Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Đoạn nhạc đệm này trôi qua nhanh chóng, mọi người đều biết Giang Độ có ai đó che chở, chính là cô bạn tốt Vương Kinh Kinh, sức chiến đấu của Vương Kinh Kinh bùng nổ, cùng là những người cùng tuổi, bạn học nhỏ lớp 2 có thể cãi nhau với phụ nữ, hơn nữa cuối cùng còn thành công mắng đối phương đến khóc.

Mọi người đến để học cho việc thi đại không sai, cũng cần phải chuyên tâm học hành, nhưng ngoài việc học ra thì nên có gì đó để điều hòa chút ít, chẳng hạn như xem náo nhiệt.

Trong khung cảnh náo nhiệt hôm nay, Trần Tuệ Minh hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Kinh Kinh, cô ấy là kẻ sợ mạnh hiếp yếu điển hình, qua vài hiệp thì chỉ biết khóc, mọi người đều không hiểu rõ về đôi bên, cũng không thể nói rõ họ có thành kiến ​​với ai, nhưng vẫn như cũ mà cảm thấy đáng tiếc, là sự đáng tiếc của đám đông khi chưa đã nghiền.

Trần Tuệ Minh khóc lóc sướt mướt, không cùng nói chuyện với hai người nữa.

Khi quân sự kết thúc, bệnh đau mắt đỏ của Giang Độ đã dần chuyển biến tốt, cô ở bất cứ nơi nào cũng rất cẩn thận, cô cũng tin rằng nhìn nhau nói chuyện có thể lây nhiễm, vậy nên, khi nói chuyện với Vương Kinh Kinh cô đều nhìn xuống đất.

Tiểu Hứa sắp xếp lại chỗ ngồi của mọi người theo thứ tự chiều cao, hai tuần chuyển chỗ một lần.

Đến cuối tuần, Giang Độ trở về nhà một lần.

Trước tiên là đi tắm, trong lúc bà ngoại nấu ăn, cô ở trong phòng ngủ của mình viết nhật ký.  Nhật ký là gì?  Là để lấp đầy những nỗi cô đơn của tuổi thanh xuân, ghi lại những điều vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày, ghi lại những khung cảnh khác nhau, hoặc chứa cất những tâm tư thầm kín không ai biết.

Kỹ năng viết văn của Giang Độ rất tốt, không cầu kỳ mà rất đơn giản, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi. Bất luận là viết gì đi nữa, đều mang cảm giác chân thật và nhẹ nhàng của trần thế. Thoạt nhìn, cuốn nhật ký của cô ấy không hề dài dòng, gió xuân thổi qua như thế nào, sương thu thấm đẫm ra sao, nắng trên sân tập thiêu cháy da đầu thế nào, cát dưới rừng cây chất đống ấm áp như nào ... Ngoài ra, còn có một nam sinh học cực kỳ giỏi., lông mày đen, dáng người cao, mặc quần áo cỡ X, luôn trông có vẻ trịch thượng và không dễ hòa đồng.

Tuy nhiên, cậu ấy không muốn kết thân với tôi.

Mỗi lần viết một dòng, Giang Độ đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm cây ô mai ngoài cửa sổ vài giây, mùi thơm của cây ô mai thơm đến phát ngán, cô rùng mình một cái rồi vùi đầu tiếp tục viết.

Đến giờ ăn cơm, bà ngoại đi qua gọi cô.

Ông ngoại cũng xách theo một cái ghế xếp nhỏ đi vào nhà, hai vợ chồng già đều đã về hưu rồi, bà ngoại thích dậy sớm đi chợ với chiếc túi vải lâu đời, trong khi ông ngoại lại thích chơi cờ với các bạn già, khi Giang Độ trở về nhà, bà ngoại sẽ làm một bàn những món nướng.

Có thịt có rau, màu sắc phối lại tươi ngon.

"Mắt của con đỡ chưa? Bảo bối?" Bà ngoại đút cho cô một muỗng lớn canh xương.

Ông ngoại sớm đã xem qua hết một lượt từ đầu đến chân Giang Độ, nói: 'Tôi thấy con bé vẫn tốt."

Giang Độ là người có tính cách chỉ nói chuyện tốt chớ không nói chuyện xấu, cô kể những chuyện thú vị khi học quân sự, ngữ khí nói chuyện của chủ nhiệm lớp, sự nghiêm khắc của thầy quân sự, làm cho bà ngoại cứ mãi cười thôi.

Chỉ khi Giang Độ trở về thì nhà mới có dáng vẻ là nhà, náo nhiệt, có nói có cười, đến cả những đồ dùng cổ trong nhà cũng trở nên mới mẻ.

Khi gần ăn cơm xong, bà ngoại theo tiềm thức nhìn lướt qua tờ lịch trên bàn, Giang Độ biết điều đó có ý nghĩa là gì, bà đã sớm để ý khi nào là đến Tết Trung thu rồi.

Người kia, một năm trở về hai lần, vào Trung thu và giao thừa, những ngày gia đình sum họp cũng là những ngày mà cô phải ở nhờ nhà anh chị họ.

Đã rất nhiều năm Giang Độ không cùng đón tết Trung thu với ông bà ngoại rồi.

Hiển nhiên, năm nay cũng không có ngoại lệ.

Hai cụ già yên lặng nhìn nhau, vẻ mặt bà ngoại đầy sự áy náy, mở miệng: 'Bảo bối, Trung thu năm nay vẫn giống như năm ngoái, được không?"

Có gì mà được hay không? Giang độ như thường lệ im lặng một lúc, cô cười cười: "Độợc ạ, cháu có hẹn với Vương Kinh Kinh đi nhà sách khi được nghỉ."

Bà ngoại muốn nói rồi lại thôi, cảm xúc trong mắt phức tạp không thể diễn tả thành lời.

Giang Độ chỉ biết người đó là mẹ, là mẹ trở về nhà, cô liền phải rời đi, nếu không, mẹ sẽ không bao giờ trở về nữa.

Có một năm, cô thật sự rất hiếu kỳ, cũng thật sự rất mong chờ, cô cảm thấy lẽ ra mẹ nên thích mình, cô chưa từng gây họa, thích học tập, yêu lao động, tựa như một chú cừu con ngoan ngoãn. Vương Kinh Kinh cùng với người khác la mắng và đánh đập nam sinh, bị gọi phụ huynh đến, mẹ của cô ấy đều bênh cô ấy. Giang Độ cảm thấy nếu mẹ biết về cô nhiều hơn thì nhất định sẽ thích cô. Theo tâm lý này, cô bí mật quay về nhà, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị bà ngoại phát hiện, liền kinh ngạc mà đưa cô qua nhà anh họ.

Giang Độ cảm thấy rất tủi thân, nén nước mắt, chốc chốc lại quay đầu, chỉ thấy bà ngoại dùng tay ra hiệu lên xuống: Đi nhanh đi.

Cô khóc suốt cả chặng đường, lúc đến nhà anh họ lại lau sạch sẽ nước mắt mới tiến vào.

*Đôi lời của con người ngồi dich: đừng buồn nữa nha Giang Độ, cũng đừng khóc nữa.

Độ có là như vậy, Giang Độ cũng chưa bao giờ hỏi qua người lớn, bao gồm cả gia đình anh chị họ, rốt cuộc là có chuyện gì. Cô cảm thấy, nếu như người khác muốn nói chuyện gì đó, không cần hỏi thì họ vẫn sẽ nói cho bạn, nếu như không muốn nói, dù có hỏi cũng sẽ không nói, tại sao lại phải làm người khác khó xử chứ? Nếu như người khác này là người nhà, vậy thì càng không nên làm khó họ.

*Thương Giang Độ quá đi, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng mà

Cũng giống như là bồi thường, bà ngoại lại theo thường lệ đưa cho cô nhiều tiền tiêu vặt hơn, Giang Độ không thích tiêu tiền lung tung, nhưng lần này, cô sẽ tiêu. Cạnh tranh ở Mai Trung rất tàn khốc, Giang Độ vào học chỉ ở tầm trung, không có cảm giác tồn tại, trong mắt giáo viên chỉ có hai việc, vào Thanh Hoa hay Bắc Đại, Giang Độ rất lo lắng bản thân cuối cùng chỉ có thể học ở một trường đại học phổ thông.

Cô không có cách nào ngoài làm thật nhiều đề, xem ra chỉ có làm nhiều đề mới là lối thoát duy nhất, dù sao thì cô cũng không sợ cực khổ.

Nhưng tại Mai Trung tỉ lệ đậu chính quy cực kỳ cao, trừ khi là đếm ngược, mỗi lần Giang Độ lo lắng, nghĩ đến điều này liền nhẹ nhõm hẳn.

Lúc bà ngoại thu dọn bát đũa, cô nghe thấy hai người già đang ở nhà bếp nói nhỏ gì đó, Giang Độ không có đi vào, cô lặng lẽ trở về phòng ngủ, mở quyển nhật ký ra, vầng trăng khuyết vừa vặn ở ngoài cửa sổ, trong veo, tựa như một gương mặt nhợt nhạt

Giang Độ cảm thấy nên viết thêm câu kết, nhưng cuối cùng lại chỉ viết một chữ 'cậu ấy", trần trụi, ngay cả tên cũng không có.

Một từ một câu, một dấu chấm hết.

Điều đáng ghét nhất sau khi kết thúc quân sự phải viết về trải nghiệm, cảm giác này đau lòng như hồi phải viết một bài luận sau chuyến đi chơi mùa xuân ở tiểu học. Sách viết văn còn chưa phát hành, mọi người truyền tay nhau một cuốn nhật ký, sợ cô giáo dạy văn đem bán làm rác thì lại mất công, nên xé từ vở ra một tờ giấy, bắt chước viết giọng văn như nhau.

Vậy nên, thu lại được một xấp giấy không đồng đều, rất khó coi. Giang Độ sắp xếp theo thứ tự kích cỡ lớn nhỏ, Vương Kinh Kinh vừa phàn nàn vừa giúp cô, nói rằng Giang Độ chỉ thích làm loại chuyện tốt khó hiểu và phiền phức muốn chết này.

"Tớ là đại diện môn ngữ văn, có nghĩa vụ phải thu thập bài tập của các bạn đưa cho giáo viên." Lúc Giang Độ cười mỉm sẽ lộ ra một hàm răng nhỏ, mắt cũng cong cong.

Vương Kinh Kinh nói với giọng già dặn: "Tớ nghi ngờ, giáo viên văn căn bản không đọc, chỉ là nhiệm vụ mang tính hình thức mà thôi. Cậu đây chỉ đang làm việc vô ích."

Giang Độ nhẹ nhàng nói: "Tớ chỉ làm việc mình nên làm, không cảm thấy tốn công vô ích."

"Đồ bảo thủ." Vương Kinh Kinh cợt nhả mà gật gật trán.

Lúc đưa bài tập, theo như cũ mà đi ngang qua cửa của lớp 1, trên hành lang, Ngụy Thanh Việt đang giải đề cho Trương Hiểu Tường, một tay đút túi quần, một tay chỉ lên đề của Trương Hiểu Tường, con người cậu ấy làm cái gì cũng rất tùy ý, lúc Giang Độ nhìn thấy cậu, trái tim cô khẽ run lên, nói không rõ là vui mừng hay khẩn trương. 

3 phút sau lại tràn đầy sức sống.

Giang Độ không biết tại sao cô lại nghĩ đến "Phong vân hùng bá thiên hạ*", là bộ phim mà cô và Vương Kinh Kinh thích xem nhất lúc còn nhỏ.

*Tên một phim.

Ngụy Thanh Việt rất có cảm giác của Bộ Kinh Vân*..... Chỉ vài giây ngắn ngủi, trong đầu Giang Độ đã xuất hiện một bộ phim truyền hình hoành tráng.

*Tên nhân vật trong film.

Ai cũng đều không nhìn thấy cô, nhưng mặt cô lại đỏ lên, ánh mắt cô dè dặt mà lướt nhanh qua hai học sinh tiêu chuẩn hàng đầu kia, như thể mang theo một bí mật mờ ám nào đó.

Một khi con người lơ đãng liền dễ dàng thất thố, tất cả sự chú ý của Giang Độ đều tập trung vào hai người bên hành lang kia, bị một nam sinh chạy từ đằng sau đụng một cái, giấy bài tập liền theo đó mà văng tung tóe trên sàn.

"Xin lỗi cậu, thật sự rất xin lỗi!" Cùng với lời xin lỗi của nam sinh, Trương Hiểu Tường nghe tiếng động mà nhìn qua, cô cất tài liệu vào kẹp, chạy qua giúp đỡ Giang Độ nhặt bài làm.

Giang Độ cảm thấy toàn thân sắp bốc cháy rồi, tay chân lúng túng, cơ thể cứng đờ, tứ chi không phối hợp được, giống như toàn thân bị ánh mắt nhìn xuyên thấu của người nào đó vây quanh, thế nhưng thực sự, Ngụy Thanh Việt chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua, nhận ra Giang Độ, không có hứng thú, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió thu nổi lên, thổi bay những chiếc lá úa nửa vàng nửa xanh trên cành.

Ngụy Thanh Việt thất thần trong giây lát..

Để lại một cái bóng đã đi cho Giang Độ, cậu với cô ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn nhau, cậu ấy cũng không giúp gì cả, rõ ràng Ngụy Thanh Việt chỉ làm việc có lợi với mình, bài phát biểu tại lễ khai giảng không phải là vì nhiệt tình hay quan tâm các bạn học bị nắng, cậu chỉ cảm thấy bài phát biểu của lãnh đạo nhà trường thật nhàm chán, và cậu cũng biết rằng giáo viên sẽ phê bình không quá nghiêm trọng, cậu ấy là học sinh có thành tính tốt nhất trường này, chỉ không cần làm ra chuyện quá đáng trái với kỷ luật, sẽ không có ai thật sự đi truy cứu cậu ấy. Cậu ấy rất thuần khiến nhưng cũng rất khôn khéo.

Mắt của Giang Độ cay cay, cô nhẹ giọng nói cảm ơn với Trương Hiểu Tường, sau đó liền âm thầm thu hồi ánh mắt, gần như là chạy lon ton xuống lầu.

Gió rất lớn, trong tích tắc thổi loạn hết mái tóc, nhưng không thể thổi bay đi cảm giác mất mát sâu sắc.

Cô ở lớp bên cạnh cậu, không có chút tiếp xúc nào.

Giang Độ bỗng nhiên hy vọng bản thân có thể nôn lên người cậu một lần nữa, nếu như vậy thì cô có thể lại được trả quần áo cho cậu rồi.

Điều này cũng không tốt lắm, thiếu nữ ôm chặt lấy xấp bài tập như đang ôm hết thảy nỗi lo của tuổi mới lớn.

Trên đường trở về, hành lang không có người, Giang Độ ngây người nhìn về chỗ Ngụy Thanh Việt đứng qua, gì cũng không có.

Trái tim cũng theo đó mà trở nên trống rỗng.

Trên chỗ ngồi, hai mắt Vương Kinh Kinh sáng như bóng đèn, lấp lánh phát quang, Giang Độ chưa kịp ngồi xuống, đã bị cô ấy nóng lòng kéo lại, nghiêm túc nói: "Ngụy Thanh Việt cười với tớ, cậu biết Ngụy Thanh Việt lớp 1 không, cậu ấy thích tớ đó."

Vương Kinh Kinh chính là tự tin như vậy.

Giang Độ cảm thấy nhịp tim của mình như dừng lại một giây, cô buộc mình phải bình tĩnh, tiếng tim đập cực lớn gần như làm cho giọng nói của cô trở nên khác hẳn mọi khi.

Nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để thể hiện như không có chuyện gì, giả vờ nhớ lại, nói: "Người phát biểu hôm khai giảng đúng không?"

"Động rồi, tớ vừa đi vệ sinh, cậu đoán xem, Ngụy Thanh Việt cũng vừa lúc từ nhà vệ sinh nam bước ra, hỏi mượn tớ giấy, nói bên trong có bạn học quên mang theo giấy", Vương Kinh Kinh bỗng nhiên khoa trương che mặt, gật gù đắc ý "Ai-ya, thật là ngại quá đi mà, cậu nói xem nam sinh đứng trước cửa nhà vệ sinh mượn tớ giấy, thật là ngại biết bao, nhưng Ngụy Thanh Việt rất đẹp trai nha, cậu ấy mượn giấy thôi mà cũng soái như vậy, đương nhiên là tớ cho mượn rồi, sau đó" cô nhéo mạnh cánh tay Giang Độ, mắt trừng lớn "Cậu ấy liền cười với tớ, oa, Ngụy Thanh Việt cười lên thật sự là, trái tim nhỏ của tớ, tớ không được rồi, Giang Độ, nhanh, lấy thuốc trợ tim gấp!"

Vương Kinh Kinh biểu diễn vô cùng khoa trương.

Giang Độ bị cô lắc lư, trong đầu lóe lên một tia: cậu ấy chưa cười với cô bao giờ.

Nhưng, Ngụy Thanh Việt cười lên sẽ trông như thế nào?

Giang Độ suy nghĩ, hơi cụp mắt xuống, nhưng mặt lại Vương Kinh Kinh bẻ thẳng lại, cười hihi nói: "Bạn cùng bàn à, tớ quyết tâm rồi, bắt đầu từ hôm nay sẽ theo đuổi Ngụy Thanh Việt, cậu ấy nhất định có cảm giác với tớ."

Có những nữ sinh luôn rất tự tin, ví như Trương Hiểu Tường, vì cô ấy có thành tích ấn tượng. Lại như Vương Kinh Kinh, từ nhỏ cô ấy đã ồn ào, muốn làm gì liền làm đó. Giang Độ trong lúc nhịp tim hỗn loạn, tìm thấy giọng nói của chính mình:

"Cậu, cậu theo đuổi cậu ấy như thế nào?"

Vương Kinh Kinh nháy mắt đầy bí ẩn với Giang Độ: "Giang Độ, cậu giúp tớ viết thư tình đi, cậu viết xong thì tớ sẽ chép lại, như vậy, cậu không phải đang để dành tiền mua bộ "Các bậc thầy về thơ nổi tiếng" của tiệm sách Trung Hoa sao? Tổng cộng 321 quyển, tớ tặng cậu 10 quyển, như thế nào? Độ là bạn bè tốt chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro