Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Vương Kinh Kinh hỏi Ngụy Thanh Việt tại sao không đến trường, lại nói, tớ nói chuyện qua QQ với cậu ha, thực ra viết thư khá là phiền phức.

Khi câu này nói ra, Ngụy Thanh Việt bật cười, cậu trả lời cô:

Tôi cho rằng cậu rất thích viết thư cho tôi.

Vương Kinh Kinh nghĩ trong lòng, kiểu giao tiếp cũ như vậy, lúc nhỏ tớ mới dùng để giao lưu bạn qua thư. Cô ấy bùm bùm gõ một dòng:

Sợ làm chậm trễ việc học của học bá.

Hai người trò chuyện rất khô khan, chẳng được mấy câu, Ngụy Thanh Việt liền nói mình phải off, nói chuyện sau.

Cuộc trò chuyện lại này thật sự rất lâu, rất lâu. Kéo dài đến mãi cuối kỳ thi, Vương Kinh Kinh lại có cơ hội online hỏi "Có ở đó không?", nhưng Ngụy Thanh Việt cũng không trả lời, đương nhiên, câu "nói chuyện sau" của cậu ấy đến giờ vẫn chưa có trò chuyện lại.

"Ngụy Thanh Việt có phải hay không cố ý khiến người ta mất ăn mất ngủ? Cậu ấy không trả lời tin nhắn, vậy để tớ add cậu ấy làm gì?" Vương Kinh kinh vừa ăn đồ ăn vặt vừa oán giận, trong phòng ngủ, cô ấy liền bò vào trong chăn, cả giường là vụn khoai tây, lâu lâu phủi hai ba cái.

Cô ấy không thể hiểu được, đã kết bạn với cô ấy rồi, có gì mà không thể nói trực tiếp trên mạng chứ? Làm gì mà phải viết thư? Vẽ vời thêm chuyện.

Giang Độ im lặng nghe, trong lòng không nói ra được là tư vị gì. Chính xác mà nói, có một khoảnh khắc, nghe được Ngụy Thanh Việt không thường xuyên liên lạc với Vương Kinh Kình, cô cảm thấy rất cao hứng. Nhưng vui sướng kiểu này, thật đáng xấu hổ và đáng khinh.

"Có lẽ, cậu ấy càng hy vọng cậu trả lời thư hơn." Giang Độ giả vờ rất bình tĩnh nói, cô đang sắp xếp lại tủ quần áo.

"Tớ thật sự không biết viết cái gì, cậu nói xem, nếu là nói chuyện phiếm tớ có thể tán gẫu đông một câu tây một câu, nhưng cậu kêu tớ viết thư, thật khó quá!" Vương Kinh Kinh bò trong chăn mệt rồi, cũng hết đồ ăn vặt, lại nằm ngửa ra hình chữ X, "Tớ rất muốn yêu đương, yêu đương với Ngụy Thanh Việt!"

Những lời nói rêu rao, phô trương như vậy, Giang Độ còn không dám nghĩ, nhưng Vương Kinh Kinh thì không, cô ấy không chỉ dám nghĩ mà còn dám nói ra. Ngay cả khi trong lòng cô ấy không thực sự có nhiều ham muốn như vậy, nhưng cô ấy có thể biểu lộ sự nhiệt tình gấp ngàn lần. Giang Độ thì hoàn toàn trái ngược với cô ấy, cô sẽ luôn cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, ít ra thì biểu hiện ngoài mặt của cô có vẻ không quan tâm lắm.

Cô không biết mình có phải rất đạo đức giả hay không, so với Vương Kinh Kinh, cô quả thực không có ngay thẳng như vậy.

"Hẹn hò yêu đương ..." Giang Độ thừa nhận, từ này đối với cô mà nói là xa xôi và mộng ảo, cô thử thăm dò một chút, nói có chút nhỏ, "Rốt cuộc là nói* chuyện gì?"

*谈 trong tiếng trung có nghĩa là nói chuyện, bàn... còn 谈恋爱: nói chuyện yêu đương, hện hò

Vương Kinh Kinh "Tạch" một cái lật lại, vươn nửa đầu ra, không kiêng nể gì nói: "Chính là nắm tay, hôn thôi, cậu biết không? Trường học ta có nữ sinh, đặc biệt là học sinh nghê thuật, đã không còn là xử nữ nữa rồi?

Giang Độ xấu hổ mặt đỏ bừng, cô không biết mình xấu hổ cái gì, đóng cửa tủ lại, vặn chìa khóa, trên mặt đồ trang sức vang lạch cạch.

Vương Kinh Kinh thật sự đủ bạo dạn, trái tim Giang Độ đập loạn xạ.

Cuộc trò chuyện giữa hai người bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của những người bạn cùng phòng.

Tuy nhiên, gần cuối học kỳ, mọi người đều đang nghiêm túc ôn tập và chuẩn bị cho kỳ thi, Vương Kinh Kinh hết lần này đến lần khác cằn nhằn, phần lớn thời gian, cô ấy biết mình phải làm chính sự. Giang Độ đã mấy lần nghĩ muốn khuyên cô ấy, trước kỳ nghỉ, viết thư cho Ngụy Thanh Việt một lần đi, nhưng cuối cùng, vẫn không thể nói ra câu nói đó.

Hai ngày thi, trời lạnh bất ngờ, Giang Độ sợ lạnh, còn là mỗi người một bàn, thời tiết lại không tốt, ngồi trong phòng học hai tiếng đồng hồ liền lạnh hết cả người, chân cũng mất cảm giác.

Cô không có đi giày bông do bà ngoại làm, nói thế nào nhỉ, cô vẫn có tâm tư yêu cái đẹp của nữ sinh nhỏ. Đôi giày bông của bà ngoại rất ấm, nhưng trông béo và dày quá, trông như một chiếc máy bay chiến.

Haizz, mọi người đều sẽ trở nên ít đơn thuần hơn khi lớn lên, khi còn nhỏ, cô vì tay nghề thủ công của bà mà hãnh diện, cảm thấy bản thân thật đẹp khi xỏ đôi giày bông mới, hiện tại đã biến thành "Không sao, con không lạnh đâu bà ngoại, con mang cái này là được rồi." 

Nhưng chân cô thật sự đông cóng, Giang Độ vẫn kiên trì đến môn cuối cùng, cảm thấy chân cô không còn là của mình nữa.

Trời lạnh như vậy, nhưng Lâm Hải Dương vẫn là người bạo gan nhất, sau khi thi xong, cậu ấy quay lại từng lớp, thầy tiểu Hứa đã sắp xếp người dọn dẹp, đồng thời dặn dò mọi người chú ý một chút vào kỳ nghỉ. Đợi giáo viên rời đi, Lâm Hải Dương như biến thành ảo thuật gia, ném ra một đống vụn gỗ trước cửa phòng học.

Cậu ấy dẫn đầu, cùng một vài nam sinh vào rừng cây tìm cành cây khô, đốt lửa, mọi người khá vui vẻ, các nam sinh lần lượt cởi giày, đem chân kệ đi đốt.

Giang Độ chủ động ở lại trực nhật, nhìn bọn họ nháo, cười cười không nói lời nào, một mình lẳng lặng quét dọn, sắp xếp bàn ghế, những người khác thì đi hơ lửa rồi.

"Các cậu thật to gan, đốt cái này trong phòng học, không sợ phòng giáo vụ đến tìm các cậu!" Trương Hiểu Tường cười rồi đi vào trong đám nam sinh, một đám người, cười cười nói nói, cuối cùng, vẫn là Lâm Hải Dương kéo Giang Độ qua, cướp lấy cây chổi trong tay cô, nói,  "Quét cái gì mà quét, đợi chút nữa bọn con trai chúng tớ quét, mau đến hơ lửa, tớ thấy cậu lạnh đến mức không cầm vững chổi rồi! "

Giang Độ vốn dĩ muốn từ chối, nhưng lại không ngăn nổi sự nhiệt tình của Lâm Hải Dương, khi vừa gần đến lửa, trên mặt quả nhiên là một mảnh ấm áp vui vẻ, khiến người ta không kìm được mà muốn lại gần. Cô đặt chiếc ghế xuống, tụ tập cùng với mọi người, nghe những sắp xếp của bọn họ về kỳ nghỉ.

Cô thẹn thùng, khi có quá nhiều người, cô không biết cách nào để xen vào, cô tập trung lắng nghe người khác nói, trong lòng thầm nghĩ phải nên tiếp câu nào mới tốt, không dễ gì đợi đến lúc có can đảm, nghĩ xong câu nói, đã không còn thích hợp nữa, đề tài của mọi người sớm đã nhảy đến nơi nào rồi, ngắt đầu bỏ đuôi cũng không chen vào được.

"Giang Độ, cậu có ra ngoài chơi trong kỳ nghỉ không? Gần công viên trung tâm mới mở một khu vui chơi mới, đúng rồi, tớ nghe nói rằng thư viện thành phố có máy sưởi vào mùa đông này." Trương Hiểu Tường nhìn thấy cô không nói gì, chủ động bắt chuyện với cô, Giang Độ cảm kích cô ấy, cười nói, "Tớ có thể phải về quê nghỉ lễ."

"Về quê? Quê của cậu là bà ngoại cậu ..."Trương Hiểu Tường rất thông minh, chưa kịp nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, đúng vậy, ngày hội khai giảng kia, cô cùng giám thị thu thập biểu mẫu, là cái điền thông tin cá nhân, bởi vì Giang Độ là người có điểm văn cao nhất, cô ấy đặc biệt chú ý cô, trong chỗ điền quan hệ gia đình, không có điền cha mẹ.

Lúc đó, tim cô ấy như lỡ một nhịp, cô về nhà nói với bố mẹ rằng trong lớp có một cô gái rất xinh đẹp không còn cha mẹ, sống với ông bà ngoại.

Ý thức được cô ấy có thể đã lỡ miệng, Trương Hiểu Tường đã kịp thời dừng lại, không chút dấu vết mà chuyển chủ đề cuộc trò chuyện: "Quê tớ bây giờ ở phía bên kia cầu Thiên Mã, rất gần."

"Vậy sao tính là quê được, không phải cũng trong thành phố à?" Nam sinh xen đầu vào nói một câu.

Trương Hiểu Tường rõ ràng là trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa, nói, "Đúng a, nhưng mười năm trước thì không phải, những người gần đó kiếm được nhiều tiền bằng cách phá dỡ và di dời, đối với những người không có bản sự gì mà nói, đó là cơ hội nghịch thiên cải mệnh."

Các nam sinh đối với vấn đề này vẫn khá có hứng thú, hỏi thêm một số câu, Trương Hiểu Tường nói thêm về các chính sách của chính phủ, nói chuyện tự nhiên, tất nhiên, là do ảnh hưởng của môi trường gia đình cô ấy. Giang Độ nhìn cô ấy, không khỏi thở dài, nhưng cô biết mình không có ghen tị với Trương Hiểu Tường về phương diện này.

Ngọn lửa dần tắt, Trương Hiểu Tường đẩy đám người Lâm Hải Dương đứng lên, cười nói: "Này, chuyện sau này liền giao cho nam sinh các cậu rồi."

Nói xong, kéo Giang Độ sang một bên, hỏi cô: "Ngày sáu tháng giêng cậu có rảnh không? Là sinh nhật của tớ."

Trực tiếp như vậy, không vòng vò, Giang Độ cảm thấy có chút đột ngột. Cô và Trương Hiểu Tường, nói thế nào nhỉ, cô hiểu đây là mối quan hệ bạn học thông thường, Trương Hiểu Tườn đối với ai cũng rất nhiệt tình, là một học sinh xuất sắc, nhìn không ra cô ấy cực kỳ thân thiết với ai, tựa như ai cũng giống như nhau. 

Đột nhiên mời cô, vẻ mặt có chút kinh ngạc kia của Giang Độ gần như không che giấu được, cô ngượng ngùng cười: "Sinh nhật của cậu là ngày sáu tháng một? Tớ có lẽ ở thành phố ... ừm," dường như do dự, "Người mà cậu mời, đều là bạn học trong lớp hả?"

"Cơ bản là đúng, cậu có quen, Lâm Hải Dương, lớp trưởng, còn có những bạn khác ngồi gần tớ." Trương Hiểu Tường chuyển mắt, "Tớ sẽ nghĩ lại xem, còn ai mời ai nữa, đến lúc đó mời các cậu ăn cơm đi hát."

Giang Độ thừa nhận rằng cô rất gian xảo, cô hỏi như vậy, là có lòng riêng.

Cậu ấy sẽ đi chứ? Cô biết cậu và Trương Hiểu Tường là bạn tốt, hơn nữa, Trương Hiểu Tường cũng thích Ngụy Thanh Việt, nhưng Trương Hiểu Tường và Ngụy Thanh Việt quá thẳng thắn vô tư với nhau.

Là cô, hở một tí trong tim liền hoảng loạn.

Tuy nhiên, nếu giống Trương Hiểu Tường, rất sớm trước đây liền quen biết cậu ấy, vậy thì thật tuyệt, dù chỉ là bạn học bình thường, liền có thể nhìn thấy cậu ấy lâu như vậy ... Trái tim Giang Độ, ngập tràn một loại chua xót nhẹ.

Nhưng mà, cô không nghe thấy cái tên quen thuộc kia từ trong miệng Trương Hiểu Tường, đối phương cũng không biết trong lòng cô che giấu sự mong đợi và hồi hộp, ngay cả Giang Độ cũng không hiểu tại sao cô lại luôn có một hy vọng vô vọng và vô lý như vậy. .

Trên các hành lang liên tục có bóng dáng học sinh ra về, trong mỗi lớp chỉ còn lại một số học sinh trực nhật. Cho đến khi mọi người biến mất, lạnh như vậy, nhưng Giang Độ vẫn lề mề không đi, trốn vào nhà vệ sinh.

Thật ra, cô không muốn đi vệ sinh, cô ngồi xổm cho đến khi hai chân tê dại, khi nhận ra mọi thứ bên ngoài đều yên tĩnh, cô mới chật vật đứng dậy.

Quả nhiên đều không có người rồi.

Người đi nhà trống, đột nhiên có một chút tư vị thê lương vắng vẻ. Nếu như khuôn viên trường được dựng thành phim, tiếng cười vui nhộn thường thấy của học sinh, và sự yên tĩnh và trống rỗng lúc này, tuyệt đối là một tập hợp tương phản, đáng để chúng ta quay lại.

Ở cuối hành lang, tủ đồ của một số lớp lặng lẽ đứng đó.

Giang Độ chậm rãi đi tới, cho dù không có ai, cô vẫn khá thận trọng, trái tim ding ding. Cô mở tủ trước, bên trong, để chiếc bình giữ nhiệt màu hồng, một cái ô gấp, còn có một ít giấy nháp, giấy vệ sinh, vân vân. Sau khi hít thở sâu vài giây, ánh mắt nữ sinh chuyển đến phòng học đầu tiên, trên tủ của Ngụy Thanh Việt có viết ba chữ rất cool.

Ba chữ này, có thể là cả thế giới của thiếu nữ.

Giang Độ cắn môi, cởi bao tay ra, yên lặng xoa xoa vài lần. Sau đó, duỗi tay về hướng cái ngăn tủ kia.

Ngăn tủ lạnh lẽo, có ánh kim loại.

Ngón tay trắng nõn mỏng manh của nữ sinh khẽ vuốt ve cái tên đó, tựa hồ nhận ra hành vi của mình có chút biến thái, sắc mặt lại đỏ bừng lên.

Cuối cùng Giang Độ rất nhanh rút tay về, dù không có ai nhìn thấy cũng rất xấu hổ, giống như, vừa mới làm chuyện không thể để người biết. Chuyện này, cô đã lên kế hoạch từ rất lâu, trước kỳ nghỉ đông, đợi khi mọi người đã về hết, cô muốn chạm vào tủ của Ngụy Thanh Việt.

Tiếp theo đó, đẩy đống đồ trong tủ của mình, khóa lại, quay người lại, thì liền thấy một người với vẻ mặt nghịch ngợm đang dựa vào góc cầu thang ở hành lang.

Là Ngụy Thanh Việt.

Trong miệng cậu ngậm điếu thuốc chưa cháy, hiển nhiên, là cậu ấy đi lên để tìm chỗ hút thuốc.

Nhịp tim và hô hấp của Giang Độ đồng thời ngừng lại, cô bất động nhìn cậu, bất động, cả người giống như bị tuyết đóng băng tại chỗ, trái tim cô lập tức rơi vào vòng xoáy kinh ngạc và hoảng sợ.

"Thật là trùng hợp" Ngụy Thanh Việt mở miệng trước, tựa như hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng kia, nam sinh luôn ung dung và bình tĩnh như vậy, vẻ mặt không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cậu mỉm cười nhìn Giang Độ, lấy điếu thuốc xuống, "Đúng lúc, có một vấn đề muốn hỏi cậu."

"À?" Giang Độ hoảng sợ đến mức nói lắp, đại não tự nhủ bản thân nhất định phải nhanh chóng bình tĩnh lại, có thể, cậu ấy không nhìn thấy gì hết, đúng vậy, không nhìn thấy gì cả.

"Cậu luôn đứng nhất trong bài kiểm tra... Thành tích của tớ rất bình thường." Bộ dáng ngây ngô co quắp của cô đã bị nam sinh nhìn thấy ở trong mắt.

Ngụy Thanh Việt vốn dĩ dựa vào tường, dùng sức một cái, đứng thẳng người, nói: "Ngày đó làm một bài đọc hiểu cổ điển Trung Quốc, trong đó có một chữ, gọi là tróc đao*, cậu biết tróc đao có ý nghĩa là gì không?"

*Dành cho ai hem nhớ, "Tróc đao khách" là nickname QQ của GĐ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro