Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Dưới ánh đèn, Giang Độ ở trong cái lạnh lẽo sáng rực, cô khóc rồi, nếu như Ngụy Thanh Việt không có bất kỳ phản ứng, cô sẽ tiếp tục đi vào bóng tối và lạnh lẽo.

Phản ứng của Ngụy Thanh Việt, thường khác với những người khác. Khi nhìn thấy một nữ sinh khóc, đầu tiên cậu ấy không cảm thấy xấu hổ lúng túng, thứ hai cũng không nói cái gì mà chúng tớ sợ nhất là thấy nữ sinh khóc, cậu đừng khóc nữa, tớ không biết an ủi người đâu a.

Cậu ấy nói: "Bất cứ lúc nào trên đường cũng có người đi qua, nếu cậu không muốn bị người khác nhìn thấy, đổi chỗ khóc đi."

Giọng điệu nhẹ nhàng, sâu lắng, Ngụy Thanh Việt nghiêm túc nhìn cô.

Giang Độ lại xấu hổ không chịu được, cô cho rằng cậu đang cười nhạo cô, bởi vì quá hoảng loạn, nên không có sinh lực để ý đến giọng điệu trong lời nói của cậu, vẻ mặt chân thành của cậu, cho dù có nghe thế nào đi nữa, đều mang theo giọng điệu mỉa mai, khách quan mà nói, Ngụy Thanh Việt thích nói như thế này.

Cô qua loa lau đi nước mắt, lau xong liền muốn chạy, nhưng Ngụy Thanh Việt đã túm lấy cô: "Giang Độ, cậu chạy cái gì hả?"

"Tớ không sao!" Giang Độ muốn khiến cho giọng của mình nghe lạc quan hơn, nhưng giọng nói lại lơ lửng, mang theo nghẹn ngào run rẩy.

Ánh sáng chiếu vào nửa khuôn mặt bên phải của cô, ánh mắt lấp lánh, màu sắc trên môi bị gió lạnh thổi bay, cả người Giang Độ lúc này dường như chỉ còn lại một nửa, Ngụy Thanh Việt nhìn thấy vết nước mắt, khiến tâm trí cậu trống rỗng trong giây lát.

Lời nói của cậu rất đột ngột và nhanh chóng: "Cậu để người viết thư cho tôi lúc trước tiếp tục viết thư cho tôi đi, tôi biết đó không phải Vương Kinh Kinh, nhưng cậu biết đó là ai, tôi sẽ không truy hỏi cậu rốt cuộc là ai, nhưng nếu như cậu biết, phiền cậu chuyển lời cho cậu ấy hộ tôi, có việc gì đều có thể viết thư cho tôi. Chuyện này, tôi sẽ giữ bí mật."

Nói đến đây, phía sau không xa quả nhiên có bạn học không biết ở lớp nào đi tới, chắc là cần đi về phía nhà vệ sinh, nhưng lời nói của Ngụy Thanh Việt quá phức tạp và đột ngột, Giang Độ ngạc nhiên nhìn cậu ấy, trong mơ hồ, cô thậm chí còn thấy Ngụy Thanh Việt cười, cậu ấy nhanh chóng kết thúc: "Tôi đã luôn đợi cậu ấy viết thư cho tôi."

Câu nói cuối cùng này, Giang Độ nghe đến mức thân thể lập tức nóng lên, cô ngây người nhìn Ngụy Thanh Việt đi qua trước mặt cô, nam sinh mang theo một cơn gió, trong cơn gió vẫn là hương hoa lan.

Như thể mọi cảm xúc tồi tệ đều tan biến.

Ngụy Thanh Việt quả quyết như vậy, lời diễn đạt của của cậu ấy, toàn bộ là câu trần thuật, không chừa bất cứ đường nào. Giang Độ ngẩn người trở lại phòng học, thân thể lạnh ngắt, lồng ngực vẫn còn co thắt chặt. Bên cạnh, Vương Kinh Kinh đang làm đề vật lý, giấy nháp sột soạt, cô tìm một câu, nhẹ nhàng nói:

"Bên ngoài vẫn còn rất lạnh."

Vương Kinh Kinh nhàn nhạt "ừm" một tiếng, tiếp tục tính toán đề, Giang Độ im lặng, cô lẳng lặng lấy ra một đề toán học, cũng cúi đầu xuống.

Sau buổi tự học tối, Vương Kinh Kinh chạy nhanh hơn thỏ, dường như cố ý bỏ rơi cô, Giang Độ một mình thu dọn đồ đạc, đi đến cửa hàng nhỏ trước cửa trường học mua giấy viết thư.

Lần này, là mua loại phổ thông nhất, là loại mà các đơn vị văn phòng dùng, sọc đỏ, loại mà học sinh căn bản sẽ không bao giờ mua. Giang Độ mua một xấp, thầm nghĩ, dùng làm giấy nháp cũng được.

Bức thư, lại chậm chạp chưa viết, Giang Độ vốn tưởng rằng bản thân sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy nữa, nhưng cơ hội lại từ trên trời rơi xuống. Tuy nhiên, nếu cô viết nó, cũng đồng nghĩa thừa nhận rằng, những bức thư trước đó không phải do Vương Kinh Kinh viết, vậy, đồng nghĩa là cô sẽ phản bội Vương Kinh Kinh.

Mãi cho đến khi tan học hôm thứ 7, Trương Hiểu Tường yêu cầu cô ở lại một lát, các học sinh trực nhật trong lớp dọn dẹp rất nhanh chóng, qua loa làm xong, rồi vội vã rời đi. Vốn dĩ, mấy ngày nay Vương Kinh Kinh đối với Giang Độ rất thờ ơ, thấy cô ấy không có rời đi, Trương Hiểu Tường cũng không có đi, trong phòng học ngoại trừ học sinh trực nhật cũng không có người nào khác, cô ấy cười hừ một tiếng, túm túi tài liệu, cũng không có chào hỏi với Giang Độ, bước đi thẳng.

Giang Độ nhìn bóng dáng cô ấy khuất dần sau ô cửa, ánh mắt mờ mịt, vô hồn.

"Giang Độ, sổ ghi chú này cho cậu." Trương Hiểu Tường cầm một món đồ đặt trước mặt cô, "Kiểm tra tháng lần này là cuộc thi để kiểm tra tuyển chọn phân ban, cố lên, môn toán ban xã hội tương đối đơn giản, sổ ghi chú này do tớ sửa lại, có thể có ích cho cậu."

Giang Độ vội vàng cầm lên, cô mỉm cười cảm kích Trương Hiểu Tường, người khác đối xử tốt với cô, cô luôn có chút thất thố, đồng thời cũng vì bản thân cô không biết báo đáp lại như thế nào nên suy nghĩ nhiều ... Càng là lúc này, nghĩ về nếu như một ngày nào đó trong tương lai, đối phương cũng vì hành động vô ý của mình mà tức giận, lại không muốn để ý đến mình, thì phải làm sao đây?

Giống như tinh vân nổ tung, Giang Độ nói "Thật sự cảm ơn cậu", đầu óc mù mịt.

"Cậu đưa sổ ghi chép cho tớ rồi, vậy cậu dùng cái gì a?" Cô thận trọng do dự, có phải là nên từ chối nhận sổ ghi chép.

Trương Hiểu Tường cười rạng rỡ: "Không sao đâu, tớ lại làm cái mới, dù sao tớ cũng định tham gia cuộc thi, nói thật thì, sổ ghi chú mà tớ đưa cho cậu đối với tớ cũng không hữu dụng lắm."

Cuộc thi Độ sửng sốt: "Cậu tham gia cuộc thi toán học sao?"

"Đúng vậy, bởi vì người đứng hạng nhất của chúng ta tham gia mà, tớ đây gọi là gọi là tranh thủ thơm lây, cho dù không đạt được giải, thì mở rộng tư duy một chút cũng tốt mà, chỉ là chuẩn bị có hơi trễ chút." Trương Hiểu Tường nói đến đây, đột nhiên thở dài, "Cái tên Ngụy Thanh Việt này nói không chừng ngày nào đó có thể sẽ ra nước ngoài bỏ trốn, tớ phải tranh thủ lúc cậu ấy ở đây, học hỏi cậu ấy nhiều hơn, tớ bây giờ đã phục rồi, cậu ấy quả thật thông minh hơn tớ rất nhiều."

Thở dài dài như vậy, Giang Độ mới nghe đến chuyện đi ra nước ngoài, một nỗi đau buồn đột ngột tấn công mạnh mẽ lên thần kinh của cô, cô biết nguồn gốc cảm xúc của mình, vì vậy, trong lòng cực lực kiềm chế, giả bộ như không có việc gì, hỏi: "Ngụy Thanh Việt đây là sắp xuất ngoại rồi hả? "

"Bản thân cậu ấy cũng không chắc lắm, nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ không học hết cao trung, thực ra, không phải chỉ có cậu ấy định ra nước ngoài, trường Mai Trung của chúng ta mỗi năm đều có vài người chưa học xong cao trung liền đi rồi." Trương Hiểu Tường đối với lịch sử của trường rõ như lòng bàn tay.

Giang Độ không có hứng thú với những thứ này chút nào, cô mỉm cười, cất nốt sổ ghi chú rồi cảm ơn Trương Hiểu Tường lần nữa. Hai đứa cùng nhau đi ra, những người bán hàng rong ở cổng trường đã bày sẵn sạp rồi, chỗ nào cũng có học sinh, đạp xe, đi bộ, giao thông có chút lộn xộn.

Có người đột nhiên nắm lấy vai cô, hóa ra, là Lưu Tiểu Lạc từ đâu lao ra, mỗi tay cô ấy một người, nắm lấy Giang Độ và Trương Hiểu Tường, nhưng vẻ mặt lại đau đớn: "Tê rồi tê rồi, tê hết cả rồi." Cô ấy ngồi xổm trong nhà vệ sinh hơn 20 phút, không tê mới lạ.

"Cậu bị sao vậy?" Trương Hiểu Tường cười hỏi cô ấy.

"Táo bón, mông của tớ sắp đông cứng rồi, mới ra một ít." Lưu Tiểu Lạc khoa tay múa chân, Trương Hiểu Tường cười rất to, vội vàng che miệng lại, "Có ghê không cơ chứ?"

Hầu hết các bạn nữ trong lớp đều rất hoạt bát, Giang Độ là một ngoại lệ, cô sinh ra đãi như thế này, không thích nói nhiều, cũng không phải làm gì cũng đều dám nói, thích suy nghĩ nhiều.

Ví dụ, vào lúc này, cô ấy rất ngạc nhiên khi nghe Lưu Tiểu Lạc nói đùa về chứng táo bón của bản thân cô ấy.

"Này ..." Lưu Tiểu Lạc đột nhiên nắm hai người, đồng thời liếc về phía trước, "Chờ đã."

"Lại sao vậy?" Trương Hiểu Tường hỏi.

Lưu Tiểu Lạc dẩu môi: "Nhìn thấy người đàn ông đó không? Chính là người đó, mái tóc bóng dầu, dáng vẻ nhìn rất thô tục."

Giang Độ nhìn thoáng qua, lập tức sửng sốt.

Đây không phải là người đàn ông trung niên đã gặp trong hiệu sách sao? Sau đó, cô mơ hồ hiểu được chuyện gì đã xảy ra, trải nghiệm thật kinh khủng, nhưng vì có Ngụy Thanh Việt, ngày mưa đó thật ngọt ngào.

"Ông ấy thì làm sao?" Trương Hiểu Tường vẻ mặt đầy dấu hỏi.

Lưu Tiểu Lạc hạ giọng bí ẩn: "Người này là một tên biến thái, gần đây hắn thường đi dạo quanh trường học của chúng ta, lần trước, hắn còn cởi quần áo trước mắt mấy chị năm hai năm ba, dọa cho mấy chị ấy sợ chết khiếp. Cậu có biết không? Lần trước Trần Tuệ Minh gặp phải chuyện này, không dám lộ ra, nhưng tớ nghe thấy bạn cùng bàn của cô ấy nói rằng, Trần Tuệ Minh đang ở cửa mua ruột bút, người đàn ông này liền dính chặt vào Trần Tuệ Minh, kỳ quái là, sau đó quần áo của Trần Tuệ Minh liền dính dính, lại vừa tanh vừa hôi, giống như nước mũi đặc vậy, cô ấy vứt bộ quần áo đó đi rồi, các cậu đừng nói chuyện đó ra ngoài, là tớ nói cho hai cậu biết."

Khi bạn cùng bàn của Trần Tuệ Minh nói với Lưu Tiểu Lạc, cũng nói tương tự: Tớ nói với cậu, cậu đừng có nói ra ngoài.

Thời học sinh, hễ muốn chia sẻ bí mật, thì không thể ngậm miệng, lại sợ lộ ra ngoài, phải nói thêm một câu: Tớ chỉ nói với cậu thôi, không thể nói ra ngoài đâu đấy.

Nhưng mọi thứ thường phản tác dụng, cuối cùng thì mọi người đều biết rồi.

Giang Độ nghe mà mờ mịt, nhưng quần áo bị dính nước mũi cô cũng sẽ ném đi. Quả nhiên, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao chuyện này, kẻ biến thái ghê tởm thế nào, đồng thời nhắc nhở nhau rằng phải đề phòng kẻ này, nếu thấy thì trốn đi xa ra.

Khi về đến nhà, bà ngoại và ông ngoại đều tất bật trong bếp, rất nhanh, trong bếp đã tỏa ra mùi thơm. Trong phòng có máy sưởi, vì vậy Giang Độ cởi áo khoác bông ra, chỉ mặc một chiếc áo len màu trắng, cô thò đầu vào thăm dò, hỏi ông ngoại hôm nay làm món gì ngon.

"Này, hôm nay có lộc ăn, làm món vịt bát bảo." Tiếng cười cởi mở của ông ngoại truyền ra.

Khi thức ăn được dọn ra bàn, một bát đầy ắp, Giang Độ ăn trong miệng đến đầy hương thơm, cô đột nhiên nhớ tới Ngụy Thanh Việt nói làm tùy tiện gì đó để ăn.

Ăn xong đi dạo, đi dạo xong tắm rửa, tắm rửa xong lại ôn tập bài trên lớp, đây là trình tự ở nhà của Giang Độ, sét đánh cũng không thay đổi.

Cô không thích bật đèn rất sáng, chỉ để lại đèn bàn, một bên sáng rực, còn lại ẩn hiện trong bóng mờ mờ ảo khiến người ta cảm thấy ấm áp không thể giải thích được.

Làm xong đề, đã rất muộn, nhưng cô không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Giang Độ nhìn thấy mặt trăng qua khung cửa sổ, sáng như vậy, lạnh như vậy, ánh trăng đẹp như này không biết có phải chỉ có mình bản thân nhìn thấy không. Cô rón rén đi ra phòng khách, nhẹ nhàng mở ra ngăn kéo, tìm chiếc máy ảnh đời cũ của ông ngoại, muốn chụp cảnh trăng đẹp như này.

Nhưng hiệu quả chụp ra, do máy quay cũng là do cô ấy không biết kỹ năng, khác xa với ánh trăng mà cô ấy nhìn thấy. Bỏ đi, cô nghĩ thầm rồi lại đặt máy ảnh xuống, cô rất muốn nói với mọi người, hãy nhanh nhìn lên bầu trời, ánh trăng đêm nay mới đẹp làm sao.

Ánh trăng, ánh trăng, ánh trăng cũng có thể chiếu xuống đất nước khác, phải không? Ánh trăng lúc này, chiếu vào cây ô mai ngoài cửa sổ, lặng lẽ.

Cô nhìn ánh trăng, nghĩ trong lòng, tôi có thể không làm tổn thương bất kỳ ai, viết một bức vĩnh viễn sẽ không được gửi đi, suy nghĩ này, phút chốc đã an ủi cô, tựa như gió ngày xuân.

Giấy bút đã chuẩn bị xong, Giang Độ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng.

"Chào bạn đọc thư.

Đã rất lâu rồi không viết thư cho cậu, không phải tớ không muốn, mà là tớ không thể.

Nhưng tớ rất vui, tớ cuối cùng đã tìm được một phương pháp tự nhất quán, tại sao nhất định phải gửi thư đi chứ? Tại sao nhất định phải cho cậu biết? Có phải tớ quá thực dụng rồi không?

Cuối cùng tớ cũng có thể thành thật hơn rồi.

Không muốn nói về những điều tồi tệ xảy ra trong cuộc sống, theo tớ thấy, dốc hết bầu tâm sự với người khác không phải là chuyện tốt, có thể là một gánh nặng, đôi với người khác.  Bản thân không vui vẻ, cũng sẽ khiến người khác không vui theo. Nhưng có thể viết nó trong thư không, bởi vì tớ biết rằng sau này tớ đều sẽ thành thật như vậy, bởi vì cậu không thể đọc được điều này.

Tớ bị bạn tốt của mình hiểu lầm rồi, không biết nên giải thích thế nào, tớ không muốn đánh mất cô ấy, nhưng nếu cô ấy không muốn thân thiết với tớ như trước nữa, tớ nghĩ, tớ cũng chả có cách nào. Tớ có lẽ không nên tự nhiên như vậy với cậu, một người, dường như ai cũng đều không cần, tớ đã từng nghĩ, cậu có hay không sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng lại sợ là tớ tự mình đa tình, có lẽ, có người sinh ra để tận hưởng nỗi cô đơn, không cảm thấy đây là vấn đề gì, tớ thì không như vậy, thật ra tớ rất sợ hãi sự cô đơn. Lúc nhỏ, có một đoạn thời gian bà ngoại ốm phải nằm viện, ông ngoại chăm sóc cho bà, chạy đôn chạy đáo giữa hai bên, bài tập của tớ không ai kiểm tra hay ký tên, giáo viên đã phê bình tớ, sau cùng, còn gọi ông ngoại đến văn phòng, nói rằng người già không thể phụ trách chuyện giáo dục trẻ em được, vấn đề học tập của trẻ, nên để bố mẹ của con bé phụ trách thì tốt hơn.

Hồi đó, ông ngoại là người vui vẻ hoạt bát như vậy, bị giáo viên nói xong chỉ biết cười ngượng ngùng, giống như một học sinh tiểu học bị khiển trách, thì không ngừng xin lỗi giáo viên, nhưng cho dù là như vậy, ông ngoại cũng không nói tớ không có ba mẹ quản, ông ấy chỉ nói, sau này nhất định sẽ hợp tác tốt với giáo viên, nhất định sẽ quan tâm chuyện học hành của tớ hơn.

Lúc đó tớ đang học tiểu học, trong mắt người lớn chỉ là một đứa trẻ, nhưng trong tim tớ cảm thấy rất buồn, có lẽ còn buồn hơn cả người lớn. Trong một khoảng thời gian rất dài, tớ đều đã nghĩ rằng, nếu một ngày ông ngoại bà ngoại không còn nữa, vậy thì tớ cũng chả cần sống nữa, tất nhiên, loại suy nghĩ này, đã theo tớ lớn lên, biết là quá bi quan rồi, nhưng không thể xóa đi được, cũng xin lỗi ông ngoại bà ngoại đã vất vả nuôi nấng tớ bao lâu nay, họ nuôi nấng tớ, là muốn tớ yêu cuộc sống và thế giới này, không phải là chết đi.

Vì vậy, tớ rất trân trọng cảm tình của bất kỳ ai đối tốt với tớ, tớ luôn mong rằng, mọi người có thể trở thành bạn tốt của nhau, có thể cứ tiếp tục tốt như này, nhưng bây giờ xảy ra vấn đề, tớ vậy mà không biết nên làm thế nào mới tốt, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, hay là khiến giữa chúng tớ ngày càng cách xa, tớ không biết nữa, cũng rất mơ hồ. 

Tớ hiểu, bản thân không phải đang cần cậu cho một đáp án, chỉ là viết nó ra, trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Thực ra, trong khoảng thời gian này, tớ đều luôn không có cách nào vui vẻ lên được. Ngày mùng sáu đó, tớ nghĩ, có lẽ sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong sự nghiệp cấp ba của tớ. Cậu đã đề cập đến việc ra nước ngoài vài lần, mỗi một lần, tớ đều có thể cảm nhận được sự háo hức và mong đợi trong ngữ khí của cậu, đối với một người có khát vọng bay cao, đây là điều đương nhiên, vì vậy, tớ có thể hiểu, dù gì thì cậu cũng xuất sắc như vậy. Tớ chỉ hy vọng, Mai Trung đối với cậu mà nói, vẫn có một số kỷ niệm tươi đẹp, thầy cô, bạn học, thậm chí là một ngọn cây một ngọn cỏ ở Mai Trung.

Bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, tiểu khu yên tĩnh, phía đối diện vẫn có mấy hộ sáng đèn, không biết có phải là trong nhà có học sinh cao trung cần phải học bài hay không, hoặc là mê mẩn xem TV đến quên cả ngủ. Thật sự rất yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài rất to, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu đến đâu đều là một mảnh cảm giác sáng bóng như bạc. Ánh trăng thật thần kỳ, khi nghĩ rằng, dù con người ở đâu cũng có thể được ánh trăng chiếu sáng tới, tớ lại cảm thấy rất thanh thản, đây là nơi xa xăm, điểm chung duy nhất, đều được cùng một ánh trăng chiếu sáng như nhau. Sau khi cậu ra nước ngoài, nếu thỉnh thoảng nhớ về quê hương, liền có thể nhìn ánh trăng, bởi vì, ánh trăng chiếu rọi cậu, cũng chiếu rọi cả con người nơi đây.

Đúng rồi, hôm nay Trương Hiểu Tường tặng cho tớ một cuốn sổ ghi chú toán học, con người cậu ấy thật tốt, tớ rất ngưỡng mộ cô ấy có thể bất cứ lúc nào hỏi cậu về môn toán, các cậu là bạn học cũ, nếu như chúng ta cũng quen biết nhau lâu như vậy, tớ nghĩ cậu nhất định cũng nguyện ý truyền lại cho tớ chút kinh nghiệm học tập, Trương Hiểu Tường nói, cậu không phải là người nhỏ mọn, trước giờ đều không ngại mà mang phương pháp học tập nói cho mọi người, chính là cậu nói chuyện khá thẳng, có thể chê cậu ấy ngốc. Nếu như tớ hỏi bài cậu, có thể cậu sẽ cảm thấy tớ siêu cấp ngu ngốc, bởi vì Trương Hiểu Tường trong mắt bọn tớ đã là một học sinh giỏi rất rất lợi hại rồi.

Bất tri bất giác, cả thư đều là lời vô nghĩa, đêm đã khuya, tớ cũng cần phải nghỉ ngơi rồi, chúc cậu vạn sự như ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro