Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Sáng sớm mồng một Tết, Giang Độ bị tiếng xúc tuyết đánh thức, sau khi tuyết rơi qua một đêm, vườn rau nhỏ ở lối vào đã bị che lấp hết, rau do ông ngoại trồng đã chết sạch. Cô bò từ trong chiếc mền nóng hừng hực ra ngoài, đội mũ và đeo găng tay, vừa mở cửa ra, liền bị thế giới một mảnh trắng xóa làm lóa mắt.

Dọn dẹp tuyết xong, ông bà ngoại  đưa cô đến nhà ông nội của một người anh họ để chúc Tết, trong mắt các trưởng lão, Giang Độ vẫn chỉ là một đứa trẻ. Vừa vào cửa, chưa kịp ngồi xuống chào hỏi, theo lẽ dĩ nhiên mà bị hỏi điểm, Giang Độ vẫn luôn là vị khách lễ mạo nhất, hỏi một câu liền nhẹ nhàng trả lời một câu. Có một đứa trẻ đến chơi, cãi nhau ầm ĩ, va vào người cô hoặc kéo cô, cô cũng không phiền, chơi với đứa trẻ một cách hẳn hoi.

Đợi đến mùng ba, Giang Độ bắt đầu bổ túc toán, phải nói là gia sư thực sự rất tận tâm, mới mùng ba đã dạy học sinh rồi, tập trung vào buổi sáng. Trong lớp bổ túc, nhìn thấy một số gương mặt quen thuộc, Giang Độ thường không tiếp xúc nhiều với mọi người, nhưng bây giờ đều cùng một lớp bổ túc, cũng chỉ là đơn giản chào hỏi mà thôi. Vương Kinh Kinh ở bên cạnh, hai người tan học sẽ chạy đi cửa tiệm gần đó uống một ly đồ uống nóng.

"Sắp phiền chết rồi, kể từ mùng hai trở đi, họ hàng liền cứ đến nhà" Vương Kinh Kinh làm biểu tình trợn mắt cau mày, "Cậu không biết mấy quỷ nhỏ có bao đáng sợ đâu, trèo lên ghế sô pha nhà tớ, cương quyết đòi đồ của tớ, tớ nói với mẹ, mẹ tớ còn chê tớ không hiểu chuyện, nói rằng tớ lớn như thế này rồi, còn không biết nhường một đứa trẻ, thật là cạn lời!"

Giang Độ cười nhẹ nói: "Có lẽ, đợi lớn lên rồi sẽ không sao, trẻ con đều rất nghịch ngợm."

"Tốt cái rắm!" Vương Kinh Kinh khinh thường, "Tớ không tin lúc nhỏ không có quy củ gì mà lớn lên liền tự động trở nên tốt."

"Nhưng mà khiến đứa trẻ im lặng thực sự rất khó, ai cũng đều có một quá trình trưởng thành, cậu có còn nhớ lúc còn bé không? Ý tớ là, khi cậu 3, 4 tuổi."

Vương Kinh Kinh thực sự bị hỏi nghẹn họng, cô ấy lắc đầu, nhưng rất nhanh liền biểu thị rõ là khi còn bé nhất định cô ấy không phải loại khiến người khác khó chịu như vậy.

"Ai-da, đừng có thánh mẫu như vậy."

Giang Độ đỏ mặt: "Tớ không phải là thánh mẫu, tớ cảm thấy, hầu hết trẻ em đều có thể trở nên tốt hơn nếu họ được dẫn dắt."

Vương Kinh Kinh bắt chéo chân: "Đúng vậy, đó phải là vì họ có một bố mẹ bình thường." nói xong, xua tay cười gượng gạo, "Đừng nói về chuyện này nữa, chúng ta tại sao lại thảo luận về kiến ​​thức nuôi dạy con cái, năm nay cậu không về quê à?"

"Ông ngoại tớ đã về hai ngày nay rồi."

"Thật là nhàm chán!" Vương Kinh Kinh lại bắt đầu thở dài, "Tớ vốn dĩ định hẹn Ngụy Thanh Việt đi hát vào mồng sáu, nhưng không thấy động tĩnh gì cả, con người cậu ấy tại sao lại như thế này chứ, haizz, cậu nói xem khi nào mới học xong cao trung, tớ thật muốn bây giờ đi học đại học, hẹn hò, muốn làm gì thì làm đó." Chỉ mới là một học kỳ mà Vương Kinh Kinh cảm thấy học cao trung dài đằng đẵng, giống như một đường ray xe lửa dài vô tận.

Giang Độ nhìn cô ấy, cảm giác hoàn toàn ngược lại. Cô muốn vào một trường đại học tốt, đó là điều bắt buộc, nhưng kết quả này có thể đến chậm một chút, rồi lại chậm hơn một chút, thời gian không cần gấp gáp điên cuồng chạy như ngày đêm, cô liền có thể ở cùng một không gian thời gian với ai đó nhiều hơn.

Tuy nhiên, Vương Kinh Kinh có thực sự thích Ngụy Thanh Việt? Trong đầu Giang Độ hiện lên cái suy nghĩ này, lại nhanh chóng dập tắt đi. Vậy, bản thân mình có thực sự thích Ngụy Thanh Việt không? Là hoocmon thay đổi? Hay là thời kỳ thanh xuân tầm thường cần một chút màu sắc? Cô không biết, chỉ biết rằng, những hoảng loạn khi nhìn mắt nhau, dáng vẻ thận trọng, và niềm hạnh phúc khi có thể nói hai câu thành lời.

"Nếu không thì, mùng 6 chúng ta đi hát đi?" Vương Kinh Kinh đề nghị, cắt ngang suy nghĩ của Giang Độ, cô lập tức hiểu ra, Trương Hiểu Tường khẳng định đã không mời cô ấy. Vốn dĩ, cô vẫn đang loay hoay không biết làm thế nào để hỏi Vương Kinh Kinh, lại lo lắng Trương Hiểu Tường thực ra đã mời Vương Kinh Kinh, nhưng Vương Kinh Kinh có thể cho rằng mình không được mời nên rất xấu hổ khi hỏi cô ấy, vạn nhất đến lúc gặp cô ấy, cũng khá khó xử ... Cái này được rồi, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, không cần bối rối về cái này nữa.

"Hay là ngày mồng tám? Mồng tám tớ sẽ đi cùng cậu, mồng sáu tớ phải cùng bà ngoại đi chùa." Giang Độ nói dối không được tự nhiên.

Vương Kinh Kinh bĩu môi: "Cậu còn thắp hương à, đó là mê tín thời phong kiến, nhà chúng tớ không bao giờ vào chùa. Tớ không hiểu những người đó, vào đêm 30 đã xếp hàng dài đợi gõ chuông, trời cực kỳ lạnh, còn đang đổ tuyết nữa, thật không thể tưởng tượng nổi."

Giang Độ không thắp hương hay cúng Phật, cô cũng không tin vào những điều này. Nhưng người già lên chùa, cầu bình an, cô có thể hiểu được. Vì vậy, cô chỉ mỉm cười, không tranh cãi với Vương Kinh Kinh.

Đợi khi mẹ của Vương Kinh Kinh đến đón họ, Vương Kinh Kinh phàn nàn rằng mẹ đến muộn, hồi sau lại vui vẻ nói rằng cô ấy muốn có một chiếc tai nghe mới, mẹ cô ấy đã đồng ý tất cả. Giang Độ ngồi ở hàng ghế sau, nhìn Vương Kinh Kinh cởi giày ngồi ở ghế phụ nghịch điện thoại của mẹ cô ấy, chơi game nữa, vừa cười vừa mắng người.

"Con cái đứa nhỏ này, lại nói mấy câu ưa thích rồi , học từ ai vậy?"

"Ai mà không nói a, có rất nhiều bạn học đều nói mấy câu như vậy, tương đương với trợ từ."

"Không học cái tốt gì, mẹ thấy con ngứa đòn rồi."

"Ai-da, nói câu cửa miệng thì làm sao, người ta học hành căng thẳng quá, mẹ vẫn còn cằn nhằn, sắp gục ngã mất rồi!"

Hai mẹ con cứ mẹ một câu con lại một câu, Giang Độ im lặng nghe, nghiêng đầu qua, nhìn những toà nhà cao tầng lần lượt lướt qua ngoài cửa sổ, mây ở trên, bên tai lại bay đến một câu:

"Mua cho con đôi tất len thì con lại không mang, đáng đời bị cóng chân!"

Mẹ Vương Kinh Kinh đã mua cho cô ấy đôi tất len à, nhất định rất ấm ... Nếu như mẹ cô mua cho cô đôi tất len, cô nhất định sẽ mang chúng. Cô không đầu không đuôi nghĩ đến đây, đột ngột nhận ra, cái loại chuyện này chắc chắn sẽ không thể xảy ra, lại giống như một con dế không muốn hát, yên lặng ngắm nhìn phong cảnh.

Cô đột nhiên biết phải tặng Trương Hiểu Tường cái gì rồi.

Vì điều này, Giang Độ đã khổ não trong một thời gian. Quả cầu pha lê, nhật ký, phụ kiện tóc xinh đẹp ... đều có vẻ quá ấu trĩ, đồng thời, cô biết gia thế của Trương Hiểu Tường rất tốt, tặng cái gì cô ấy cũng đều cảm thấy bình thường, vậy không bằng tặng món đồ thiết thực là tốt rồi.

Buổi chiều, cô liên hệ với Trương Hiểu Tường, tên trên mạng của Trương Hiểu Tường rất cá tính, tuyệt đối không phải là cái gì mà khinh vũ phi dương*, thủy tinh chi luyến*, tên của cô ấy là "Thô tục không chịu nổi", cô ấy rõ ràng là một nữ sinh khá có phong thái khiến người khác ngưỡng mộ.

*Khinh vũ phi dương (轻舞飞扬): bay múa/ lượn uyển chuyển, tung bay trong gió mát
*Thúy tinh chi luyến (水晶之恋): tình yêu như thủy tinh, trong suốt, ngây thơ

Giang Độ hỏi cô ấy: Cậu thích màu gì?

Trương Hiểu Tường đoán rằng cô muốn tặng quà, trước tiên gửi một dán nhãn dễ thương, nói:

Nhất định đừng tiêu pha tốn kém nha, nếu tớ không cho cậu mua quà thì chắc chắn cậu sẽ không chịu, nói chuyện biểu thị tâm ý là được rồi, thực ra tớ là người rất đơn giản, haha.

Cuối cùng, đối phương vẫn nói ra màu yêu thích: màu tím.

Giang Độ mua một đôi tất len ​​màu tím, gói rất đẹp. Vào ngày mùng sáu, cô xin phép giáo viên bổ túc nghỉ trước nửa tiếng, chạy ra ngoài như một tên trộm, vì sợ bị Vương Kinh Kinh nhìn thấy tra hỏi, hơn nữa, cô cảm thấy rất áy náy khi nói dối Vương Kinh Kinh.

Chỉ cần ngồi xe bus là có thể đến nhà hàng đã hẹn rồi, khi Giang Độ đến, Trương Hiểu Tường đã đứng ở cửa, bộ dáng đang chờ để đón người, cô ấy mặc một chiếc áo khoác lông vũ dài màu trắng như tuyết, quàng một chiếc khăn cổ màu đỏ, đặc biệt nổi bật.

Giang Độ cũng có một chiếc áo khoác lông màu trắng, mua hồi năm ngoái, không nỡ mặc, vì quá dễ bị bẩn, sau một ngày, tóc liền quét cho cổ áo có dấu vết nhàn nhạt, rất xấu hổ. Tuy nhiên, áo lông màu trắng thật sự rất đẹp, cô nhìn Trương Hiểu Tường, chân thành nói một câu: "Áo lông của cậu thật đẹp."

"Cảm ơn! Tớ đặc biệt mặc đấy." Trương Hiểu Tường chính là hào phóng như thế, cô ấy vui vẻ nhận lời khen, tuyệt đối không bao giờ ngượng nghịu mà phủ nhận.

Lần lượt có vài người đến, đều là bạn học chung lớp, dù sao thì, Giang Độ với Lâm Hải Dương là người quen biết nhau nhất.

Sau khi bước vào ghế lô, nhìn thấy mẹ của Trương Hiểu Tường, tính tình của mẹ cô ấy rất tốt, cao ráo và trắng, khi chào hỏi với bọn họ, giọng nói nhẹ nhàng và thân thiết, Giang Độ đã thích dì ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Điều quan trọng nhất là, dì ấy rất tinh ý, ân cần, sau khi chào hỏi qua bọn họ liền ra về, nói nếu dì ấy ở đây thì mọi người sẽ không được tự nhiên, để hôm nay mọi người được ăn chơi thỏa thích. Mọi người đều giả vờ rất giỏi, khi dì ấy nói điều này, đều là một bộ dáng ngoan ngoãn nói "Cám ơn dì ạ", đặc biệt là Lâm Hải Dương, người đã giả vờ giữ dì lại, nói:

"Dì à, hay là dì đừng đi nữa, cùng nhau ngồi ăn đi ạ."

"Không không không, các cháu đều là người cùng tuổi, có đề tài muốn nói, dì không làm phiền mấy đứa nữa, có yêu cầu gì, chỉ còn nói với Trương Hiểu Tường, đừng khách sáo."

"Vậy được rồi, dì à, lái xe nhớ chú ý an toàn." Lâm Hải Dương không quên ra ngoài tiễn, mấy người các cô cùng với lớp trưởng, cũng đi ra theo, dì ấy chỉ đành vẫy tay đẩy mọi người quay trở lại.

"Được rồi, Lâm Hải Dương, để xem cậu có làm được không, còn bảo dì ngồi xuống cùng ăn." Bạn cùng bàn của Trương Hiểu Tường là Lưu Tiểu Lạc quay đầu lại liền cười nhạo Lâm Hải Dương, Lâm Hải Dương không phục, "Tớ đây là lịch sự, chỉ cần nhìn các cậu liền biết đều là kẻ mọt sách, không hiểu nhân tình thế sự, giống như đầu gỗ, chỉ biết mắt lớn chừng nhìn mắt nhỏ."

Một vài nữ sinh bèn cùng nhau xông lên đánh Lâm Hải Dương, lớp trưởng là một người tốt, nhanh chóng kéo Lâm Hải Dương qua, nói coi chừng đụng phải người bê thức ăn.

Vì biết sắp ăn cơm, Giang Độ sợ chiếc áo khoác đen cũ kỹ cô đang mặc bị dính dầu trong món ăn, cô vốn đã gầy, lại thêm lớp áo lót này, sắc mặt càng thêm trắng, ngũ quan cũng càng lộ rõ. Nhưng hình như mọi người đều cố ý mặc quần áo mới đến, Giang Độ có chút hối hận, sợ mọi người cảm thấy mình không coi trọng dịp này.

Rất nhanh, cô liền hoàn toàn hối hận.

Cuối cùng người thong dong đến trễ, là Ngụy Thanh Việt, thời điểm nam sinh đi vào sau Trương Hiểu Tường, ghế lô vốn đang huyên náo hỗn loạn bỗng nhiên im bặt.

"Hi, không cần giới thiệu chứ, Ngụy Thanh Việt lớp 1, chúng ta dù chăm chỉ thế nào cũng không thể chiếm hạng nhất." Trương Hiểu Tường tinh nghịch kéo quần áo của Ngụy Thanh Việt, đẩy nam sinh lên phía trước.

Ngụy Thanh Việt cầm hộp quà trong tay, chóp mũi ửng đỏ như bị đông lại, tóc tai bị gió thổi rối bù, vì vậy liền vẫy tay hai lần với mọi người đang ngồi xem như là lời chào hỏi.

Cậu ấy tùy tiện ngồi xuống, vừa vặn đối diện với Giang Độ, khi ánh đèn buông xuống, lúc này có một bóng người nhỏ của nam sinh che lấp.

Giang Độ vội vàng thu hồi tầm mắt khỏi người cậu, chống tay xuống ghế, trái tim dường như đột nhiên bị thứ gì đó nhéo một cái.

Bên cạnh, Trương Hiểu Tường ngồi gần cậu, theo thứ tự mà giới thiệu cho cậu, khi giới thiệu đến Giang Độ cô bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên, nhưng Ngụy Thanh Việt lại đột nhiên nói: "Tôi biết muội muội này."

Không khí bỗng yên lặng.

Mặt Giang Độ đỏ bừng, mọi người đều thấy rõ ràng khuôn mặt trắng nõn kia như thế nào mà sinh ra sự thay đổi sinh lý, Ngụy Thanh Việt nháy mắt bỡn cợt, tự nhiên nói:

"Mấy nam sinh lớp các cậu không phải gọi Giang Độ là Lâm muội muội sao? Bài văn của muội muội cũng đã được đọc trong lớp chúng tôi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro