Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Khi kỳ thi tháng đầu tiên được tổ chức, đã khai giảng hơn một tháng rồi, ngày xuân hay thay đổi, gió mạnh, nhiệt độ không ổn định, nhưng hoa nhài mùa đông* nở rồi, những bông hoa màu vàng nhạt đang bám trên cành lá xanh tươi. Giang Độ thích nhất mùa xuân, nhưng tiếc thay, mùa xuân này, lại là mùa phải ly biệt.

*nhài mùa đông

Nhóm lớp chưa giải tán, nhưng mọi người cũng không còn thiết tha viết bút ký như hồi sơ trung, đây mới là năm nhất, dù có thể nào, vẫn cùng học trong một trường, vẫn luôn có cơ hội gặp mặt. 

Bời vì liên quan đến lớp thực nghiệm ban xã hội, tự nhiên, các học sinh đều rất coi trọng kỳ thi hàng tháng lần này. Thầy Tiểu Hứa tổ chức buổi họp lớp cuối cùng, trên bảng đen viết "Có bao nhiêu cố gắng, có bấy nhiêu hào quang" để khích lệ mọi người.

Sau khi vượt qua bài kiểm tra vài môn, Giang Độ cảm thấy vẫn ổn, nhưng rốt cuộc có thể vào lớp văn thực nghiệm hay không, khó mà nói được, dù sao thì ở Mai Trung cũng có quá nhiều người. Ban xã hội tổng cộng có 6 lớp, chỉ có một lớp thực nghiệm, nên sự cạnh tranh khá lớn.

Vừa mới thi xong, cả trường chật cứng người.

Quầy bán báo chật ních các nữ sinh mua tạp chí, Giang Độ dừng bước, phát hiện bóng dáng Vương Kinh Kinh. Hai người không trở lại thân mật như xưa, chỉ có thể nói, giao tiếp trong phạm vi bạn học bình thường, cô ấy đến mua tạp chí, không gọi Giang Độ mà đi với một bạn nữ khác cũng chọn ban tự nhiên.

Thi xong, mọi người tạm thời thả lỏng, một mình Giang Độ cũng không biết nên làm gì, liền đi ngắm nhài mùa đông. Cô thích hoa nhài mùa đông vô cùng, màu vàng kiêu như vậy, sạch sẽ, giống như vì sao trải ở đó, nhân lúc mọi người không để ý, cô ngắt một bông, ghim lên cúc áo khoác. 

"Lớp nào, làm gì vậy?" Phía sau truyền đến một tiếng trách mắng trầm thấp, dọa Giang Độ rùng mình, nhưng, vừa quay đầu lại thì phát hiện là Lâm Hải Dương, trái cô lập tức chùng xuống, nhưng vẫn có chút xấu hổ.

Lâm Hải Dương cười haha, cậu ấy nói: "Có phải giống như chủ nhiệm khoa không? Lần trước, ông ấy bắt ngay lúc chúng tớ hút thuốc, bị phạt ngồi xổm, ngày hôm sau thì tớ đi như què luôn."

Giang Độ cuối cùng cũng cười theo: "Vốn dĩ hút thuốc là không đúng." vừa nói, rất tự nhiên  mà nghĩ đến người nào đó, nụ cười ấp úng - sau này lại không thể ngồi kế bên lớp cậu ấy nữa rồi.

"Này" Lâm Hải Dương rất không khách sáo mà chọt cánh tay cô một cái "Cậu và Vương Kinh Kinh có chuyện gì vậy? Không phải là do Ngụy Thanh Việt chứ?"

Trái tim Giang Độ, bỗng chốc bị người bóp lấy, sắc mặt cô không tốt lắm: "Tại sao lại nói như vậy?"

"Hôm qua tớ đụng phải Ngụy Thanh Việt, cậu ấy nhờ tôi chuyển lời, nói rằng rốt cuộc cậu đã giúp cậu ấy làm chuyện đã nhờ chưa, cậu ấy vẫn luôn chờ. Sợ sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi của cậu, nên hôm nay mới nói với cậu, có phải là vì chuyện gì Ngụy Thanh Việt, cậu và Vương Kinh Kinh giận dỗi nhau sao? Nữ sinh các cậu chính là thích tức giận, tớ biết." Lâm Hải Dương còn có thể nói nhiều hơn cả phụ nữ, một khi cậu ấy mở miệng, thì không thể dừng lại được.

Không phải Giang Độ không cáu kỉnh, cô tự nghĩ, cái gì mà là nữ sinh thì thích tức giận, cô rất ít khi tức giận, nhưng cô sẽ không bao giờ để lộ ra ngoài, vẻ mặt dửng dưng: "Không có gì, tớ không thân với Ngụy Thanh Việt."

"Vậy cậu ấy nhờ cậu cái gì vậy?" Lâm Hải Dương còn đang bát quái, Giang Độ khó chịu trước câu hỏi của cậu, nhẫn nhịn nói: "Tớ không tiện nói chuyện này." Cô biết Lâm Hải Dương không có ác ý, chỉ là quá ồn ào, thường cảm thấy kỳ lạ và thú vị, hôm nay không biết làm sao, cô đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn, vì phân ban, vì rất nhiều chuyện nhỏ.

Thành tích được công bố một tuần sau đó, vào ngày này, trước bảng thông báo mới đông đúc. Ai nấy đều nóng lòng muốn tìm tên của bản thân, trong đám người, thỉnh thoảng lại có tiếng reo hò, có người hoan hô, lại có người thở dài, loại chuyện này, trước giờ đều là vài người vui vài người buồn.

Giang Độ vào lớp văn thực nghiệm.

Giây phút cô biết kết quả, có một loại vui sướng tựa như sống sót sau tai nạn, cô có hy vọng rồi, hy vọng trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm.

Không có gì đáng ngạc nhiên, Vương Kinh Kinh vào lớp tự nhiên thường, mà tên của Ngụy Thanh Việt, cao cao tại tại mà xếp ở vị trí đầu tiên của lớp lý thực nghiệm, lại nhìn xuống, không xa liền có thể thấy xếp hạng của Trương Hiểu Tường.

Tên của bản thân với tên của cậu, dường như bị ngăn cách bởi ngàn núi vạn sông.

Giang Độ bị người chen tới chen lui, nhưng hai mắt vẫn luôn dán chặt vào ba chữ Ngụy Thanh Việt, đây là cơ hội ngày càng càng hiếm có, cô phải nắm bắt lấy nó, điểm của Ngụy Thanh Việt trong mỗi môn học, đều khắc sâu trong tâm trí cô, nhớ những thứ này thì có ích gì chứ? Không phải tất cả mọi chuyện, đều cần phải có ích, Ngụy Thanh Việt chính là ý nghĩa của thời thiếu nữ của cô.

Tiếp theo đó, sẽ vô cùng bận rộn: chuyển ký túc xá, đổi phòng học, mọi người chính thức bước vào thời kỳ thực nghiệm phân ban. Vào ngày này, lớp 2 tổ chức một bữa tiệc chia tay ngắn, thầy Tiểu Hứa vẫn hài hước như trước, mọi người nghe được vừa khóc vừa cười, sắp phải lên đường rồi, một đoạn hành trình mới.

Sau khi giải tán xong, Giang Độ chậm chạp không có rời đi, cô ngồi ở trong phòng học trống rỗng, giống như ve sầu, an tĩnh như thế. Đây là lần cuối cùng ngồi ở đây rồi, ánh hoàng hôn  qua khung cửa sổ chiếu dài trên bàn.

Cuối hành lang, hộc tủ đã được chuyển sang hành lang của lớp mới.

Giang Độ lần cuối vuốt lại lịch học bên cạnh bục giảng, niềm vui khi vào lớp văn thực nghiệm biến mất quá nhanh, cô không thể dễ dàng nhìn thấy cái cây trước cửa thư viện nữa, cô không thể giả vờ vô ý đi qua nhìn bóng dáng trong lớp cách vách nữa, cô có thể, chỉ có viết bức thư vĩnh viễn không thể gửi đi.

"Thư thành" đã phát hành trở lại, có sẵn trong thư viện thành phố rồi." Ngụy Thanh Việt không biết lúc nào đã đứng ở cửa lớp 2, nghiêng người qua đó, thậm chí còn không có lời mở đầu để nói chuyện với cô.

Giang Độ giật mình quay đầu lại.

Cô có chút lắp bắp, vội vàng trả lời: "Thật sao? Lâu rồi tớ không có đến đó, kỳ nghỉ đông học bổ túc trong, trong đoạn thời gian này vẫn luôn chuẩn bị cho kỳ thi."

"Chúc mừng cậu, đã vào được lớp văn thực nghiệm." Ngụy Thanh Việt từ trong túi quần jeans lấy ra thứ gì đó, trực tiếp ném cho Giang Độ, Giang Độ vội vàng tiếp lấy, ôm chặt nó.

Là một con mới, mặt dây chim Tweety.

"Trong kỳ kiểm tra tháng đầu tiên của học kỳ trước, tôi có thể đã làm hỏng mặt dây của cậu, vừa mới nhớ ra, đèn cho cậu một cái mới đấy." Cậu nói rất nhanh.

Giang Độ đang cầm trên tay chim Tweety, cô rất vui, loại vui sướng chỉ cần nhìn thấy cậu, thì mọi phiền muộn đều tạm thời biến mất. Ngụy Thanh Việt biết cô ấy đã vào lớp văn thực nghiệm, cũng biết mặt dây của cô là chim Tweety, còn nói với cô rằng trong thư viện đã có tạp chí yêu thích của cô, có trời mới biết, cô vì chuyện này mà tích biết bao lâu.

"Cảm ơn cậu." Giang Độ cười nhẹ, một khi cười, lông mày sẽ giãn ra, Ngụy Thanh Việt lại nói: "Cậu xem, tôi đều nhớ là cậu thích đọc tạp chí "Thư Thành", mời cậu ăn qua KFC, còn đưa cậu về nhà, như vậy, có tính là bạn không?"

Giang Độ sững sờ trong giây lát ... bạn à? Cậu ấy có muốn làm bạn của cô? Hay là nói, bọn họ chỉ có thể làm bạn bè? Vậy còn mong đợi gì nữa? Vốn dĩ, chỉ là người xa lạ.

Vẻ mặt của cô có phần mất tự nhiên, cố gắng hết sức che giấu: "Đương nhiên, nếu cậu bằng lòng làm bạn với tớ, thì chúng ta là bạn."

Ngụy Thanh Việt dường như nghĩ chuyện này thật buồn cười, cậu bật cười: "Nhìn bộ dáng của cậu, có vẻ rất không vui."

"Không có, tớ không có, tớ rất vui khi được làm bạn của cậu." Giang Độ đang muốn biện hộ cho mình, mặt đỏ bừng lên.

Ngụy Thanh Việt gật gật đầu, nhìn cô đầy tò mò: "Nếu đã là bạn bè rồi, chuyện nhờ cậu, tại sao cậu không quan tâm đến chuyện đó một chút nào?"

Giang Độ tạm thời không nói nên lời.

Cô hiểu cậu đang nói cái gì.

Trong lòng như trận mưa ào ào, Giang Độ thu hết dũng khí, hỏi: "Tại sao cậu muốn nhận thư?"

"Cậu nói xem là vì sao?" Ngụy Thanh Việt thuận miệng hỏi ngược lại.

Hô hấp của Giang Độ trở nên gấp rút, cô lắc đầu, mơ hồ nói: "Làm sao tớ biết được."

Cô cảm thấy ánh mắt của Ngụy Thanh Việt vừa tối lại vừa sáng, giống như có thể nhìn thấu tâm tư của mọi người, cô không dám nhìn trực diện.

Thở cũng phải dè dặt, vì sợ sai tần số.

"Bởi vì," Ngụy Thanh Việt dựa vào cửa, không nhúc nhích, nhìn cô nói, "Tôi đoán nữ sinh viết thư cho tôi có thể rất nhút nhát, giống như cậu, luôn dễ dàng căng thẳng. Tôi muốn nói với cô ấy là, tôi không đáng sợ như vậy, việc tiếp cận tôi đối với cô ấy mà nói không khó như vậy, tôi nghĩ, chúng tôi sẽ có thể nói chuyện hợp nhau, nếu cô ấy viết thư cho tôi, tôi sẽ sẵn lòng mà trả lời. Nếu như ngại nói chuyện trực tiếp với tôi, chúng tôi có thể viết thư để giao lưu," Nói đến đây, cậu dừng lại chút "làm bạn."

Giang Độ lúc này thân thể căng thẳng đột nhiên thả lỏng, làm bạn.

Mũi cô chua xót, hai tay xoắn vào nhau, ở giữa, là chim Tweety.

"Chính là kiểu giống như bạn qua thư sao?" Giọng nói của Giang Độ nghe như bị gió lạnh thổi lay động.

Ngụy Thanh Việt rũ mắt xuống, cười nói "Không phải", nhưng cũng chưa nói là cái gì, cậu hít một hơi dài: "Cậu rốt cuộc có nói cho cô ấy không?"

"Thư là do Vương Kinh Kinh viết, cậu cũng có số QQ của cô ấy, có thể hỏi thẳng cô ấy." Trong lòng Giang Độ nghẹn ngào đến mức không thể phát ra âm thanh, đành cúi đầu miết tóc.

Ngụy Thanh Việt cũng không phản bác nhiều, chỉ nói "Vậy sao?", Giang Độ nhướng mắt, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của cậu, vội vàng tránh ra chỗ khác, lạc đề nói: "Lần đó, mặt dây không hỏng, dù sao cũng cảm ơn cậu."

"Không có gì." Ngụy Thanh Việt cười cười, đứng thẳng người dậy "Tôi đi trước dây, đi ăn chút gì đó."

Nói đến đồ ăn, Giang Độ không nhịn được hỏi cậu: "Cậu cuối tuần về nhà ăn đều ăn cơm như thế nào?"

"Thỉnh thoảng dì giúp việc đến dọn dẹp và nấu cho tôi một bữa cơm, có đôi khi đi ra ngoài mua, có chuyện gì vậy?"

Trái tim Giang Độ lệch một nhịp: "Bà ngoại tớ nói đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, tốt hơn là ăn ở nhà, cậu nên cố gắng nhờ dì giúp việc nấu cơm đi."

Vẻ mặt Ngụy Thanh Việt mặc kệ: "Sống chết có số, nên sống bao lâu thì sống bấy lâu." Cậu đột nhiên cười híp mắt, "Hay là, cậu đến nhà tớ ăn cơm? Nhà tớ lúc nào cũng có người nấu cơm."

Giang Độ rất nghiêm túc, tuy rằng mắt cô rất đỏ, nhưng lại trả lời: "Cũng không phải không được, ông ngoại bà ngoại tớ rất hiếu khách."

Nói xong, bản thân cũng cảm thấy không thích hợp, cô không nói nữa.

Có một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi cho mái tóc dài mềm mại của cô tung bay, Ngụy Thanh Việt đột nhiên muốn đưa tay ra chạm vào, tự hỏi liệu chạm vào đó có mềm mại và mát mẻ như cậu nghĩ không.

Tóc của nữ sinh hóa ra đẹp như vậy, lần đầu tiên Ngụy Thanh Việt chú ý đến mái tóc của nữ sinh.

Khi chú ý đến mái tóc, tầm mắt di chuyển, cậu nhanh chóng nhận ra dáng người mảnh khảnh của cô, đôi chân thon, chiếc cổ trắng ngần, lông mày như họa, còn có ... bộ ngực hơi nhô lên ( quễ NTV này :))) ), cho đến khi ý thức được bản thân đang nhìn gì, Ngụy Thanh Việt lập tức thu hồi tầm mắt lại.

Giang Độ bị cậu nhìn càng lúc càng cảm thấy chột dạ, cô không khỏi thấp giọng hỏi: "Trên quần áo của tớ có cái gì sao?"

Cổ họng Ngụy Thanh Việt khẽ động, cậu chỉ vào vai cô, làm như không quan tâm: "Cậu có vài sợi tóc ở đó."

Ở ký túc xá, ngày nào cũng có người rụng tóc, lúc quét nhà còn quấn quanh chổi, ở nhà cũng vậy, Giang Độ nhanh chóng phủi mấy sợi tóc dính trên vai xuống, ngượng ngùng cười cười: "Để tóc dài là sẽ bị rụng."

"Đi thôi." Ngụy Thanh Việt ho khan một tiếng, Giang Độ liền gật đầu, một mình, đứng ở trong phòng học đợi một hồi, không lâu sau, mới chạy tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Ngụy Thanh Việt lại khoác chiếc áo khoác denim của cậu ấy, mái tóc bồng bềnh, đung đưa theo từng bước chân của cậu, dường như bừng bừng sức sống.

Sau một vài ngày bận rộn, Giang Độ đến lớp học mới, có bạn cùng bàn mới, là một cô gái không thích nói chuyện và có vẻ lãnh đạm, tên của cô ấy cũng rất cá tính, gọi là Chu Ngọc Long. Khi Giang Độ vào lớp này, thành tích của cô xếp hạng gần cuối, hàng năm, có những học sinh trong lớp thực nghiệm tự nhiên cảm thấy không theo kịp tiến độ mà tự động chuyển về lớp phổ thông học, lớp văn thực nghiệm thì rất hiếm khi như vậy, cô nhìn những gương mặt xa lạ, âm thầm hạ quyết tâm, phải càng nỗ lực hơn mới được.

Chu Ngọc Long không thích nói chuyện, trông rất cao lãnh, bất kể nói cái gì đều là một bộ dáng bình tĩnh như không có sóng gió. Giang Độ không chủ động mở miệng, cô ấy cũng sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với cô, trùng hợp là, bọn họ còn ở chung một phòng ký túc xá. Khi dọn đến, Giang Độ mới nhận ra bầu không khí thực sự khác với những lớp học cùng khóa trước đó, nói cách khác, mọi người trong lớp văn thực nghiệm này đều có vẻ hành xử khác người, khá cá tính.

Bởi vì văn viết của Giang Độ tốt, một số người trong lớp đã nghe qua quý danh của cô hồi năm nhất cao trung, nhưng điều đó không có nghĩa là họ thực sự bội phục cô. Những người này, khi còn học tiểu học đã thích bắt chước viết theo tạp chí "Manh nha" ăn khách nhất lúc bấy giờ, mơ hồ miêu tả thanh xuân, sơ trung tham gia cuộc thi viết văn khái niệm mới, đạt được giải nhất bảng B, việc viết văn này, tính khí rất cao.

Đương nhiên, sự cạnh tranh trong học tập diễn ra càng kịch liệt hơn.

Giang Độ nhất thời cảm thấy không ổn, cô liên tục tự an ủi mình rằng mọi người đều giống như nhau, vào lớp mới cần phải có thời gian thích ứng. Nhưng nhóm lớp mới được thành lập, cô không muốn quen ai cả, ngược lại, cô rất nhớ Vương Kinh Kinh và Trương Hiểu Tường, nhưng, một khi tách ra rồi, dường như mọi người đều có cuộc sống mới, có những vòng bạn bè mới, lẽ nào, chỉ có cô là nhớ chuyện cũ như này?

Mỗi lần vào giờ ra chơi, Giang Độ đều không nhịn được xuống lầu đi dạo, trong lòng lại hi vọng một cái gì đó. Đáng buồn thay, một lần đều không có.

Mãi đến cuối tháng 4, lịch học của lớp văn thực nghiệm có chút thay đổi vì lý do của giáo viên, giờ học thể dục được đổi từ buổi chiều thành tiết thứ 3, cô mới phát hiện, vậy mà lại trùng với lớp thực nghiệm lý.

Trong giờ học thể dục, Giang Độ mỗi lần chỉ chạy một vòng, hoạt động xong rồi, nửa thời gian còn lại thì hoạt động tự do, khi nhìn thấy Trương Hiểu Tường, cô có chút ngượng ngùng vẫy tay với cô ấy. Các nữ sinh lớp thực nghiệm lý cũng rất khỏe, đang chơi bóng rổ ở đó, người Trương Hiểu Tường không cao, nhưng cũng rất linh hoạt, trông rất hăng khi chiến đấu.

Bên đó, các nam sinh chiếm một sân bóng khác.

Giang Độ nhìn thấy Ngụy Thanh Việt, cậu ấy đang rê bóng, cô cũng giống như các nữ sinh lớp văn thực nghiệm, ánh mắt nhìn về những nam sinh lớp thực nghiệm lý. Bởi vì, mọi người đều nói rằng nam sinh lớp văn thực nghiệm khóa này trông giống như khủng long.

Ngụy Thanh Việt thỉnh thoảng vén áo lên lau mồ hôi, vòng eo gầy của thiếu niên, xoẹt qua.

Các nữ sinh liền thì thầm một trận.

Trong lúc giải lao, Ngụy Thanh Việt vừa thản nhiên tiếp tục vén áo lên lau mồ hôi, vừa đi về phía cổng trường.

Nhân viên bảo vệ ở cửa đang bị một người đàn ông quấy rầy.

Cậu vốn dĩ chỉ vô tình liếc nhìn một cái, nhưng rất nhanh, nghe thấy một cái tên quen thuộc, cậu quay lại nhìn.

"Tôi là phụ huynh, tôi có thể nói ra tên, Giang Độ năm nhất lớp văn thực nghiệm cái gì mà trọng điểm, chính là con gái tôi. Tôi nói cho chú biết, con gái tôi đang học lớp trọng điểm của Mai Trung, con mẹ chú còn không để tôi vào tìm? Dựa vào đâu?" Người vừa nói, Ngụy Thanh Việc nhìn một cái là có thể nhận ra người đàn ông đó.

Tên lộ âm phích kia, đã gặp qua trong cửa tiệm sách, Ngụy Thanh Việt luôn nhớ đến người đó. Kể cả sau này, cậu cũng tình cờ gặp qua ở cổng trường, đôi mắt hình tam giác u ám, khuôn mặt gầy gò.

Cai thời tiết này, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vừa bẩn vừa nhăn, nửa cánh tay lộ ra đầy lỗ kim, nước da xanh xao đen đuốc.

Ông ta đang làm ầm ĩ muốn vào trường tìm người, nhưng bảo vệ không cho vào, bảo vệ đã nhìn thấy người đàn ông này không chỉ một lần. Người đàn ông này, gần đây đã đi lang thang quanh trường, nhà trường thậm chí đã báo cho cảnh sát.

Ngụy Thanh Việt hoàn toàn dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông đang nguyền rủa kia, suýt chút nữa đã quấy rối tình dục Giang Độ.

Ông ta vậy mà lại dám nói bản thân là ba của Giang Độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro