Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Sau kỳ nghỉ đông, Mai Trung bắt đầu thử nghiệm hệ thống phân ban khoa học-xã hội mới nhất. Trước đây, đều là vào năm hai mới chính thức phân ban, từ năm 2007 trở đi, khảo sát phân ban sẽ được thực hiện sau khi bắt đầu năm nhất, hơn nữa còn cho mọi người một tháng để thích ứng, có thể điều chỉnh sau này, từ xã hội qua tự nhiên, từ tự nhiên qua xã hội, tuy nhiên thầy tiểu Hứa đề nghị cần phải thận trọng việc khi chuyển từ xã hội qua tự nhiên, tự nhiên khá khó.

Thông báo này, được chính thức công bố hai ngày trước khai giảng, Tiểu Hứa đã đăng nó trong nhóm QQ lớp.

Trong nhóm cãi nhau lung tung, nói trường ban điều này đột ngột quá, bản thân cho rằng đã sớm phân ban, sao lại lấy khóa chúng ta ra làm vật thí nghiệm?

Tuy nhiên, mọi người cũng đã sớm định ra phương hướng rồi, học văn hay học lý, đều đã có mục tiêu rõ ràng.

Dù thế nào đi nữa, tất cả mọi người đều nhất trí: phân sớm vẫn tốt, tiết kiệm được thời gian cho một số môn học.

May mắn thay, vẫn còn một khoảng thời gian đệm nhất định trước khai giảng, nếu là trước đây, trở lại sau kỳ nghỉ, các nữ sinh thường tụ tập với nhau và nói về những bộ phim truyền hình mà họ đã xem trong kỳ nghỉ, hiện tại, đề tài lại biến thành việc phân ban. Vương Kinh Kinh không có lợi thế về môn xã hội giống như Giang Độ, nhưng môn tự nhiên cũng không phải là lợi thế, vì vậy, cha mẹ của cô ấy đã yêu cầu cô ấy chọn ban tự nhiên, cô ấy cũng tự mình tính toán như vậy, cùng lắm, thì lại chuyển qua ban xã hội, dù gì thì từ ban tự nhiên mà chuyển qua xã hội cũng dễ hơn chút.

Giang Độ không cần phải nói, phải chọn ban xã hội, toán học ban xã hội không khó, cũng không cần phải nghiên cứu vật lý đau đầu. Dù nhìn thế nào, cô vẫn có cơ hội trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm nếu chọn ban xã hội.

Hai người đã là bạn học trong nhiều năm, đồng nghĩa với việc, họ phải đường ai nấy đi. Dù vẫn học chung một trường, nhưng bài vở trên lớp ngày càng nặng nề, lại không cùng một tầng nên sẽ ít gặp nhau hơn.

"Haizz, vẫn là có chút buồn." Vương Kinh Kinh khẩy hộp bút "Phần lớn lớp chúng ta đều chọn ban tự nhiên, tớ hỏi xung quanh một vòng, chả có mấy người chọn xã hội, cậu thực sự quyết định chọn ban xã hội?"

Trong định kiến ​​của mọi người, hầu hết những người chọn xã hội đều là những người có thành tích kém và đầu óc không giỏi lắm, nhà trường cũng luôn coi trọng ban tự nhiên mà bỏ bê ban xã hội, nhưng vì không để cho người khác cảm thấy bị coi thường, cô ấy chỉ là nói vậy mà thôi.

Giang Độ mỉm cười, lấy sách vật lý ra xoa hai lần trong tay, thật ra cô không ghét môn tự nhiên chút nào, chỉ là học không tốt. Thật sự phải nói lời tạm biệt rồi, trong lòng rất buồn, nhưng dù bay theo hướng nào đi chăng nữa thì cũng không thể suốt ngày cứ ở lì một chỗ, thể giới này không có bữa tiệc nào mà không kết thúc cả.

"Đúng vậy, quyết định rồi, chọn ban xã hội, bản thân mình không hối hận là được" cô lấy từ trong cặp đi học của mình một lá bùa hộ mệnh, thứ mà cô nhận được ở chùa, ở trên có thêu dòng chữ "Tiền đồ như gấm", "Cho cậu, bà ngoại cầu cho tớ một cái, còn xin cho cậu một cái nữa, lần trước quên đưa cho cậu."

"Wow, thật sự cảm ơn bà ngoại rồi, tớ rất thích!" Vương Kinh Kinh khoa trương mà cầm lấy, hôn đi hôn lại.

"Vậy có của tớ không?" Đầu của Lâm Hải Dương đột nhiên từ phía sau thò ra, "bụp" một tiếng, Vương Kinh Kinh dùng sách gõ vào người cậu ta, "Cái gì cũng có cậu vậy, âm hồn không tan."

"Vậy thì đợi mùa xuân năm sau, tớ sẽ nhờ bà ngoại xin cho cậu một cái nhé." Giang Độ nghĩ đến kỳ nghỉ đông, cảm thấy mình nợ Lâm Hải Dương một ân huệ nên nhanh chóng hứa hẹn.

Mọi người vẫn còn mặc áo khoác lông, khi di chuyển, phát ra tiếng sột soạt, trong lớp không ngớt tiếng người nói chuyện, kiểu tụ tập này, ngày một ít đi.

Tuy nhiên, đối với sự chia tay, các học sinh đã quen rồi, cũng phải bắt buộc làm quen. Biết bao khách qua đường, biết bao nhiêu tiếng cười nói, biết bao nỗi buồn và hạnh phúc, được định sẵn sẽ kết thúc vào một khoảnh khắc nào đó.

Tuần học đầu tiên không yên bình, bất tri bất giác liền trôi qua rồi.

Phiếu khảo sát phân ban phải có chữ ký của phụ huynh, cuối tuần, Giang Độ đưa phiếu cho ông bà ngoại xem, đương nhiên là không có ý kiến ​​gì, cũng không có gì phải do dự.

Khi đưa cho Trương Hiểu Tường vào thứ hai, Trương Hiểu Tường đang tìm một bạn học để điền thêm vào biểu mẫu, có một số người luôn không cẩn thận, quên điền ngày tháng.

"Xác định chọn ban xã hội?" Trương Hiểu Tường hỏi Giang Độ, cô gật đầu.

"Sẽ có bài kiểm tra xếp lớp, cố lên, nói không chừng cậu có thể vào được lớp thực nghiệm văn*." Trương Hiểu Tường không quên động viên cô, Giang Độ cười nhẹ, nói: "Cậu nhất định sẽ vào đươc lớp thực nghiệm tự nhiên*."

*lớp chuyên của ban xã hội
*lớp chuyên ban tự nhiên

"Phải là như vậy." Trương Hiểu Tường nói khá tự tin, cô ấy cười lên, lúm đồng tiền nhỏ càng sâu, Giang Độ sửng sốt một chút, cô biết Trương Hiểu Tường sẽ lại trở thành bạn cùng lớp của Ngụy Thanh Việt.

Cô lại thích Ngụy Thanh Việt, cũng biết rằng cô sẽ không bao giờ chọn ban tự nhiên, ban xã hội mới là tương lai của cô. Nếu như cô đủ ưu tú, ít nhất, có thể có phúc khí làm bạn cùng lớp với cậu ấy, nhưng đáng tiếc, cô đến cả bản lĩnh này cũng không có.

Vương Kinh Kinh chọn tự nhiên, có nghĩa là cô muốn trở thành tróc đao khách* cũng không thể nữa, thời gian vô hạn, cậu ấy đối với cô mà nói, vậy mà là chuyện càng ngày càng không có hy vọng.

*Người viết thư hộ

"Tâng bốc người ta như vậy, còn tưởng rằng cũng sẽ theo tự nhiên để vỗ mông ngựa* cơ đấy." Giọng nói của Trần Tuệ Minh, cực kỳ chói tai, liếc nhìn sang mấy lần, cô ấy đang cùng với bạn cùng bàn cắn hạt dưa.

*xu nịnh

"Người ta muốn vào lớp thực nghiệm cơ." Bạn cùng bàn ẩn ý tiếp lời.

Trương Hiểu Tường không nghe thấy lời này, cô ấy đã đi ra phía sau tìm người rồi, Giang Độ nghiêng đầu nhìn bọn họ, không nói lời nào, cô không rõ có phải đang nói về mình hay không, trong lòng lộp bộp một cái.

Nhưng Trần Tuệ Minh rõ ràng trợn mắt trắng nhìn cô, Giang Độ lập tức đỏ mặt, Vương Kinh Kinh chú ý tới cảnh này, liền chọc người cô: "Mấy tên đốt nát kia có phải hay không đang nói cậu?"

Giọng Vương Kinh Kinh lớn, Trần Tuệ Minh lập tức gọi tên cô ấy: "Vương Kinh Kinh, cậu nói ai dốt nát?"

Lúc này, Vương Kinh Kinh bị làm cho tức giận đến mức cười, trên cằm đều sắp như có râu: "Có tật giật mình, xem ra cậu thật sự là đang nói Giang Độ, cậu có nhạt nhẽo hay không, cả ngày, cứ giống như mấy bác gái ngoài chợ, các bác gái còn không lắm mồm bằng cậu."

"Cậu nói ai là bác gái!" Trần Tuệ Minh trợn to mắt, vừa định cãi nhau với cô ấy, bạn cùng bàn lại đưa cho cô ấy một ánh mắt, Trần Tuệ Minh hiểu ý, thay đổi chiến lược, âm dương quái khí trừng mắt nhìn Vương Kinh Kinh, "Cậu coi người ta là bạn bè, người ta chưa chắc đã có thể coi trong cậu."

Vương Kinh Kinh không biết cô ấy đang ném đá dấu tay cái gì, lười để ý đến cô ấy, mắng một câu "Có bệnh", rồi quay người đi.

Giang Độ rất chán ghét cái kiểu hành vi chia rẽ ly gián này của Trần Tuệ Minh, mười phần phản cảm, nhưng lại không muốn xảy ra xung đột với người khác vào lúc này, sắp phân ban, lớp 2 liền như vậy tan rã, không cần phải nổi giận với người khác.

Lúc này, lớp trưởng đi tới và nói với Giang Độ, thầy Tiểu Hứa gọi cô đến văn phòng một chuyến.

Có trợ cấp cho học sinh nghèo trong lớp, mỗi lớp ít nhất hai suất, ở lứa tuổi này, ai cũng có lòng tự trọng mẫn cảm, hầu hết mọi người đều không muốn thừa nhận gia đình mình nghèo. Trên thực tế, trường Mai Trung xác thật không có nhiều học sinh nghèo.

"Không cần phải lãng phí suất này, Giang Độ, hãy điền vào biểu mẫu này đi." Tiểu Hứa giải thích tình hình, trực tiếp đẩy biểu mẫu qua.

Giang Độ có chút xấu hổ, cũng không phải vì lòng tự trọng, cô chỉ cảm thấy nhà mình thật sự không tính là nghèo.

"Thầy Hứa, ông bà ngoại em đều có lương hưu, ông bà của em còn bán mảnh đất cho em ăn học, gia đình vẫn còn khả năng này. Em nghĩ, số tiền này nên trao cho những học sinh khó khăn hơn trong lớp".

Tiểu Hứa mỉm cười: "Thầy biết, nhưng em có bao giờ nghĩ qua, ông bà ngoại của em ngày càng già đi, sau này lỡ như thân thể có chỗ nào không khỏe, sẽ tốn rất nhiều tiền, em tuổi còn nhỏ, không biết có bệnh khủng khiếp như thế nào đâu. Nghe theo lời thầy, lãnh số tiền này đi, không vì việc gì khác, cứ coi như là vì hai người già mà lo nghĩ, nghe lời thầy là không sai."

Giáo viên có ý tốt, Giang Độ hiểu, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, do dự một chút, mới nói: "Thầy Hứa, nếu các bạn trong lớp biết em lấy số tiền này, sẽ nói em."

"Thầy sẽ giải thích, em đừng nghĩ nhiều." Tiểu Hứa không nhịn được mà thở dài, "Tiểu cô nương này suy nghĩ cũng nhiều quá rồi."

Biểu mẫu cuối cùng cũng được điền xong, Giang Độ thuận tay đóng cửa văn phòng, đi tới góc rẽ, gió lùa vào rất lớn, một cổ khí lạnh đánh úp tới, nữ sinh rùng mình một cái.

Lúc đi xuống cầu thang, gặp một người ở dưới đi lên, Giang Độ cũng không để ý, hai cánh tay duỗi ra trước mặt, mới đột nhiên dừng lại.

Vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt cười của Ngụy Thanh Việt, cậu nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nói:

"Tại sao luôn giả vờ như không thấy?"

Đột nhiên gặp được, gió nổi lên như thủy triều, Giang Độ sững sờ, nhìn cậu, chậm rãi xấu hổ mà lộ ra chút cười: "Tớ thật sự không nhìn thấy cậu."

"Phạm lỗi à?" Cậu mở miệng liền nói một câu nói đùa.

Giang Độ đỏ mặt lắc đầu, vì sợ Ngụy Thanh Việt biết được chuyện bản thân lãnh khoản trợ cấp nghèo khó, nếu cậu ấy biết, sẽ nghĩ gì về bản thân mình a, rõ ràng ăn uống mặc đều rất bình thường, lấy đâu ra nghèo để cần tiền trợ cấp?

"Thầy Hứa tìm tớ có chút chuyện." Cô mơ hồ nói ra một câu, trong lòng nghĩ, cậu đừng có truy hỏi đến cùng nha, nghĩ đến đây, nhanh chóng hỏi cậu: "Cậu đến văn làm gì?"

"Giáo viên tìm tôi để nói về cuộc thi, tôi không tham gia, nhưng nhà trường có thể muốn tôi tham gia." Ngụy Thanh Việt thẳng thắn hơn cô, "Tôi đã suy nghĩ kỹ, tham gia cũng được, nếu có thể đại diện quốc gia đi thi, có thể có lợi đối với chuyện chọn trường xuất ngoại sau này."

Đối với Giang Độ mà nói, đây là một điều rất xa vời và xa lạ. Cô lặng lẽ lắng nghe, trong lòng trăng rơi sao chìm, là một nỗi buồn khó tả.

"Đi lên?" Ngụy Thanh Việt thấy cô không lên tiếng, đưa tay chỉ lên.

Giang Độ miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu, đi qua người của cậu. Vội vàng gặp nhau, lại vội vàng tạm biệt, tất cả điều này, đều khiến người ta không kịp chuẩn bị chút gì.

Đúng như suy nghĩ của cô, Tiểu Hứa đã đọc danh sách trợ cấp nghèo khó trong lớp, sau khi giải thích, vẫn có một số người lặng lẽ nghị luận về cô.

Dù gì, vào mùa thu, Giang Độ đã đi một đôi giày Nike, là được mua trong sự kiện giảm giá.

Không biết chuyện gì, nhưng Vương Kinh Kinh đối với chuyện cô yêu cầu tiền trợ cấp, thái độ cũng có chút vi diệu. Cô ấy xoay cây bút, giống như không đếm xỉa tới, nói:

"Thầy Hứa không biết lương hưu của ông bà ngoại cậu đều rất cao sao?"

Giang Độ lập tức nghe được có gì đó không ổn trong lời nói của cô ấy, trên một vài việc, cô ấy có thể sánh với công chúa Đậu.

"Tớ nói rồi, nhưng không từ chối được." Cô chậm rãi giải thích, "Kiến giải mà thầy Hứa nói cho tớ, giống những gì thầy ấy đã nói trong lớp, không phải tớ tự động yêu cầu."

Vương Kinh Kinh bật cười một tiếng, không thể nói ra được là biểu tình gì. Nếu như nói, trong một thời điểm nào đó xảy ra một chút rạn nứt giữa tình bạn, vậy thì chắc hẳn chính là lúc này, Giang Độ đã cảm nhận được điều đó, nhưng cô nghĩ không thông.

"Cậu đừng trách người ta nói sau lưng cậu, trong kỳ nghỉ đông, cậu còn đi chúc mừng sinh nhật Trương Hiểu Tường, đều nhìn thấy các cậu vui đùa trên đường rồi, học sinh nghèo nào như thế này?" Vương Kinh Kinh cuối cùng nhanh miệng, nhưng không nói ra chuyện Trần Tuệ Minh tìm cô ấy.

Có đôi khi, tình yêu quý hơn hơn vàng, cũng giòn hơn giấy.

Ánh mắt cô ấy sáng quắc nhìn Giang Độ, "Là mùng 6 đúng không? Còn có Ngụy Thanh Việt cũng đi dự tiệc sinh nhật của Trương Hiểu Tường, nhưng cậu lại nói với tớ là cùng bà ngoại đi chùa."

Tim Giang Độ đập nhanh, cô muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không nói ra được, suy nghĩ xong lại nói:

"Sở dĩ tớ nói dối, là bởi vì tớ biết Trương Hiểu Tường không mời cậu, tớ sợ..."

"Thôi đi, cậu quá xem nhẹ tớ rồi, Trương Hiểu Tường không có mời tớ mà mời cậu, rồi cậu cảm thấy tớ sẽ ghen tị với cậu? Nói cách khác, bình thường cậu ấy chả mấy thân với cậu, chuyện này thật sự rất kỳ quái." Vương Kinh Kinh cứ nói, vô thức mang theo cỗ hậm hực.

Sự xích mích giữa các nữ sinh, xảy ra không thể giải thích được, lại có những manh mối có thể tìm ra. Tâm tư thay đổi trong chớp mắt, Vương Kinh Kinh có thể vì Giang Độ mà hùng hồn đứng ra không sợ đắc tội người khác, tương tự như vậy, cũng có thể vì sự che giấu của Giang Độ mà tức giận, cuối cùng vì sao cảm thấy tức giận, bản thân cô ấy đều không thể nói rõ.

Giang Độ mở miệng, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý muốn lừa cậu, hi vọng cậu không giận tớ nữa."

"Đọc sách đi." Giọng điệu của Vương Kinh Kinh vẫn rất cứng rắn, cô ấy cúi đầu xuống.

Giang Độ sửng sốt, thấy Vương Kinh Kinh không có ý định tiếp tục nói, ngồi hồi lâu, mới một mình bước ra khỏi phòng học.

Vì chuyện phân ban, nên học sinh năm nhất cao trung đều có chút nóng nảy, có người tới bây giờ còn chưa quyết định, tòa nhà dạy học đèn sáng trưng, bị phân thành từng tầng, ở mỗi tầng lại là những ô vuông phòng học, đen nghìn nghịt đầu người, cảm xúc dao động, đang tiến lên phía trước trong thời kỳ thanh xuân.

Thời tiết vẫn rất lạnh, đèn đường mờ ảo, ánh đèn như bị đông cứng lại, khi Giang Độ đang ở ngoài hành lang nhìn ra ngoài, ánh mắt không khỏi rơi vào cái cây trước thư viện, mờ mờ ảo ảo.

Khi cô đi ngang qua lớp 1, ánh sáng rực rỡ, xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên người cô, cô nhìn ánh sáng, trong lúc đó, một cảm xúc nào đó đột nhiên trở nên mãnh liệt khiến cô không thể chịu được nữa.

Cô rất nhớ Ngụy Thanh Việt.

Muốn nhìn thấy cậu ấy cười, muốn nghe giọng nói của cậu ấy, còn muốn, cậu ấy có thể bên cô một lúc, dù chỉ là đi bộ một đoạn ngắn đến nhà vệ sinh, thì đã tốt lắm rồi.

Bị cảm xúc này thúc đẩy, Giang Độ nghiêng đầu, to gan mà lại cứng ngắc liếc hai mắt nhìn vào lớp 1.

Lớp 1 tương đối yên tĩnh, hầu hết mọi người đều bận rộn với việc riêng của họ. Không ai ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô muốn thư giãn, chẳng qua là đi đến nhà vệ sinh một chuyến, đón gió lạnh, có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn chút.

Dáng người Ngụy Thanh Việt cao, ngồi ở phía cuối, cậu đeo tai nghe, khép lại tờ báo tiếng Anh.

Có lẽ là định ra ngoài, cậu nhìn ra ngoài trước, chuẩn bị đứng dậy.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Độ quên mất dời đi, cô nhất thời nghĩ mình bị ảo giác, quá muốn nhìn thấy Ngụy Thanh Việt, đúng như cô tưởng tượng, cậu ngẩng đầu lên.

Ngụy Thanh Việt nghi ngờ nhìn Giang Độ đang nhìn chằm chằm mình qua cửa sổ, trong lòng có chút kinh ngạc, ngay sau đó liền cười với cô, rõ ràng nhìn thấy gương mặt vốn không có biểu cảm gì trên mặt kia, bỗng nhiên hoảng hốt, người quay đầu bỏ đi rất nhanh.

Cậu có chút bối rối, bước ra ngoài, đi về phía nhà vệ sinh, nửa đường đã nhìn thấy bóng dáng của Giang Độ.

"Giang Độ!" Giọng của Ngụy Thanh Việt có chút cao.

Giọng nói từ phía sau lưng truyền đến, ngay khi vừa nghe xong, cảm giác chua xót nơi sống mũi của Giang Độ suýt chút nữa dồn lên vành mắt, cô cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, xoay người lại.

Ngụy Thanh Việt tiến lại gần, hai tay đút vào túi quần, nhàn nhã, cậu không để ý đến sự kỳ lạ của cô, chỉ là hỏi: "Cậu lúc nãy nhìn cái gì trong lớp 1?"

Nghe thấy giọng nói của cậu, như mọi khi, cậu ấy giống như đang nói chuyện với một bạn học bình thường, không có nghĩa vụ phải đối xử đặc biệt với cô, cô cũng sẽ không ôm lấy ảo tưởng như vậy, Giang Độ chớp mắt, khi muốn khóc liền cố gắng chớp mắt, vội lấy mu bàn tay xoa xoa mũi.

"Sao vậy?" Ngụy Thanh Việt hơi cúi người, nhướng mày, ánh mắt di chuyển trên mặt cô, "Không khỏe sao? Hay là có người bắt nạt cậu?"

Cậu ấy hỏi thế này, mọi thứ đột nhiên sụp đổ, mặt Giang Độ nhăn lại, cô không có cách nào nói ra một chữ, cô khóc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro