Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, ấn tượng mà Ngụy Thanh Việt để lại cho mọi người, chính xác mà nói, không phải cao lãnh, cậu ấy có tính cách thù địch, lông mày thường cau lại với vẻ thiếu kiên nhẫn, cậu ấy không phải là học sinh xuất sắc tiêu chuẩn. Có rất nhiều học sinh xuất sắc, lễ phép, xa cách, đối đãi với người khác không xa không gần, Ngụy Thanh Việt giống như một cây cỏ gai.

Vì vậy, tất cả mọi người đều choáng váng khi cậu ấy nói đùa về Giang Độ một cách công khai như vậy.

Cuối cùng, vẫn là Trương Hiểu Tường giảng hòa, nói: "Làm gì thế, có phải là bắt nạt Giang Độ rụt rè không? Cậu đừng có mà chọc ghẹo cậu ấy."

Mặt mày Ngụy Thanh Việt, thật sự là đang đùa, cậu xé đũa ra, đập cái bọc ni lông trên miệng cốc một cái "bốp", lại khiến Giang Độ giật mình.

"Đùa chút thôi, đừng để bụng, ở đây không phải chỉ có tôi là ở lớp khác chứ? Khuấy động bầu không khí chút." Cậu nhẹ giọng giải thích hai câu.

Giang Độ chỉ đành cười, cô cười đến vất vả, cơ bắp trên mặt không khống chế được.

Rất nhanh, phục vụ đã dọn món ăn lên, Lâm Hải Dương ngồi cạnh cửa, bận rộn bưng món ăn. Trương Hiểu Tường liếc nhìn, liền nói về đồ ăn ngon, coi như là chuyển qua một chủ đề khác, trên bàn ăn dần dần trở nên sôi động.

Vì là bàn xoay nên Giang Độ luôn phải đợi đến lúc không có người xoay mới nhẹ nhàng ấn vào mâm thủy tinh, tuy nhiên, mỗi khi chuẩn bị xoay, cô lại phát hiện, lúc này Ngụy Thanh Việt luôn giơ đũa ra, nên cô chỉ có thể bỏ cuộc, nam sinh điềm nhiên như không, gắp đồ ăn.

Liên tiếp mấy lần, đĩa đồ ăn trước mắt Giang Độ đều trống không, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu, giữa tiếng cười và tiếng người, Ngụy Thanh Việt dường như sớm đã chuẩn bị mà nhận lấy ánh mắt của cô, hai người giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, trong mắt cậu ấy có một nụ cười nhàn nhạt, một chút ý trêu chọc.

Lỗ tai Giang Độ đột nhiên nóng ran lên, cô lại cầm lấy chiếc đũa lên rồi đặt xuống, nhấm nháp nước trái cây ấm.

Vẫn là Trương Hiểu Tường ân cần, rất nhanh liền nhận ra Giang Độ không gắp nhiều đồ ăn, vừa khuyên cô ấy vừa đứng dậy gắp cho cô thịt bò, sườn cừu, bông cải xanh ... Trong đĩa nhô lên một ngọn núi nhỏ.

"Sao cậu giống như trẻ con vậy, chỉ uống nước thôi, uống đến no luôn." Trương Hiểu Tường đeo phụ kiện sinh nhật trên đầu, cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, có thể đi quay quảng cáo được luôn.

Giang Độ bị nói có chút ngượng ngùng, vội vàng cảm ơn, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng không cần phải quay mâm nữa. Thực ra, thỉnh thoảng cùng với với ông bà ngoại đi dự đám cưới ở khách sạn, cô cũng khá sợ loại bàn xoay này, người khác đều không ngại, vì cô quá dễ xấu hổ, luôn không tìm được thời điểm thích hợp để xoay, đến cuối cùng, ăn chưa no đã phải về nhà, về đến nhà vẫn phải ăn thêm.

Trộm liếc nhìn Ngụy Thanh Việt một cái, bên cạnh, Lâm Hải Dương đang nghiêng người hỏi về trò chơi là gì, Ngụy Thanh Việt là cao thủ chơi game, cuối tuần thường ở quán Internet qua đêm. Ngược lại là hai nữ sinh khác, nắm lấy cơ hội, hỏi Ngụy Thanh Việt về phương pháp học các môn tự nhiên.

Trên bàn ăn, Giang Độ gần như không nói tiếng nào, rất buồn rầu, cô hâm mộ người khác có thể năng động trong những dịp như này, linh hoạt như này, một chút liền nói xấu giáo viên, lát hồi lại bát quái chuyện ai hẹn hò với ai, sau đó lại có thể nghiêm túc nói về chuyện học tập.

Thật tốt, xung quanh đều là tiếng nói, toàn bộ là những khuôn mặt vui vẻ, ánh sáng chiếu vào từng khuôn mặt non nớt, cô có thể yên lặng lắng nghe người khác, đồng thời giả vờ như vô tình, lặng lẽ nhìn lướt qua ai đó, giống như một cái đuôi én lướt qua đầu cây lúa mì.

Với tư cách là chủ tọa, Trương Hiểu Tường luôn phải chú ý xem có ai chưa được chăm sóc hay không, vì vậy, khi nhận thấy Giang Độ im lặng, cô chủ động chọn một chủ đề:

"Giang Độ, cậu hẳn đã đọc rất nhiều sách từ khi còn nhỏ, có thể truyền cho chúng tớ ít bí quyết viết văn được không?"

Đột nhiên bị điểm tên, Giang Độ trở tay không kịp, cô chớp chớp mắt, dưới sự chú ý của mọi người, cô luôn tỏ ra không được tự nhiên mấy.

"Tớ không có bí quyết gì, tớ chỉ là..." Giang Độ cứng ngắc nói, "Chỉ là viết như vậy thôi." Nếu Ngụy Thanh Việt không có mặt ở đây, cô nghĩ, bản thân mình sẽ biểu hiện tốt hơn.

Lưu Tiểu Lạc liền tiếp lời: "Thiên phú đi? Viết bài văn như thế này cần phải xem thiên phú, tớ không có yêu cầu cao, dù viết theo khuôn mẫu, sẽ không đạt được điểm cao, tớ đã từ bỏ việc viết văn rồi."

Ở đầu bên kia, Lâm Hải Dương không thể gắp được con tôm bằng đũa nên bực tức đổi thìa, kỳ diệu là, vẫn có thể chen miệng vào:

"Hay là như thế này đi, chúng ta trở về viết một bài văn về tiệc sinh nhật của Trương Hiểu Tường, xem có phải hay không chỉ có Giang Độ là độc nhất vô nhị, Giang Độ, hãy thể hiện thực lực của cậu đi, đánh mù mắt chó của chúng ta!"

"Bỏ cái ý tưởng đấy đi, còn tưởng là viết tiểu luận về du xuân hồi tiểu học. Lâm Hải Dương, cái miệng thiên phú sắp chết của cậu. Muốn viết thì cậu viết đi, Giang Độ cậu đừng có để ý đến cậu ta." Lưu Tiểu Lạc cười lên, thuận tay đánh cậu ta mấy cái.

Bộ điệu Lâm Hải Dương thế này, bỉ ổi, một ngày mà không bị các nữ sinh mắng xem ra ngứa da. Lúc đầu, chỉ là đi chọc ghẹo Vương Kinh Kinh, chọc cho Vương Kinh Kinh mắng cậu ấy, sau này, chọc ghẹo cả lớp, nữ sinh trong lớp căn bản không có chút kiêng nể nào nói chuyện với cậu ta, trừ người lương thiện như Giang Độ.

Giang Độ khá hâm mộ các bạn cùng lớp có thể hòa thuận với nhau, cô cảm thấy Lâm Hải Dương là một hạt cười*, bố mẹ cậu ấy, cũng phải là người rất dễ tính, không khí gia đình sôi nổi, thú vị nên mới có thể nuôi dạy ra một chàng trai như Lâm Hải Dương.

*hạt dẻ

Đây là tật của Giang Độ, cô luôn thông qua biểu hiện của các bạn trong lớp, mà đi đoán ba mẹ của bọn họ như thế nào. Tuy nhiên, cô không bao giờ nghĩ rằng, bố của Ngụy Thanh Việt sẽ đánh cậu ấy.

Nghĩ đến đây, cô vô thức giương mắt lên nhìn Ngụy Thanh Việt đang khoanh chân, hình như cậu đang lắng nghe, lại giống như cậu ấy đang suy nghĩ về chuyện của chính mình, ánh mắt có chút lơ đễnh, nhưng lại đột nhiên nhìn sang, mỉm cười trước ánh mắt thăm dò của Giang Độ.

Giang Độ lập tức chuyển tầm mắt đi.

Một bữa ăn, ăn ăn uống uống, hết hơn một giờ, sau cùng mới cắt bánh kem, Lâm Hải Dương quét lên mặt Trương Hiểu Tường, lúc Trương Hiểu Tường trốn, muốn tránh ở sau lưng Ngụy Thanh Việt, lúc này, Ngụy Thanh Việt bị Lâm Hải Dương quét lên người.

Cậu mặc một chiếc áo cotton màu xanh khói và một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, trên người đột nhiên có vệt bánh kem, không có để ý, chỉ là rất tự nhiên kéo Trương Hiểu Tường ra, đẩy về phía trước: "Tính khí cậu ấy rất tốt, thỏa sức mà quét."

"Ngụy Thanh Việt, cậu cái người bạn học cũ này thật biết dùng dao đâm người!" Trương Hiểu Tường cười lớn, cô ấy rất vui vẻ, trong mắt tràn đầy hạnh phúc sáng ngời.

Giang Độ nhìn một màn này, trong lòng không nói rõ là ghen tị hay là gì, cô đứng dậy, bên cạnh ghế salon, Lâm Hải Dương sẽ không gây chuyện với cô, những người khác cũng sẽ không nháo với cô. Cô ở đây, hoàn toàn lạc quẻ, như một con cừu được thuần hóa.

Hệ thống sưởi trong phòng quá cao, mặt nóng bừng lên.

Ngoại trừ cô, mọi người đều ít nhiều nói chuyện với Ngụy Thanh Việt, thời học sinh, người đứng hạng nhất luôn có vầng hào quang, càng không nói tới Ngụy Thanh Việt cá tính như vậy. Giang Độ không khỏi đưa mu bàn ở sau lưng lên lên mặt, theo mọi người, nối đuôi nhau ra ngoài.

Khi thanh toán, bọn họ đi ra trước, Trương Hiểu Tường kéo Ngụy Thanh Việt đi cùng.

Gió lạnh thổi qua, trên mặt dễ chịu hơn chút, hai tay Giang Độ vô thức đút túi, vài người đứng trong gió đang bàn tán về việc tiếp theo đi hát.

Đợi sau khi hai học sinh ưu tú đi ra, điều chói mắt nhất, là chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của hai người, trông giống như đồ đôi. Giang Độ giả vờ vô ý liếc nhìn qua, vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng có ý cười, cô không biết mình đang cười cái gì, bởi vì mọi người đều đang cười.

"Gọi xe đi! Lâm Hải Dương, cậu dẫn theo Giang Độ còn có hai người bọn họ, tớ với Ngụy Thanh Việt và Tiểu Lạc ngồi xe sau." Trương Hiểu Tường sắp xếp có trật tự, thành thục chạy đến bên đường vẫy tay.

"Bao xa?" Ngụy Thanh Việt đột nhiên hỏi, Trương Hiểu Tường nói: "Đi bộ khoảng 20 phút, đi xe nhanh hơn."

"Đi bộ qua đi, vừa nãy ăn nhiều như vậy, đi cho tiêu hóa." Cậu đề nghị, Trương Hiểu Tường hỏi ý kiến ​​của những người khác, giống như đã quen sắp xếp mọi chuyện, mọi người đều không có ý kiến gì, cho nên, một đám người vừa đi vừa nói trên đường.

Chẳng trách gió lọt vào cổ, Giang Độ đột nhiên có chút miễn cưỡng, dừng bước lại, nhìn mọi người xin lỗi: "Thực xin lỗi, tớ quên cầm khăn quàng cổ, tớ quay lại lấy, các cậu đi trước đi."

"Tớ đi, tớ chạy nhanh!" Lâm Hải Dương xung phong, vừa nói xong, liền vác hai cái chân dài chạy trở lại.

Giang Độ càng xấu hổ hơn, lần nữa xin lỗi vì sơ suất của mình.

"Không sao đâu, cậu quàng cái của tớ trước, đừng để lạnh." Trương Hiểu Tường nói xong liền cởi khăn quàng cổ quấn lên cho Giang Độ, cô không giỏi lôi kéo với người khác, chỉ đành quấn cái màu đỏ kia.

Thời gian rất nhanh, khoảng năm sáu phút, cô và Ngụy Thanh Việt đeo khăn quàng cổ cùng màu, mặc dù là của người khác, một sự thống nhất hiếm có. Cô đứng sau lưng mọi người, đã quen nhìn vào bóng lưng người khác, bao gồm cả Ngụy Thanh Việt.

Mái tóc của nam sinh bị gió thổi bay, tung bay bồng bềnh, cô thậm chí có thể nhìn thấy từng nhịp tóc của cậu ấy, khớp với nhịp tim đập.

Lâm Hải Dương rất nhanh liền quay lại, cầm lấy khăn quàng cổ, thở hổn hển đưa cho Giang Độ, Giang Độ nhìn thấy khuôn mặt nóng hừng hực của cậu, đột nhiên muốn cười, nói: "Thật ngại quá, hại cậu chạy một cuốc như vậy."

"Cậu cứ khách sáo như vậy làm gì, hay là, bà ngoại cậu lại xào một lọ tương, mang đến cho tớ một lọ?" Nam sinh tinh nghịch nói, sau lưng, truyền đến giọng của Lưu Tiểu Lạc, "Lâm Hải Dương, thật quá đáng, lấy có cái khăn quàng cổ mà cũng vòi một lọ tương!"

"Được rồi, đợi bà ngoại xào tương lại cho cậu một lọ." Giang Độ đồng ý.

Lâm Hải Dương đi bên cạnh cô, nói: "Sau buổi tự học tối lúc nào cũng đói, cậu không biết đâu, đám nam sinh chúng tớ có thể ăn rất nhiều, sau buổi tự học tối, chúng tớ ăn rất nhiều bánh bao chấm tương, tớ có thể ăn ba cái, cậu có tin không?"

Giang Độ không nhịn được cười: "Tớ tin, cậu cao như vậy."

"Để tớ nói cho cậu biết, nam sinh khi sinh ra đều giống như sói đói, chúng tớ vận động rất nhiều, tại sao cậu lại ăn ít như vậy, tớ thấy lượng cơm cậu ăn như chim vậy í."

Giang Độ vội vàng phủ nhận: "Đâu có, tớ ăn cũng không ít, chim nhỏ mới ăn chỉ có mấy ngụm."

Trên đường đi hát, cô dành hầu hết thời gian đều nói chuyện cùng Lâm Hải Dương, chẳng có chi tiết nào có nghĩa. Giang Độ thỉnh thoảng nhìn về phía trước, nhưng Ngụy Thanh Việt không hề quay đầu lại một lần.

Cậu ấy không nhìn thấy cô.

Nhưng ít nhất cô có thể nhìn thấy cậu ấy, còn có, con đường dưới chân, là cùng nhau bước đi, cô không muốn gì nhiều, một chút vui vẻ, như một bài hát đã trở thành một cơn sóng hùng tráng.

Bước vào KTV, ánh đèn bập bềnh, uốn lượn trên mặt. Đường hành lang, có tiếng nhạc chói tai và tiếng gào khóc thảm thiết từ trong phòng bao chưa đóng cửa.

Giang Độ không biết hát, nên chỉ dám ậm ừ. Nhưng ý nghĩa của ngày hôm nay không phải là ăn cơm, cũng không phải là ca hát, cô cũng không cảm thấy miễn cưỡng chút nào, chỉ cảm thấy ngày hôm nay quá may mắn.

Bà ngoại nói, mùng 6 là ngày tốt, nhiều người kết hôn, mỗi năm đều như vậy.

Đêm giao thừa hay mùng một Tết cũng tốt, nhưng xác thật không đẹp bằng ngày mùng 6 Tết.

Sau khi ngồi trong phòng bao, liền có vô số ngôi sao nhỏ quay tròn rơi trên mặt, nhưng lại là màu xanh thẫm của biển. Giang Độ ngồi ở bên mép, nghe bọn họ nói nên chọn bài nào trước.

"Cậu còn nợ tớ một bài hát." Trương Hiểu Tường trong ánh đèn rực rỡ màu sắc, nói nhỏ, cô ấy cười mỉm nhìn Ngụy Thanh Việt, Ngụy Thanh Việt giả ngốc, cậu nhíu mày, "Tại sao nói tôi nợ cậu một bài hát?"

Trương Hiểu Tường xuỵt cậu một tiếng: "Hội diễn nguyên đán, cậu cho tớ leo cây."

Ngụy Thanh Việt lúc này mới cười, cầm bút qua: "Cổ họng của tớ hôm nay không tốt, lười hát. Như vậy đi, cậu chọn một bài hát, tớ sẽ nhận xét cho cậu?"

"Nhìn đi, cậu là cái đồ chết bằm" Trương Hiểu Tường nói, "Tớ hát tiếng Anh tốt hơn cậu, cậu đừng có mà kiêu ngạo."

"Vậy cậu thực sự rất cao quý, giọng London?" Ngụy Thanh Việt mỉm cười mở lon, một tiếng "beng" vang lên, chất lỏng lạnh lẽo theo cổ họng tràn xuống phổi cậu.

Giọng điệu như này của cậu ấy, không phải là nịnh bợ, mà gọi là mỉa mai, nếu là nghiêm túc thì Ngụy Thanh Việt cũng chỉ nói không có, giải thích một lần cũng đã là cực hạn rồi. Cậu ấy thật sự chỉ là thuận miệng nói, tóm lại, Ngụy Thanh Việt không phải là người sẽ đi lấy lòng người khác, cũng sẽ không quan tâm nhiều đến cảm xúc của người khác.

Trương Hiểu Tường trừng mắt nhìn cậu ấy, thấy bên kia Lâm Hải Dương đã rất háo hức hát những bài hát tiếng Quảng Đông, vừa cất lời, bắt chước khẩu âm điển hình, có một số phát âm hơi kỳ cục, nhưng Lâm Hải Dương vẫn hát rất say mê, cô ấy cùng với những nữ sinh khác cười ầm lên.

Sau đó, Lưu Tiểu Lạc thúc giục lớp trưởng và Trương Hiểu Tường hát song ca, cả hai đều là những học sinh đứng đầu lớp và thường phối hợp rất tốt trong công việc của lớp, không hát cùng một bài, quả thật là có lỗi với quan hệ bạn học này.

"Hát cái gì a? Song ca nam nữ có chút hơi kỳ?" Trương Hiểu Tường ngây người chọn bài hát.

"Tương tư trong mưa gió đi."

"Em quý giá nhất?"

"Người yêu tri tâm, hahaha!"

"Các cậu đều thích hoài niệm như vậy à, bài hát quá xưa, nếu không biết còn tưởng là ông cụ hay bà cụ nào chọn bài hát."

Giang Độ nghe mọi người mồm năm miệng mười bàn tán, nhưng như thường lệ không xen vào được, cô ngồi rất thẳng, lưng tạo thành một đường bằng phẳng. Bên cạnh, Ngụy Thanh Việt đã nằm nửa người trên sô pha rồi, hai tay làm thành gối, hai chân dài bắt chéo vào nhau.

Khi màn song ca bắt đầu, kỹ năng ca hát của lớp trưởng khiến người khác nghe không nổi, Lâm Hải Dương đã bắt đầu cười ha hả, chút mặt mũi cũng không chừa, khiến cho lớp trưởng cảm thấy xấu hổ muốn bỏ cuộc, cậu ấy vội vàng xua tay: "Đừng, đừng, lớp trưởng cậu phải hát đến nơi đến chốn chớ."

Tiếng hát rất vang, như muốn nổ tung tứ phương tám hướng, Lưu Tiểu Lạc đột nhiên nói muốn ăn chút hoa quả, tựa hồ quên gọi đĩa hoa quả. Ngụy Thanh Việt trực tiếp đứng dậy:

"Tớ đi, các cậu hát đi."

Không biết là cậu cảm thấy chán, hay phòng bao quá nhàm chán ... Giang Độ lấy dũng khí, cuối cùng cũng nói với cậu:

"Hay là, để tớ đi đi, dù gì tớ cũng không biết hát."

"Vậy thì cậu đến đây làm gì?" Ngụy Thanh Việt cười hỏi, Giang Độ bị cậu hỏi làm cho ngượng ngùng, cô mím môi, mơ hồ nói: "Tớ đi gọi hoa quả."

Khi thực sự bước ra, cô choáng váng, hành lang tràn ngập ánh đèn đầy màu sắc giống như một thế giới xa lạ, vừa bước ra thì cô đã bị lạc rồi.

"Không hát, vẫn còn đi cùng. Tại sao Trương Hiểu Tường lại mời cậu đi sinh nhật của cô ấy? Cậu đi ngược rồi." Ở sau, không biết Ngụy Thanh Việt xuất hiện lúc nào, cậu túm mũ áo khoác lông của Giang Độ, không mạnh lắm, lại hù Giang Độ hoảng sợ, cô quay đầu lại, sau một lúc mới phản ứng kịp.

Một trận hơi mất tự nhiên, dường như nửa ngày sau Giang Độ mới tìm được giọng nói của mình: "Tớ đi gọi đĩa hoa quả là được rồi."

Ngụy Thanh Việt cười hừm một tiếng: "Tôi đi vệ sinh."

Hả? Giang Độ sững sờ, là cô tự mình đa tình rồi, nhất thời, trong lòng lại cảm thấy xấu hổ, thật là quá mất mặt mà.

Trên hành lang có người say rượu loạng choạng, một người đàn ông trưởng thành, suýt chút nữa đụng phải Giang Độ, Ngụy Thanh Việt thuận tay kéo cô một cái, nói: "Ở đây? Cậu cũng đi lạc à?"

Giang Độ lẩm bẩm nói: "Chưa từng tới đây."

"Cơm không ăn được mấy miếng, không biết hát, cũng không nói chuyện với mọi người, cậu sợ sống như vậy sao? Không phải đều là bạn học của cậu sao?" Ngụy Thanh Việt dường như bắt đầu cười, cười khiến cho người ta cảm thấy bất an.

Nói đến cơm ... Giang Độ nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu, muốn nói lại thôi, lông mi rũ xuống.

"Giang Độ." Ngụy Thanh Việt đột nhiên gọi tên cô, cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng lướt qua mặt cậu.

"Cậu có phải hay không mỗi lần nhìn tớ, đều rất căng thẳng?" Cậu hỏi rất trực tiếp, trực tiếp đến nỗi trong một khoảnh khắc Giang Độ cảm thấy hồn phách cô đều bay mất rồi.

Theo bản năng, cô lắp bắp phủ nhận: "Không, tớ không có."

Ngụy Thanh Việt cười toe toét, cảm thấy rất thích thú, cậu nhìn xung quanh, bỗng nhiên nói với cô:

"Nếu cảm thấy nói chuyện với tôi có chút mất tự nhiên, cậu có thể." Cậu cố ý dừng lại, nhìn vẻ mặt của nữ sinh, thần kinh Giang Độ căng thẳng, như thể, giây tiếp theo sẽ theo lời nói của cậu mà đứt luôn. Đôi mắt của cô rất đẹp, con ngươi đen láy, bên trong có ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc, chiếu vào trung tâm, là hình bóng của cậu.

"Viết thư cho tôi."

Bốn chữ này, nam sinh nói một cách ung dung, cậu vẫn mỉm cười như cũ, cũng vẫn nhìn vào mắt cô như cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro