Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Bởi vì là nụ hôn đầu, Giang Độ vô cùng bỡ ngỡ, hàm răng không nên ngậm chặt giống như đóng cổng thành đánh trận, nhịp thở cũng có vẻ không đúng, càng lo lắng, người càng trở nên cứng ngắc. Có xấu hổ khi nói ra không? 28 tuổi mới hôn một người đàn ông?

Ngụy Thanh Việt chậm rãi cau mày, nói: "Em vẫn giống như trước, nhìn sao cũng không được thông minh." Khi nói chuyện, anh cố ý đè lại làn da, giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười, hơi thở ngứa ngáy, như một cái lướt nhẹ của lông vũ.

Những lời này quá tổn thương lòng tự tôn rồi, Giang Độ lúng túng chớp chớp mắt, lẩm bẩm một lúc mới nói: "Em không giỏi lắm." Nhưng anh cũng không quên lấp liếm cho mình, lại hỏi anh, "Vậy kinh nghiệm của anh rất phong phú sao?"

"Anh cũng là lần đầu tiên, nhưng anh có thể làm rất tốt."

Tâm trạng Ngụy Thanh Việt rất tốt, đưa đầu ngón tay cọ vào cánh môi cô để xác nhận nhiệt độ và xúc cảm, anh cười rất mờ ám rồi lại hạ giọng: "Lại một lần nữa? Loại chuyện này cần phải luyện tập nhiều hơn mới tốt, em nói xem có đúng không?" ( dịch giả: quễ NTV gian ác)

Thời  gian đã muộn, người trong tiểu khu cũng ít hơn, thỉnh thoảng, có người dắt chó đi ngang qua, người chủ lười biếng dắt con husky vẻ mặt ngốc nghếch liếc nhìn hai người rồi tiếp tục đi về phía trước.

Ngụy Thanh Việt đột nhiên kéo chặt tay Giang Độ, vượt qua bãi cỏ, đi vào một góc không có đèn cũng không nhìn thấy người đi đường, ngón tay anh lướt qua mái tóc dài xõa ra của cô, lại lần nữa giữ chặt đôi môi mềm mại.

Mùi vị của nụ hôn rất tuyệt vời, giống như đang ngồi trong khinh khí cầu, hơi thở giao thoa, âm thanh dây dưa, Giang Độ có cảm giác đang làm chuyện gì đó xấu trong bóng tối, vừa lo lắng vừa kích thích, cô nắm lấy áo sơ mi của Ngụy Thanh Việt đến biến dạng, tóm chặt lấy, chung quy, để miệng ở đâu cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Cuối cùng, môi tê tê, giống như bị dị ứng, Giang Độ nghi ngờ miệng mình có thể sưng lên như xúc xích, hơn nữa còn sắp bị chiên rồi.

Ngụy Thanh Việt thở hổn hển nhẹ buông cô ra, anh ấy dường như đang cười, hỏi: "Trải nghiệm tốt hơn chút nào không?"

Giang Độ cả kinh, cô hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói: "Anh mau về nhà đi, đã muộn lắm rồi."

"Ừ, rất muộn rồi, hay là anh ở lại nhà của em?" Ngụy Thanh Việt trêu chọc cô một câu, Giang Độ thật sự lộ ra vẻ sợ hãi, cô lắc đầu: "Chuyện này làm sao có thể?"

Ngụy Thanh Việt ôm chặt cô, vùi đầu mũi vào mái tóc xoăn xù của cô, giống như động vật mà cọ cọ, hỏi cô dùng loại dầu gội đầu của nhãn hiệu nào, mùi thơm quá.

Chao ôi? Mười hai năm trước thì hờ hững với người ta, vừa mở miệng, liền có thể đuổi đến bức tường phía nam, vậy mà hiện tại lại như một chú chó lông xù lớn? Trái tim Giang Độ đập loạn xạ, đột nhiên hiểu ra thế nào là nhĩ tấn tư ma*.

*Nhĩ tấn tư ma: mối quan hệ rất thân thiết

Ngụy Thanh Việt bắt đầu hôn lên tóc cô, sau đó hôn lên tai, hôn đến đâu, Giang Độ liền run rẩy đến đó, anh còn thích gọi cô là Tróc Đao Khách, tài khoản QQ kia, cô đã không dùng nữa, ảnh đại diện xám* rất nhiều năm.

*xán: tk QQ của TQ khi hoạt động sẽ sáng màu lên, còn khi ko hđ ảnh đại diện sẽ bị xám đi

"Tại sao anh gọi em là Tróc Đao Khách?" Giang Độ mừng rỡ, không nhịn được hỏi.

Ngụy Thanh Việt cười hỏi ngược lại: "Em nói xem là vì sao?" Anh có vẻ rất thích tóc cô, hết vòng này đến vòng khác, quấn quanh ngón tay anh, buông ra rồi lại cuốn lại.

Giang Độ đỏ mặt, rũ mắt xuống: "Làm sao anh biết?"

"Bởi vì anh thông minh," Ngụy Thanh Việt nói với một giọng điệu khá tự phụ, "Không giống em, cái gì cũng không hiểu, anh nói cái gì em cũng đều như đồ đầu gỗ."

"Anh nói cái gì vậy?" Mắt Giang Độ cay cay, anh lại không nói thích em.

"Anh năm lần bảy lượt ám thị rằng em có thể tiếp tục viết thư cho anh, em là giả vờ ngốc, hay là thật sự không hiểu, không phải sao?" Ngụy Thanh Việt nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Giang Độ rầu rĩ nói: "Sao anh không viết cho em? Luôn để em viết cho anh."

Nụ cười của Ngụy Thanh Việt tắt dần, anh nghiêm túc nói: "Anh đã viết rồi, trước khi ra nước ngoài anh đã kẹp lá thư vào số cuối cùng của "Thư Thành", anh cho rằng, tâm ý của anh đã nói đủ rõ ràng, nếu như em lại không hiểu, thì thật sự ngốc đến mức không còn gì để nói."

Giang Độ bối rối nhìn anh: "Anh viết thư cho em à?"

"Anh lừa em làm gì, không nhìn thấy sao?" Ánh mắt Ngụy Thanh Việt lóe lên, "Không phải em rất thích tạp chí "Thư Thành" sao? Chưa xem?"

Giang Độ mấp máy môi, âm thầm lắc đầu.

"Sao lại ngốc như thế? Không phải em rất thích đọc sách sao? Mấy quyển anh tặng cho em đều chưa xem?" Ngụy Thanh Việt lại có vẻ tức giận, là kiểu không biết làm cách nào, không phát tức được, lại không cam tâm.

"Sao anh cứ nói em ngốc?" Giang Độ nắm bắt khá tốt, cô nhớ tới sự xem thường như thói quen ở Mai Tung, học sinh ban xã hội đồng nghĩa với chỉ số IQ kém.

Ngụy Thanh Việt muốn trêu chọc cô: "Giận rồi? Giang Độ, hóa ra em là người không thể nghe lời nói thật lòng a, em cảm thấy em thông minh sao? Không thể coi là thông minh đi? Năm đó thi vật lý suýt nữa là không đạt yêu cầu."

Giang Độ không thể phản bác được, nên tự nhiên duỗi tay ra đánh anh, lần này, mang theo ý nũng nịu của bạn gái, cô không ý thức được, Ngụy Thanh Việt đã cảm nhận được rồi, anh ta đút tay vào túi quần, nghiêng đầu nhẹ, nhướng mày và cười với cô:

"Thừa nhận rồi? Vậy thì tốt, mặc dù không thông minh lắm nhưng quan trọng lại rất thành thật, anh có thể hỏi em một vấn đề được không? Giang Độ, anh là mối tình đầu của em đúng chứ?"

Con người này thật không biết xấu hổ.

Tại sao trước đây không nhận ra rằng Ngụy Thanh Việt vừa tự luyến vừa mặt dày cơ chứ?  Giang Độ mím miệng thành một đường, không trả lời.

"Nhỏ mọn như vậy? Không muốn nói? Vậy anh đại lượng từ bi nói với em chuyện này là được rồi, mối tình đầu của anh là em." Ngụy Thanh Việt vô tư vô cùng, nói hết câu, thần sắc anh sảng khoái, tựa như phù sa đã mắc kẹt nơi lồng ngực của anh 12, bỗng chốc đã được loại bỏ sạch sẽ, anh không quên trêu chọc Giang Độ dễ đỏ mặt kia, "Anh nói, không phải em không biết mối tình đầu là có ý gì đi? Nói cho cùng, em cũng không biết Tróc đao khách có nghĩa là gì."

Chuyện xưa, cũng phải đem ra trêu đùa một lần, Giang Độ rất dễ đỏ mặt, cũng dễ nhầm lẫn chuyện đùa với sự thật, nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt lúc ẩn lúc hiện của Ngụy Thanh Việt, cũng không thể phân rõ được.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, son môi của cô, toàn bộ đều bị Ngụy Thanh Việt ăn mất rồi, đột nhiên ý thức được điều này, Giang Độ vội vàng nói: "Anh nhổ nước miếng đi." Cô nói xong, liền lật xem cái túi nhỏ đang mang, đưa cho anh một tờ giấy, "Anh nhổ ra trên giấy đi, hoặc là lau miệng cũng được."

Đây là yêu cầu kỳ lạ gì? Ngụy Thanh Việt cười trước tiên, sau đó thuận miệng nói: "Nhổ cái gì? Em thật là thú vị đấy Giang Độ, chưa từng nghe nói sau khi hôn xong còn muốn người ta nhổ nước miếng."

Anh vô cùng thích thú cầm lấy tờ giấy, tuy miệng nói như vậy, nhưng anh vẫn làm theo lời cô nói, biết nghe lời, Giang Độ luôn chân thành với anh, Ngụy Thanh Việt chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Nếu không có điểm này, anh cũng không biết làm sao anh có thể sống sót sau 3 năm rồi lại 3 năm nữa.

Giang Độ lấy lại tờ giấy, chạy tới bên thùng rác ném vào, người đứng ở dưới ánh đèn: "Thật sự muộn lắm rồi, anh về nhà đi, trên đường nhớ chú ý an toàn, đợi anh về đến nhà rồi." Cô hít thật sâu, "Nhất định phải gọi cho em." Nếu không, cô sẽ không thể ngủ ngon cả đêm.

Cô không giải thích ý định bắt anh nhổ nước bọt vừa rồi, Ngụy Thanh Việt cũng không thèm hỏi, anh nói "Được", muốn nhìn cô lên lầu, Giang Độ nói không được, cô muốn nhìn anh đi, khăng khăng đòi tiễn anh đến cổng tiểu khu.

"Em không thích người ta nhìn sau lưng mình." Giang Độ đối với vấn đề này rất cố chấp, Ngụy Thanh Việt không tiện cãi lời cô, trên chìa khóa xe của anh có một con chim Tweety, rất cũ, một khi móc ra liền không ngừng lắc lư ở trên tay. Giang Độ sớm đã thấy rồi, cô nhịn  không nói gì cả, cũng không hỏi, có một số chuyện đã quá rõ ràng rồi, cô nhiều lần tự động viên mình đừng chần chừ nữa, đồng ý với anh ấy, đồng ý với anh ấy, anh ấy nói bất cứ điều gì cũng đồng ý với anh ấy.

Đợi khi Ngụy Thanh Việt vừa mở cửa xe, đang định duỗi chân ra, Giang Độ đột nhiên gọi anh, "Ngụy Thanh Việt."

Ngụy Thanh Việt nâng mắt lên, nhìn cô.

"Thân thể của anh vẫn ổn chứ?" Khi cô hỏi câu này, trông rất buồn bã.

Ngụy Thanh Việt buồn cười, anh cười xấu xa: "Muốn thử sao? Sau này em thử chút liền sẽ biết, nếu đêm nay muốn thử thì anh cũng không có ý kiến.

Con người này thật hư, có trời mới biết tâm trạng cô hối hận và buồn bã như thế nào khi hỏi về vết sẹo cũ, nhưng tại sao anh vẫn còn cười? Giang Độ nhất thời không hiểu ám thị của anh, cô ngốc nghếch hỏi: "Em? Em kiểm tra thân thể của anh như thế nào? Em không phải là bác sĩ."

"Con thỏ đực đã ngất đi rồi, đừng lo lắng, anh sẽ không, ngược lại là anh sợ em sẽ ngất đi." Ngụy Thanh Việt cầm vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô, không ngừng mỉm cười. Có lẽ cô ấy đã quên mất những quyển tạp chí khoa học nổi tiếng trong phòng khách của nhà mình rồi.

Giang Độ sững sờ một hồi, chờ đến lúc hiểu ra là gì, lỗ tai đỏ bừng lên, ai-ya, tại sao bây giờ Ngụy Thanh Việt lại trở nên như thế này, đây là lời nói ngu ngốc gì chứ?

"Anh mau đi đi." Giang Độ lẩm bẩm thúc giục.

Ngụy Thanh Việt không quên tiếp tục làm cho cô đỏ mặt: "Còn muốn hôn anh không? Nếu em muốn, thì lại gần hôn anh một cái rồi anh sẽ rời đi."

Thái dương Giang Độ đột ngột nhảy lên.

Cô ấy đứng im bất động, nói: "Nếu anh không đi, thì em về nhà đây."

Ngụy Thanh Việt ngồi trong xe, ánh đèn mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn qua, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại:

"Ngày mai em tan làm, anh sẽ tới đón em."

Giang Độ nghĩ thầm, anh cũng thật rảnh quá.

Hôm nay cô vẫn chưa giải quyết được chuyện gì đã xảy ra, nhưng làm sao cô có thể nhẫn tâm từ chối Ngụy Thanh Việt? Cô biết rằng, ngay khi Ngụy Thanh Việt xuất hiện, cô sẽ đột nhiên phát ra âm thanh, nhất định sẽ rơi vào thế giới của Ngụy Thanh Việt.

"Vậy thì em sẽ đợi anh." Giang Độ bước qua, đóng cửa xe cho anh, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Ngụy Thanh Việt đột nhiên vươn tay nắm lấy cô, cầm tay của cô đến bên miệng vừa chần chừ, rồi vừa hôn nhẹ xuống, ánh mắt anh nhìn cô thật sâu rồi, hồn câu phách lạc: "Đợi anh, anh đến tìm em."

Anh đến tìm em.

Giang Độ lại muốn khóc rồi, mỗi ngày em đều đợi anh, đợi anh đến tìm em, đến thế giới của em.

Xe khởi động, anh từ từ buông tay cô, nhẹ nhàng lướt ra ngoài.

Cảm giác thực sự khi chạm vào làn da của người yêu, nhiệt độ đó, thật không thể tin được.

11 giờ 27 phút, Ngụy Thanh Việt về đến nhà, việc đầu tiên anh làm là gọi điện cho Giang Độ.

Không ai trả lời, anh tự hỏi liệu có phải cô đã đi tắm rửa, sau đó, gửi cho cô một tin nhắn WeChat.

Rất nhanh, điện thoại của cô trả lời lại, một bên Ngụy Thanh Việt đưa điện thoại lên tai, một bên rót cho mình một cốc nước tinh khiết.

"Anh đến nhà rồi, vừa rồi em đang bận?"

Giọng Giang Độ trong điện thoại rất nhẹ nhàng, cô nói: "Bà ngoại hỏi chuyện em."

Ngụy Thanh Việt cười: "Em nói như thế nào?"

"Em nói, hôm nay về muộn vì có chuyện với đồng nghiệp."

m thanh uống nước của Ngụy Thanh Việt rất rõ ràng, ở đầu bên kia, Giang Độ thậm chí có thể tưởng tượng ra yết hầu của anh đang lăn, cũng cảm thấy xấu hổ với trí tưởng tượng của mình.

"Ồ? Anh trở thành đồng nghiệp của em khi nào vậy?"

"Anh mau đi tắm rồi ngủ đi." Giang Độ nói.

"Anh mau về nhà, tắm rửa, đi ngủ đi" Ngụy Thanh Việt bắt chước giọng điệu của cô, giống như đúc, "Em còn chưa gả cho anh, liền quản rộng như vậy rồi."

Này, ai nói sẽ gả cho anh? Giang Độ hết sức đè nén khóe miệng muốn cong lên.

"Anh đang nói nhảm nhí gì vậy." Cô nói nhẹ nhàng.

Ngụy Thanh Việt nằm xuống sô pha, lười biếng thư giãn.

"Anh muốn nói rằng, cả người anh có tâm bệnh xấu, cần có một người chăm sóc*."

*Tác giả dùng từ 管 vừa có nghĩa là chăm sóc vừa có nghĩa là quản

Giang Độ nín thở, nói: "Nhưng em nhớ Trương Hiểu Tường từng nói, sơ trung là thời kỳ anh phản nghịch nhất, nếu ai khuyên anh thay đổi điều gì đó, anh sẽ lập tức trở mặt không nhận người."

"Đúng không?" Ngụy Thanh Việt cười nhẹ, "Em quan tâm Trương Hiểu Tường làm gì, tại sao không đến hỏi anh nè, hiện tại anh không quan tâm đến người khác quản anh, đương nhiên, ngoại trừ bạn học Tróc Đao Khách đây, ai quản cũng không được."

Một tay anh giơ cao chìa khóa xe, cánh tay động đậy, nhìn chú chim Tweety đung đưa.

Đằng sau chú chim Tweety, là chiếc đồng hồ lớn trên tường, cả căn phòng im ắng, kim đồng hồ vẫn tích ta tích tắc chạy không ngừng, dì trông nhà bởi vì bị cảm mạo nên không đến dọn dẹp vệ sinh, trong nhà thực sự có hơi lộn xộn.

Giang Độ hoảng sợ nói: "Đừng nói nữa, bà ngoại gõ cửa rồi, hỏi em vì sao còn chưa ngủ."

"Nói yêu anh đi." Ngụy Thanh Việt lạnh lùng nói, thái độ phi thường mạnh mẽ, có lẽ, là bởi vì Giang Độ muốn cúp điện thoại, một trận tim đập mạnh.

Đầu bên kia, đã cúp điện thoại rồi, Giang Độ không có nghe thấy.

Ngụy Thanh Việt nhìn trần nhà một hồi, đợi đến khi nghe thấy tiếng kim đồng hồ liền đứng dậy đi mở máy, tính xử lý email mới.

Nhà của một người đàn ông, lạnh lạnh lẽo lẽo, có rất ít đồ đạc và những thứ tương tự, phòng bếp chỉ được sử dụng khi người dì quản gia đến. Rất nhiều thói quen sinh hoạt, đều giống như khi anh ở thời niên thiếu, anh không thích dọn dẹp cho lắm, nếu không có dì giúp việc, Ngụy Thanh Việt có thể biến cả nhà thành cái ổ lợn.

Tất nhiên, đồ trong nhà ít như vậy, khả năng trở thành ổ lợn vẫn rất thấp.

Anh một mình xử lý email đến khuya, đèn bật sáng, căn phòng rất rộng, yên bình như đáy biển sâu, Ngụy Thanh Việt giống như một con cá voi cô đơn, luôn giữ khoảng cách với thế giới, lại thân mật vô tận.

Trên điện thoại, có tin nhắn của Trương Hiểu Tường, cô nhắn lại: Tuần này có thời gian không?

Cô ấy đã giúp anh đặt lịch hẹn với bác sĩ nội khoa thần kinh có tiếng nhất, nhắc anh nên dành ra chút thời gian.

Mối liên hệ với bạn học cũ vẫn được duy trì cho đến ngày nay, kết quả là, Trương Hiểu Tường này, chưa bao giờ từ bỏ việc đặt lịch hẹn với các bác sĩ khác nhau cho anh.

Ngụy Thanh Việt nhấc máy, trả lời cô bằng hai từ: Không có.

Trước giờ đều là không có.

Sau khi suy nghĩ, lại trả lời: Tôi đã gặp Giang Độ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro