Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Giang Độ kinh ngạc nhìn Ngụy Thanh Việt, ngay lúc đó, bí mật của cô, giống như quả bóng đã căng phồng đến cực hạn, bị người dùng một mũi kim đâm thủng, nhưng cô vẫn phải dùng hết trí tuệ và nghị lực, để không cho trước mắt người nghe được một tiếng vang lớn kia.

"Tại sao tớ phải viết thư cho cậu?" Lời vừa nói ra, cô đã cảm thấy giống như khiêu khích, nhưng cô không quản được nhiều như vậy, thật lạ lùng ha, thời kỳ thanh xuân, cô thà đắc tội người con trai mà cô thích, cũng không nguyện ý nói một từ thật lòng. Tựa như thừa nhận thích Ngụy Thanh Việt, liền mẫn nhiên chúng nhân*, giống như đem bí mật cố sống cố chết bảo vệ, thế giới liền khác đi, độc lập thành một quốc gia.

*Mẫn nhiên chúng nhân (泯然众人): Chỉ những người vốn dĩ có tài năng xuất chúng, thu hút được nhiều sự chú ý, nhưng vì tài năng hoặc năng lực bị mất đi nên họ không còn được chú ý và trở nên giống như những người bình thường. (Baidu)

Ngụy Thanh Việt dường như đối với mọi phản ứng của cô, sớm đã có cảm giác biết trước là như thế, cậu không xấu hổ chút nào, cũng không truy cứu, mỉm cười khó đoán như thời gian, nói: "Không phải ai viết thư cho tôi, tôi cũng trả lời đâu."

Giang Độ lại sững sờ, cô không thể phân biệt rõ, đây có phải hay không là sự kiêu ngạo của Ngụy Thanh Việt vô tình bộc lộ vào một thời khắc nào đó, có phải cậu càng cho rằng đây càng giống như kiểu bố thí? Có thể được cậu trả lời thư, là niềm vinh dự lớn nhất của một nữ sinh.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô không chỉ u ám mà còn có chút ủ rũ.

Cô không biết phải tiếp lời như thế nào đối với câu nói của Ngụy Thanh Việt, nhìn nhìn cậu ấy, tim không chịu thua kém mà đập loạn, chỉ đành xoa hai tay vào nhau, nói: "Tớ đi gọi hoa quả."

"Để tôi đi." Ngụy Thanh Việt vẫn là giọng điệu thường ngày, cậu nói để cậu, Giang Độ không biết nên đi theo hay quay lại, cậu nghiêng đầu, ra hiệu cho cô đi theo, Giang Độ do dự vài giây vẫn là đi cùng cậu.

Khi trở lại lần nữa, Giang Độ đột nhiên gọi cậu lại, nói: "Hay là, tớ đi vào trước nhé."

Ngụy Thanh Việt chế nhạo một tiếng: "Tránh hiềm nghi? Giữa chúng ta không có gì đáng để nghi ngờ, đúng không? Cậu xem, cậu còn không nguyện ý tiếp tục viết thư cho tôi."

Thực sự là rất kỳ lạ, con người cậu ấy, làm sao đột nhiên thích trêu đùa người rồi? Giang Độ nghe thấy hai từ "tiếp tục" chói ta kia, cô vội vàng phủ nhận:

"Tớ không có viết thư cho cậu, nên không có tiếp tục hay không tiếp tục."

Ngụy Thanh Việt nói "Ồ", nhìn cô đầy ẩn ý, mỉm cười: "Coi như tôi lỡ lời."

Tim hoảng chạy vào phòng riêng trước, một nhóm nữ sinh, chen nhau ở đó cùng hát "Tôi là nữ sinh", thấy Giang Độ bước vào, Lưu Tiểu Lạc nhanh chóng kéo cô vào đội ngũ, đưa micro cho cô.

Giang Độ căn bản không biết hát, cũng không thể làm ra động tác xoay người tự nhiên như những người khác, cô cứng đờ người, Lưu Tiểu Lạc đứng đối người với Lâm Hải Dương và lớp trưởng, hét:

"Khán giả ở phía sau, cho tớ xem cánh tay của mọi người, nào, mọi người cùng đưa tay lên nào!"

Đây là tiết mục mà mọi người thích bắt chước ca sĩ, Lâm Hải Dương liền vẫy tay và huýt sáo để phối hợp, làm giống y như một buổi hòa nhạc.

Điều tồi tệ nhất là, Ngụy Thanh Việt rất nhanh đã bước vào, cậu ấy ngồi đó, nhìn Giang Độ, người đã bị đẩy sang trái rồi sang phải, nam sinh lại mỉm cười.

Đầu óc Giang Độ một mảnh trống rỗng, đây không phải là ca hát, hoàn toàn giống như thất thố, cô cảm thấy không có gì đáng xấu hổ hơn mình, cô thật sự hy vọng lúc này Ngụy Thanh Việt không cần phải ở trong phòng bao.

Điều tốt duy nhất là, những hình ngôi sao xoay đó có thể che giấu mọi thứ.

Khi kết thúc, Giang Độ cảm thấy như được ân xá, cô nhanh chóng đặt micro xuống, ngồi trong góc, vì để khỏi nói cô cầm một miếng dưa lưới đặt lên miệng, từ từ cắn.

"Ngụy Thanh Việt, cậu thật sự không định hát một bài sao?" Trương Hiểu Tường hỏi cậu, "Mọi người đều đang chờ đó!"

Sau một hồi la ó, Ngụy Thanh Việt mới bằng lòng, cậu chọn xong bài hát, cởi áo khoác, giơ tay ném một cái, rơi vào trong lòng Giang Độ, một cỗ mùi hoa lan khô tràn đầy trên mặt, Giang Độ vô thức ôm chặt áo, lập tức, phản ứng lại, hoảng loạn bỏ nó sang một.

Cậu ấy đây là đang làm gì? Tại sao lại ném nó vào cô? Nhưng những gì Ngụy Thanh Việt làm trông có vẻ như là chuyện đương nhiên, cậu không làm màu, cũng không khoe khoang hay đạo đức giả, chỉ là thuận tay vứt chiếc áo khoác ra, người khác sẽ không hiểu lầm, chỉ có cô, trong lòng đầy một mảnh chấn động, còn đem tình tiết vô ý này, mở rộng vô tận, mở rộng ra ý nghĩa mà cô mong đợi, nhưng lại cảm thấy không thể.

Áo khoác cách cô không xa, giơ tay là có thể với tới, Giang Độ giả vờ chống tay lên sô pha, nhích người một chút cho đến khi chạm vào mép áo, không biết là vạt áo hay là tay áo, ngón út của cô nhẹ nhàng đè trên nó, trên mặt không có biểu tình gì.

Ngụy Thanh Việt vừa mở miệng, các nữ sinh đều "Wow" một tiếng, giọng của cậu trong trẻo thanh khiết, buông lỏng người đứng ở nơi đó, ánh sao cứ chút lại rơi trên mũi, sau đó rơi vào trên vai cậu, Giang Độ im lặng nhìn cậu, cậu không hát những bài hát đang nổi, cũng không hát những bài tiếng Anh mà mọi người yêu thích để thể hiện.

Cậu hát bài "Nửa trái tim" mà Giang Độ chưa từng nghe bao giờ.

Khúc dạo đầu của bài hát rất quyến rũ, rất luyến láy, mang phong cách retro mạnh mẽ, Giang Độ nhìn lời bài hát trên màn hình, rõ ràng lời bài hát là điều mà cô có cầu cũng không được.

*Nửa trái tim: https://www.youtube.com/watch?v=iGklrbukowQ
( vô xem lời để biết sao GĐ lại nói cầu mà hem được nha hihi)

"Thật sự không nghĩ tới, Ngụy Thanh Việt cậu còn có thể hát tình ca nha!" Trương Hiểu Tường là người đầu tiên nói đùa với cậu ấy, cũng chỉ có cô ấy dám làm, cô ấy nửa thật nửa giả hỏi," Không phải là thích ai rồi đấy chứ?"

Các nữ sinh lập tức sôi nổi, nhìn Ngụy Thanh Việt đang đi qua, cậu ấy ngồi bên cạnh Trương Hiểu Tường, vươn người qua, lôi áo khoác của cậu ấy qua, lúc này, Giang Độ đã xê tay ra.

Cô cảm thấy trái tim mình đột nhiên bị ai đó nắm chặt trong không khí, đang chờ phán quyết.

Ngụy Thanh Việt cười uống nước có ga, lắc đầu: "Vô vị, sao cậu cũng vô vị rồi, hở một chút liền có thể nghĩ ra cái loại chuyện dở hơi này, nhất định phải thích ai đó mới có thể hát tình ca?"

Không thích, vô vị, dở hơi ... Giang Độ cảm thấy chính mình như bị một cây búa đập mạnh vào đầu hai ba lần, cậu ấy không thích ai cả, hơn nữa loại chuyện thích người ta này, là dở hơi. Trương Hiểu Tường là một cô gái nhàm chán trong mắt cậu ...

Trương Hiểu Tường nhất thời lúng túng, nhưng năng lực ứng biến của cô ấy rất nhanh, cười nói: "Đùa thôi, sao cậu lại nhỏ mọn như vậy, lúc mới ăn cơm, cậu còn đem Giang Độ nhà người ta ra giễu cợt, Giang Độ một chữ cũng không nói."

Ngụy Thanh Việt chính là có khả năng khiến người khác xấu hổ, tâm lý phản nghịch của cậu đặc biệt nặng, luôn cố ý để lộ, sau khi cà khịa Trương Hiểu Tường, vẫn có thể tiếp tục như không có chuyện gì lấy lon đồ uống từ trước mặt cô ấy, mở ra uống.

Tuy nhiên, có vẻ như Trương Hiểu Tường biết rõ tính khí của bạn học cũ, không thèm quan tâm. May mắn thay, ánh đèn nhiều màu sắc trong phòng có thể che giấu tốt sự ngạc nhiên của Giang Độ, ngoài sự ngạc nhiên, có lẽ còn có một vẻ u sầu mơ hồ.

Lâm Hải Dương là người độc chiếm micro, hát cũng không tệ, sau khi gào thét rất lâu, cổ họng không bị khàn nữa. Cuối cùng cậu ấy đã hát "Đêm mưa lạnh" ( bài này hay lắm nha mn), chỉ vào Giang Độ: "Bài cậu thích nhất, hôm nay để cậu nghe cho đủ, nghe xem tớ hát như thế nào."

Giang Độ muốn chứng minh cho mọi người thấy cô không phải tự khép kín mình, cũng không phải không hòa mình, thế là, sau vài giây đầu tiên hoảng hốt, cô đã bình tĩnh lại, vỗ tay cho Lâm Hải Dương, vỗ tay động viên.

Tớ với bạn lớp tớ có thể hòa thuận ở chung, mới không phải là Lâm Đại Ngọc, cô tự nghĩ, tớ có bạn và không hề cô đơn.

Cùng với tiếng hát, màn đêm có chút ảm đạm của cơn mưa mùa thu hiện ra trước mắt cô, cô vẫn nhớ từng giây, từng giây trong lần gặp Ngụy Thanh Việt trong nhà ăn, và dáng vẻ nghiêng ngả của hạt mưa dưới phố đèn chiếu sáng.

Bao gồm bài hát "Đêm Mưa Lạnh" này.

Sau khi Lâm Hải Dương hát xong, Giang Độ vỗ tay rất lớn, nên có hơi đau, Lâm Hải Dương đắc ý nhét micro cho Lưu Tiểu Lạc, nhìn Giang Độ nói: "Thế nào, không tệ đúng không."

Ngay sau đó, âm nhạc sôi động lên, Lưu Tiểu Lạc thử thách độ khó cao, hát bài hát "Sinh tồn" của thần tượng Tạ Đình Phong, đinh tai nhức óc.

Ngụy Thanh Việt bất giác thay đổi vị trí, giữa chừng cậu ấy lại đi ra ngoài, lúc quay lại, thứ nhìn thấy lại là Giang Độ đang dùng sức vỗ tay cho Lâm Hải Dương, cậu ấy đột nhiên ngồi vào bên cạnh Giang Độ dưới nền giọng khàn khàn của Lưu Tiểu Lạc, nghiêng đầu, gần như là dán vào tai cô, nói:

"Cậu thích "Đêm mưa lạnh"? Tôi cũng có thể hát bài này, hay hơn bạn cùng lớp của cậu hát."

Quá gần rồi, gần đến mức khí nóng mỗi lần cậu ấy hít ra thở vào, đều phun đến bên vành tai, câu nói đó, rõ ràng mà truyền vào tai cô, toàn thân Giang Độ rùng mình một cái, phản xạ có điều kiện, một đôi mắt, chớp không ngừng mà nhìn Ngụy Thanh Việt.

Cậu dường như chỉ vì muốn nói với cô điều như vậy, đơn giản, nói lời thật lòng, bước chân ra, đi qua đầu gối đang bắt chéo của cô, ngồi vào giữa ghế sô pha.

Sau đó, liền không có sau đó nữa, âm nhạc tràn đầy trong ghế lô, giọng hát, ánh đèn mê hoặc nhấp nháy, ai vừa hát gì, trái cây trong đĩa bị ăn mất đi cái gì, lời bài hát đau lòng nào hiện trên màn hình ... Giang Độ hoàn toàn không có ký ức, cô chỉ nhớ, lời nói bên tai, ngữ khí trong lời nói của cậu, rất thực, thực đến mức giống như một giấc mơ bất chợt, vừa có cảm giác mâu thuẫn vừa có cảm giác hài hòa.

Trời mùa đông tối sớm, khi bọn họ vừa ra, đèn đã sáng, đường phố ngập tràn ánh đèn neon, tốp ba tốp bốp người đi bộ, cùng xe cộ như nước chảy. Khách quan mà nói, sinh nhật này của Trương Hiểu Tường, mọi người đã có một khoảng thời gian ăn uống, vui chơi thoải mái và vui vẻ.

Tất cả những xáo trộn và cảm xúc kỳ lạ, cũng vì sự xuất hiện trở lại của mặt trời mà trở nên vi diệu.

Giang Độ bị Lưu Tiểu Lạc ôm lấy cánh tay, thân mật tựa gần, cùng nhau đi về phía trước. Thực ra, Giang Độ không quen thân thiết với mọi người như vậy, nhưng sau khi cùng nhau ăn cơm và ca hát, dường như theo lẽ đương nhiên mà trở nên thân thiết.

Đi được một đoạn, vẫn chưa đủ đã, mà phải từ biệt nhau, ai về nhà nấy, chỉ có Giang Độ là ngược hướng với mọi người, về phần Ngụy Thanh Việt, ngay cả Trương Hiểu Tường cũng không biết cậu ấy sống ở khu vực nào.

"Giang Độ, cậu đi một mình được không?" Trương Hiểu Tường hỏi cô, vừa nói xong, Lâm Hải Dương đã tình nguyện đưa Giang Độ về, nhưng Giang Độ nhanh chóng biểu thị không cần, "Tớ có thể ngồi xe bus, xuống xe cũng cách nhà tớ chưa tới 100m, rất gần, không cần phải phiền phức."

"Vậy được rồi, ngồi xe bus cũng an toàn hơn chút, bây giờ vẫn còn xe." Trương Hiểu Tường nhìn đồng hồ đeo tay, định cùng với Lưu Tiểu Lạc và mấy người gọi xe đi, cô ấy cười hỏi Ngụy Thanh Việt, "Cậu về như thế nào?"

Ánh mắt Ngụy Thanh Việt đảo qua một chút, không trả lời, mọi người nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cao ráo, áo khoác đen dài trên đầu gối 10 inch đang đi về phía cậu ấy.

Trong nhóm người, chỉ có Giang Độ và Trương Hiểu Tường gặp qua Ngụy Chấn Đông.

Ở sơ trung, Ngụy Chấn Đông còn được mời đến trường để nói chuyện với tư cách là đại diện phụ huynh, rất có phong cách, ấn tượng của Trương Hiểu Tường đối với ông ấy rất sâu đậm, không nghi ngờ gì, bố của Ngụy Thanh Việt là một mỹ nam, đứng ở bên đó, cực kỳ bắt mắt.

Giang Độ thì, cô cũng đã gặp qua chú này, nhưng là một số ký ức rất bạo lực, cô đột nhiên  còn căng thẳng hơn Ngụy Thanh Việt.

"Chào chú Ngụy." Trương Hiểu Tường thấy Ngụy Thanh Việt không di chuyển, cô ấy do dự, nhưng vì phép lịch sự, cô ấy chào Ngụy Chấn Đông, người đang tiến lại gần hơn.

Ngụy Chấn Đông thực sự rất cao, khi ông ấy đến gần, mang theo ba phần cảm giác áp bức, dưới lông mày anh đĩnh là đôi mắt cười, nói: "Trương Hiểu Tường, cháu là lớp phó tên Trương Hiểu Tường, đúng không?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bởi vì không biết Ngụy Chấn Đông, nhưng rõ ràng Trương Hiểu Tường biết, người đàn ông này trông có vẻ khắp người đều viết lên là có tiền, thiếu niên trong tiềm thức trở nên thận trọng.

Có thể được một trưởng bối khí thế bất phàm nhớ tên, Trương Hiểu Tường vui mừng trong lòng, cô ấy gật đầu: "Chú Ngụy vẫn còn nhớ cháu, vậy thì, hôm nay là sinh nhật của cháu, cháu mời các bạn học ăn cơm và đi chơi, thật là trùng hợp, ở đây gặp được chú."

Cô ấy chỉ tay, cười nói," Đây đều là bạn học của chúng cháu."

Sau đó, rất tự nhiên nhìn về phía Ngụy Thanh Việt, cảm thấy tiếp theo nên giới thiệu ba cậu, có lẽ cậu ấy tự mở miệng sẽ thích hợp hơn. Điều kỳ lạ là, Ngụy Thanh Việt hoàn toàn không có ý định giới thiệu ba của cậu, Ngụy Chấn Đông cười mà không cười nhìn con trai, nheo mắt, quay sang mỉm cười và nói với một đám thiếu niên:

"Xin chào."

"Chú... xin chào chú Ngụy." Mọi người chào hỏi không đều.

Chỉ có Giang Độ không phát ra tiếng, cô có chút cảnh giác thậm chí là có chút thù địch nhìn Ngụy Chấn Đông.

"Thảo nào mà không tìm được người, điện thoại tắt máy, thì ra là ra ngoài đi chơi với bạn học." Ngụy Chấn Đông liếc nhìn Ngụy Thanh Việt một cái nhẹ, ánh mắt đó, theo quan điểm của Giang Độ là màn dạo đầu trước cơn bão, trực giác của cô như thế, không thể kiềm được mà nhìn Ngụy Thanh Việt.

Không khí lạnh như thế, Giang Độ không hiểu tại sao đột nhiên rùng mình, cô nhìn thẳng vào Ngụy Chấn Đông rồi đột nhiên đứng ra nói:

"Chú Ngụy, là cháu mượn điện thoại di động của Ngụy Thanh Việt để chơi game một lúc, khiến hết pin, cháu xin lỗi."

Hàm răng cắn chặt, Giang Độ cảm giác được hai má run lên.

Ngụy Chấn Đông cười rất khoan dung: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, các cháu chơi vui vẻ là tốt rồi." nói xong, biểu thị bản thân còn có việc phải làm, để Ngụy Thanh Việt tự mình về nhà.

Sau khi ông ấy đi, mọi người lại trở nên sôi nổi, Lưu Tiểu Lạc nói rằng cha của Ngụy Thanh Việt rất đẹp trai, cô chưa bao giờ nhìn thấy một ông chú trung niên đẹp trai như vậy, nhưng phát hiện Ngụy Thanh Việt đang lắng nghe với vẻ mặt vô cảm, không đợi bọn họ hoa si xong, cậu ấy đi đến bên đường bắt xe.

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút kỳ quái, Trương Hiểu Tường đột nhiên cũng cảm giác được, cô ấy không tiện hỏi, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng nở nụ cười, nói trời đã tối rồi, mọi người đi về nhớ chú ý an toàn, nói một đống những lời cảm ơn, nói xong liền đi gặp Ngụy Thanh Việt, cậu ấy đã bắt được xe rồi, ra hiệu với mấy người:

"Các cậu lên xe đi."

Nói lời tạm biệt, mắt nhìn một vài người lên hai chiếc xe taxi, Trương Hiểu Tường còn thò đầu ra vẫy tay. Nhất thời, chỉ còn lại có Ngụy Thanh Việt và Giang Độ ở bên đường, đứng dưới màn đêm xanh thẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro