Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@sonem dịch

Con gái mềm hơn nhung. Những bông hoa hồng tuyệt đẹp, nở liên tục, khô héo và nở ra những quả mọng kín mít. Khi thủy triều rút, cô hỏi anh liệu vết thương trên người anh có còn đau không.

Trên đầu lưỡi bị lửa trong tim thiêu đốt, làm sao cũng không nói được một câu hoàn chỉnh , Ngụy Thanh Việt chỉ hôn liên tục lên tóc cô.

Giang Độ cào sau lưng anh đến bị thương, cho nên, việc đầu tiên anh làm là đưa tay của cô ra dưới ánh đèn xem, ôi, móng tay của Giang Độ nên được cắt đi, móng tay màu hồng phấn, tựa như cánh hoa, nhưng rõ ràng, chủ nhân không hề cắt tỉa cẩn thận, cũng không giống như các cô gái thời trang cùng tuổi, đi làm móng tay.

"Anh giúp em cắt móng tay, có được không?" Ngụy Thanh Việt hỏi cô, trên cơ bắp căng cứng của anh có những vết sẹo khó coi. Giang Độ nói được, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên vai anh, mặt nóng đỏ bừng.

Ngụy Thanh Việt sờ sờ mặt của mình, sau đó xuống giường, tìm cái bấm móng tay, bắt đầu cắt móng tay cho Giang Độ.

Tay cô dường như không có xương, màu sắc giống như đồ sành sứ, giống như thân thể của cô, Ngụy Thanh Việt luôn bị độ trắng của cô làm cho kinh ngạc, một người có thể trắng như vậy, nhưng lúc này lại giống như một quả đào ngọt.

Chiếc móng tay hình nửa vầng trăng rơi ra, anh thận trọng di chuyển, không quên hỏi cô: "Anh cắt như thế nào?"

"Dường như không ra gì cả." Giang Độ cúi đầu, mái tóc bồng bềnh như mây hai bên, ý cười ẩn hiện khiến người ta không nhìn rõ.

Ngụy Thanh Việt không tin: "Nói nhảm, anh làm sao có thể cắt ra xấu đến như vậy?" Anh xòe bàn tay của cô ra, nhéo ngón tay cái, giơ lên ​​đối diện với ánh sáng, "Chỉ có đẹp như vậy thôi, đổi lại thành người khác cũng không cắt cho em được độ cong hoàn mỹ như này đâu."

Giang Độ mặt vẫn rất đỏ, cô nhỏ giọng nói: "Anh vẫn luôn tự luyến như vậy sao?"

Ngụy Thanh Việt cười khinh bỉ: "Làm sao có thể gọi là tự luyến? Đó chỉ là sự thật khách quan mà thôi, anh muốn làm gì thì đều có thể làm tốt."

"Vậy tại sao công ty khởi nghiệp của anh lại đóng cửa?" Giang Độ tiếp tục nhỏ giọng.

Ngụy Thanh Việt cả mặt vân đạm phong kinh: "Bán thân giá cao, không phải ai cũng đáng giá này."

Ánh mắt Giang Độ nhẹ rơi xuống chăn bông bên cạnh, cô nói: "Ồ, anh thật đáng giá, em không có tiền thì phải làm sao đây?"

"Cái gì?" Ngụy Thanh Việt bối rối một hồi, áo ngủ mặc chưa đàng hoàng, còn bị buông lỏng, dường như người đã có phản ứng, xoay mặt Giang Độ qua, hai mắt mơ hồ đỏ bừng, hơi thở phun lên mặt cô, "Nếu là em, thì anh không cần tiền, anh sẽ đưa tiền cho em, được  hay không? Anh sẽ đưa hết tiền cho em."

Nói chuyện rất giống như khi uống say.

Giang Độ tận lực kìm lại ý cười.

Ngụy Thanh Việt lại kéo thân thể lần nữa, nhặt móng tay vừa mới cắt, gói nó vào khăn giấy, đặt lên tủ đầu giường.

Giang Độ lôi kéo anh: "Bọc lại cái này để làm gì?"

Ngụy Thanh Việt mỉm cười đóng ngăn kéo, đứng dậy rót cho cô một ly nước ấm, đi đến đâu ánh mắt của Giang Độ đều nhìn đến đó, Ngụy Thanh Việt đi chân trần, im lặng trên thảm.

Sau khi cô uống nước, anh lại ấn xuống, giữ vai cô rồi ngã xuống. Bắt đầu chạm vào cô, chiếc giường như sụp đổ thành một mảng lớn.

Giang Độ không dám nhìn mắt anh, hô hấp càng ngày càng gấp.

Nhưng Ngụy Thanh Việt lại cau mày, anh đột nhiên nói: "Khăn trải giường hình như bị ướt rồi? Em không cảm thấy sao?"

Giang Độ đỏ mặt, cứng rắn đẩy anh ra, ngồi dậy, nói: "Hình như là như vậy."

Ngụy Thanh Việt mở tủ quần áo, lấy ra một bộ drap giường mới, đập vào mặt Giang Độ, hỏi cô: "Anh phiền nhất là đổi mấy cái này, em có thể làm được không?"

Giang Độ xé khăn trải giường, lộ ra đầu, tóc tai rối tung như cái ổ gà.

Cô bắt đầu thay ga trải giường và chăn bông, nhưng sức lực của cô vẫn còn nhỏ nên cô không thể giũ được, cô ngã xuống giường nhăn nhúm.

Ngụy Thanh Việt ôm vai cô nhìn vài giây, sau đó đi tới, ôm chặt cô, đẩy cô sang một bên: "Để anh làm."

Anh khỏe đến mức khi trải ga trải giường, luồng gió mát lạnh phả vào mặt.

Đổi drap giường rồi, nhưng vẫn có một vết đỏ sẫm nhỏ, rất nhỏ, Ngụy Thanh Việt dừng lại, đưa vào đáy mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị Giang Độ giành qua, ôm vào trong ngực, mím  môi và nói: "Máy giặt ở đâu? Em sẽ đi giặt."

Ngụy Thanh Việt liền cười, giống như điếu thuốc.

Nhìn thấy cô đi ra ban công, anh chặn cánh tay không cho cô rời đi, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích không thể giải thích: "Anh chưa hỏi em, cảm thấy không sao chứ?"

Giang Độ thắt lưng mèo muốn chui vào cánh tay anh, nhưng lại bị Ngụy Thanh Việt kéo lại, nhốt vào góc tủ bên cạnh tủ quần áo, trực tiếp kéo chăn bông khỏi tay cô, ném xuống đất rồi đá đi .

"Giặt cái gì, không giặt." Ngụy Thanh Việt bế cô lên, đè cô xuống giường, vừa nhéo tai cô vừa nói nhỏ: "Có muốn nghiên cứu anh chút không?"

Bàn tay Giang Độ hoảng sợ muốn thoát khỏi lòng bàn tay anh, sự dẫn dắt của anh rất nguy hiểm, dưới sự khống chế của anh, cô không khỏi run rẩy, muốn nhắm mắt lại.

Ngụy Thanh Việt nhìn ngọn đèn đầu giường đã tắt, trong bóng tối cắn lỗ tai cô nói: "Bảo Bảo đừng sợ anh như vậy."

Anh bắt chước bà ngoại, gọi cô là Bảo bảo.

Trái tim Giang Độ trái tim như sụp xuống giường, cô đột nhiên nói: "Ngụy Thanh Việt, em rất hạnh phúc." Nói xong, liền muốn khóc rồi, trong bóng tối dường như dũng khí hơn, "Anh có vui không? Em muốn biết anh có hạnh phúc không?"

Ngụy Thanh Việt cười từ mũi: "Đồ ngốc."

"Anh hạnh phúc không?" Giang Độ hỏi lại.

"Hạnh phúc", anh ám chỉ một cách ranh mãnh với cô - "Anh sẽ hạnh phúc hơn nếu em nghiên cứu anh."

Thế là, Giang Độ bị buộc phải đi sâu nghiên cứu thân thể của anh. Ngụy Thanh Việt nói, anh phải có qua có lại, cũng phải đi nghiên cứu em, có phải không?

Ngày hôm sau tỉnh lại, điện thoại di động của Ngụy Thanh Việt liên tục đổ chuông, Giang Độ cũng không có tỉnh lại, liền đứng dậy cầm điện thoại di động ra ban công trả lời cuộc gọi, có một doanh nghiệp salon tạm thời cần anh phải đến dự.

Ngụy Thanh Việt muốn mắng người.
\
Lần đầu tiên anh ấy cảm thấy công việc là một thứ thật cmn vớ vẩn, tiệm, tiệm, tiệm.

Đã nói là năm ba ngày mới xuống giường?

Bây giờ anh đã ra khỏi giường, còn phải kiếm thức ăn, quần áo, giày dép, trên giường còn có một bảo bảo cần chăm sóc.

Ngụy Thanh Việt đi đến tủ lạnh, trong tủ lạnh không có thứ gì ngoại trừ nước khoáng, sữa và đồ uống điện giải, tất cả đều là chất lỏng.

Anh chỉ nhớ rằng nhà bếp của anh chưa bao giờ được sử dụng, thỉnh thoảng, dì quản gia mang cho anh một hộp cơm do chính tay dì làm, đó là cơ hội duy nhất để anh ăn những món ăn đơn giản tự nấu.

Cuối cùng, Ngụy Thanh Việt nấu mì ăn liền, để cho Giang Độ dậy ăn.

Đêm anh làm cô, âu yếm thâm tình mà sáng sớm hôm sau đã để cho người ta ăn mì gói.

Giang Độ có chút sững sờ nhìn mì ăn liền, cô không ăn được, Ngụy Thanh Việt đút hai tay vào túi, vẻ mặt buồn bực, anh nhìn thấy cô không ăn, anh bưng qua, thử một miếng, nói: "Quên đi, đừng ăn nữa, anh sẽ xuống nhà để mua bữa sáng cho em, muốn ăn cái gì?"

Anh nhớ ông ngoại cô là một người sành ăn, thực ra bụng của Giang Độ rất được cưng chiều.

"Vậy anh mua sữa đậu nành với bắp luộc đi" Giang Độ suy nghĩ một chút, "Sữa đậu nành cần phải thêm đường, em thích uống ngọt."

Ngụy Thanh Việt vốn định chăm sóc tốt cho bạn gái mình, một người bạn trai tốt nhất hai mươi bốn chữ hiếu, nhưng anh phát hiện có khó khăn, anh không thể làm cơm, khi ở Mỹ du học kĩ năng làm cơm với quét dọn sớm đã vô thùng rác rồi.

Sau khi mua bữa sáng xong, Ngụy Thanh Việt như thường lệ ăn rất nhanh, Giang Độ rất ôn nhu, cô giống như một con chim, từ từ mổ thức ăn, gặm một miếng bắp, uống một ngụm sữa đậu nành, bắp cần từ từ nhai, sữa đậu nành dường như nếm ra được vị gì đó.

Chuyện giữa hai người bắt đầu từ buổi sáng, cô không vội không vàng, anh thích tốc chiến tốc thắng.

Ngụy Thanh Việt nhìn cô chằm chằm, ho khan một tiếng, nói: "Giang Độ, em cứ ăn chậm như vậy sao? Đi làm có vội không?"

Giang Độ nghiêm túc nói: "Em không ngủ nướng, còn nhiều thời gian để ăn sáng, sáng 9 chiều 5, nhà em cách công ty rất gần, em cũng thích ngồi trên tàu điện ngầm ăn."

...

Ngụy Thanh Việt cười gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm cô ăn, hai mắt híp lại nói: "Em là ngỗng sao?"

Giang Độ khó hiểu nhìn anh.

Ngụy Thanh Việt đặt tay lên môi, che dấu nụ cười trêu chọc: "Trong môn văn không phải có bài" Ngỗng trắng "của Phong Tử Khải sao? Ngỗng của anh ta, có ba mắt và một đĩa ăn, làm sao ăn được? Không nhanh không chậm, cái gì ăn trước một miếng cơm, lại uống một ngụm nước, cuối cùng là ăn bùn cỏ, em liền sai anh đi làm một hỗn hợp bùn cỏ đi."

Giang Độ đỏ mặt, thấy ý cười trong mắt anh càng ngày càng đậm, cuối cùng trên mặt lộ ra một loại lãnh đạm:

"Em là ngỗng, nhưng anh là một con heo."

Ngụy Thanh Việt rất bất mãn: "Tại sao anh lại là heo?"

"Chính là loại heo được nuôi ở quê, cả người dính đầy bùn hôi, hễ nghe tin có người cho ăn là chúng chạy đến như điên, ăn nhiều nuốt nhiều, anh có biết thức ăn của heo không? Chủ quán khuấy trộn thật lâu, heo chỉ có ăn hết trong ba phút, chính là bộ dáng ăn của anh." Giang Độ nhịn cười, tiếp tục gặm bắp.

Ngụy Thanh Việt nói "chậc chậc" hai tiếng, nói: "Anh cứ nghĩ em có bao lương thiện, thù dai như vậy." Anh đứng dậy, búng đầu cô và bước đi, tìm cho cô chiếc chìa khóa, trên đó treo một mặt dây chuyền hình chim Tweety mới tinh, tất cả bao bì nhựa còn chưa được tháo dỡ.

Lạch cạch một tiếng, ném lên bàn.

"Chìa khóa trong nhà, em lấy một cái."

Giang Độ xóc trong lòng bàn tay, mím môi cười, nhưng Ngụy Thanh Việt lại xoay người chống tay lên bàn ăn, nghiêm túc nhìn cô nói: "Đừng cười nữa, chúng ta ăn nhanh hơn một chút được không? Anh sẽ đưa em đi trước."

"Vậy được thôi." Giang Độ xấu hổ nói, "Kỳ thật, em có thể tự mình đi tàu điện ngầm, anh không cần phải bận tâm."

Ngụy Thanh Niên đứng thẳng người: "Anh muốn phiền phức, vui vẻ."

Anh ta thực sự không phải là một chàng trai muốn người khác phải yêu thích mình, Giang Độ nghĩ thầm, Ngụy Thanh Việt đã đi thay quần áo rồi, hôm nay anh sẽ mặc một cái gì đó chỉnh tề chút, áo sơ mi và quần tây, chiều cao của anh dừng lại ở mức 189, rất cao.

Diện mạo quả thực có chút thay đổi, trước kia là loại thanh niên gầy gò, nhưng hiện tại lại đẹp trai cường tráng.

Giang Độ thấy tủ quần áo không có trật tự cho lắm, quần áo bốn mùa treo lẫn lộn ở đó, cô nhẹ giọng nói: "Sau khi tan sở em sẽ qua giúp anh sắp xếp ha?"

Ngụy Thanh Việt cài cúc áo, mỉm cười liếc cô một cái: "Nữ quản gia."
"Anh gọi ai là nữ quản gia, xưng hô cổ quái như vậy." Giang Độ cảm thấy khóe miệng Ngụy Thanh Việt, thật sự khiến người khác rất khó chịu.

"Em." Anh nhanh nhẹn trả lời, eo Ngụy Thanh Việt thật sự rất nhỏ, là loại gầy nhưng có cảm giác tràn đầy sức lực. Vốn dĩ còn đang tức giận trong miệng anh ấy chẳng có xưng hô tốt đẹp gì, lúc này, ánh mắt Giang Độ không khỏi dừng ở trên eo của anh, đầu óc rối bời.

Ngụy Thanh Việt nhất thời nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười xấu xa nói: "Buổi tối mở đèn rồi anh cởi quần, cho em nhìn kỹ một chút."

Giang Độ vẫn còn rất ngại ngùng, cô không thể làm gì anh, Ngụy Thanh Việt là thế này, anh thực sự rất hoạt bát, vô lo vô nghĩ và vui vẻ trước mặt những người thân yêu nhất của mình.

Cơn giận trong anh, dường như không còn nữa.

Thích cười, thích đùa, sẽ kéo dài lông mày và đôi mắt của mình.

Giang Độ chậm rãi cười lên, hai người đi ra ngoài, cô đang ngồi trong xe của anh, Ngụy Thanh Việt nói ngày mai sẽ đến nhà em, em nên nói với hai vị lão ở nhà trước một tiếng.

Anh nói được làm được, đưa Giang Độ xong, sắp xếp để Lão La mua cho anh ta một số món quà.

Lão La hỏi anh: "Ngụy tổng là muốn thăm bạn bè, hay là?" 

"Gặp cha mẹ, nhưng mà, gia đình vị hôn thê của tôi chỉ có ông và bà ngoại, hai người già, cậu tìm xem mua một số thứ mà người già cần, tôi không hiểu chuyện này." Giọng điệu của Ngụy Thanh Việt gấp gáp, bước chân của anh còn nhanh hơn giọng điệu của anh.

Cả cuộc đời này của anh, chưa bao giờ vội vàng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro