Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Anh không nói chi tiết với Trương Hiểu Tường, sau đó, tắt máy tính đi tắm rửa, khi đi ngang qua gương, Ngụy Thanh Việt liếc nhìn hai cái, mặt gương rất sạch sẽ phản chiếu một bóng người rõ ràng.

Không có dì giúp việc thật sự không ổn, anh nghĩ thầm, bóp hết kem đánh răng, kem đánh răng trần trụi nằm đó giống như không mặc quần áo, Ngụy Thanh Việt cảm thấy buồn nôn vô cớ, anh máy móc ấn công tắc, bên cạnh bồn rửa mặt, bàn chải đánh răng điện bắt đầu kêu vo ve không dừng bên cạnh.

Rửa mặt rất cẩu thả, sữa rửa mặt tạo ra nhiều bọt trong lòng bàn tay, lên đến mặt, chỉ lưu lại trên mặt trong vài giây, Ngụy Thanh Việt liền hất nước lên mặt, không ngừng chảy từ trên mặt xuống.

Tắm rửa lại là chuyện khác, thói quen sinh hoạt của Ngụy Thanh Việt rất kỳ lạ, sau khi tắm xong, đi chân trần trở về phòng ngủ, không giống như người thường ngồi xuống trước, sau đó nhấc chăn lên rồi nằm xuống. Ngụy Thanh Việt trực tiếp đi tới cuối giường, nâng chân giẫm lên, rồi tùy ý nằm xuống, kéo chăn bông rồi cuộn mình lên.

Nếu ai bên ngoài để ý, sẽ thấy đằng sau cửa sổ sát đất rộng rãi sáng sủa, có một thanh niên kỳ quái sống một mình, đi qua đi lại, như một con robot, chăm chỉ làm việc của mình.

Nằm ở trên giường, anh đột nhiên ý thức được, không biết Giang Độ có thể làm quen với anh được không, anh có quá nhiều sự lập dị, nhưng ai mà biết được? Ngủ cùng với anh đi, lao lồng ngực của anh, khi Ngụy Thanh Việt buồn ngủ, trong đầu có một ý nghĩ cứ lặp lại: ngủ cùng với anh đi, lao vào trong lồng ngực của anh.

Chỉ mong sao Giang Độ không nghĩ anh là kẻ biến thái là được rồi. Anh nghĩ vậy, khóe miệng khẽ cong lên, mang theo ý cười chìm vào giấc ngủ.

Vào tháng 9, bộ phận tài chính của Công nghệ Linh Động thường rất bận rộn, phải khớp số liệu tài chính của quý tiếp theo, công bố báo cáo tài chính hàng quý, xe tự lái xe luôn là phương hướng đặt cược quan trọng của công ty, từng trang PPT được lật, dữ liệu của một số doanh nghiệp lớn đã được xem xét rõ ràng.

Sau cuộc họp, Ngụy Thanh Việt ở lại, báo cáo với cấp trên của mình.

Linh Động vừa đạt được chứng chỉ điều hướng loại A, cách đây khá lâu, suýt nữa đã thành công, cuối cùng, Bộ Tài nguyên đã hủy bỏ tư cách đăng ký của Linh Động vì vấn đề tiếp cận của các cổ đông Linh Động.

Ban đầu, các nhà điều hành của công ty đã lên kế hoạch mua lại các doanh nghiệp có trình độ loại A để đạt được mục tiêu như một kế hoãn binh. Ngụy Thanh Việt kiên quyết tự mình đi xin, anh sớm đã dự đoán được, các ngành công nghiệp mới nổi cần sự hỗ trợ của bản đồ điện tử để điều hướng chắc chắn sẽ trở nên phổ biến trong vài năm tới, lĩnh vực bản đồ có độ chính xác cao đã thu hút rất nhiều các ông lớn tham gia.

"Sau khi bản đồ được đưa ra, dữ liệu về phạm vi phủ sóng sẽ không còn giới hạn ở tiền tuyến Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Thâm Quyến." Ngụy Thanh Việt không nhanh không chậm trình chiếu PPT, "Mặc dù vài năm trước công ty trong nước đã cầu cứu chính phủ mở rộng thẩm tra điều kiện, nhưng nhìn từ tình hình thực tế, cũng có nghĩa là bắt đầu từ năm nay, xu hướng cửa sổ trình độ mới có mở, nhưng các quy định chính sách có thể ngày càng trở nên nghiêm ngặt hơn."

Đối phương gật đầu, ra hiệu cho anh tiếp tục.

"Mặc dù vẫn còn vấn đề không có ứng dụng kịch bản thống nhất, nhưng vì L2 có được dự án sản xuất hàng loạt được chỉ định, vấn đề này vẫn có thể được giải quyết từ từ."

Người đàn ông trung niên cẩn trọng ra hiệu: "Thực tế đường xá của nước ta phức tạp hơn nhiều so với các nước  u Mỹ, độ phong phú của dữ liệu vượt xa hàng chục lần là chuyện bình thường, thuật toán đồng nhất với với dữ liệu bản đồ được triển khai là được, đúng không? Chúng tôi vẫn cần tuyển thêm người cho các vị trí như thuật toán Slam, định vị và bản đồ cấp cao. Nhân đây, khu công nghệ sẽ có một bài kiểm tra hãy lái xe vào tuần tới, ngài có thể đến xem."

Sau khi ra khỏi phòng họp, anh đến phòng trà để ăn chút điểm tâm, uống cà phê và ngắm nhìn thành phố từ cửa sổ.

Ngụy Thanh Việt vẫn còn một dự án cần thảo luận với Trương Hiểu Tường, sở dĩ thường xuyên liên lạc với cô ấy trong nhiều năm là vì Trương Hiểu Tường làm việc trong một công ty xe hơi và thường xuyên có quan hệ công việc với Linh Động. Cho dù muốn cũng không đứt được, hơn nữa, nhiều năm qua Ngụy Thanh Việt không có ý định cắt đứt.

Anh thường xuyên mời Trương Hiểu Tường đi ăn tối một cách rất rập khuôn, khi nói về công việc thì rất tỉ mỉ, một khi đề cập đến việc gặp bác sĩ, Ngụy Thanh Việt liền rất bài xích, cảm thấy cô ấy có bệnh.

Trương Hiểu Tường ngày càng trở nên thành thạo hơn trong việc đối nhân xử thế, nếu tức giận cũng có thể nhẹ nhàng cười mà nói chuyện tiếp với ban. Cô ấy chưa bao giờ tức giận với Ngụy Thanh Việt, cho dù anh đã rất thô lỗ, là người khác thì đã tuyệt giao anh rồi, nhưng cô ấy không làm vậy.

Trong hai ba năm qua, Ngụy Thanh Việt đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng khi nói chuyện, anh ấy thường tỏ ra khó chịu trước mặt người quen, khiến người khác nghẹn chết và thờ ơ với bản thân.

Cô từng giới thiệu cho anh một bác sĩ tâm lý tư nhân, có danh tiếng cao trong giới, năng lực giỏi, Ngụy Thanh Việt đến nhà người ta ngoại trừ ngủ thì chính là ngủ, khi giao tiếp thì toàn nói dối, đến ngay cả dấu chấm câu cũng đều không thể tin được.

Không có khách hàng nào khó tính như anh ấy.

Nhưng khi Trương Hiểu Tường giới thiệu người dì giúp việc thường ngày của mình với anh, anh đã vui vẻ nhận lời. Khi anh ở nước ngoài học, mẹ anh ấy bận rộn với sự nghiệp và chuyện hẹn hò, không có thời gian quản anh, để anh đã cho anh ấy sống trong một gia đình bản xứ, lúc đầu anh không quá quen với những con chó trong gia đình đó, chỉ có thể hiểu tiếng Anh. Sau đó, trình độ nói của anh được cải thiện nhanh chóng, và anh được bà chủ đưa đi tham gia các hoạt động của nhà thờ, hát thánh ca và học Kinh thánh. Đồ ăn rất khó ăn, người trong gia đình đó lại ăn rất nhanh, Ngụy Thanh Việt vì không muốn để cho người khác chán ghét, cái gì cũng phối hợp với gia đình bản xứ, có một số quan niệm, khiến người ta rất không thoải mái, chẳng hạn như sự ưu việt và chính nghĩa mà bên kia vô tình bộc lộ sự khinh thường của Trung Quốc, Ngụy Thanh Việt chính vào thời khắc này nhận thức sâu sắc về định kiến ​​của mọi người và giao tiếp không thông, anh trôi qua không được vui vẻ lắm. Tuy nhiên, không được hạnh phúc cho lắm là cuộc sống bình thường của anh, nhưng không có nghĩa là anh không thể chịu đựng được, nhẫn nhịn một chút là sẽ quen thôi. May mắn thay, anh có thành tích xuất sắc, việc dạy kèm cho các con của chủ nhà môn toán là điều dễ như lòng bàn tay, điều này làm cho mối quan hệ của họ ít nhiều cân bằng.

Vì vậy, khi trở về Trung Quốc sau nhiều năm, Ngụy Thanh Việt lập tức trở về sống một mình, anh chỉ cần một người dì trông nhà.

Vào buổi trưa, lúc 12 giờ 14 phút, khi anh đang ăn trong căng tin, Trương Hiểu Tường gọi cho anh, nói chuyện đi khám khoa nội thần kinh.
Cô thuyết phục qua điện thoại: "Tớ mới biết, bác sĩ này là cựu học sinh của trường cao trung chúng ta, cậu gặp liền sẽ biết."

Ngụy Thanh Việt cảm thấy cô ấy rất nhàm chán, chỉ đơn giản nói: "Bạn học thì sao? Có liên quan gì đến tôi? Cậu không có chuyện gì thì đừng làm phí thời gian của tôi."

"Đi xem một chút thôi, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, ôn lại chuyện xưa." Trương Hiểu Tường kiên nhẫn thuyết phục, cô hết lần này tới lần khác xoa bóp eo, vừa rồi đi công tác ngủ không ngon.

Ngụy Thanh Việt lần này thẳng thắn hơn: "Tôi không thích nói về chuyện xưa, muốn nói thì các cậu đi mà nói, có thời gian thì không bằng nói chuyện về công việc, tôi nghĩ bên cậu đối với Linh Động vẫn còn tâm lý đề phòng, nếu như vậy, chúng tôi rất khó có thể phát huy ưu thế."

Chuyện tư và chuyện công không thể đáp được, Trương Hiểu Tường nói với giọng đặc biệt bất lực: "Chậc chậc, giọng điệu trong cuộc trò chuyện lần trước của Ngụy tổng rõ ràng là chê tiếng nói của chúng tôi trong lĩnh vực năng lượng mới quá thấp, không xứng vào vòng bạn bè của ngài."

"Không có chuyện đó, cậu đang nói cái quái gì vậy?" Ngụy Thanh Nhiên cười, "Tôi làm sao dám chán ghét Trương bộ trưởng."

"Này, hứa với tớ một lần đi, bạn học cũ, cho tớ chút mặt mũi." Trương Hiểu Tường đi vòng qua một lần nữa.

"Tôi không sao, cậu có chuyện gì vậy? Không đi chuẩn bị cho buổi triển lãm ô tô, tại sao lại cứ quấy rầy tôi chuyện này?" Ánh mắt Ngụy Thanh Việt lạnh lùng, vẻ mặt tựa hồ không thể đồng cảm với mọi người, "Tôi vẫn phải chuẩn bị một báo cáo nghiên cứu, cúp máy trước."

"Ngụy ..." Trương Hiểu Tường sững sờ vài giây mới nói xong cái tên, sau đó chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Bầu trời thành phố, trong lành và xa xăm.

Vào buổi chiều, anh đã gặp nhóm của trường đại học đối tác, một nhóm người, dẫn Ngụy Thanh Việt đi thăm phòng thí nghiệm mới nhất. Đưa nghiên cứu và phát triển kỹ thuật vào các trường đại học và viện nghiên cứu, để thử và sai, là ý tưởng mà anh đã đề xuất với các đối tác của công ty ngay từ đầu.

Lúc đi tìm Giang Độ, thì đã quá giờ tan sở của cô, Lão La nói với anh rằng, sẽ mất một thời gian để lấy lại đồng hồ, Ngụy Thanh Việt cau mày cảm, thấy buồn cười:

"Tại sao,còn định trở lại châu  u để sửa chữa?"

Đối với Ngụy Thanh Việt mà nói, điện thoại di động là một công cụ để liên lạc chứ không phải để xem thời gian. Để tính thời gian, thì phải là đồng hồ đeo tay. Trong một số việc, anh cực kỳ cứng nhắc.

Tuy nhiên, Giang Độ đã ăn cơm trước rồi, cô ngượng ngùng nói: "Em đói quá, đói đến mức không còn sức, may là có mang bữa trưa do bà ngoại làm cho. Hay là, em đi ăn cùng ăn?"

Khi đối mặt với anh, cô dường như vô thức mang theo chút sự cẩn trọng, hoàn toàn quên mất nụ hôn dài ướt át và nóng bỏng kia, quên mất rằng họ đã có những hành động thân mật rồi.

Ngụy Thanh Việt không quên, lần đầu tiên anh xin lỗi vì đã đến muộn, sau đó anh tùy tiện tìm một nhà hàng thức ăn nhanh, ăn cực kỳ nhanh. Giang Độ nhìn anh, nhắc nhở: "Còn nóng không? Anh ăn từ từ thôi, nếu không sẽ không tốt cho thực quản và dạ dày."

Khi cô nói vậy, Ngụy Thanh Việt lắng nghe, thả chậm tốc độ, từ từ nhai.

"Sau này đừng ăn nhanh như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe." Giang Độ ngồi yên lặng nhấn mạnh lại.

"Đây là bắt đầu quản anh rồi?" Lông mày của Ngụy Thanh Việt lóng lánh mồ hôi.

Giang Độ càng thêm xấu hổ vì lời anh nói, cô nghĩ, em chính là muốn quản anh ấy, là do bản thân anh nói muốn có người quản, em lại không muốn người khác quản anh, vậy nên em phải chăm sóc anh rồi. Hơn nữa, người khác quản anh, em biết anh sẽ không nghe đâu.

Nghĩ đến điều này, cô hạnh phúc vô cùng.

Thực sự là rất kỳ lạ, Ngụy Thanh Việt dường như có khả năng đọc được suy nghĩ, nhẹ nhàng ở dưới gầm bàn mà đá vào giày của cô: "Nếu đã muốn quản, vậy thì cứ quản đi."

Giang Độ như phản xạ có điều kiện mà phủ nhận: "Ai muốn quản anh cơ chứ?"

Ngụy Thanh Việt cười mà không nói lời nào.

"Em bận cái gì?" Anh đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng, lại uống nước để tráng miệng.

Giang Độ lúc nào cũng rất dễ ngượng ngùng, cô nói: "Phỏng vấn, viết bản thảo."

"Em?" Ngụy Thanh Việt cười, "Phỏng vấn? Em hay xấu hổ như vậy thì đã phỏng vấn qua ai? Tại sao ngày đó em không đến phỏng vấn anh?"

Giang Độ lúng túng vuốt tóc, nói: "Chị Hoàng phỏng vấn anh, em không đủ tư cách. Em cũng không thích phỏng vấn người như anh, em càng thích phỏng vấn những người nhỏ bé, người bình thường, ví như," Cô nói rất chậm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ngụy Thanh Việt, đang phán đoán xem anh có muốn nghe hay không.

"Ví như cái gì?" Ngụy Thanh Việt ngồi bên cạnh cô, tự nhiên duỗi tay qua tựa lưng phía sau cô, gác chân lên, tập trung nhìn cô. Tư thế này hoàn toàn khống chế Giang Độ trong phạm vi của anh, Ngụy Thanh Việt trong xương cốt là người rất mạnh mẽ.

Giang Độ liếc mắt ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa có một bà lão bán hoa đang ngồi buộc tóc đuôi ngựa nhìn dưới màn đêm.

Cô liền chỉ và nói, "Ví dụ như bà lão đó, em muốn biết bà ấy đang nghĩ gì, bà ấy kiếm được bao nhiêu mỗi ngày, tại sao bà ấy lại đến bán hoa, liệu đó có phải là vì tài chính eo hẹp, hay là để tiêu tốn thời gian. Nếu có cơ hội chụp một bộ ảnh Phim tài liệu về thành phố, em sẽ tập trung vào bọn họ."

Ngụy Thanh Việt nghiêng đầu, nhìn theo hướng ngón tay của cô: "Anh nhớ rồi, em có nói qua với anh về một bộ phim tài liệu, anh đã xem rồi, tuy rằng cách rất xa cuộc sống của anh, nhưng..."

"Anh bị sốc à?" Giang Độ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đang cười của anh, không kịp né tránh nên ngây người vài giây.

"Nhưng dường như không có gì xúc động, anh cảm thấy, ồ, thật thảm, như vậy cũng vẫn còn sống, mỗi người đều có nỗi đau riêng", Ngụy Thanh Việt nhún vai, "Anh đã sớm biết đạo lý này, vì vậy, không giống các nữ sinh các em đâu, như vậy thì dễ rơi nước mắt lắm."

Giang Độ cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Mong rằng những người xem phim tư liệu có thể tiếp thêm chút sức lực, cũng không phải ý là nói xem xong liền sẽ khóc lớn."

"Vậy để anh xem lại một lần nữa?" Ngụy Thanh Việt vẫn đang nghiêng đầu nhìn cô cười, anh khẽ ho nhẹ, vỗ vai ra hiệu cho cô đứng dậy, "Ăn tối xong rồi, chúng ta cùng nhau đi dạo nhé?"

Hai người đi ra, Ngụy Thanh Việt không quên trả thù, tiếp tục lời nói vừa rồi của cô: "Sao em không thích phỏng vấn những người như anh, anh là người như thế nào?"

Giang Độ sửng sốt một hồi, mới nói thật, "Kiểu người rất xa lạ."

"Tại sao lại xa lạ?"

"Rất thông minh, rất tự tin, đi trước thời đại, trên miệng toàn là công nghệ mới kỹ thuật cao, nói chuyện thoải mái, luôn đi đầu. Chị Hoàng đã phỏng vấn rất nhiều người thành công, hầu hết đều không quá trẻ, tất nhiên, cũng có những người trẻ, ví như anh, còn làm qua một kỳ livestream bán hàng có tiếng. Thật sự thì em không biết những người này hào hứng với cái gì, vui vẻ với điều gì, em không thể hiểu được những người này." Giang Độ nói chuyện vẫn luôn chậm rãi, ôn nhu, vẻ mặt của cô rốt cuộc cũng khiến Ngụy Thanh Việt nắm bắt được ngọn nguồn cảm giác xa lạ rõ ràng, nhàn nhạt, nhưng không thờ ơ.

"Nói đến cùng, em quá bình thường, lại không thích tham gia vào những cuộc vui, nhưng em vẫn rất tò mò về thế giới, vì vậy bằng cách này, có thể tiếp xúc với tất cả kiểu người." Giang Độ phát hiện ra ánh mắt của Ngụy Thanh Việt, không hề rời đi khỏi mặt của mình, cô vô thức sờ sờ khuôn mặt, "Anh muốn nói về chính mình sao?"

"Nói cái gì?" Ngụy Thanh Việt cố ý hỏi.

Giang Độ bị tra hỏi, cô lập tức thêm lời: "Không có gì, em tùy tiện nói." Cô vẫn như thế này, người khác không muốn nói cô cũng không cưỡng cầu gì.

Ngụy Thanh Việt nói tiếp: "Chuyện của anh, phải nói từ đầu, sẽ rất dài, bắt đầu từ năm 2007 mà nói, cho tới bây giờ, đương nhiên, không phải là một sử thi hào hùng gì, có khi còn là may mắn, có đôi khi nó rất tệ."

Anh hỏi cô có phiền khi hút thuốc không, Giang Độ nghĩ, nói anh muốn hút thì cứ hút một điếu đi.

Ngụy Thanh Việt châm một điếu thuốc, gió thổi qua, làn khói liền trôi đi, tan biến, tóc tai lưa thưa rối tung, lúc che lông mày, dường như lại nhìn thấy thiếu niên năm đó. Nhưng anh đã lớn thành cơ thể của người đàn ông, không còn gầy nữa, và đôi vai của anh trở nên mạnh mẽ và rộng lớn.

Anh bắt đầu nói về việc học, nói về công việc và nói về việc trở lại Trung Quốc để khởi nghiệp với các đàn anh, nhưng việc đầu tư liên tục cao khiến công ty khởi nghiệp của họ bị Linh Động mua lại. Anh lại đến Linh Động, chịu trách nhiệm lập kế hoạch, phát triển và quản lý hoạt động của xe tự lái.

Giang Độ thích thú nghe, Ngụy Thanh Việt hút xong điếu thuốc trong tay, than hồng cuối cùng theo gió rơi vào tóc của cô, anh rất có lỗi mà chải tóc cho cô cẩn thận, ở bên tai, là nụ cười trầm mặc của anh.

Hai người cách rất gần, Giang Độ đứng yên không động, để cho anh thay bản thân chỉnh lại tóc, Ngụy Thanh Việt đột nhiên nói: "Anh sớm đã muốn sờ tóc của em, luôn cảm thấy có lẽ rất mềm mại, kỳ thật là như vậy."

Giang Độ kinh ngạc nhìn anh, Ngụy Thanh Việt nói: "Em đừng nhìn anh như vậy, ý của anh là, anh sớm đã sớm nhìn trúng em rồi."

Giang Độ đỏ mặt, lắp bắp chuyển đề tài: "Này? Tại sao khởi nghiệp của anh và tiền bối lại phá sản?"

Ngụy Thanh Việt tập trung vuốt ve mái tóc của cô, thản nhiên trả lời: "Quá sơ cấp rồi, trụ không được tới lúc thu lợi nhuận. Lúc đó, năm năm rồi anh mới trở về Trung Quốc, tiền bối cảm thấy xe tự lái có tương lai tươi sáng liền rời công ty ban đầu để bắt đầu kinh doanh của riêng anh ấy, đúng lúc anh cũng cảm thấy có hứng thú, liền cùng nhau lăn lộn. Sau này, tài chính khó khăn, chuỗi vốn bị đứt, vì vậy chúng tôi chỉ có thể bán thân cho Linh Động."

Nghe thấy chữ "bán thân", trong mắt Giang Độ hiện lên một nụ cười, Ngụy Thanh Việt chậm rãi thả tóc cô xuống, ngắn gọn nói: "Anh cũng có thể bán thân cho em."

Đôi mắt anh sáng ngời, soi bóng đêm chớm thu.

Hô hấp của Giang Độ đột nhiên khô khốc, nhất thời rút hết sức lực, nhưng trái tim lại đập mạnh thêm, sau này cô có thể đổi tên thành Băng Băng, trái tim này cứ đập liên hồi cả ngày.  Cô nên tiếp lời anh như thế nào? Ồ, vốn dĩ cô muốn nói chuyện với anh một chút về vấn đề công việc, từ rất lâu trước khi anh đến tìm cô, cô đã nghĩ ra rất nhiều chủ đề. Đầu óc Giang Độ rối rắm ...

"Tìm một thời gian, anh sẽ chính thức bán mình cho em?" Ngụy Thanh Việt không chút nào che giấu dục vọng đối với cô, anh càng nói thẳng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro