cảm xúc lại như rơi xuống biển sâu.

Ngày đầu năm mới đến như đã hẹn, các học sinh hoạt động trong nhóm QQ, nói "Chúc mừng năm mới". Nhưng rất buồn cười, ngày đầu năm mới nói một lần, chúc mọi người tết dương lịch vui vẻ. Đợi đến đêm giao thừa, thức đến hai mắt đen lại, đợi tới một giờ đêm, mọi người lại đốt pháo "Chúc mừng năm mới".

Không nhiều người có điện thoại di động, trường học không cho phép đem theo, vì vậy, cuối tuần và ngày lễ là lúc mọi người điên cuồng online.

Vương Kinh Kinh đối mặt với máy tính, có tâm trạng giống như bà nội cô ấy đang dâng hương, trịnh trọng, run tay, thêm số Ngụy Thanh Việt đưa, nhưng đối phương chưa phản hồi. Cô ấy cả nửa ngày đều lơ đãng, chỉ online tám chuyện với Giang Độ:

Năm hai hát bài "Ghi chép" còn không hay bằng tớ.

Cậu đã làm xong đề vật lý chưa?

Chán quá, tớ muốn ăn gà rán.

Tên QQ của Vương Kinh Kinh khá xấu hổ, chỉ là lúc này còn nhỏ nên không nhận ra. Gọi là "Trái tim cô đơn đang lang thang", Giang Độ liên tục nhận được tin nhắn từ "Trái tim cô đơn đang lang thang" gửi tới.

Mỗi một tin nhắn, cô đều nghiêm túc trả lời lại, nhưng tư duy Vương Kinh Kinh nhảy dựng, chỉ quan tâm bản thân mình nói gì, Giang Độ nói gì cũng không quan trọng.

Đột nhiên, cô ấy nhắn một câu:

Tớ add Ngụy Thanh Việt rồi, nhưng cậu ấy chả có động tĩnh gì, không phải là đang giở trò với tớ chứ? Viết một lá thư khó quá, tớ định sẽ nói chuyện qua QQ với cậu ấy.

Giang Độ sửng sốt, trầm mặc một lát.

Sau đó, cô mới thận trọng không để lại dấu vết hỏi: Cậu không định trả lời thư sao? Không trả lời nữa.

Sau khi Vương Kinh Kinh nói xong câu này, liền biến mất. Bởi vì, Ngụy Thanh Việt đột nhiên có động tĩnh. Sau khi nam sinh tắm xong, phát hiện có thông báo kết bạn. Như dự đoán, là Vương Kinh Kinh.

Trong khi sấy tóc, cậu ấy trả lời một cách thản nhiên, Vương Kinh Kinh ở đầu bên kia đã ở trên giường nhảy mấy cái.

Ngụy Thanh Việt nhìn vào tên tài khoản của cô ấy, còn có hình ảnh đại diện khoa trương, cậu mỉm cười. Sau đó, cậu kiểm tra xem cái bài viết nữ sinh trước đây một cách có trật tự, ánh mắt cậu nhanh chóng dừng lại ở nickname đã thích bài viết của Vương Kinh Kinh:

Tróc đao khách*.

*Còn có nghĩa là "khách viết hộ"

Nam sinh ý vị sâu xa mà nhìn vào cái tên này, ghi nhớ trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro