Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Chỉ vài phút sau, Trương Hiểu Tường đi nhìn xung quanh rồi lại đây.

Giang Độ nhìn thấy cô ấy, người càng thêm quẫn bách, quan trọng là, trong ngực của cô vẫn đang ôm một bộ quần áo của nam sinh, mùi vị không dễ chịu cho lắm, lúc Trương Hiểu Tường đến gần, Giang Độ tự động lùi về mấy bước kéo dài khoảng cách.

Có lúc thật khó từ chối lòng tốt của người khác, Giang Độ lại đặc biệt bị động khi đối mặt với những nữ sinh như Trương Hiểu Tường, cô không muốn giải thích sự bối rối của mình, nhưng cũng không thể không giải thích một chút.

Đi đến phòng y tế, mua băng vệ sinh, cũng như bị đuổi về phòng KTX, sau một quá trình như thế, Giang Độ đã nói cảm ơn rất nhiều lần. Trương Hiểu Tường cũng rất tự nhiên mà vuốt mái tóc dài của cô, cười mỉm:

"Đều là bạn học cùng trường cùng lớp, tại sao cậu lại khách khí như vậy chứ?"

Động tác của cô ấy y hệt cách nói chuyện của một em gái nhỏ.

Vốn dĩ, Giang Độ không thích người khác ngồi kế bên giường mình, cô cũng sẽ không tùy tiện mà ngồi lên giường của người khác, chuyện mình không muốn thì cũng đừng bắt người khác làm, đạo lý này cô vẫn luôn hiểu.

Nhưng Trương Hiểu Tường đội nắng chói chang, chạy tới chạy lui, mặt phơi đến càng đỏ vì nắng. Lúc Giang Độ mời cô ấy ngồi, cô lặng lẽ gỡ xuống chiếc khăn tắm cũ màu vàng ở mép giường.

Ngày đó khi trải giường, cô chột dạ mà cố ý nói với Vương Kinh Kinh: "Giặt ga trải giường rất phiền phức, trải chút đồ lên như vậy liền không cần phải thường xuyên giặt ga trải giường nữa." Bên cạnh, các bạn cùng phòng đều đang xử lý nội vụ, thật ra cũng không có ai rảnh để ý Giang Độ đang nói gì.

Thế nhưng, Vương Kinh Kinh lại chả có chút ăn ý nào với cô, liền vô tri mà cao giọng: "Cậu có phải hay không sợ người khác ngồi lên giường của cậu?"

Giang Độ như chết tâm, mặt cô đỏ lên, càng vì chột dạ mà liên tục phủ nhận.

Tuy nhiên, lại như chó ngáp phải ruồi, một số người thế nhưng lại nửa thật nửa giả nói rằng họ cũng không thích người khác ngồi lên giường của mình, khen phương pháp của Giang Độ hay, có thể rút kinh nghiệm.

Giang Độ ngưỡng mộ người khác có thể dễ dàng đem suy nghĩ nói ra, một chút cũng không ngại, hơn nữa mượn tình mượn thế tự nhiên không dấu vết, điều mà Giang Độ vĩnh viễn học không được.

Giờ phút này cô sợ Trương Hiểu Tường nghĩ nhiều, suy cho cùng ban nãy đối phương cũng đã cực kỳ nhiệt tình mà giúp đỡ cô.

Trương Hiểu Tường dường như không nhìn thấy cảnh này, cô rất tự nhiên mà ngồi xuống, tìm một chủ đề mới: " y? Giang Độ, tớ thấy điểm trung khảo môn văn của cậu gần như là tuyệt đối a, thành tích môn ngữ văn của cậu chắc rất tốt nhỉ, có hứng thú cùng tớ làm một đề tài nghiên cứu nhỏ không?"

Trường sơ trung của Giang Độ, chỉ là một trường trình độ trung đẳng của thành phố, mỗi một năm, thống nhất định hướng gửi khoảng 70-80 học sinh vào Mai Trung. Độa cho mỗi trường một số lượng chỉ tiêu định hướng sinh* , thấp hơn 20-30 điểm so với điểm tuyển sinh chung, Giang Độ có học lệch một chút, cùng với Vương Kinh Kinh đều là những định hướng sinh, cũng coi như là may mắn. Vì vậy, trong thế giới của học bá, cạnh tranh là điều không cần nói.

*Định hướng sinh: những học sinh được chỉ định sẽ vô trường chuyên/giỏi.

Chỉ mỗi thành tích môn ngữ văn xuất sắc, không nói lên được điều gì cả.

Trương Hiểu Tường lại là học sinh của trường sơ trung tốt nhất thành phố thi vào, thành tích ngữ văn của cô ấy, thật ra chỉ thấp hơn Giang Độ có 2 điểm mà thôi.

Hai người nói chuyện một hồi, mạch suy nghĩ của Trương Hiểu Tường cực kỳ nhanh, tốc độ nói của cô ấy rất nhanh. Song, Giang Độ cũng hiểu rõ khoảng cách của mình với những học sinh ưu tú đứng đầu, thành tích ngữ văn của Trương Hiểu Tường cũng rất tốt, cô ấy học giỏi tất cả các môn, so với người chỉ giỏi và thích ngữ văn như Giang Độ nên mới đạt điểm cao là chuyện hoàn toàn khác nhau.

"Ai-da, cậu nhìn tớ này, chỉ có trò chuyện với mỗi cậu, giáo quan quay lại nhìn còn nghĩ tớ đang lười biếng, tớ đi trước đây, trở về lại nói tiếp." Trương Hiểu Tường đột nhiên vỗ nhẹ trán, cười nhìn Giang Độ.

Rất mau, phòng nghỉ chỉ còn mỗi mình Giang Độ, cô nằm nghiêng trên chăn ngủ gật, bỗng nhiên giật mình, vội vàng đem bộ quần áo bị bẩn đi ngâm nước nóng, đồng thời vụng trộm đẩy vào dưới gầm giường.

Không đến nửa phút, Giang Độ lại trèo lên giường, lôi chậu rửa mặt ra.

Nữ sinh chống lại sự khó chịu, đi đến phòng tắm giặt. Áo ngoài sau khi ngâm nước rất nặng, cô lớn như này cũng là lần đầu tiên giặt nội y, vớ các loại, chà xát được mấy lần, liền cảm thấy eo chịu không nổi nữa.

Không chỉ vậy, Giang Độ vẫn nhớ lời dặn dò của Vương Kinh Kinh hồi có kinh, mỗi lần vò, thêm ít nước nóng, cuối cùng sau nửa giờ đồng hồ, mặt của nữ sinh tái mét, trán lấm tấm mồ hôi.

Sau cùng, Giang Độ như tên trộm đem bộ quần áo phơi ở vườn hoa kim ngân gần chỗ phòng KTX.

Buổi chiều, Giang Độ không cần phải đến sân tập nữa, mà thay vào đó là đợi đến 4 giờ rồi mặc áo ngắn tay, quần quân sự, giả bộ đó là quần áo của chính mình rồi thu vô, bỏ vào bịch nilon đóng lại, rồi đặt ở dưới cây kim ngân.

Cũng may là trường học không có người, năm hai và năm ba* đều đang học, nhưng năm nhất thì đang ở sân tập, Giang Độ thở dài một hơi.

*Tương đương với lớp 11, 12 bên mình

Nhưng làm sao để đưa cho Nguỵ Thanh Việt vẫn là một vấn đề nan giải.

Giang Độ không muốn bị người ta thảo luận một chút nào, cô biết, nếu như cô ở trước mặt mọi người mà đưa quần áo cho Ngụy Thanh Việt, nhất định mọi người sẽ loan truyền điều gì đó. Tình huống như vậy, từ hồi sơ trung cô đã hiểu rõ, các bạn học thích nhất là đùa bỡn, truyền đi những tin đồn xấu, ai thích ai, ai trộm thích thầm ai.

Cô không để cho Vương Kinh Kinh biết việc này, bởi vì Vương Kinh Kinh giống như một chiếc loa di động.

Trong thời gian quân sự không phải lên lớp, nhưng vẫn có buổi tự học tối.

Trong lúc nghỉ hè, rất nhiều người đã học nội dung của cao trung rồi, Giang Độ cũng không ngoại lệ, cô phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, chính là toán học ở cao trung đột nhiên rất khó, hoàn toàn là một thế giới khác so với sơ trung, quả là một bước thăng thiên mà.

Mai Trung đúng là Mai Trung, sau khi học sinh mới báo danh một ngày, liền bắt đầu học quân sự, mọi người đều thể hiện tính tự giác của học sinh cao trung, buổi tối lên lớp học, dù không có mặt giáo viên cũng yên tĩnh một mảnh.

Gió đêm men theo cửa sổ, nhẹ nhàng thổi, Giang Độ đôi khi không giải được bài toán liền ngước mắt, dựa vào cửa sổ, có thể nhìn thấy bầu trời đêm xanh thẫm, còn có bóng cây đen xì từ khung cửa sổ rộng mở trên hành lang.

Mà Vương Kinh Kinh bên cạnh đang vụng trộm ăn vặt, một bên dùng những ngón tay đầy dầu lật quyển tạp chí dành cho thiếu nữ, cô ấy chả sợ chút nào, quyết tâm sau khi quân sự kết thúc sẽ học hành chăm chỉ.

Ngoài cửa sổ có một bóng dáng đi ngang qua, Giang Độ liền ngẩn người.

Liếc mắt một cái liền nhận ra là Ngụy Thanh Việt.

Giang Độ nhanh chóng lấy băng vệ sinh từ trong ngăn kéo ra, kêu Vương Kinh Kinh tránh ra một chút, vẻ mặt bạn cùng bàn hiểu rõ,  nghiêng người về trước, kề sát bàn học, Giang Độ quẹt qua sau lưng Vương Kinh Kinh rồi đi ra. .

Vốn dĩ muốn mở miệng, nhưng lại sợ có người từ lớp 3 lớp 4 đột nhiên đi ra, Giang Độ nhanh chóng đi theo, dáng người Ngụy Thanh Việt rất cao, chân rất dài, bước đi rất nhanh, nếu như Giang Độ phán đoán không sai, thì có lẽ cậu ấy đi về hướng nhà vệ sinh.

" Này!" Lúc cô đi ra khỏi tòa nhà dạy học, đột nhiên gọi cậu, gọi xong, có chút khó xử, lại có chút vui vẻ không giải thích được.

Ngụy Thanh Việt căn bản không quay đầu lại, như thể bị điếc không nghe thấy.

"Ngụy Thanh Việt." Giang Độ chỉ đành nói ra cái tên này, giọng rất nhẹ, như sợ làm phiền người khác.

Nam sinh dừng bước, quay người.

Cậu đứng ở bên ngoài tòa nhà dạy học được chiếu sáng rực rỡ, ánh sáng mờ ảo, như thể đã kích hoạt một cơ chế nhỏ chói mắt nào đó khiến người khác choáng váng.

Giang Độ ôm quyển sách trước ngực, cô ngại đến mức cần có thứ gì đó trong tay để làm điểm tựa, cho dù có như vậy, ở trên sách vẫn lưu lại tiếng tim đập kịch liệt.

Ngụy Thanh Việt so với cô thì vô tư lãnh đạm hơn nhiều, từ đầu đến cuối, cậu không bởi vì bị cô nhìn thấy cảnh cậu khó xử nhất mà cảm thấy ngại hay mất tự nhiên.

"Trả cậu." Giang Độ cảm thấy hô hấp của cô như ngừng lại, lúc cô lại gần cậu, cầm bọc giấy đã chuẩn bị trước đưa cho cậu.

Lời nói trong đầu chính là, nhanh nhận lấy đi, nhanh nhận lấy đi, đừng có để cho người khác nhìn thấy.

Ngụy Thanh Việt trước tiên cau mày, sau đó không lấy làm lạ mà cười, cậu căn bản không nhúc nhích, lấy tay đẩy: "Cậu cần phải trả lại quần áo đã giặt sạch cho tôi, chớ không phải là mảnh giấy tỏ tình."

Giang Độ sững người, cứng đờ mà nhìn cậu, trong đầu là một tiếng rầm rầm: "Không phải đâu, tớ không có tỏ tình với cậu."

Ngụy Thanh Việt liếc cô một cái, "Ồ" một tiếng, mặt không đỏ, tim không đập, cậu không cảm thấy mình tự luyến, cũng không vì sự hiểu lầm của bản thân mà có một chút ít cảm giác quẫn bách.

Một câu "Ồ", hàm chứa sự lơ đễnh cũng như sự thờ ơ vô hạn đối với người khác.

Mọi cảm xúc, cuối cùng cũng biến thành cái nắm tay càng chặt, Giang Độ ôm sách, mặt đỏ tai hồng mà bước về hướng nhà vệ sinh.

Chữ trên tờ giấy viết rất đẹp, cùng với những đường nét rất rắc rối nhưng lại dùng lực để miêu tả sơ đồ.

Ngụy Thanh Việt đột nhiên mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo sự trào phúng, quét mắt sơ qua, đi lên hai bước cong eo nhạt lên món đồ bị rớt từ trong sách của nữ sinh.

Là gói băng vệ sinh màu hồng.

Cậu quan sát mấy giây, đợi đến lúc hiểu rõ là thứ gì, trên mặt nam sinh mới xuất hiện vẻ mặt khó tả.

Ngụy Thanh Việt tiện tay để lại trên bệ cửa sổ ở hành lang, nếu như nữ sinh không ngốc, nhất định sẽ quay lại tìm nó.

Cậu đi đến tòa KTX nữ, ở bụi cây kim ngân gần đó tìm được một cái túi, quần áo được gấp gọn gàng, ngay khi mở ra, là mùi vị nồng đậm của bột giặt.

Đợi đem về đến KTX, Ngụy Thanh Việt mới phát hiện ra những vệt bột giặt rõ ràng trên quần áo, không được giặt sạch sẽ mà là những vệt trắng, trông rất giống những vết mồ hôi được hong gió cho khô.

Cậu lại mỉm cười.

Tự mình cầm chậu, đi đến phòng nước xả mấy lần.

Đợt quân sự chỉ kéo dài một tuần, không dài, nhưng mùa thu năm nay lại không tốt lắm, không biết bắt đầu từ ai bị bệnh đau mắt đỏ, virus bệnh lan cực nhanh, đợi đến ngày quân sự thứ 4 thì trong lớp đã có 2-3 bạn bị đau mắt đỏ.

Tiểu Hứa nhấn mạnh mọi người phải chú ý, kỳ quân sự mà mọi người mong đợi nhất không cánh mà bay, chỉ đành ngồi mở mí mắt của đối phương rồi nhỏ thuốc vào.

Giang Độ không bị, Vương Kinh Kinh cũng không bị, nhưng hai nữ sinh ở trước mặt lại bị nhiễm, khiến người ta thấp thỏm không yên.

"Đại diện môn" phía trước Trần Tuệ Minh quay mặt về phía Giang Độ cười hihi, cô ấy không gọi tên, mà gọi cô là đại diện môn, một bên cầm lên hộp bút của Giang Độ, một bên lại xoa qua xoa lại mắt của mình, "Sức đề kháng của cậu cũng thật lạ a, không thể tập quân sự, nhưng lại không bị nhiễm bệnh đau mắt đỏ, tụ tớ đều nghĩ sức khoẻ cậu rất kém chắc chắn sẽ mắc phải! Tớ muốn lây cho cậu, như vậy thì mọi người đều giống nhau rồi." (dịch đoạn này mà t muốn gõ đầu má này ghê 🥹)

Trần Tuệ Minh nói nửa đùa nửa thật, không ngừng cười, cô ấy cười như thể đây chỉ là trò đùa dai mà thôi. Trong lòng Giang Độ rất lo lắng, nhưng lại ngại nói ra, chỉ có thể cứng đờ mà cười một cách khô khan, trơ mắt nhìn hộp bút bị Trần Tuệ Minh cố ý sờ mấy lần.

Đợi đến khi cô ấy sờ xong, mãn ý mới xoay người rời đi, Giang Độ há miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói ra, thế nào lại có bạn học mới như này? Cô chỉ âm thầm mà thấy vọng một chút.

Ngoài cửa sổ có gió đầu thu lướt qua, tựa như đang thở dài.

Độới sự nỗ lực của Trần Tuệ Minh, cuối cùng Giang Độ cũng bị bệnh về mắt, ghèn rất nhiều, lúc nào cũng chảy nước mắt, cô bị Vương Kinh Kinh ấn nằm ở trên giường nhỏ mắt, Vương Kinh Kinh không sợ bị lây, một ngày nhỏ mắt cho cô 3 lần.

Hơn nữa, quay đầu liền mắng Trần Tuệ Minh một trận, Vương Kinh Kinh là thật sự mắng, nói Trần Tuệ Minh đầu không cao, nhiều mưu đồ, Trần Tuệ Minh liền khóc.

"Cậu khóc cái rắm, bản thân cậu bị đau mắt đỏ lại còn muốn lây cho người khác, ác không cơ chứ!" Vương Kinh Kinh trợn mắt trắng.

Giang Độ cẩn thận kéo góc áo Vương Kinh Kinh, để cô ấy không làm loạn nữa, Vương Kinh Kinh một mặt khinh thường, bảo Trần Tuệ Minh nếu lại dám làm chuyện như vậy, có tin hay không là tôi sẽ lột quần cậu vứt qua bên KTX nam?

Mọi người ở xung quanh cười ầm lên, nam sinh cười cợt: "Vương Kinh Kinh, nói được làm được nha, nhất định phải ném ấy, không ném thì không phải người Trung Quốc."

Chỉ có Trương Hiểu Tường là nghiêm túc hòa giải.

Trong lớp hỗn loạn, âm thanh đặc biệt to, ồn đến lớp 1 kế bên, lớp trưởng tạm thời của họ sau khi qua đây, gõ cửa sổ, nói: "Này, nhỏ giọng chút, các bạn không học thì có người khác học."

Tuy là các lớp ngang bằng nhau, nhưng mọi người đều cho rằng lớp 1 là lớp có thành tích tốt nhất, bị người ta nhắc nhở như vậy, các nam sinh ở phía sau có vẻ không phục: "Bây giờ vẫn chưa lên lớp, còn không cho người ta nói chuyện?"

Bạn lớp trưởng kia liền tỏ vẻ "Thì ra lớp 2 các cậu có tố chất như này", nhún nhún vai rồi rút lui.

Độ tuổi 15-16, đúng là thời kỳ phản nghịch nhất, bị lớp 1 kinh thường lộ liễu, tâm lý phản nghịch của mọi người liền nổi dậy, dù sao cũng đang là quân sự, cũng chả phải học bài mới, nam sinh bắt đầu cố ý đập bàn, lớn tiếng hát bài hát quân sự.

Rất nhanh, một gương mặt mà ai cũng biết đã xuất hiện sau cửa sổ.

"Lớp các cậu thật sự rất ồn, làm ơn chú ý một chút." Ngụy Thanh Việt vừa vặn đứng ở cửa sổ của Giang Độ, lãnh đạm nói, bộ dáng có chút không kiên nhẫn, lạc vào trong mắt tất cả mọi người, mang theo cảm giác áp bức không nói rõ được.

Phòng học bỗng chốc im lặng.

Nghe được âm thanh này, trong lòng Giang Độ đột nhiên dâng lên một cổ cảm xúc, cô không thể miêu tả chuẩn xác, nhịp tim lại đập một cách mất tự chủ.

Một chất lỏng ấm áp bỗng nhiên từ mũi của cô, chậm chạp chảy xuống,  mỗi khi vào mùa thu hanh khô Giang Độ đều dễ dàng bị chảy máu cam.

Cô hiểu rõ cảm giác này, chỉ đành ngửa đầu, qua loa mà kiếm khăn giấy ở trong ngăn bàn.

Những gì mà Ngụy Thanh Việt nhìn thấy là một gương mặt trắng điểm xuyết thêm những sợi dây đỏ, tuổi dậy thì chính là khó lường như vậy, quỷ dị như vậy, đầu cậu lập tức nghĩ tới cái vật tư màu hồng phấn kia của nữ sinh.

Giang Độ để ý có một ánh mắt rơi trên mặt cô, là Ngụy Thanh Việt, đột nhiên đầu cô "ầm" lên một tiếng, giờ phút này cô chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát, vì vậy cô nắm lấy túi khăn giấy, gần như theo bản năng mà lao ra khỏi phòng học.

Hành lang sạch sẽ, không một mảnh giấy vụn, mỗi lần máu chảy xuống, đều tạo ra một bông hoa nhỏ màu đỏ, Ngụy Thanh Việt nhìn Giang Độ chạy qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro